Cô Độc Chiến Thần

Quyển 22 - Chương 2: Hải chiến



Nơi giao giới với tỉnh Hải Bình, khoảng trăm kỵ binh cầm cờ lộ vẻ làlính liên lạc của Quân đoàn hai mươi, đang phi nhanh trên đường, hơn nữa vừa đi vừa hô:

- Sư đoàn trưởng có lệnh, toàn thể Sư đoàn hai dừng lại tránh đường!

Vừa thấy là lính liên lạc nhà mình, người và ngựa Sư đoàn hai lập tức dừng lại, đồng thời nhanh chóng đứng dẹp sang hai bên, nhường đường cho những xe ngựa hậu cần nối liền không dứt phía sau đi qua.

Lữđoàn trưởng như Lý Tuấn Nhiên sau khi tiếp nhận mệnh lệnh liền ngồi ởhàng ngũ đầu tiên, nhìn về phía đuôi của Sư đoàn một trước mặt, quaysang hỏi thân binh bên cạnh:

- Đây là chuyện gì xảy ra? Tạisao đột nhiên lại truyền lệnh dừng lại? Sư đoàn kỵ binh theo thứ tự vốnlà thứ hai, giờ đã sớm vượt qua Sư đoàn một lên hàng đầu tiên rồi, nếutiếp tục như vậy, sợ là lúc chúng ta đến được tỉnh Hải Bình liền đảmnhiệm nhiệm vụ duy trì trị an mà thôi!

Thân binh sao có thểbiết được chuyện gì xảy ra, lại không dám đoán bừa lung tung, bởi vì bọn họ đều hiểu tâm tình nóng lóng lập công của chủ tướng nhà mình, cho nên không dám nói nhiều chỉ có thể lắc đầu.

Lý Tuấn Nhiên cũngchỉ càu nhàu như thế mà thôi, nói xong liền giục ngựa quay đầu, dẫn theo vài tên thân vệ đi tới chỗ Sư đoàn trưởng dò hỏi.

Vừa thấy sĩ quan trên vai mang quân hàm Thượng tá đang thương thảo cùng mấy thammưu chuyện gì đó, Lý Tuấn Nhiên đứng nghiêm cúi chào:

- Sư đoàn trưởng đại nhân!

- Ừ! Ngươi đến rồi, có một chuyện nhưng đợi các Lữ đoàn trưởng khác tới nói sau.

Sư đoàn trưởng quay đầu cười khoát tay, vừa thấy tướng mạo người này, vốn chính là Đại đội trưởng Sư đoàn cảnh bị tỉnh Hải Tuyền, từng phụngmệnh đi đánh lén Khang Tư, lại bị bắt giữ, sau đó đầu nhập vào Khang Tư ở lại Lôi gia hơn nữa rất thoải mái: Do An.

Sở dĩ Do An trở thành Sư đoàn trưởng Sư đoàn hai, nguyên nhân rất đơn giản.

Đám người Lôi Đặc, Lôi Khải, Cung Tá Đôn cai quản đại nghiệp Lôi gia, dù sao hiện tại còn phải trông coi các sĩ quan cơ sở trong quân KhangTư, trường học cùng kho hàng hậu cần, những người này căn bản không thểrời đi.

Mà Áo Kha Nhĩ thì lấy lý do thủ hộ Lôi gia gì gì đókhông muốn sang bên này, dưới tình huống không còn ai để chọn, chỉ cóthể lựa chọn một sĩ quan trung tầng đảm nhiệm sao chép sổ sách, mấy nămvừa qua đều biểu hiện hết dạ trung thành, lại có chút năng lực như Do An đảm đương trách nhiệm lớn này.

Không có biện pháp, trong quân Khang Tư sĩ quan cơ sở có một đám lớn, nhưng sĩ quan cao cấp chỉ có mấy người như thế, một khi quân đội được khuếch trương, sĩ quan cao tầng sẽ cực độ thiếu khuyết, vì đảm bảo vận hành quân đội, chỉ có thể để chonhững nhân vật nửa vời như vậy ra mặt.

Nhìn năm tên Lữ đoàn trưởng cung kính đứng trước mặt mình, trong lòng Do An đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc mãnh liệt.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới mình sẽ trở thành một Sư đoàntrưởng! Lúc trên bán đảo Phi Ba được Khang Tư triệu đến, mình còn tưởngrằng đang nằm mơ!

Ai có thể nghĩ được mấy năm trước mình vẫnlà một tù nhân cấp bậc Đại đội trưởng, bây giờ không ngờ là Sư đoàntrưởng Sư đoàn hai dưới trướng Đông Nam Đại đô đốc! Nhân sinh thật sự kỳ diệu nha!

Tuy nhiên Do An còn chưa cảm khái xong, liền pháthiện ánh mắt mang dã tâm bừng bừng trong mắt năm Lữ đoàn trưởng, ánh mắt đó khiến cho Do An giống như bị gội một chậu nước lạnh lên đầu vậy!

Hắn lập tức nhớ tới lúc được đảm nhiệm vị trí Sư đoàn trưởng Sư đoànhai, Khang Tư kia không ngờ trước mặt tất cả các sĩ quan từ Liên độitrưởng trở lên của Sư đoàn hai nói rằng, chức vị Sư đoàn trưởng này chỉlà tạm thời, khi nào trong các ngươi có ai lập được công lao thật lớn,vị trí này sẽ sang lại!

Ta thèm vào! Cho dù ta không phảingười đủ năng lực, Khang Tư ngươi cũng không cần quang minh chính đạiđánh vào mặt ta như vậy chứ! Cứ như vậy ta còn làm sao chỉ huy cái đámthủ hạ bướng bỉnh cả ngày chỉ muốn chiếm đoạt vị trí của ta nữa!

Tuy nhiên còn tốt là Khang Tư sau đó bỏ thêm một câu "người khôngphục tùng mệnh lệnh gây nên sai lầm, vậy tuyệt đối tiến hành nghiêm khắc xử phạt như người kháng lệnh", có một câu này, đám thủ hạ mới bảo trìbề ngoài cung kính.

Thực nói nhảm, Khang Tư có thể sửa đổimệnh lệnh, tuy nhiên người nào trong các ngươi muốn chiếm đoạt vị trícủa ta, không dồn tên đó vào chỗ chết lão tử sẽ không phải là Do An!

Do An chửi rủa trong lòng, trên mặt lại nghiêm túc hô:

- Quân lệnh của Đại đô đốc!

Năm Lữ đoàn trưởng cùng các sĩ quan có mặt lập tức đứng nghiêm, ngẩng đầu ưỡn ngực mắt nhìn thẳng phía trước.

- Sư đoàn hai hủy bỏ mệnh lệnh trước đó! Hiện lệnh cho Sư đoàn hailập tức quay lại đóng giữ tại phòng tuyến bờ biển Hải Tuyền và Hải Tân!

Do An cầm mệnh lệnh thư tuyên đọc xong, đưa lại cho năm Lữ đoàn trưởng kiểm nghiệm.

- Sư đoàn trưởng! Đại đô đốc tại sao lại hạ lệnh như vậy? Chúng ta sắp đánh vào tỉnh Hải Bình mà!

Đám Lữ đoàn trưởng thực không cam tâm, cơ hội kiến công lập nghiệpđang ở ngay trước mắt, lại đột nhiên hạ lệnh quay lại đóng quân ở hậuphương, điều này khiến cho đám người bọn họ đang khát vọng tăng lên mộtbậc làm sao có thể tiếp nhận!

Lý Tuấn Nhiên không có hé răng,hắn biết nếu Khang Tư hạ lệnh như vậy, khẳng định có lý của hắn, mìnhmuốn trong đám thủ hạ của Khang Tư mà leo lên, vậy phải hết mực phụctùng bất cứ mệnh lệnh nào từ Trưởng quan cao nhất Khang Tư này.

- Chấp hành mệnh lệnh!

Do An trừng mắt, khí chất thủ trưởng hắn cố ý rèn luyện giờ biểu hiện ra, tuy rằng không nồng hậu, nhưng cũng rất dọa người rồi.

- Tuân lệnh!

Lý Tuấn Nhiên là người đầu tiên chào nói.

Bốn Lữ đoàn trưởng khác sửng sốt một chút, nhưng lập tức tỉnh ngộchào lĩnh mệnh theo, mẹ nó! Quên mất Sư đoàn trưởng vốn không muốn đámngười chúng mình kiến công lập nghiệp, hiện tại mệnh lệnh của Đại đô đốc lại hợp ý hắn, nếu còn dám cố ý chống đối, chỉ sợ sẽ bị hắn thừa cơtước chức vụ mất.

Mệnh lệnh truyền ra, Sư đoàn hai lập tức quay về phía sau, hậu trận biến thành tiền trận, sau đó liền ầm ầm đi về.

Đám binh sĩ không có ý kiến gì, hiện tại đường nối hai tỉnh HảiTuyền, Hải Tân gần như được các nô lệ mở rộng và làm bằng phẳng, đi đứng rất là thoải mái, hơn nữa hành quân trên đất của mình, phương diện hậucần không có vấn đề gì, vấn đề duy nhất chính là sĩ khí binh lính rấtthấp, bởi vì không thể tham gia chiến tranh để tranh đoạt công huân.

Sư đoàn hai không tốn công phu gì, liền tiến vào đóng giữ, tên giahỏa Do An này tuy rằng hận không thể gây cho một tên thủ hạ Lữ đoàntrưởng nào sụp đổ, nhưng cũng không dám làm quá mức lộ liễu, tuy nhiênhắn lại chơi một kiểu rất đa dạng, bố trí năm Lữ đoàn trưởng trên dọc bờ biển giữa hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân, căn bản không phải những địaphương trọng yếu gì.

Năm Lữ đoàn trưởng không thể kháng lệnh,bởi vì một câu nói của Do An "ngươi có biết quân địch sẽ đổ bộ ở nơi nào không?" liền khiến cho bọn họ ngậm miệng lại.

Tuy nhiên nămLữ đoàn trưởng cũng không phải người không có ý tưởng của mình, sau khithăm dò địa hình, tự động chia binh lực ra.

Chuyển động! Gia tăng một chút binh lực tại những nơi dễ dàng đổ bộ hơn.

Trong khi quân Khang Tư đang liên tục điều động, hạm đội liên hợp Hải Vũ, Hải Quảng đã xuất phát, ca nô trinh sát phái đi dò xét tiền phươngnhanh chóng trở về, hạm đội liên hợp nắm được tin tức hạm đội ba ngănđón phía trước.

Trên một chiến hạm thuộc hạm đội một, bốn Đại đội trưởng đều tập trung ở nơi này, theo lý thì khi xuất động một nửahạm đội, căn bản không cần bốn Đại đội trưởng đồng thời tham gia, pháimột Đại đội trưởng dẫn theo vài thân tín là được.

Nhưng, TáPhu còn có thể dựa vào Ái Đức Đặc, Phất Lạp, Sâm Đặc có thể dựa vào ai?Có thể tín nhiệm ai? Không sợ đối phương nhân cơ hội phá tan nửa hạm đội của mình sao?

Mà Đại đội trưởng hạm đội bốn, hạm đội năm xuất động, vậy chỉ có một mình Ái Đức Đặc liền có thể bị hãm hại, cho nênkhông có biện pháp, bọn họ cả bốn người đều đến đông đủ.

- Hạm đội ba ngăn chặn chúng ta? Đúng là trò đùa nha! Cái đám vua rách nát đó khi nào lại có dũng khí đến đối mặt chúng ta vậy?

Ái Đức Đặc vẻ mặt khinh thường nói.

Tá Phu khoát tay nói:

- Không nên khinh thường! hạm đội ba quân số bao nhiêu?

Câu này là hỏi thủy binh trinh sát.

Thủy binh trinh sát lập tức trả lời:

- Bởi vì đối phương đề phòng nghiêm ngặt, cho nên thuộc hạ chỉ đánhgiá ước chừng một chút, phỏng chừng có hơn ba trăm chiến thuyền lớn,thuyền trung thuyền nhỏ có vẻ có hơn bốn trăm chiến thuyền.

Nghe nói như thế, Phất Lạp lập tức nói:

- Ừ! Hơn ba trăm chiến thuyền lớn? Khó trách hạm đội ba lại có dũng khí đến ngăn chặn chúng ta.

Mà Sâm Đặc vẫn đang khẩn trương thì lại lau lau mồ hôi tức giận nói:

- Mới có chút thuyền như vậy, chúng ta không cần tha chúng.

Ba người Tá Phu khinh bỉ liếc mắt nhìn tên keo kiệt sợ chết này mộtcái, đã biết quân số hạm đội liên hợp, chiến thuyền có ba trăm chiếnthuyền, thương thuyền được võ trang hơn bẩy trăm chiếc, còn có hai Sưđoàn lục quân cùng vật tư được hơn một ngàn chiến thuyền vận chuyển. Sốlượng khổng lồ như vậy cho dù là đánh với hạm đội của Liên Minh Duy NhĩĐặc cũng có thể đánh một trận, nói gì đến đám phản đồ hạm đội ba này cóbao nhiêu chiến thuyền.

Tá Phu vỗ tay nói:

- Tốtlắm! Hiện tại cho người truyền lệnh cho đội tiên phong khai chiến đượcchứ? Sớm tiêu diệt hạm đội ba ngày nào, cũng thuận tiện cho lục quânchúng ta đổ bộ ngày đó.

Thấy mọi người đều gật đầu, lập tức sai lính liên lạc đi truyền lệnh.

Vì đảm bảo thống nhất chỉ huy, cũng vì tránh cho không ai tị hiềm,hoặc không ai cố ý hãm hại ai, bốn người bọn họ đều ở cùng một chỗ, trải qua thương thảo thống nhất mới phát ra mệnh lệnh.

Cờ chuẩn bị khai chiến được kéo lên, đám thủy binh trên gần ngàn chiến thuyền củahạm đội liên hợp, dưới sự quát mắng của các thuyền trưởng bắt đầu bậnrộn hẳn lên, toàn bộ cánh buồm triển khai, vũ khí tầm xa như nỏ tiễn các loại đều chuẩn bị thỏa đáng, bắt đầu mượn gió lao lên.

Sau đó hơn một ngàn chiến thuyền vận chuyển bắt đầu được tập trung lại mộtchỗ, hơn nữa giảm tốc độ lại, hải chiến sắp bắt đầu, đám thuyền vậnchuyển vốn tốc độ cực chậm lại không có năng lực chống cự này, vẫn nêntránh ra xa mới là tốt.

Trên mặt biển, ca nô trinh sát của hạm đội ba cũng trở về, thủy binh trinh sát báo cáo với Liễu Thanh Dương:

- Tổng trưởng đại nhân! Trải qua phân biệt cờ xí, đã phát hiện cờ xícủa hạm đội trưởng hạm đội một, hạm đội hai, hạm đội bốn, hạm đội năm,trải qua tính toán chiến thuyền lớn có hơn ba trăm chiếc, thương thuyềnđược võ trang có hơn sáu trăm chiếc.

Liễu Thanh Dương khoáttay cho thủy binh trinh sát lui ra, quay sang nói với Khải Hải đang mặcmột thân quân phục đế quốc mang hàm Thượng tá:

- Chiến hạm lớn phù hợp với tin tức Đại đô đốc cấp, loại hai thì thiếu ít nhất hơn trăm chiến thuyền, hơn nữa thuyền vận chuyển cũng không tính ra được, xem ra cần phải tăng cường huấn luyện ca nô trinh sát mới được.

Khải Hải sang sảng cười nói:

- Không cần hà khắc như vậy, ta thấy bọn hắn làm rất khá, dù sao mộtđoàn chiến thuyền chi chít một chỗ như vậy, có thể tính ra số lượng nhưthế, gần sát so với con số thực tế, xem như đã rất giỏi rồi.

- Ai! Vẫn là chuẩn bị chưa đủ! Không ngờ phải do Đại đô đốc truyền lệnhxuống, chúng ta mới biết được quân địch đã xuất động, xem ra cần phải bố trí mật thám tại các bến cảng mới được.

Liễu Thanh Dương thở dài nói.

- Hắc hắc! Chuyện này của ngươi phải được tổng trưởng đại nhân cho phép cùng cấp biên chế mới có thể thực thi rồi.

Khải Hải có chút vui sướng khi người khác gặp họa nói.

Nghe nói như thế, Liễu Thanh Dương nhướng mày, hắn không nghĩ tới vốn là Tổng trưởng hải quân Lôi gia, không ngờ lại bị Tổng trưởng thủy quân Lôi gia thay thế, nếu là Áo Khắc Đức, tin rằng mình sẽ không phải nghelời nói châm chọc kiểu này, hoặc là không cần mình mở miệng, Áo Khắc Đức sẽ tự mình giải quyết mọi chuyện thỏa đáng.

Nghĩ như vậy, Liễu Thanh Dương không kìm nổi hỏi:

- Phó tổng trưởng đại nhân! Không biết Áo Khắc Đức đại nhân tại sao lại bị điều đi làm nhiệm vụ khác?

Khải Hải nghe vậy, không khỏi cười hì hì nói:

- Hắc hắc! Có phải cảm thấy ta không đủ tư cách hay không vậy?

Nhìn thấy Liễu Thanh Dương sắc mặt có chút xấu hổ, Khải Hải không khỏi hào phóng khoát tay:

- Yên tâm đi! Ta không phải người nhỏ nhen như vậy, ta cũng biết bổnsự của mình đến trình độ nào, ta đảm nhiệm chức Phó cho ngươi, tác dụnglớn nhất chính là ổn định nhân tâm cùng chiếu cố một chút đám sĩ quanđến học tập, còn về phương diện chiến sự thì ta cứ theo ngươi mà làm,tuyệt đối sẽ không cản trở!

Liễu Thanh Dương hiển nhiên khôngngờ Khải Hải sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời căn bản không biết nóicái gì cho phải, đành phải tiếp tục nghe Khải Hải đang thao thao bấttuyệt kia.

- Áo Khắc Đức đại nhân đi làm nhiệm vụ cũng khôngcó gì kỳ quái, rất bình thường, không cần khó hiểu, Áo Khắc Đức đại nhân từng đảm nhiệm qua thư ký cho chủ nhân, từng tham gia xử lý chính vụ,cũng từng đi tới địa phương làm quan viên cơ sở. Quân đội thì càng không cần phải nói, Áo Khắc Đức đại nhân ở trong lục quân, hải quân, hay hệthống nội vệ đều đã từng làm một thời gian, ta nghe nói lần này để hắnđi đế đô yết kiến tiểu hoàng đế, nói như vậy ngoại giao cũng từng làmqua. Cho nên mới nói, đừng tưởng rằng hắn đảm nhiệm chức vụ Tổng trưởnghải quân mà quân hàm chỉ có Thiếu tá là ủy khuất hắn, ta quân hàm Thượng tá nhưng khi gặp hắn vẫn phải chào trước một tiếng đại nhân đó.

Liễu Thanh Dương vốn bởi vì câu nói Tiểu Hoàng đế kia mà đang tứcgiận, nhưng nghe đến câu nói kế tiếp, lập tức ném sự tức giận sang mộtbên, rất giật mình nói:

- Theo như ngươi nói, Áo Khắc Đứcchẳng phải là tương xứng với cấp bậc của người sau này đảm nhiệm trưởngquan phụ tá dưới trướng Đại đô đốc sao? Đào tạo toàn diện như vậy, chẳng phải là người thừa kế chức vị Thừa tướng sao!

- Hắc hắc! Đúng vậy rồi, tuy nhiên người được đề cử vẫn rất nhiều, Áo Khắc Đức đại nhân chỉ là một trong số đó thôi. Hắc hắc! Đây chính là chuyện mà chỉ nhữnglão bộ hạ như chúng ta mới biết, ngươi cũng không nên mồm năm miệng mười mà nói lung tung đâu đấy.

Khải Hải cười hì hì nhắc nhở.

Liễu Thanh Dương cảm khái vạn phần nhẹ gật đầu, như vậy xem ra, đừngthấy quân Khang Tư trước mắt đang cực độ thiếu khuyết nhân thủ cao cấp,không dám làm ra vẻ kiêu ngạo, nhưng chờ hắn đào tạo người xong, vậy lập tức xuất hiện cảnh tượng hoán đổi một phen.

Xem ra, Khang Tư quả thật là một người mưu tính sâu xa nha, một người như vậy, rốt cuộc mục tiêu của hắn là cái gì đây?

Lắc đầu, Liễu Thanh Dương ném những chuyện hoang mang đó sang một bên, kêu gọi lính liên lạc bắt đầu tuyên bố mệnh lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân, giữ nguyên trận hình, phương hướng Đông Nam, hạ buồm chính, giảm tốc độ tiến lên! Lệnh cho hạm tổ quân tiên phong,thả xuống năm thuyền ca nô điều tra tìm kiếm vị trí tiếp chiến hạm độiđịch!

Lệnh được truyền xuống, các chiến hạm hạm đội ba rầm rầm hạ buồm chính xuống, tốc độ nháy mắt chậm lại.

Mười chiến hạm tiên phong, đồng thời thả thuyền nhỏ không khả năngchiến đấu xuống, trên mỗi chiếc thuyền này có một thủy binh ở mũi thuyền đưa mắt nhìn xung quanh, hai bên sườn mỗi bên đều có năm tên thủy thủrất nhanh dùng mái chéo rẽ nước di chuyển thuyền, dưới mười mái chèohoạt động, thuyền nhỏ lập tức tiến lên vượt qua thuyền lớn, nhanh chónghướng về phương xa.

Theo thời gian trôi qua, ca nô do hai bên phái ra gặp nhau, bên phía hạm đội liên hợp khi phát hiện mục tiêu liền làm theo thói quen quay đầu trở về.

Mà bên phía hạm đội ba,trước kia tuy rằng cũng có thói quen này, nhưng ai bảo để cho sáu bảyphần thủy binh Lôi gia thâm nhập vào bọn họ, đuổi tận giết tuyệt chínhlà tuyên ngôn của bọn hắn, ai kêu tính mạng của địch nhân có thể đổi lấy vinh hoa phú quý chứ! Vì thế một phương chuẩn bị lui lại, một phươngkhác lại kêu gào lao lên.

Ca nô của hạm đội liên hợp cũng làthuyền nhỏ không năng lực chiến đấu, tuy nhiên thực sự nhỏ đến mức đángthương, chỉ có thể trở một người, mà ca nô hình dài của hạm đội ba bênnày thì trở được mười một người, phương diện binh lực so ra kém ngườita, kết quả thế nào không cần nói cũng biết.

Nếu như ca nô hạm đội liên hợp gặp ca nô hạm đội ba, tuyệt đối không có một con thuyềnnào còn sống, ca nô hạm đội ba điều ra phi thường hung tàn ác độc, đuổiđến tận lúc mơ hồ nhìn thấy thân ảnh đội hình hạm đội liên hợp, bọn họmới đình chỉ đuổi giết ca nô hạm đội liên hợp, hơn nữa nhanh chóng quayđầu, rất nhanh rút về.

Biết được ca nô điều tra tổn thất thảmtrọng, đám người Tá Phu cũng không thèm để ý, dù sao bên mình nhiềuthuyền, chút tổn thất ấy chắc khác gì chín con trâu bị rớt mất một sợilông.

Chỉ cần biết được còn bao lâu thời gian nữa sẽ tiếpchiến đối phương, như vậy chứng tỏ ca nô điều tra đã hoàn thành nhiệmvụ, về phần những ca nô điều tra đó vì hoàn thành nhiệm vụ mà tổn thấtnhiều ít bao nhiêu, không phải chuyện bọn hắn cần quan tâm.

Nghe nói phát hiện bóng dáng chiến hạm địch, bốn người Tá Phu cố ý điđến mép thuyền quan sát, híp mắt nhìn một chút, ai cũng không hé răng,hiện tại chính là giai đoạn sắp khai chiến, mưu kế chỉ huy gì cũng không còn tác dụng.

- Chúng ta trước hết điều ra mười hai chiến thuyền theo phương pháp cũ thăm dò một chút, thế nào?

Tá Phu hỏi.

Hắn rất bất đắc dĩ, vốn mười chiến thuyền ra thử là được, nhưng sở dĩ là mười hai chiến thuyền mà không phải mười một chiếc, là bởi vì tronghạm đội liên hợp phải chú ý công bằng.

Ái Đức Đặc bĩu môi, hắn cho rằng không cần phải để ý như vậy, nhưng nếu là đề nghị của Tá Phu. vậy hắn sẽ không hé răng.

Phất Lạp biết đây là lẽ thường, tự nhiên gật đầu đồng ý, chỉ có SâmĐặc nghi nghi ngờ ngờ, hắn thực sự không muốn cứ như vậy mà mất đi bachiếc chiến thuyền, nhưng không có cách nào, ai bảo ba so với một đây!

Mười hai chiến thuyền phi thường lớn đồng thời rời khỏi đội hình chiến hạm tiến lên, cố gắng đón gió lao về phía trước.

Đứng ở mép thuyền nhìn mười hai chiến thuyền rời đi, Tá Phu ngẩng đầu nhìn một chút nơi chân trời sâu thẳm, nhìn thấy cảnh sắc mông lung âm u kia, không khỏi nhăn mặt nhíu mày nói:

- Nhìn sắc trời hôm nay, ngày mai thời tiết sẽ không tốt lắm, hy vọng sẽ không xuất hiện cuồng phong bạo vũ gì.

Đám ba người Ái Đức Đặc từ mặt biển nhìn lên, kiến thức nhìn sắc trời đương nhiên là có, nghe vậy cũng nhìn xung quanh vài lần, Ái Đức Đặctrước tiên nở nụ cười nói:

- Ngày mai nhiều nhất chỉ là sóngcao ba thước mà thôi, bên phía chúng ta toàn bộ đều là thuyền trọng tảilớn, chỉ cần giữ vững đội hình, chuyện gì cũng không có.

- Hy vọng là như thế.

Tá Phu gật đầu nói, hắn không muốn làm mồm quạ đen, bởi vì dấu hiệucủa rất nhiều lần sóng lớn hiếm thấy, lúc đầu đều là gió êm sóng lặng.

Tuy nhiên một câu của Sâm Đặc:

- Quỷ thiên đây! Lúc này năm mới vừa qua chưa được bao lâu, hy vọng không có mưa tuyết cùng cuồng phong là tốt rồi.

Lời này khiến mọi người trong lòng không khỏi trầm xuống, tuy nhiênkhông một ai bao gồm cả Sâm Đặc bên trong đề nghị quay về cảng, hiện tại đã cưỡi trên lưng hổ, muốn xuống sao? Cũng không phải chỉ là vấn đề thể diện nữa.

Quan trọng hơn là, bọn họ đều cho rằng sóng gió sẽkhông lớn, trong khi số lượng thuyền lớn rất nhiều, hẳn là không có vấnđề gì.

Liễu Thanh Dương ở bên này cũng chú ý tới cảnh sắc phía chân trời, nhưng lại nói thầm một câu:

- Ngày mai sẽ có gió lốc sao? Xem ra tốc chiến tốc thắng mới được.

Mà Khải Hải thì lại biến sắc, đến lúc nghe được Liễu Thanh Dương nói thầm, không khỏi nghiến răng nghiến lợi nói:

- Mẹ nó! Tốc chiến tốc thắng? Chạy trốn mới đúng! Nhìn tình hình nàyhẳn là quỷ thiên đó, ngày mai tuyệt đối là rất khó khăn, không thể sốngthoải mái nha!

Nói đến câu sau đã cảm khái vạn phần.

Liễu Thanh Dương ngẩn người:

- Nhìn tình hình là quỷ thiên? Giỏi lắm ngày mai chỉ là sóng to giólớn vài thước mà thôi, chỉ cần chúng ta không phải đang trong lúc giaochiến sẽ không tạo thành tổn thất gì.

Khải Hải xùy cười nói:

- Sóng gió vài thước? Hắc hắc! Tổng trưởng đại nhân! Nhìn thấy tầngtầng mây màu vàng phía chân trời kia không? Còn tia sáng giống như rắnhiện lên bên cạnh tầng mây đó nữa, ngày mai sóng gió không chỉ hơn mườimấy lần ngươi nói, ngươi chặt đầu của ta xuống!

Nói xong lấy tay làm động tác chém cổ mình một cái.

Liễu Thanh Dương vẻ mặt khiếp sợ nhìn Khải Hải, phát hiện người này không giống như nói đùa, hắn lập tức kêu lớn:

- Lính liên lạc!

- Từ từ! Tổng trưởng đại nhân! Ngài muốn làm gì?

Khải Hải ngăn lại hỏi.

- Ngươi không phải nói ngày mai có mưa to sóng giữ sao? Đương nhiên là quay về cảng rồi!

Liễu Thanh Dương nhíu mày nói.

- Ta nói ngươi không cần sốt ruột như vậy, buổi chiều ngày mai mưa to mới tới, chúng ta còn có thể đánh hơn một ngày một đêm, nơi này cáchbến cảng cũng không xa, lưu đủ thời gian trở về điểm xuất phát là được,sẽ không hỏng việc.

Khải Hải lơ đễnh nói.

Liễu Thanh Dương sững sờ nhìn Khải Hải, người này lá gan cũng quá lớn đi? Người ta nghe được có bão táp sắp tới, đều sớm về nhà chút nào thì sớm về chútấy, hắn lại khuyên ngược lại, không ngờ còn muốn thừa dịp trước khi bãotáp đến đánh với quân địch một trận.

Liễu Thanh Dương căn bản không muốn mạo hiểm, nhưng được Khải Hải dùng đầu đảm bảo, tràng bãotáp kia đến muộn chứ không đến sớm, hơn nữa Liễu Thanh Dương cũng khôngmuốn tân hạm đội ba ngay trận đầu liền kết thúc kiểu đầu voi đuôi chuộtnhư vậy, cũng liền cắn răng đáp ứng.

Đương nhiên quyết địnhchuyện như vậy trước tiên cần hồi báo phủ Đại đô đốc, thật không phảimuốn xem phủ Đại đô đốc đưa ra ý tưởng gì, bởi vì vấn đề lộ trình, chờphủ Đại đô đốc truyền lệnh ngược lại đây, những người mình không phảichìm vào trong biển rộng thì cũng đã yên ổn nghỉ ngơi ở bến cảng rồi,lần này đưa tin chỉ là để các khu vực duyên hải chuẩn bị tốt công tácđón bão mà thôi.

- Tổng trưởng đại nhân! Đội hình chiến hạmđịch phái ra mười hai chiến hạm cỡ trung tiến đến khiêu khích! Xin hỏixử lý như thế nào?

Một lính liên lạc rất kích động hỏi.

- Hắc! Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là đánh chìm bọn chúng ngay tại đương trường rồi.

Khải Hải rất có khí thế vung tay lên giành quyền nói trước, mà Liễu Thanh Dương vội xua tay nói:

- Không, không! Đây là dò xét, chúng ta không thể thoáng cái đánh bọn họ đến mức sợ hãi, truyền lệnh! Triệu tập hai mươi bốn chiến hạm giápchiến với chiến hạm địch!

Cờ lệnh lập tức bay lượn truyềnlệnh, hai mươi bốn chiến thuyền dáng vẻ tiêu chuẩn hải thuyền nhanhchóng rời khỏi đội hình, tiến về hướng mười hai chiến thuyền của đốiphương nghênh chiến.

Kế tiếp chính là tác chiến tiêu chuẩntrên biển, đầu tiên là từng đạo hỏa tiễn bắn về thuyền buồm của đốiphương, buồm thuyền bị thiêu đốt khiến cho tốc độ chiến hạm giảm xuốngmức thấp nhất, đến khi mạn thuyền các chiến hạm tiếp giáp nhau, đám thủy thủ thông qua ván gỗ hoặc dây thừng bổ nhào lên thuyền đối phương bắtđầu chém giết.

Loại chiến thuật hoàn toàn dựa vào nhiều ngườinày thực đẫm máu, cũng rất nhanh phân thắng bại, nhìn hạm đội ba áp giải mười hai chiến thuyền địch hoan hô trở về, cũng biết kết quả.

Bên phía hạm đội ba Khải Hải khinh thường bĩu môi nói " Thật là!", Liễu Thanh Dương thì lại cười lạnh suy tư chuyện gì.

Mà bên phía hạm đội liên hợp, Sâm Đặc đau lòng kêu to lỗ vốn! Bangười khác thì mỉm cười, không nghĩ tới hạm đội ba còn giữ kỹ năng hảichiến cấp thấp như vậy.

Tá Phu liếc mắt nhìn mọi người xung quanh một cái rồi nói:

- Nếu đối phương vẫn còn duy trì phương thức tác chiến đó, như vậylúc chúng ta khởi xướng công kích để thuyền vận chuyển lách qua chiếntrường chiếm đoạt nơi đổ bộ, thế nào?

- Đồng ý! Tuy nhiên phải phái ra một đội chiến hạm hộ tống mới được, ai cũng không dám đảm bảotất cả chiến hạm của hạm đội ba đều điều động đến đây.

Sâm Đặc lập tức hét lên.

Sâm Đặc này vốn là người keo kiệt lại cẩn thận, tất cả mọi người đềután đồng, vì thế mỗi người đều tự điều động hai mươi chiếc chiến hạm,tạo thành một hạm đội gồm tám mươi chiếc chiến hạm tiến thành hộ tống.

Tám mươi chiến hạm này không có lộ liễu rời đội hình hạm đội đi, màlà đứng yên tại chỗ, chờ hạm đội rời đi, mới quay đầu về phía sau nơicác chiến thuyền vận chuyển đang tới gần.

Sở dĩ làm bí mật như thế là sợ quân địch thấy được cũng phái người quay lại tăng phòng,thuyền vận chuyển lục quân đều không chịu nổi một kích, mà chìm mộtchiếc chính là mấy trăm binh sĩ tinh nhuệ liền biến mất, không thể không cẩn thận được.

- Tốt! Như vậy bây giờ để cho chúng ta dạy cho đám phản đồ hạm đội ba, cái gì mới gọi là hải quân đi!

Tá Phu cùng mọi người nhìn nhau cười, vung tay lên, cờ lệnh vung vẩy, gần trăm chiến hạm lập tức xếp thành trận hình chữ "nhất"(-) xuất hiện ở tuyến đầu, không trước không sau bảo trì trận hình tiến về phía trước.

Mà ở phía sau mấy trăm chiến hạm, còn lại là những chiến hạm khácđông một chiếc tây một chiếc, có chút hỗn loạn lại có chút quy luật tiến lên theo.

Thấy một màn như vậy, Liễu Thanh Dương sửng sốt, mà Khải Hải thì cười rộ lên nói:

- Trời ạ! Bọn chúng đang làm gì vậy? Không ngờ bày ra trận hình chịuđòn chỉnh tề như vậy? Ha ha! Đây chẳng phải là dâng tặng một thành lũytrên biển cho chúng ta ăn sao? Tổng trưởng đại nhân! Để chiến hạm cấpKhôi Kiều của chúng ta xuất động đi thôi, tuyệt đối một lần bắn thì trăm chiến hạm kia có thể bị diệt chín phần!

Liễu Thanh Dương vẫn theo bản năng trước tiên sửa lời nói:

- Là thương thuyền cấp Khôi Kiều được võ trang, mà không phải chiến hạm!

Không có biện pháp, sau khi hạm đội ba có được vài chiếc thươngthuyền võ trang cấp Khôi Kiều, đại đa số mọi người liền gọi là chiến hạm cấp Khôi Kiều, nhưng Liễu Thanh Dương biết chiến hạm cấp Khôi Kiều lànhư thế nào, nghiêm khắc sửa chữa nhận thức của thủ hạ, hắn cũng khôngmuốn khi đối mặt với chiến hạm chân chính cấp Khôi Kiều, thủ hạ của mình có thể sẽ sinh ra ý niệm khinh thường trong đầu.

Sau khi sửa chữa theo thói quen xong, Liễu Thanh Dương mới nhíu mày nói:

- Đối phương bày ra trận hình chữ "nhất" này, khẳng định trên thuyềnbọn chúng cũng có khí giới công kích xa, hơn nữa khẳng định là so với nỏ thuyền ngày trước càng lợi hại hơn, bằng không sẽ không bày ra trậnhình nhận lấy cái chết này.

Khải Hải cười nói:

-Hắc! Nếu như vậy, thì càng khiến chúng ta phải dùng, Ừ! Thương thuyền võ trang cấp Khôi Kiều xuất động, bằng không những chiến hạm bình thườngkia của chúng ta rất có thể sẽ bị trúng chiêu.

Liễu Thanh Dương thoáng suy tư một chút, sau đó xua tay gật đầu nói:

- Ừ! Hẳn là như vậy, truyền lệnh!

Tàu chỉ huy lay động dữ dội, đội hình chiến hạm bên phía hạm đội bađều giảm tốc độ lại, hơn nữa bắt đầu tránh ra tạo thành một lối đi rộnghơn mười đạo (đơn vị đo lường-Mình không biết = bao nhiêu), trên nhữngchiếc thuyền này vang lên tiếng hoan hô, tuy nhiên ngay sau đó lập tứcyên lặng, một loại cảm giác tràn ngập đe dọa ở trên không.

Chỉ thấy bảy tám mươi chiến thuyền to lớn như quái vật khiến cho ngườita sợ hãi, giống như âm hồn lặng yên không một tiếng động từ trong lốiđi đó tiến ra, cái cảm giác chỉ có thể nhìn lên khiến cho toàn bộ thủybinh bên này đều trợn mắt ngây ngốc nhìn.

Tuy rằng hộ tốngnhững chiến hạm này thao luyện bao ngày, nhưng không nghĩ tới chân chính trên chiến trường, chiến hạm lớn như vậy không ngờ có thể mang đến áplực cực lớn như thế, tuy nhiên mang tới càng nhiều cũng là một loại cảmgiác chắc thắng không thua.

Nghĩ như vậy, đám thủy binh vốnđang chấn động lại hoan hô, mà trên những chiến hạm to lớn đó đám thủybinh lại là một vẻ mặt trông mong.

Bên phía Tá Phu cũng nhìn thấy thân ảnh những hải thuyền cực lớn này, Sâm Đặc biến sắc nói:

- Trời ạ! Chiến hạm cấp Khôi Kiều! Làm sao có nhiều như vậy? Bọn họlàm thế nào mà mua được? Không phải những thuyền này không bán ra ngoàisao? Lần này tiêu rồi, chúng ta làm sao đánh đây? Chạy nhanh thôi!

Chứng kiên bộ dạng khủng hoảng của Sâm Đặc, đám người Tá Phu nhíu mày.

Ái Đức Đặc lắc đầu thở dài nói:

- Bỏ chạy? Ngươi chưa thấy qua chiến hạm cấp Khôi Kiều sao? Nhìn hình dạng những con thuyền đó mà xem, rõ ràng chính là thương thuyền chuyểnđổi mà thành đó! Cho nên chỉ là bảy tám mươi thương thuyền được võ trang mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ?

- Thương thuyền võ trang?

Sâm Đặc căng đôi mắt béo phì lên, mê hoặc đánh giá những chiến hạm to lớn đang bắt đầu sắp xếp trận hình xa xa kia, nói thầm một câu:

- Chỉ là thương thuyền võ trang? vậy cũng có thể rất lợi hại nha!

Tuy nhiên nói là nói như vậy, nỗi lo lắng sợ hãi trên mặt Sâm Đặc đãsớm tiêu thất, mà thay vào đó là một loại sắc mặt sợ lỗ vốn của thươngnhân.

- Nghĩ rằng thương thuyền cấp Khôi Kiều rồi võ trang thì chính là chiến hạm cấp Khôi Kiều sao? Hừ! Phái ca nô phóng hỏa ra đi,thừa dịp thời điểm đối kháng với một trăm chiến hạm kia của chúng ta,thiêu đốt hết những con thuyền đó!

Phất Lạp bộ mặt dữ tợn nói.

- Tốt! Vậy làm như thế đi! Những tên phản nghịch đó nhìn thấy bứctường thuyền lớn bị đốt, đối với sĩ khí của bọn chúng tuyệt đối là mộtđả kích rất lớn! Mỗi đơn vị phái ra năm trăm ca nô phóng hỏa, thế nào?

Tá Phu hỏi mọi người.

Lần này Sâm Đặc gật đầu có chút thật lưu loát, hắn hận không thể lậptức đốt hết những thuyền lớn dọa mình kia thành tro tàn ấy chứ.

Mệnh lệnh truyền ra, hai ngàn chiến thuyền loại nhỏ cột buồm ở mui trở hai thủy bình cùng đầy vật dẫn lửa khác nhau được thả xuống mặt biển.

Sau đó những ca nô này liền giống như đàn kiến, theo khe hở giữa cácthuyền lớn xuyên qua, chen chúc ngay phía sau một trăm chiến hạm kia,lẳng lặng cùng chờ đợi thời cơ phóng hỏa.