Cô Độc Chiến Thần

Quyển 22 - Chương 1



Tỉnh Hải Vũ cũng là tỉnh giàu có nhất khu Đông Nam, trừ tỉnh Hải Quảng ra. Giàu có tới mức nào? Không dám so sánh với tỉnh Hải Quảng và đế đô, còn lại có thể so với bất kỳ tỉnh nào.

Tài nguyên thật lớn cùng với vũ lực mạnh mẽ cam đoan của cải không bị cướp đoạt mang đến cho tỉnh Hải Quảng rất nhiều dân cư. Nhìn xem dòng người dày đặc, cửa hàng mọc như nấm, bồi bàn bận đến mức ước gì có ba đầu sáu tay thì biết dân cư của tỉnh thành nhiều tới mức nào.

Trên tầng cao nhất một tòa khách sạn cao tầng, có thể nhìn ra cảng biển phía xa xa, lại có thể quan sát hơn nửa tòa thành ở trên đường phố trung tâm khu buôn bán của bến cảng tỉnh phủ. Một người đàn ông trung niên bộ dáng uy nhiêm đứng trước cửa sổ, yên lặng nhìn những cánh buồm dày đặc ở bến cảng phía xa xa. 

Nhìn người đàn ông này, tuy là mặc quần áo dân thường, nhưng tư thế và dáng vẻ đều khiến cho người ta cảm thấy được hắn là một quân nhân.

- Tá Phu, phong cảnh tráng lệ dồi dào như thế có phải là làm cho ngươi thoải mái vui vẻ hay không?
Một thanh âm người đàn ông trung niên từ sau truyền đến.

Người được gọi là Tá Phu quay đầu lại cười cười:
- Quả thực là như thế.

Người vừa nói chuyện kia cũng là một người đàn ông trung niên có vẻ nhiều năm quyền cao chức trọng, tuy nhiên so với Tá Phu thì không uy phong như vậy.

Người đó bước tới cửa sổ, nhìn phong cảnh phía xa xa, bùi ngùi nói:
- Nghĩ lại lúc chúng ta mới đóng quân ở đây, lại xem tình hình hiện tại, ai có thể nghĩ biến hóa lớn đến như vậy.

Tá Phu gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, hơn mười năm, lúc ấy chúng ta vẫn là binh lính nhỏ trên hạm đội thứ hai. Không nghĩ tới hơn mười năm trôi qua, Ái Đức Đặc ngươi lại trở thành Trung tướng Trưởng quan của hạm đội thứ hai đế quốc.

Ái Đức Đặc cười mắng:
- Không ngờ? Mẹ nó! Ngươi lại dám dùng từ này, ngươi đang chế nhạo ta hay là tự thổi phồng chính mình? Ta làm Trung tướng Trưởng quan hạm đội thứ hai đều uy phong như vậy, ngươi làm Trung tướng Trưởng quan Phó tổng trưởng hạm đội thứ nhất chẳng phải là uy phong ngất trời?

- Ha ha! Ta xin nhận lỗi với ngươi. Ta chỉ là cảm thán chúng ta hai đứa nhỏ làng chài, không ngờ có thể đạt tới địa vị hiện tại mà thôi.

Tá Phu vội nâng chén nhận lỗi nói.

Ái Đức Đặc vỗ bả vai Tá Phu cười nói:
- Nhận lỗi cái rắm, quan hệ chúng ta thế nào? Chơi với nhau từ hồi mặc quần thủng đít, ta chịu tiếng xấu cho ngươi bao nhiêu lần? Như vậy khách khí làm chó gì?

Nghe vậy, Tá Phu cũng nở nụ cười, một loại tình hữu nghị ấm áp tràn ngập trong lòng.

Hai người Trưởng quan hạm đội đang chìm vào chuyện thơ ấu xưa bị một thanh âm đầy mùi dầu mỡ vang lên quấy rầy:
- Hai vị đại nhân, đang nhìn cái gì vậy?

Hai người quay đầu nhìn, thì thấy một người đàn ông trung niên thân hình gầy yếu học một bộ tiên sinh có văn hóa, một người mập mạp trông ra vẻ người có tiền, lời này chính là từ người này híp mắt cười nói. 

- Ha ha. Đang nhìn xem phong cảnh như hoa như gấm này chúng ta còn có thể thưởng thức được bao lâu thời gian.
Ái Đức Đặc cười nói.

Tiên sinh dạy học cùng người có tiền biến sắc mặt.

Người có tiền vẻ mặt kích động đứng lên, mà tiên sinh dạy học lại trở nên hung ác dữ tợn, dùng giọng điệu tràn ngập uy hiếp, âm trầm nói:
- Lời này của Ái Đức Đặc đại nhân có ý tứ gì? Chẳng lẽ hạm đội thứ hai của ngươi phải đầu nhập vào thằng nhà quê Khang Tư này? Ta nói cho ngươi. Hạm đội thứ tư của Phí Lạp ta cùng hạm đội thứ năm của Trung tướng Sâm Đặc tuyệt đối sẽ không đầu nhập vào Khang Tư!

Ái Đức Đặc bị kích động chuẩn bị nổi giận, nhưng lại không bộc phát ra bởi vì Tá Phu ngăn cản hắn. Chỉ thấy Tá Phu mỉm cười nói với hai người kia:
- Được rồi. Trung tướng Phí Lạp không cần kích động như vậy, Trung tướng Ái Đức Đặc cũng không phải ý như vậy. Chỉ là nhìn những chủ trang viên ở bên dưới có ý muốn làm cỏ đầu tường, nhất thời bực tức mới nói như vậy. 

Trung tướng Phí Lạp bộ dạng tiên sinh dạy học, nghe nói thế sửng sốt, tiếp theo bày ra một vẻ tươi cười chắp tay nói:
- Thật có lỗi, ta thật sự bị tình hình hiện nay làm cho bực bội không chịu nổi, nghe không ra cho nên mới ngạc nhiên như thế. Làm cho người anh em Ái Đức Đặc chê cười rồi.

Trung tướng Sâm Đặc bộ dáng người có tiền, cũng vội lộ ra vẻ tươi cười:
- Đúng vậy, đúng vậy. Quân Khang Tư như hổ rình mồi, chúng ta ai cũng đều không thoải mái, khẩn trương một chút là chuyện bình thường.

Nhìn Ái Đức Đặc định nói gì, Tá Phu nháy mắt ngăn hắn lại, sau đó gật đầu nói:
- Đúng. Tuy rằng chúng ta biết Khang Tư chỉ là một thằng nhà quê có tiền, trừ bỏ binh lực một sư đoàn của hắn ra, căn bản không có gì đáng giá người đời chú ý.

- Nhưng chỉ bằng vào công lao ôm chân đế đô, khiến đế đô vượt mức ban thưởng, cũng mượn việc khen thưởng tạo thành khí thế mới khiến cho hắn nhanh chóng chiếm lĩnh hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân.

Ái Đức Đặc hung hăng nói:
- Đúng thế, hắn kỳ thật là một nhà giàu mới nổi, bỏ qua lớp vỏ ngoài thì chỉ là một tên ma cà bông mặc người lăng nhục. Mẹ nó! Những tên ở đế đô đều là bụng đói ăn quàng, có cái quân phiệt đầu nhập vào liền ban thưởng thành Nam tước đế quốc Trung tướng Đông Nam Đại Đô đốc Đốc quân năm tỉnh.

- Chúng ta liều mạng hơn mười năm mới leo tới vị trí Trung tướng, tước vị của đế quốc cũng chưa sờ thấy, dựa vào cái gì khiến cho tên tiểu tử đó leo lên đầu chúng ta! Lại là Đốc quân năm tỉnh! Phi! Đánh chết ta cũng sẽ không đầu nhập vào tên ma cà bông đó!

Vừa nghe lời này của Ái Đức Đặc, Phí Lạp và Sâm Đặc đều lộ ra vẻ vui mừng, hơn nữa còn gật đầu biểu thị sự đồng tình không thôi. Bọn họ không sợ quân Khang Tư mạnh mẽ hay không, bọn họ sợ chính là nội bộ lục đục, cho nên mới phản ánh mạnh đối với lời châm biếm của Ái Đức Đặc như thế.

Phải biết rằng, trừ bỏ hạm đội thứ ba rách nát ra, thực lực của bốn hạm đội còn lại hoàn toàn xếp theo thứ tự. Hạm đội thứ nhất mạnh mẽ nhất, chỉ cần hạm đội thứ nhất đủ để đối phó ngang sức với hạm đội thứ tư thứ năm hợp lại. Nếu hạm đội thứ nhất thứ hai liên hợp, vậy hạm đội thứ tư thứ năm chỉ có thua. 

Mà hiện tại Trưởng quan hạm đội thứ hai tỏ thái độ, dựa theo tình cảm của hắn với Trưởng quan hạm đội thứ nhất, có thể khẳng định đây cũng là ý kiến của hạm đội thứ nhất. Nếu bốn hạm đội cùng một ý chí, vậy trăm vạn đại quân đến cũng không có gì phải sợ.

- Chỉ là đáng tiếc vũ lực của chúng ta có tám phần ở trên biển, mà quân Khang Tư sở trường lại là trên đất liền. Hơn nữa hiện tại hắn thừa thế đi lên, nếu chúng ta muốn ngăn trở sự tấn công đất liền là có chút khó khăn.

Ái Đức Đặc hắt cho mọi người một gáo nước lạnh.

- Chuyện này đơn giản, nói thế nào bốn hạm đội đánh bộ chúng ta hợp lại cũng được hai sư đoàn, thêm vào đó binh lính tư nhân của các sĩ quan bốn hạm đội, muốn tổ chức một quân đoàn cũng là chuyện thật nhẹ nhàng.

Sâm Đặc lơ đễnh cười nói.

- Đám ô hợp này cho dù có một trăm vạn thì thế nào? Vả lại không biết đám cường hào này nghĩ thế nào đây.

Ái Đức Đặc vẻ mặt khinh thường nhìn về những quyền quý đang rụt rè nói chuyện với nhau trong phòng.

Phí Lạp vẻ mặt dữ tợn:
- Chuyện này càng đơn giản, chúng ta không muốn gây ra nhiều chuyện phiền toái mới để đám cường hào này sống thoải mái. Nếu bọn họ cậy thân phận muốn làm cỏ đầu tường, chúng ta đây cũng chẳng cần phải băn khoăn cái gì nữa.

- Dù sao tại thời đại này, thân phận bọn họ mỏng manh như tờ giấy, chọc một cái là thủng. Chỗ dựa vững chắ của bọn họ chưa chắc làm gì được chúng ta.

Sâm Đặc vỗ mạnh tay:
- Sớm nên như vậy! Chỉ cần chúng ta tập hợp tất cả lực lượng vũ trang lên, vậy còn sợ quân Khang Tư tấn công lại đây sao?

- Các ngươi nghĩ đều là vấn đề phòng thủ đến cùng, vì sao không nghĩ lại chúng ta có thể chủ động tấn công?

Tá Phu cảm thán nói.

- Chủ động tấn công?

Ba hạm đội trưởng đều sửng sốt.

Sâm Đặc đầu tiên chần chờ nói:
- Tuy rằng chúng ta có thể từ trên biên đi thẳng tới hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân, nhưng hạm đội thứ ba lại đứng bên quân Khang Tư! Bọn phản bội hạm đội thứ ba này không biết được bổ sung ở nơi nào, hiện tại hoàn toàn là lính mạnh thuyền lớn!

- Sâm Đặc, ngươi không cần phải tính toán chi li như thế, quá sợ hạm đội của mình xảy ra thiệt hại! Nếu không phải là bởi vì ngươi, hạm đội thứ ba còn chưa phát triển, chúng ta có thể diệt nó, làm sao còn để nó lớn mạnh thế này.

Phí Lạp bất mãn nói.

- Ta, ta cho là đồ sứ chúng ta làm sao lại đấu cùng ngói vỡ được, ích lợi cùng thiệt hại căn bản không thể so sánh!

Sâm Đặc miệng thanh minh, trong lòng lại chửi bậy: “Mẹ nó, nếu không phải ta thương hại con chó nhà tang ngươi, mời ngươi qua tỉnh Hải Quảng đóng quân thì ngươi đã sớm bị hạm đội thứ nhất, thứ hai thâu tóm. Làm sao còn đến lượt ngươi ở đây trách cứ ta!”

- Thế này vậy. Nếu các ngươi đồng ý tiên hạ thủ vi cường, như vậy bốn hạm đội chúng ta đều tự điều động một nửa chiến hạm, mang tất cả quân đánh bộ đều đi, trực tiếp từ biển tấn công tỉnh Hải Tân. Cho dù không thể tiêu diệt Khang Tư, cũng phá hỏng phủ Đại Đô đốc của hắn, khiến cho người trong thiên hạ phải xem lại thực lực hải quân chúng ta!

Tá Phu đề nghị.

Ái Đức Đặc lập tức đồng ý:
- Tuyệt diệu! Khiến cho người trong thiên hạ xem lại hải quân chúng ta không phải là mặc người ức hiếp. Nhất định phải giương cao khí thế hải quân!

- Đúng vậy. Cứ làm như thế, còn lại một nửa hạm đội, thêm vào binh lính tư nhân của hai tỉnh mà còn không ngăn được quân Khang Tư tấn công vậy thì cũng chẳng cần đánh nữa. Chúng ta đi làm cướp biển.

Phí Lạp cũng đồng ý.

Con ngươi Sâm Đặc chuyển động, điều động một nửa hạm đội xuất chiến khiến hắn thật đau lòng. Bởi vì đánh thắng còn được danh tiếng, đánh bại thì như bị cắt thịt! Như thế nào cũng không có lợi, nhưng hiện tại ba người đồng ý, mình không đồng ý chẳng phải là muốn chết? Ài. Chấp nhận thôi. Dù sao cũng còn giữ lại một nửa hạm đội, ít nhất cũng còn cơ sở. Chỉ sợ nếu đúng như Phí Lạp nói, lưu lại cũng không cản được, căn cứ bị diệt, chiến hạm cho dù có thể giữ được cũng chỉ có nước đi làm cướp biển.


Tuy nhiên nên nghĩ tới mặt tốt, cho dù quân Khang Tư tấn công mạnh thế nào, chỉ cần bị phát hiện sào huyệt bọn họ chắc chắn sẽ rút về. Như vậy xem ra, cùng lắm cũng chỉ bị ít thiệt hại, như vậy đáng để liều mạng một lần.

Ngay vào lúc Sâm Đặc chuẩn bị đồng ý, Ái Đức Đặc không quan nhìn bộ dáng lo trước nghĩ sau của hắn, không kìm nổi mở miệng nói:
- Nghĩ nhiều vậy làm gì! Cùng lắm sau khi chiến tranh tỉnh Hải Vũ ta bán rẻ cho các ngươi một trăm chiến hạm để bổ sung là được.

Hai mắt Sâm Đặc lập tức sáng lên, trầm trồ khen ngợi, trong mắt Phí Lạp cũng tỏa ra hào quang sáng chói.

Không có biện pháp, ai bảo xưởng đóng tàu chiến tỉnh Hải Vũ đều nằm trong tay hạm đội thứ nhất, thứ hai. Đây cũng là nguyên nhân hạm đội thứ tư chỉ có thể chạy đến tỉnh Hải Quảng đóng quân, cho nên hạm đội thứ tư thứ năm muốn bổ sung tàu chiến đều là chuyện cực kỳ khó khăn. Nếu không có thuyền buôn võ trang chống đỡ, vậy hạm đội thứ tư, thứ năm chỉ sợ cũng biến thành rách nát giống như hạm đội thứ ba.

Ái Đức Đặc cùng Tá Phu liếc mắt nhìn nhau, hai người đều phát hiện ý cười trong mắt người kia.

Không thể không cười, cứ vậy kéo một nửa hạm đội của đối phương xuống nước, hơn nữa chỗ tốt là bán mà không phải đưa cho đối phương một trăm tàu chiến. Chẳng những được một món tiền, còn có thể khiến cho thuyền cũ của hai người bọn họ được thay thế, thật sự là một công ba bốn việc. Thuyền cũ mông má lại đem bán, ai nói không phải chiến hạm?

- Được, quyết định như vậy. Hiện tại để chúng ta đi áp bức bọn cường hào này, chúng ta vì bọn họ liều mạng, bọn họ dù sao cũng phải an ủi chúng ta một chút a.

Tá Phu cười nói.

Nghe nói thế, bốn người mỗi người một ý đồ lập tức tụ lại thành một đoàn, tập trung ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào những cường hào giàu chảy mỡ này.

Đám cường hào căn bản không biết mình bị áp bức, nhìn thủ lĩnh hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ dõi ánh mắt lại đây không khỏi bày ra một vẻ tươi cười hèn mọn nịnh bợ, khom người ân cần thăm hỏi.

Kết quả lần tiệc rượu này đương nhiên là bốn hạm đội đầy mặt vui tươi, mà các cường hào xanh mặt, đăm chiêu ủ dột.

Tuy rằng như vậy, nhưng hai tỉnh Hải Vũ, Hải Quảng cũng sau lần tiệc rượu bắt đầu tổng động viên, tất cả binh lính tư nhân đều tập kết, tất cả tàu chiến đều bắt đầu chờ lệnh xuất phát.

Vào thời điểm binh lính tư nhân bắt đầu tổ chức tổ đội, bốn hạm đội chở đầy hai sư đoàn quân đánh bộ dưới sự ra lệnh của bốn hạm trưởng, một nửa vũ lực trên biển của bốn hạm đội lập tức rời khỏi bến cảng.

Phủ Đại Đô đốc tỉnh Hải Tân.
- Chủ thượng. Đây là tình báo ba tỉnh Hải Bình, Hải Quảng, Hải Vũ.

Tương Văn đưa một đống tình báo cho Khang Tư.

Khang Tư không có nhận lấy, đao bổ một cái, xoay người đá, đồng thời nói:
- Ngươi đọc đi.

Tương Văn biết chủ thượng của mình đối với chuyện này không thèm để ý, lấy công văn ra đọc:
- Dạ. Tỉnh Hải Bình là một tỉnh đất bằng phẳng, ruộng đồng nhiều nhất trong năm tỉnh Đông Nam. Chỉ là hiện tại vào thời kỳ tỉnh thiếu lương thực, tình huống xấu nhất là đủ cho tỉnh Hải Bình chống đỡ qua. Chính là trừ không lo lương thực ra, toàn bộ tỉnh không có đặc sản gì khác.

- Không có quân phiệt bên ngoài, toàn bộ mười hai quân phiệt của tỉnh đều là xuất thân cường hào địa phương. Bởi vì đều xuất thân cường hào, nguồn cung cấp lính dồi dào, từng quân phiệt đều có thể chiêu mộ được binh lực hơn một sư đoàn.

- Tuy vậy cũng bởi vì xuất thân cường hào, sĩ quan cực kỳ thiếu thốn, không có sĩ quan cơ sở, chỉ có một Tướng quân, vài Phó tướng, mười mấy Thiên tướng cầm quân.

- Cũng bởi vì thế xuất thân cường hào, về mặt trang bị cực kỳ thiếu thốn, một quân phiệt nhiều nhất trang bị binh khí cho một liên đội đế quốc, những binh lính khác chỉ có thể dùng binh khí chất lượng kém tự tạo. Cho nên mật vệ xác nhận, tỉnh Hải Bình tuy binh lực dồi dào nhưng là vũ lực yếu nhất trong năm tỉnh Đông Nam.

Khang Tư đánh ra một cái khuỷu tay, nói:
- Cho nên mục tiêu đầu tiên của chúng ta chính là tỉnh Hải Bình, tuy rằng chúng ta mất nhiều sức quản lý nông nghiệp nhưng thời gian ngắn còn không có thành quả đi ra, vẫn thiếu lương thực như những nơi khác. Lương thực đều từ bán đảo Phi Ba chống đỡ. Để tránh xuất hiện ngoài ý muốn, cho dù tỉnh Hải Tuyền bị người thâu tóm, chúng ta nhất định phải nắm được Hải Bình!

Tương Văn cười nói:
- Chủ thượng. Tỉnh Hải Bình này chúng ta dễ dàng bắt được, nếu ngay cả đám ô hợp này đều không thể đánh bại, vậy quan chỉ huy quân đội chúng ta đều đập đầu vào đậu hũ tự tử cho xong!

Khang Tư nghe vậy không khỏi cười:
- Được rồi. Kêu bọn họ không cần quá khinh thường là được. Nói tiếp đi.

Tương Văn lập tức nói:
- Da. Tỉnh Hải Vũ chuyên phụ trách chế tạo tàu chiến, hạm đội thứ nhất, thứ hai đóng ở tỉnh Hải Vũ là thực lực mạnh nhất trong hải quân. Số lượng tàu chiến hai hạm đội là như nhau, đều có ba trăm hai mươi tàu chiến, Tỉnh Hải Vũ tổng cộng có sáu trăm bốn mươi tàu chiến, lính thủy hơn hai mươi vạn!

- Ngoài hạm đội thứ nhất, thứ hai ra còn có ba lữ đoàn đánh bộ, thêm binh lính tư nhân của trang viên các sĩ quan cùng cường hào địa phương, binh lính tư nhân của tỉnh Hải Vũ lên đến ba mươi vạn. Tuy nhiên được coi là mạnh mẽ thì chỉ có gần sáu lữ đoàn lính đánh bộ.

- Ồ? Không phải nói hạm đội thứ tư cũng đóng tại tỉnh Hải Vũ sao? Như thế nào không thấy nói đến?
Khang Tư nghi hoặc hỏi.

- Chủ thượng. Hạm đội thứ tư của Phí Lạp muốn gia tăng số lượng tàu chiến của mình nhưng thuyền mới của tỉnh Hải Vũ đều trong tay hạm đội thứ nhất, thứ hai. Tá Phu hạm đội thứ nhất là bạn từ nhỏ đến lớn của Ái Đức Đặc hạm đội thứ hai, quan hệ rất tốt đương nhiên không muốn nhiều người chia phần cho nên thường xuyên qua lại. Phí Lạp một con thuyền mới đều không chiếm được, chậm chí hạm đội thứ tư còn suýt bị bọn họ nuốt sạch.

- Mà tỉnh Hải Quảng chỉ có một hạm đội thứ năm của Sâm Đặc đóng quân, binh lực thưa thớt, đề phòng hạm đội thứ tư bị hạm đội thứ nhất, thứ hai thôn tính sẽ thôn tính cả hắn, cho nên liền gọi hạm đội thứ tư đến đóng ở tỉnh Hải Quảng. Có thể nói hải quân đế quốc nội bộ cũng không thật đoàn kết.

- Nguyên lai là thế. Tiếp tục.
Khang Tư gật đầu.

- Tỉnh Hải Quảng chuyên phụ trách chế tạo thuyền buôn, cho nên hạm đội thứ tư cùng hạm đội thứ năm đều là võ trang thuyền buôn, so với tàu chiến chân chính thì không phải đối thủ. Tuy nhiên số lượng lại hơn tỉnh Hải Vũ rất nhiều. Hạm đội thứ tư có hơn năm trăm bốn mươi thuyền buôn võ trang, hạm đội thứ năm lại càng nhiều, gần ngàn thuyền buôn võ trang. Lính thủy hơn bốn mươi vạn, mà bởi vì tỉnh Hải Quảng lắm tiền, có hơn tám lữ đoàn đánh bộ đều trang bị tốt nhất. Tuy rằng binh lính tư nhân của cường hào chỉ có hơn hai mươi vạn nhưng cũng vì nhiều tiền mà sức chiến đấu của binh lính tư nhân tỉnh Hải Quảng mạnh mẽ hơn tỉnh Hải Vũ rất nhiều.
Tương Văn nói.


Khang Tư dừng động tác vung đao, nhíu mày hỏi:
- Dựa theo tính toán binh lực của ngươi, tỉnh Hải Vũ có sáu trăm bốn mươi tàu chiến tiêu chuẩn, hai mươi vạn lính thủy, sáu bảy vạn lính đánh bộ, ba mươi vạn lính tư nhân. Tỉnh Hải Quảng một ngàn năm trăm thuyền buôn võ trang, bốn mươi vạn lính thủy, gần mười vạn lính đánh bộ, hai mươi vạn lính tư nhân. Hai tỉnh này binh lực thường trú toàn bộ cộng lại gần một trăm ba mươi vạn. Mà dân cư hai tỉnh này mới bao nhiêu? Chẳng lẽ tất cả thanh niên trai tráng đều là binh lính?

- Đúng vậy thưa chủ thượng. Bởi vì Hải Quảng, Hải Vũ lắm tiền nhiều của, toàn bộ thanh niên trai tráng nếu không vào lính thủy thì trở thành lính tư nhân, trong đó ưu tú thì vào lính đánh bộ.
Tương Văn gật đầu nói.

Khang Tư thu đao lại, nói:
- Nói vậy toàn bộ phụ nữ, người già và trẻ em toàn tỉnh đều là người nhà của quân địch. Nếu chúng ta tấn công hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ, vậy cũng là quân địch của toàn dân?

Nhìn Khang Tư thu đao lại, tỳ nữ bên cạnh đưa khăn mặt, nước trà cùng bánh ngọt lên.

Tương Văn một bên gật đầu xưng “dạ”, một bên kẹp tài liệu, nhận khăn mặt từ trong tay tỳ nữ đưa cho Khang Tư. Tự tay chăm sóc cho Khang Tư là quy củ do chính Tương Văn tự đặt ra cho mình.

Tuy nhiên cũng bởi vì Tương Văn bận rộn mà bị những tỳ nữ khác cướp công chăm sóc Khang Tư, mà tỳ nữ chiếm được công việc đó lại giống như được xổ số độc đắc vậy.

Khang Tư lau mồ hôi uống một ngụm trà mới nói:
- Phù! Như vậy xem ra tấn công hai tỉnh toàn dân là lính, tiền nhiều người nhiều này cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.

- Chủ thượng không cần phải ưu phiền. Chỉ cần mật vệ ra tay tiêu diệt Trưởng quan bốn hạm đội lớn, làm cho bọn họ rối loạn, chúng ta tự nhiên có thể dễ dàng đánh hạ hai tỉnh.
Tương Văn lơ đễnh nói. 

- Đánh hạ thì dễ, nhưng đến lúc đó thì sao. Dựa theo quy củ, dân chúng cả hai tỉnh đều thành nô lệ, hơn trăm vạn nô lệ so với tất cả dân chúng dưới trướng chúng ta còn nhiều hơn. Nếu bọn họ nổi loạn, chúng ta giải quyết thế nào? Giết sạch toàn bộ bọn họ?
Khang Tư lắc đầu nói.

- Ách.
Tương Văn nhíu mày, lời này thật đúng. Có thể nói dựa theo quy củ thì tất cả mọi người ở hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ đều chờ bị hạ thành nô lệ.

Bởi vì bọn họ đều là người nhà của quân địch, nếu không có rất nhiều người giám thị trông coi, vậy trăm vạn nô lệ này thật đúng là một phiền toái.

- Trước phái sư đoàn bộ binh thứ nhất đi tấn công tỉnh Hải Bình, sư đoàn bộ binh thứ hai phòng bị. Sư đoàn kỵ binh thứ nhất ở biên cảnh đợi lệnh, xem có thể dụ một đám quân địch của hai tỉnh đi ra đánh thắng vài trận phá sĩ khí quân địch. Không chừng lúc phát động tổng tiến công có thể khiến cho một ít dân chúng đầu nhập vào chúng ta.

- Dạ. Thần sẽ đồng thời phái mật vệ đi châm ngòi ly gián, xem có thể trước khi chiến tranh tiếp nhận một số thế lực địa phương đầu nhập vào chúng ta không.

Tương Văn đương nhiên biết ý tứ Khang Tư, chính là khiến cho hai tỉnh mất đi hy vọng đạt được thắng lợi, làm cho bọn họ uể oải hiểu được cuối cùng chỉ có thể rơi vào trong tay quân Khang Tư. Làm cho bọn họ trước tiên lựa chọn trở thành nô lệ hay trở thành dân cấp cao, chỉ cần có một số lượng dân chúng nhất định vậy có thể làm cho những người này trở thành giám thị của nô lệ.

Đúng lúc này, một mật vệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Khang Tư, nói:
- Chủ thượng. Bốn hạm đội hai tỉnh Hải Quảng, Hải Vũ đột nhiên triệu tập một nửa thuyền biển chuẩn bị ra trận, mục tiêu là hai tỉnh Hải Tuyền, Hải Tân. Hạm đội thứ ba đã chuẩn bị làm tốt việc cản đường.

- Úc! Bọn họ định đánh phủ đầu? Trong khoảng thời gian này Liễu Thanh Dương không có mang phiền toái gì cho hải quân đế quốc sao?
Khang Tư bộ dạng thoải mái hỏi.

- Tổng trưởng Hải quân trong thời gian này đều bận huấn luyện bộ đội, chẳng những không có mang phiền toái cho hải quân đế quốc, thậm chí ngay cả đường đi buôn của hải quân đế quốc đều không có chặn lại, càng không ói là đi thu thuế.

Tương Văn cho mật vệ giám sát Liễu Thanh Dương thật sát sao. Ai kêu thái độ của hắn đối với nô lệ, đối với Khang Tư, khiến hắn đắc tội với Tương Văn. Đương nhiên Tương Văn cũng không có thêm mắm đặm muối, hoàn toàn báo cáo tình hình thực tế.

Khang Tư cũng không có so đo, ngược lại cảm thán nói:
- Chúng ta không hiểu hải quân, nếu tổng trưởng Hải quân luôn luôn thao luyện vậy cũng nói lên hải quân chúng ta còn chưa thể chống lại hải quân đế quốc. Tuy nhiên lần này không muốn đối đầu cũng khó, dù sao người ta cũng đã tìm tới cửa.

- À! Hiện tại thực lực hạm đội thứ ba thế nào?

- Hạm đội thứ ba có mười lăm thuyền chiến võ trang cấp Khôi Kiều, tàu chiến lớn một trăm bốn mươi lăm cái, tàu chiến loại vừa ba trăm hai mươi, tàu chiến loại nhỏ một ngàn. Một lữ đoàn lính đánh bộ, tổng cộng hơn mười vạn lính thủy.

- Nhiều như vậy?

Khang Tư sửng sốt một chút, đã lau không có chú ý tới hải quân của mình, không nghĩ tới đã đạt tới số lượng này. Đặc biệt thuyền buôn võ trang cấp Khôi Kiều có tới mười lăm chiếc. Loại thương thuyền này được võ trang uy lực thế nào Khang Tư biết rất rõ ràng.

- Dạ. Thực lực hải quân chúng ta đã lớn như vậy, Tổng trưởng hải quân vẫn còn không hài lòng, luôn luôn luyện binh.
Tương Văn rất bất mãn nói.

Khang Tư khoát tay, không để ý nói:
- Tuy rằng ta không hiểu chiến đấu trên biển, nhưng mà cũng biết hải quân không chỉ cần có thuyền. Phỏng chừng Thuyền trưởng mười lăm chiếc thuyền buôn võ trang này rất khó tìm người thích hợp. Lính thủy cũng không đơn giản là binh lính biết bơi.

Thấy Khang Tư tín nhiệm Liễu Thanh Dương như vậy, Tương Văn đành phải gật đầu đồng ý. Tuy nhiên trong lòng lại ngầm tự quyết định, nếu Liễu Thanh Dương dám phụ lòng tin tưởng của chủ thượng, vậy mình nhất định làm hắn muốn sống không được, chết không xong!

Khang Tư trầm tư một chút, bắt đầu hạ lệnh:
- Hải quân đế quốc đã xuất binh, như vậy triệu tập sư đoàn bộ binh thứ hai đóng ở bờ biển. Lệnh sư đoàn bộ binh thứ nhất cùng sư đoàn kỵ binh thứ nhất đánh hạ tỉnh Hải Bình làm tăng tinh thần cho binh lính. Mệnh lệnh bộ đội dự bị các nơi tiến vào trạng thái cảnh giới. Mệnh lệnh cho mật vệ gia tăng thu thập tình báo.

- Dạ!

Tương Văn lập tức truyền mệnh lệnh xuống dưới.