Cô Độc Chiến Thần

Quyển 17 - Chương 1: Đều tự xuất kích



- Hô hô!

Tiếng thở dốc gấp gáp không ngừng từ mũi vang ra, Tam Lang chỉ cảm thấy ngực mình như sắp vỡ ra, hai chân cũng như đeo chì,quá sức nặng nề, trên dưới toàn thân một chút sức lực cũng không có, hận không thể lập tức nằm dài xuống đất nghỉ ngơi một phen.

Thế nhưng, khát vọng sinh mệnh, buộc hắn phải cắn răng mang theo thân thể nặng nề leo lên núi.

Sau một hồi, Tam Lang cuối cùng không chống đỡ được nữa dựa vào một gốc đại thụ, tê liệt ngồi xuống.

Hít thở dồn dập một hồi, hắn ngửa đầu dựa vào thân cây híp mắt nghỉngơi, xuyên qua kẽ lá hắn nhìn bầu trời xanh thẳm bên trên cành cây,không nhịn được nhớ tới những ngày mình còn phong quang vô hạn.

Bản thân vốn chỉ là một nông phu phổ thông bình thường, tuy rằng khaokhát trở thành võ sĩ, nhưng hắn không có một mối quan hệ nào, cũng không có bất cứ tiền tài dư dả nào, vốn không có khả năng thực hiện đượcnguyện vọng này.

Dù sao, các nông phu đều có hy vọng này, nhưng chưa từng nghe qua có một cá nhân nào, trực tiếp từ nông phu trở thành võ sĩ.

Cơ hội duy nhất, chính là lúc thành nông binh bị trưng tập liều mạngbiểu hiện chính mình, để được một vị quý nhân nhìn trúng đề bạt làm võsĩ.

Đáng tiếc, người có cách nghĩ như vậy không phải số ít,mấy năm nay Tam Lang ít nhất cũng bị trưng tập hơn mười lần, nhưng vẫnnhư cũ sau khi chiến sự kết thúc liền bị đuổi trở về nông binh mà thôi.

Nhưng là Tam Lang vẫn cho rằng vận khí của mình không giống ngườithường, bởi vì tham gia nhiều trận chiến như vậy, trên người hắn ngay cả một vết thương cũng không có.

Đương nhiên, Tam Lang không thừa nhận đây là nguyên do hắn rất sợ chết.

Trong nhiều trận chiến như vậy, hắn ít nhất cũng chém được ba cái thủ cấp, đáng tiếc bị tên võ sĩ dẫn đội đoạt mất quân công. Tam Lang đốivới chuyện này không dám kháng nghị, bởi vì võ sĩ có thể không cần lý do giết chết hắn.

Tam Lang chỉ ngây thơ cho rằng, chỉ cần quâncông mình lập được có thể để tên võ sĩ dẫn đội thăng cấp, vậy mình cũngsẽ nhận được đề bạt, cho nên vừa vào chiến trường liền xuất ra tính nồng nhiệt còn cao hơn cả võ sĩ mà tác chiến.

Đáng tiếc, nguyệnvọng này thất bại rồi, nhận được đề bạt chính là gia thần tên võ sĩ dẫnđội, dù hắn là người lập công nhiều nhất tiểu đội cũng vẫn là một nôngbinh đê tiện nhất như cũ mà thôi.

Vốn cho rằng đến lúc cuốiđời cũng là một nông binh, không bao giờ có khả năng trở thành võ sĩnữa, điện hạ thống trị lãnh địa chỗ mình không biết có chuyện gì, độtnhiên quyết định thành lập một đội quân thường trực cường đại, thậm chícòn tuyên bố phàm là binh lính quân thường trực đều có thân phận võ sĩ.

Tam Lang lại một lần nữa bội phục vận khí của mình, chọn lựa phạm vilớn như thế, lại để hắn dễ dàng trở thành một thành viên trong quânthường trực, cuối cùng cũng có được thân phận võ sĩ.

Tuy rằngđây là võ sĩ cấp thấp nhất, tuy rằng bởi nhân số quá nhiều, chủ côngkhông có sắc phong thạch cao, chỉ là cho một phần niên bổng, từ trang bị đãi ngộ mà nói, kỳ thật cũng giống như nông binh thôi.

Nhưngmặc kệ như thế nào, dù sao cũng đã có thân phận võ sĩ, nhìn thấy ngườinhà vẻ mặt vinh quang, cùng thần tình cung kính hâm mộ của hương thân,để cho hắn có động lực hướng về phía trước.

Mọi người kể cảchính hắn ở bên trong, đều vì chủ công mình có được quân thường trựccường đại như vậy mà phấn chấn, chỉ cần nghe lời truyền lưu, trọng thầnchủ giật dây chủ công mở rộng đối ngoại có thể rõ ràng xảy ra chuyện gì.

Có lẽ quân thường trực cường đại, có lẽ là đám trọng thần thống nhất ý kiến, chủ công cuối cùng cũng quyết định mở rộng đối ngoại, nhưng làmục tiêu tuyển chọn, ra ngoài ý liệu, lại không phải là cái Lôi giathường xuyên bị đám trọng thần nguyền rủa kia, ngược lại là hàng xóm cógiao hảo cùng gia chủ.

Đối với điểm ấy, mọi người chỉ là sửngsốt xong liền bình thường trở lại, từng thấy rõ mấy ngàn kỵ binh Lôi gia đánh giết trong lãnh địa nên Tam Lang cũng như mọi người, đều cho rằngđó là một quyết định anh minh.

Nhưng mà, mọi người nhanh chóng giật mình, bởi vì phương hướng bộ đội di động lại không phải mục tiêutrước đó, mà là đến gần biên giới Lôi gia.

Lẽ nào gia chủ tuyên bố mệnh lệnh giả? Mục tiêu thật sự chính là Lôi gia bị lắm người nguyền rủa?

Các võ sĩ tâm thần có chút bất định, nhưng các võ sĩ là nông binh mới đề bạt sĩ khí lại đại chấn, không phải thường nói, biết rõ địch nhânkhông thể đối địch vẫn phải liều mạng đánh một trận, mới là ý nghĩa thực sự của võ sĩ sao? Đây chính là lúc biểu hiện giá trị thân phận võ sĩcủa mình.

Vốn Tam Lang có chút khinh bỉ đám võ sĩ cao cấpkhiếp đảm như vậy, sau khi kiến thức được thực lực Lôi gia, trong đầuchỉ còn lại có một ý niệm - cách quân đội Lôi gia thật xa!

Ngay từ đầu hắn theo quân đội tới biên giới, vốn còn tưởng phải lập tứcđánh vào lãnh địa Lôi gia, nhưng chỉ là đợi ở biên giới làm trạng tháiphòng bị, lúc còn chưa rõ sao lại hạ mệnh lệnh như vậy, một đám bộ độimang cờ xí Lôi gia xuất hiện trước mắt. Vốn đám võ sĩ trung cao cấp tâmthần bất định vừa nhìn đội hình đối phương, lập tức trở nên hưng phấn.

Bởi vì đối phương chỉ có vạn người, hơn nữa trong đó quân thường trực chỉ có khoảng ba ngàn người, chính phe mình có mấy vạn quân thường trực nếu như còn không hưng phấn mới là lạ. Nên biết, Lôi gia lại chưa từngcó chuyện bị đánh bại, lần này nếu có thể đánh bại đoàn quân địch, vậygia chủ thật là uy chấn bốn phương rồi.

Võ sĩ cao cấp hưngphấn khác thường vung tay lên, bản thân mình cùng đám võ sĩ cấp thấptheo võ sĩ trung cấp, võ sĩ trung cấp theo võ sĩ cao cấp, liền như thếnáo loạn vọt lên.

Hắn cảm giác thế này giống như lúc mình làmnông binh, phe mình tiến công luôn không có trận hình và tổ chức gì,hoàn toàn là dựa vào võ lực cá nhân cùng năng lực phối hợp tác chiếntrong tiểu đội.

Đây cũng là chuyện không còn cách nào, dù sao mấy trăm năm qua, phàm là đại chiến vạn người chính là chỉ huy như thế.

Phó binh Lôi gia dừng chân, rút ra cung tiễn xạ kích, còn ba ngànquân thường trực lại nâng trường thương lao thẳng tới. Liền đơn giản một lượt bắn như thế, bên mình liền nhanh chóng rối loạn, chờ khi ba ngànquân thường trực Lôi gia nhảy vào đội ngũ phe mình, mấy vạn người bênnày lập tức như đám kiến bị phá ổ, nhanh chóng chạy tứ tán.

Tiểu đội trưởng của mình, đao còn chưa vung một lần đã bị một tiễn xuyên tâm.

Hắn toàn thân rét run khi thấy những quân thường trực này căn bảnkhông tính toán thu gặt thủ cấp, ngược lại chuyên tâm công kích địchnhân can đảm giơ đao.

Xem vẻ mặt bọn hắn lạnh lùng làm độngtác đơn giản đâm ra một thương, thu hồi lại thương, bên mình các đồngliêu lại ngã xuống như cắt lúa, hắn chỉ thấy một cỗ hàn khí không thểchống đỡ lao thẳng tới.

Một hồi sửng sốt như thế, các huynh đệ bên người hầu như toàn bộ chết sạch, kẻ không chết cũng đã xoay ngườiđào tẩu. Hắn cũng đã mất mật, lập tức vứt bỏ cái vinh quang võ sĩ chó má gì đó, không nói hai lời, lập tức xoay người bỏ chạy.

Vốn cho rằng chạy khỏi chiến trường liền an toàn, dù là không thể làm võ sĩ,trở về làm một nông phu bình thường cũng tốt. Nhưng không nghĩ tới, thấy chiến đấu đã phân thắng bại, ở phía sau phó binh Lôi gia lao ra một đám gia hỏa mặc trang phục lãng nhân, bọn người kia nhóm ba người, nhóm năm người xông vào chiến trường bắt đầu truy sát đám đào binh tán loạn.

Vừa nhìn như thế, Tam Lang liền rõ ràng, đây là gia thần phái ra những võ sĩ cấp thấp kiếm thủ cấp!

Gặp phải võ sĩ gia thần như vậy, không nói hắn là một võ sĩ, dù làgặp phải bọn họ là nông phu cũng sẽ không may! Vì chuyện giết lương mạocông chính là chỉ bọn người này! Tự hắn cũng biết rất rõ, đó là bởi đámvõ sĩ gia chủ mình cũng làm không ít chuyện như vậy, cái này hầu như làtập tục rồi!

Tam Lang nguyền rủa tập tục như vậy, bởi vì có ýnghĩa dù là mình rời khỏi chiến trường cũng không an toàn, thậm chí trốn tới nông thôn giả trang nông phu cũng sẽ không an toàn. Vì suy nghĩ cho mạng nhỏ của mình, vậy chỉ có trốn, tiếp tục trốn, liều mạng trốn!

Tam Lang từ hồi ức tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, cật lực đứng lên, chuẩn bị tiếp tục đào tẩu.

Nhưng một thanh âm khiến hắn toàn thân lạnh lẽo như rơi xuống đáy cốc:

- Ha ha! Ở đây còn một tên!

Theo thanh âm xuất hiện, năm tên nam tử dũng mãnh đã bao vây hắn.

Năm nam tử này tuy mặc trang phục lãng nhân, nhưng trên y phục đều có thêu hai ký hiệu, một cái là tiêu chí Lôi gia, đáng tiếc tương đối nhỏ, một cái tiêu chí bên dưới lại khá lớn, hai tiêu chí này biểu hiện rathân phận bọn họ là võ sĩ trực thuộc gia thần Lôi gia.

Đồngthời, bên hông năm tên gia thần hung thần ác sát kia đều có treo một hai cái thủ cấp, Tam Lang thậm chí nhận ra trong đó có một cái thuộc bộ đội hắn, chính là Tiểu đội trưởng đội kế bên.

Một người đấu năm người, hơn nữa hắn vốn đã không có khí lực, Tam Lang lập tức xụi lơ ngã xuống đất.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi, khát vọng trở thành người thượng đẳng của hắn vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa.

- Thứ Điền đại nhân! Lấy thêm được một cái thủ cấp này, chúng ta liền chiếm được mười cái quân công, có thể để chủ công tăng thêm mười thạchlãnh địa rồi!

Một tên võ sĩ vẻ mặt kích động nói với một võ sĩ ở giữa nhìn qua tương đối văn nhược.

- Ha ha! Không sai, không nghĩ tới trước khi hoàn thành nhiệm vụ liền có thể kiếm được một khoản thu thêm. Ừ, mười thạch thực lĩnh, đủ để chủ công võ trang thêm một chiến binh tiêu chuẩn rồi.

Võ sĩ Thứ Điền gật đầu cười nói.

Một nam tử cường tráng tiến lên nói:

- Thứ Điền đại nhân! Để tại hạ tự tay lấy thủ cấp đi?

Nói xong liền nâng khảm đao.

- Chờ đã! Trước kiểm tra một chút, miễn cho không cẩn thận lại bị trừ quân công.

Thứ Điền võ sĩ khoát tay nói.

- Rõ.

Đám gia thần hùng hổ kia lập tức kéo lấy Tam Lang quát:

- Tên của ngươi!

Tam Lang nghe được võ sĩ kia nói, trong lòng hoạt động trở lại, cầnkiểm tra? Lẽ nào bọn họ sẽ không giết lương mạo công? Trong lòng khôngkhỏi dâng lên hy vọng, nhưng nghĩ tới thân phận võ sĩ của mình, liền lập tức mất hết can đảm, hữu khí vô lực nói:

- Tam Lang.

- Lớn mật! Lại dám hô thẳng tên chủ công nhà ta?

Đám gia thần hùng hổ lập tức diện mạo dữ tợn hung hăng tát Tam Lang một bạt tai, các võ sĩ khác đều trợn mắt nhìn.

- Ha ha! Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, hắn cũng gọi là Tam Lang mà.

Thứ Điền võ sĩ vừa cười vừa nói, lời này cũng để Tam Lang đang lờ mờtỉnh táo lại, nguyên lai mình trùng tên với chủ công đám gia thần này!Trong lòng không khỏi dâng lên hy vọng sống sót.

Bởi dựa theo tập tục, các võ sĩ sẽ không giết người cùng tên với phe mình, đương nhiên, ngoại trừ tình huống hắn không biết.

Chỉ là, những tên này không phải võ sĩ, mà là võ sĩ gia thần. Nóikhông chừng bọn họ không chịu để cho hắn một kẻ cùng tên với chủ côngbọn họ sống trên đời đâu! Vừa nghĩ vậy, tâm tình Tam Lang hỗn loạn không thôi.

Đám gia thần hùng hổ kia sắc mặt lập tức thay đổi, hắnquan sát khuôn mặt Tam Lang một chút, sau đó nắm lấy tay chân Tam Langquan sát tỉ mỉ kiểm tra.

Tam Lang biết đây là coi trên người mình có vết tích đại biểu thân phận võ sĩ hay không.

Trong lòng hắn không khỏi thầm than, may là mình trở thành võ sĩ đềuhuyền diệu ở nông thôn, không có thời gian cầm lấy khảm đao luyện tập,cũng may mình là một võ sĩ cấp thấp, còn chưa có tư cách, cũng không cótiền tài tiến hành ăn mặc như võ sĩ cao cấp, chỉ riêng bàn chân quanhnăm trần trụi đi làm, xấu xí đáng sợ có thể đại biểu thân phận của hắn.

- Phi! Lại là một nông binh! Uổng phí thời gian của chúng ta!

Tên gia thần hùng hổ kia đá Tam Lang một cước, vẻ mặt bất mãn đứng lên.

Nghe nói như thế, vẻ mặt mọi người đầy thần sắc thất vọng, trong đó một tên gia thần tròng mắt vừa đảo, nhỏ giọng đề nghị:

- Thứ Điền đại nhân! Hay là chúng ta có thể...

Thấy ánh mắt hắn không có hảo ý, Tam Lang liền rõ hắn muốn làm gì,hắn đã không còn khí lực đào tẩu liền chỉ còn run run trên mặt đất.

- Đừng nghĩ tới, kiểm nghiệm thủ cấp chính là mật vệ đại điện, đừngnghĩ tới lừa gạt bọn họ, chúng ta thân là gia thần, tuyệt đối không thểvì vậy mà khiến đại điện ghi nhớ tên chủ công.

Thứ Điền võ sĩ lắc đầu nói, lời này khiến đám gia thần kia toát mồ hôi lạnh thỉnh tội.

Thứ Điền võ sĩ phất tay nói:

- Ồ! Thời gian cũng tới, chúng ta nên đi nghênh tiếp chủ công thôi,hoàn thành nhiệm vụ lần này, năm mươi thạch thực lĩnh không thiếu được,nếu như lần này chúng ta lập được quân công lớn, thậm chí chủ công cóthể nhận quá trăm thạch cao nữa.

- Rõ! Tại hạ dù không cần mạng này cũng phải để gia tộc Tiểu Dã hưng thịnh!

Các gia thần khác lập tức lớn tiếng phát thệ.

Thứ Điền võ sĩ nói một tiếng đi, năm người liền biến mất trước mắt Tam Lang.

Tam Lang cuối cùng cũng thả lỏng xuống, nhịn không được mừng rỡ thầnphật đầy trời phù hộ mình. Đồng thời quyết định không làm võ sĩ nữa, bởi vì mục tiêu Lôi gia săn giết lại là võ sĩ mà không phải nông binh cùngdân phu như trước kia. Ừ! Dù là muốn tiếp tục thực hiện mục tiêu củamình, cũng phải làm võ sĩ Lôi gia mới được.

- Ngài quan doanh! Đã thống kê ra, doanh chiến binh năm tử trận 120 người, thương 450người, đánh tan quân địch 5 vạn người, bắt hơn 3 vạn 4000 người, thuhoạch 1324 thủ cấp, trong đó 75 là Đại tướng, 12 thủ cấp Bộ tướng, thủcấp Gia lão không có.

Một võ sĩ bẩm báo với Áo Kha Nhĩ.

Áo Kha Nhĩ nghe vậy không khỏi cau mày:

- Làm thế nào chiến công ít như vậy? Không phải nói đây đều là quân thường trực hay sao?

Đối với tỉ lệ thương vong song phương cách xa như vậy, Áo Kha Nhĩcũng không cảm thấy kinh ngạc, quân nhân chuyên nghiệp cùng nông phu tác chiến còn không đạt được tỉ lệ thương vong như thế, vậy thật đi tìmkhối đậu hủ đâm đầu chết đi là vừa.

- Thưa ngài! Những ngườinày nói là quân thường trực, kỳ thật chỉ là trực tiếp chuyển đổi cáchxưng hô của nông binh mà thôi, chỉ cần xem trang bị như nông binh là rõrồi.

Tên võ sĩ này chừng mực nói, tuy là người lãnh đạo trựctiếp, nhưng bởi vì cùng trực thuộc chủ công, cho nên cũng không tính làthất lễ, hơn nữa các võ sĩ sở dĩ không cung kính như vậy, có quan hệ rất lớn với chuyện Áo Kha Nhĩ dựa vào thân phận đề bạt lên cấp Đại tướng.

Áo Kha Nhĩ rất là bất mãn, chém thủ cấp hơn vạn người, nếu như nhữngthủ cấp này đều là chiến công, chính hắn làm chủ quan doanh cũng thuđược hai ba ngàn thạch thực phong.

Đáng tiếc nông binh khôngtính chiến công, hiện giờ tính toàn quân cũng chỉ có phong thưởng haingàn thạch cao, thật sự phong vào tay mình cũng chỉ có hai trăm thạch.Chút thạch cao ấy làm sao có thể tương xứng với thân phận đại tướng nhưhắn?

Áo Kha Nhĩ cũng không phải chưa nghĩ tới chuyện sát lương mạo công, nhưng ở trên đường lén lút đưa ra ý tưởng này, toàn bộ đámthuộc hạ liền lắc đầu như trống bỏi.

Lúc này hắn mới biếtđược, phụ trách kiểm nghiệm thủ cấp chính là mật vệ, loại người có nănglực thần bí này, liếc mắt là có thể từ thủ cấp nhìn ra khác nhau giữabình dân và võ sĩ, thậm chí có thể kết luận được chủ nhân thủ cấp làm võ sĩ bao nhiêu năm, cấp bậc là gì!

Tin tức này khiến Áo Kha Nhĩ nghe xong sửng sốt không thôi, cũng chỉ có thể bỏ ý niệm này khỏi đầu.

Áo Kha Nhĩ biết tuy rằng Khang Tư bao che khuyết điểm, dù hắn sátlương mạo công, cũng sẽ không bị nghiêm phạt gì, nhưng dưới áp lực đámgia thần, bản thân hắn tuyệt đối sẽ bị ngồi chơi xơi nước, giỏi lắm làdẫn theo một phần thạch cao ở một góc hẻo lánh qua phần đời còn lại, cái này đối với dã tâm rất lớn như hắn mà nói, tuyệt đối không thể thừanhận được!

Đối với thủ hạ có vẻ kiệt ngạo bất tuân, Áo Kha Nhĩ đã sớm có chuẩn bị tâm lý cũng không thèm để ý tới tiếp tục hỏi:

- À! Có thể xác nhận chủ lực quân địch đã bị chúng ta tiêu diệt rồi chứ?

Áo Kha Nhĩ rất rõ ràng bản thân ở trong lòng đám thủ hạ có ấn tượnggì, nhưng không có cách nào, bản thân hắn đúng thật là dựa vào xuất thân một bước lên trời, nếu muốn bọn họ bội phục chỉ có thể thành lập chiếncông thật lớn, cái này không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được.

- Đúng vậy! Nơi này là quân đội trực thuộc gia chủ đã bị chúng tatiêu diệt. Còn lại là các tư binh gia thần cùng bộ đội gia tộc quyềnthế.

Võ sĩ lập tức gật đầu nói.

- Tốt! Truyền lệnh xuống dưới, sau khi bộ đội công phá chủ thành, cho phép các sĩ quan bộ đội đi chấp hành nhiệm vụ.

Mệnh lệnh Áo Kha Nhĩ vừa truyền xuống, tốc độ bộ đội tiến lên lạinhanh đến mức không tưởng, trong khoảng thời gian ngắn liền vây lấy chủthành.

Đối với chủ thành mất đi bộ đội chủ lực, hơn nữa thành trì so với đại lục thật là đơn sơ như một cái sơn trại, đối với chiếnbinh mà nói quả thật là một nơi không có bất cứ phòng ngự nào, càng đừng nói còn có hơn sáu ngàn phụ binh tiến hành vây công, chủ thành này thậm chí vừa mới châm phong hỏa cầu viện, thành trì đã bị đánh hạ rồi.

Công tác kiểm kê vật tư, quét sạch tàn quân hoàn thành, sĩ quan bộđội vứt bỏ vẻ mặt hâm mộ của đám võ sĩ cấp thấp cùng phụ binh, vội vàngdẫn theo gia thần xáo xác đi tứ tán.

Ni Nhĩ phỏng chừng là kẻtranh thủ thực lĩnh nhiều nhất trong các gia thần Lôi gia, hắn là ngườiđầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, tuy rằng hắn tham lam, nhưng là có tự hiểu lấy mình, chọn mục tiêu nhiệm vụ đều là các thổ hào phụ cận biên cảnh,hơn nữa đều là gia tộc khoảng một ngàn thạch.

Về phần vì saohắn có thể là người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ? Rất đơn giản, ngườikhông có khả năng chỉ huy bộ đội như hắn, không cần nói doanh chiếnbinh, dù là doanh phụ binh cũng không ai đồng ý để hắn chỉ huy.

Cho nên, sau khi đại bộ đội xuất phát, hắn đảm nhiệm Thừa hành trị an, vốn không cần giống như đại thành chủ Cung Tá Đôn phải giao phó thủ hạmột phen, cũng không cần như Phí Nhĩ căn bản không thoát thân được. Hắnchỉ cần trực tiếp bẩm báo Khang Tư một tiếng, là có thể dẫn người đi.

Hơn nữa, Ni Nhĩ không hổ là gia thần diện tích thực lĩnh thứ hai Lôigia, tiền nhiều sức lớn mua hơn mười chiếc xe ngựa, chở đầy tư binh giathần mới chiêu mộ, nhanh chóng nhắm thẳng mục tiêu.

- Chủcông! Cho dù chúng ta hoàn thành xong các nhiệm vụ này, chúng ta cũngchỉ tăng thêm hai ba trăm thạch thực phong, như vậy có phải quá ít mộtchút không? Nhớ lại Cung Tá đại nhân đều chọn gia tộc năm ngàn thạch trở lên mà, tuy rằng chúng ta cũng chỉ mới có hai ba trăm tư binh, nhưnggiải quyết một hai cái gia tộc năm ngàn thạch cũng có thể hoàn thànhđược.

Một tên gia thần thực không giải thích được hỏi Ni Nhĩ.

Vẻ mặt Ni Nhĩ đắc ý nói:

- Hắc! Đừng xem hoàn thành nhiệm vụ năm ngàn thạch xong liền lập tứccó được 250 thạch tưởng thưởng, một cái liền tốt hơn mấy cái chúng ta,nhưng các ngươi cũng phải ngẫm lại, binh lính gia tộc năm ngàn thạch cóbao nhiêu, bọn họ có đồng ý chắp tay đầu hàng đem toàn bộ thạch cao giao ra hay không? Ta nghĩ tuyệt đối sẽ không ai đồng ý, đặc biệt những kẻtới uy hiếp cũng chỉ có mấy tên binh lính, khẳng định sẽ đánh trước mộttrận, nhìn xem có thể giảm bớt điều kiện đầu hàng hay không.

- Chỉ cần khai chiến, vậy tuyệt đối sẽ có tổn thất. Dù là thắng lợi, trợcấp bồi thường cùng khao thưởng, còn lại cũng chỉ trăm thạch. Đã chếtngười còn phải hao tốn sức lực mới có được trăm thạch, ta không có hứngthú này.

Ni Nhĩ tiếp tục nói:

- Giống chúng ta, lựachọn gia tộc khoảng một ngàn thạch, bọn họ giỏi lắm chỉ có hơn năm chụctư binh, mấy trăm người chúng ta bao vây, bất luận là uy hiếp hay đánhđều rất là dễ dàng như chơi. Đánh hạ bọn họ rồi, chúng ta mang theo tưbinh bọn chúng, sau đó đánh những gia tộc thạch cao lớn, để những tùbinh này đi đánh hàng đầu, hắc hắc, như vậy chúng ta dễ dàng lăn quả cầu tuyết. Sẽ không chết người một nhà, có thể kiếm được một món lớn, hơnnữa cũng không cần e sợ bị người khác đố kỵ, mỗi lần xuất chiến đều cóthể tăng thạch cao, chuyện tốt như vậy, kẻ ngu si mới bỏ qua.

Lời Ni Nhĩ khiến đám gia thần lập tức vẻ mặt tín phục gật đầu khôngthôi, đám lão gia thần giống như Ni Nhĩ, đều là gian xảo sợ chết. Tínhcách đó đám gia thần mới chọn còn chưa biết, nhưng bọn họ thấp kém không có chủ kiến được bọn người Ni Nhĩ huấn luyện, phỏng chừng sẽ nhanhchóng trở nên giống nhau.

Nhưng đừng nhìn tính cách bọn hắnnhư thế, người như Ni Nhĩ tạo cho người khác một ấn tượng chó săn, đồngthời đa số đám gia thần của hắn không có năng lực xuất sắc gì, nhưng độtrung thành với gia chủ lại là hàng số một số hai trong nhiều gia thầnLôi gia như vậy, dù là Cung Tá Đôn xuất thân từ gia tộc xa xưa, độ trung thành của thủ hạ với gia chủ còn kém hắn.

- Vây lại! Chiêu hàng!

Ni Nhĩ hăng hái vung tay lên, hơn mười kỵ binh mang theo mấy trăm bộ binh, gào thét vây chặt lấy trang viên phía trước.

Gia thần của Ni Nhĩ trang bị tốt đến mức khiến người ta phát sốt, vốn lúc hắn chỉ có hơn mười gia thần, tất cả gia thần đều trang bị kỵ binhtiêu chuẩn, hiện tại thêm nhiều tư binh gia thần như vậy, tất cả cũngvẫn là trang bị chiến binh tiêu chuẩn, tuy rằng quân kỷ không được tốtlắm, nhưng vẫn rất có sức chiến đấu.

Tên thổ hào ở cửa trangviên hai chân run rẩy, chỉ thấy kỵ binh cũng nhiều hơn tư binh của mình, đánh thì không thắng, chỉ có thể tiếp nhận thông cáo chiêu hàng sau đóảm đạm đầu hàng thôi.

Tên Ni Nhĩ này rất rõ ràng, bản thân hắn có thể không có mặt mũi nên chẳng cần thể diện, nhưng tuyệt đối khôngthể không có danh dự, loại danh dự này cực kỳ trọng yếu, chỉ cần mình có danh dự, dù là một chó săn, đồng liêu cũng sẽ không đặc biệt khinh bỉ,thuộc hạ cũng sẽ trung thành tận tâm, thế nhân cũng sẽ không khinhthường.

Chỉ cần mình giữ được tín nhiệm của chủ công cùng danh dự của bản thân, mục tiêu phú quý suốt đời của hắn rất dễ dàng đạtđược.

Cho nên, Ni Nhĩ cũng không trở mặt, cũng không dung túng thủ hạ đánh cướp trang viên, chỉ là lôi đi tư binh thổ hào, vơ vét mộtkhoản quân phí, cùng với phái người áp giải thổ hào mang theo công vănđi tới thành Thanh Nguyệt, mọi chuyện phải làm đủ.

Chỉ là tuyNi Nhĩ đối với nữ quyến nhà thổ hào chảy nước miếng, thế nhưng nghĩ đếnTổng quản nội đình Tương Văn len lén tuyên bố với gia thần bên dưới mệnh lệnh: “Các nữ quyến nhà địch đều phải đưa tới để ta chọn thị nữ!”, nênhắn chỉ có thể nuốt nước miếng, vẻ mặt luyến tiếc cho chuyển nữ quyến và thổ hào tới thành Thanh Nguyệt.

Dù là hắn muốn nịnh bợ“nàng”, hay là nguyên do sợ hãi “nàng”, mệnh lệnh của “nàng” vẫn cònphải nghe. Dù sao tên Tương Văn xinh đẹp như hoa này tuyệt đối không thể trêu vào, ai biết mệnh lệnh này có phải là chủ công ám chỉ hay không?

Kéo theo hơn mười tên tư binh, đồng thời vơ vét được một khoản quânphí, Ni Nhĩ cười hà hà cưỡi ngựa dẫn theo xe ngựa, ầm ầm cuốn về phíamục tiêu kế tiếp.

Đám gia thần cũng có tâm trạng khoái trá như nhau, chỉ là cầm đao lộng thương thét to vài câu, không chết một ngườikhông bị thương một người nào, liền để chủ công chiếm được hơn năm chụcthạch cao, mười mấy tên binh sĩ, còn có một khoản quân phí, chiến tranhnhư vậy thật đúng là quá mức dễ dàng mà.

Bất đồng với Ni Nhĩnhư dạo chơi ngoại thành, các gia thần Lôi gia khác kiếm thạch cao lạikhông dễ dàng như vậy. Đặc biệt là các gia thần chí lớn lực lại khôngđủ, bởi vậy kết hợp tiếp nhận nhiệm vụ, mục tiêu đều là gia tộc rấtcường hãn, không đánh là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Tiểu Dã Tam Lang cố sức chém ngã một vệ binh, vẫy vẫy cánh tay đã bủnrủn, phun một bãi nước bọt, quay đầu nhìn, trên sân đã không còn địchnhân khác, năm gia thần bên mình đều tụ tập lại, tuy rằng trên người tất cả bọn họ đều có mấy vết thương, hơn nữa đều rất uể oải, nhưng khôngmột ai ngã xuống.

Tiểu Dã Tam Lang thở phào một hơi nói:

- Mẹ nó! Thật không nên ham cái gia tộc trên vạn thạch cao, sớm biếttrắc trở như vậy, nên chọn gia tộc mấy ngàn thạch làm mục tiêu tổ đội,tuy rằng đánh hạ tối đa cũng chỉ chia được mấy chục thạch, nhưng dễ dàng tự tại, hơn nữa đánh hạ mấy nhà là có thể đạt trình độ này rồi.

- Chủ công! Nếu như chuyên môn truy cầu thạch cao, vậy như thế làđúng, nhưng nếu muốn thể hiện vinh quang nhà võ, cũng chỉ có thể thôngqua chiến đấu tàn khốc như vậy mới được.

Một tên gia thần cường hãn nói.

Ánh mắt Tiểu Dã Tam Lang sáng lên, gật đầu rất thỏa mãn nói:

- Sơn Nham nói không sai, chiến đấu thảm liệt như vậy, mới để Tiểu Dã gia chúng ta hình thành phong cách dũng liệt.

Trong lòng hắn mừng thầm, xem ra năm tên gia thần mình tùy tiện chọn lựa đều là hạng không tệ.

Thứ Điền thân là thủ tịch gia thần nói:

- Chủ công! Nghe thanh âm, xem ra chiến đấu đã kết thúc, để chúng ta kiểm kê chiến tích một chút được không?

Mọi người lắng tai nghe, vốn tiếng chém giết thảm liệt bốn phía đãbiến mất, hiện giờ thỉnh thoảng truyền tới đều là tiếng lục lọi hỗn độn, còn có tiếng nam tính càn rỡ hưng phấn gầm rú cùng nữ tính kêu la hoảng sợ cầu xin, xem ra con mồi đã mất đi khả năng chống cự, những ngườikhác đều bắt đầu hưởng thụ thành quả thắng lợi.

Nghĩ vậy, năm tên gia thần đều nóng lòng nhìn Tiểu Dã Tam Lang.

Tổ đội Tiểu Dã Tam Lang là gia thần Lôi gia công kích gia tộc này,sau khi hợp lực đánh vào thành trì, lập tức dựa theo binh lực nhiều ítphân phối rõ mục tiêu, bởi võ lực gia tộc đã bị đánh hạ, cho nên ngoạitrừ thạch cao khen thưởng nhiệm vụ ra, tài vật nhân viên bên trong trang viên đều có thể để những kẻ chiến thắng hưởng thụ.

Tiểu DãTam Lang nhìn xung quanh đình viện một chút, xem ra chỗ này là nơi ở một quyền quý gia tộc nào đó, năm sáu gã hộ vệ cường hãn đã đủ để chứngminh rồi, hơn nữa bố trí cùng trang trí đình viện, coi ra chiến tích lần này sẽ rất không tồi, không khỏi gật đầu:

- Bắt đầu đi.

Năm gã gia thần toàn thân lập tức tràn ngập lực lượng nhào ập vàophòng, tiếng hỗn độn như ngoài kia lập tức vang lên. Chỉ là không lâusau, năm tên gia thần vừa chạy ào vào phòng lớn, liền ủ rũ áp giải haithị nữ đi ra.

Tiểu Dã Tam Lang có chút sững sờ:

- Có chuyện gì vậy? Lẽ nào giá trị chỉ bằng hai thị nữ này?

Hắn liếc mắt nhìn hai người thị nữ, ngoại trừ tuổi trẻ một chút, dung mạo cũng không phải đặc biệt xuất sắc, lửa giận trong lòng không nhịnđược bốc cao, chính mình khổ cực cả ngày ngoại trừ thạch cao khen thưởng ra, thu thêm vào chỉ đoạt được hai ả thị nữ phổ thông này? Chính mìnhsẽ không xui xẻo như vậy chứ!

Thứ Điền rất uể oải gật đầu:

- Đúng vậy chủ công! Trong những gian nhà này đều cất chứa sách vở,ngoại trừ hộ vệ và hai thị nữ này ra thì không còn người nào khác nữa.

- Sách vở? Nơi này là kho cất giữ tư liệu gia tộc sao?

Sắc mặt Tiểu Dã Tam Lang có chút tốt hơn, tuy rằng không phải tàibảo, nhưng mấy thứ này nộp lên trên cũng có thể thu được chút khenthưởng, cũng coi như không phải làm không công. Chỉ là Thứ Điền lắc đầulại khiến tâm hắn trầm xuống lần nữa.

- Không phải, chủ công!Thần lật xem một chút, đều là du ký, hơn nữa thị nữ nói những thứ nàyđều là bút ký lữ hành cùng sách vở do người con thứ của gia tộc chu duthiên hạ thu thập được, không có giá trị gì.

Thứ Điền rất bất dắc dĩ nói.

Các gia thần khác đều thở dài, lần này thật là không may mà, khôngnghĩ tới đây là chỗ ở của con thứ gia tộc, con thứ không có đất phong,vốn không có tài vật gì, ban đầu còn tưởng có thể kiếm được một khoảnnữa.

Tiểu Dã Tam Lang diện mạo dữ tợn nắm lấy chuôi dao nghe nói thế, đột nhiên sửng sốt, lập tức chạy ào vào gian nhà.

Tiểu Dã Tam Lang vừa vào phòng liền trợn tròn mắt, sách vở hỗn độntràn đầy phòng khiến Tiểu Dã Tam Lang mở to hai mắt nhìn chằm chằm.

Năm tên gia thần cho là có chuyện phát sinh cũng vội chạy vào, thấy chủ công nhà mình phát ngốc tại chỗ, không khỏi hỏi:

- Chủ công! Có gì không đúng sao?

Tiểu Dã Tam Lang hai mắt phát sáng, cười to như điên:

- A ha ha! Chúng ta phát tài rồi! Một món tài phú thật lớn đây mà!

Đám gia thần chớp mắt mấy cái, kinh hoảng nhìn lẫn nhau, chủ công nhà mình sẽ không phải bị dọa điên loạn chứ? Thứ Điền chần chờ một chút cẩn thận hỏi:

- Chủ công! Những thứ này đều là sách, sao lại là tài bảo đây chứ?

- Ha ha! Các ngươi không phải võ sĩ chính thống, cho nên không rõ giá trị mấy quyển sách này, biết quyển 'Chiến sách tập' này chứ?

Tiểu Dã Tam Lang vừa cầm lấy một quyển sách đầy bụi trên đất vỗ vỗ, vừa đắc ý tự nói:

- May là lúc xưa ta bỏ ra năm chục xâu tiền bái sư học chữ, không thì hôm này đã vứt đi bảo bối rồi.

Các gia thần khác đều lắc đầu, chỉ có Thứ Điền gật đầu nói:

- Thần có nghe nói qua, có người nói đó là một quyển binh thư dạy người đánh giặc.

- Ha ha! Chính là quyển sách đó, biết quyển sách này giá bao nhiêu tiền không?

Vẻ mặt Tiểu Dã Tam Lang đầy ý cười lắc lắc quyển sách trên tay hỏi.

Nhìn quyển sách ố vàng này, mọi người lại lắc đầu một trận, mấy người bọn họ xuất thân từ võ sĩ hoang, nuôi sống mình còn khó khăn, nào biếttới mấy quyển sách vở đối với mình không có lợi ích này, chỉ là đồ dùngchuyên dụng của người cao quý cầm đi khoe khoang, rốt cuộc đáng giá baonhiêu tiền chứ?

Tiểu Dã Tam Lang đầu tiên dáo dác nhìn xungquanh bốn phía, sau đó khẩn trương hì hì giơ ba ngón tay, giọng nói trầm thấp lại có chút run run:

- Ba trăm xâu! Quyển sách này giá trị ba trăm xâu!

Năm gia thần lập tức trừng mắt há miệng không nói nên lời, đánh chếtbọn họ cũng không nghĩ ra, xấp giấy mỏng tang ố vàng này liền giá trị ba trăm xâu!

Bọn họ hồi lâu mới thanh tỉnh lại, lập tức hai mắtsáng lên đánh giá gian nhà này, trời ạ, ở đây có hơn vạn quyển sách! Dùlà mỗi quyển giá một xâu cũng là hơn vạn xâu! Đây chính là phất lớn rồi!

- Hắc hắc! Đừng lộ ra, Sơn Nham ngươi đi tìm xe ngựa, Thứ Điền ngươi biết chữ, cùng người khác kiểm kê sách ở đây đi.

Tiểu Dã Tam Lang ra lệnh.

Đám gia thần lập tức hăng hái bừng bừng bắt đầu bận rộn.

Còn Tiểu Dã Tam Lang cũng đầu nhập vào biển sách lật xem, hắn chuẩn bị tìm vài bản sách chưa nghe tên hiến cho Khang Tư.

Không cần kỳ quái vì sao Tiểu Dã Tam Lang có thể nhớ kỹ nhiều tênsách như vậy, ai bảo tính ham mê thích đọc sách của Khang Tư mọi ngườiđều biết chứ, Khang Tư cất giữ sách nào, gia thần hơi có chút linh hoạtbên dưới đều nhớ rõ bảy tám phần, đây là để tránh đưa lên loại sáchtương đồng, nên biết sách vở rất quý, đưa lên giống nhau, chẳng nhữnglãng phí tiền không hiệu quả, xem như làm không công, ai mà không chú ýchứ?

Đột nhiên, Tiểu Dã Tam Lang nhớ tới gì đó lao ra khỏiphòng, đi tới trước mặt hai thị nữ bị trói ở góc tường, thần sắc gấpgáp, ngữ khí dữ tợn hỏi:

- Chủ nhân nơi này ở chỗ nào?

Hai người thị nữ không thể nhúc nhích, toàn thân run rẩy không dám ngẩng đầu, nghe vậy, toàn thân run lên, lắp bắp nói:

- Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia bị gia chủ gọi đi, bây giờ nô tỳ không biết nhị thiếu gia ở nơi nào.

Nghe nói như thế, Tiểu Dã Tam Lang sửng sốt, tiếp đó lập tức chạy vào phòng hô:

- Thứ Điền! Ngươi lập tức đi tới chủ điện, hỏi xem nhị thiếu giatrong tộc này còn sống không? Nếu có, liền hỏi đại nhân bắt tù binh mualại! Giá đừng quá một ngàn xâu!

Thủ tịch gia thần Thứ Điềnđương nhiên biết rõ vì sao chủ công nhà mình muốn tên nhị thiếu gia này, người có thể thu thập nhiều sách như vậy có thể là kẻ nhàn rỗi sao? Cho nên lập tức lĩnh mệnh xông ra.