Cô Độc Chiến Thần

Quyển 16 - Chương 8: Tích sức chờ phát động



Tương Văn nói lời này lập tức khiến Ngả Lệ Ti, Y Ti Na, Tiểu Cầm, KhangTư đều lập tức biến sắc, cái này tương đương nói thẳng thân thể Ngả LệTi căn bản không đáng đến ức kim tệ!

Ngả Lệ Ti mặt chợt xanhchợt trắng, nàng tưởng Khang Tư cố ý để Tương Văn nhục mạ mình, lập tứccăm hận liếc nhìn Khang Tư, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Chỉ là Khang Tư nói một câu để nàng ngừng hành động, Khang Tư đầu tiên trừng mắt quát Tương Văn:

- Tương Văn ngươi nói bậy cái gì? Lui xuống!

Sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói với Ngả Lệ Ti:

- Công chúa điện hạ! Ta có thể đáp ứng vì ngài phục quốc.

Tương Văn bị giáo huấn cũng không để tâm, đang ở một bên cong cong môi, vừa nghe lời này lập tức nhảy dựng lên:

- Cái gì? Đại nhân! Ngài sao có thể đáp ứng chuyện như vậy!

Y Ti Na cùng Tiểu Cầm vẻ mặt cũng khiếp sợ, quả thật như choáng váng, vừa rồi Tương Văn đã nói rất rõ ràng, chuyện này chính là làm khôngcông mà!

Trong lòng Ngả Lệ Ti lập tức như đổ ập tất cả gia vịtrong phòng bếp, tất cả mùi vị như trộn loạn vào nhau, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: “Hắn đáp ứng rồi, không ngờ hắn lại đáp ứng yêu cầu vô lýnhư vậy!”

Khang Tư ngăn Tương Văn đang sắp nháo lớn giọng, nhìn Ngả Lệ Ti cười cười bất đắc dĩ nói:

- Công chúa điện hạ! Tin rằng ngài cũng biết năng lực ta rất có hạn,cho nên tuy rằng ta nguyện vì ngài phục quốc, nhưng ta cũng không dámđảm bảo vào lúc nào mới có thể hoàn thành tâm nguyện của ngài, điểm nàymong ngài có thể lượng giải.

Trong lòng Ngả Lệ Ti ấm áp, lộ ra đôi mắt rưng rưng, hai gò má đỏ bừng, thần tình dị thường mê người, lắc đầu nhẹ giọng nói:

- Không sao, chỉ cần ngươi đáp ứng là được rồi.

Lời này khiến Khang Tư sửng sốt, đây chẳng khác nào không hạn định thời gian sao? Nói cách khác 100 năm, 200 năm cũng được?

Thấy thần thái nhẹ nhõm của Ngả Lệ Ti, Khang Tư có điểm rõ ràng tâm tính Ngả Lệ Ti thế nào, cười cười, gật đầu.

Hiện giờ Ngả Lệ Ti không biết bản thân mình có chuyện gì, đột nhiêncảm thấy trong lòng rất nhẹ nhõm, tựa như từ bỏ tất cả gánh nặng, cóphải là bởi Khang Tư đáp ứng rồi, mình liền đem gánh nặng phục quốcchuyển giao cho Khang Tư? Cũng giống như hoàn thành nhiệm vụ. Nhất địnhlà như vậy, hì hì!

Nghĩ vậy, Ngả Lệ Ti có điểm xấu hổ cúi đầu, nhưng lại cẩn thận hơi ngẩng đầu liếc Khang Tư một chút.

Tiểu Cầm vì thấy Ngả Lệ Ti lộ ra bộ dáng tiểu nữ này mà sững sờ, trong lòng Y Ti Na lại thở dài.

Khang Tư không ngờ lại nguyện ý thừa nhận gánh nặng cho Ngả Lệ Ti?Hắn là bởi thương cảm Ngả Lệ Ti? Hay là còn bởi nguyên nhân nào khác?

Quên đi, như vậy cũng tốt, dù sao Ngả Lệ Ti cũng không yêu cầu lúc nào Khang Tư hoàn thành, dù là 100 năm sau cũng được.

Hoặc là Ngả Lệ Ti đã sớm rõ không cách nào phục quốc, nhưng thân phận lại bức nàng phải tìm kiếm biện pháp, hiện giờ có người đáp ứng hỗ trợ, đối với Ngả Lệ Ti mà nói, gánh nặng phục quốc này đã dời đi. Ôi...

Nghĩ đến đó, Y Ti Na kéo tay Ngả Lệ Ti, nhẹ giọng nói:

- Thật tốt quá, Ngả Lệ Ti! Nếu Khang Tư đáp ứng rồi, vậy tùy ý đểKhang Tư thực hiện đi, sau này ngươi có thể buông lỏng tâm tình rồi.

- Ừ!

Ngả Lệ Ti kích động chỉ biết gật đầu, cuối cùng ôm chặt lấy Y Ti Na,nước mắt không tiếng động rơi xuống, sau khi giải thoát toàn thân cảmgiác thật thoải mái.

Vốn Tương Văn đang muốn khuyên can, ngheNgả Lệ Ti không hạn chế thời gian, nên không lên tiếng nữa. Đến lúc nàythấy Ngả Lệ Ti kích động đến rơi lệ, cũng than thở một hơi.

Kỳ thật đại tỷ này chỉ là mong tìm một lý do đem gánh nặng phục quốc dờiđi mà thôi, không thì sẽ không hạn chế thời gian. Một việc khi không hạn chế thời gian, vậy chẳng khác nào có cũng như không.

Tương Văn từ hồi ức tỉnh táo lại, nhìn lại lần nữa ba nữ tử trong tiểu đình, không khỏi khẽ lắc đầu.

Từ sau lần Khang Tư đáp ứng giúp Ngả Lệ Ti phục quốc, Ngả Lệ Ti cùng Y Ti Na liền thường xuyên tới tìm Khang Tư, thị nữ Tiểu Cầm cùng An TáiKháng có quan hệ mật thiết lại có lúc theo lúc không. Sau Âu Khắc nhiềuchuyện mở lời mời, các nàng còn dọn vào ở trong Thiên Thủ các.

Vốn nhân vì lần Ngả Lệ Ti rơi lệ liền trở nên nhã nhặn thục nữ, ấntượng Tương Văn đối với nàng cũng tốt một chút, nhưng không ngờ tới, sau khi Ngả Lệ Ti dọn vào Thiên Thủ các rồi, lại dùng bộ dáng chủ mẫu chỉhuy lung tung, không có việc gì cũng tìm lý do răn dạy các thị nữ trongthành.

Cái này cũng quên đi, xem phần là bằng hữu chủ côngnhịn xuống. Nhưng càng quá phận, là Ngả Lệ Ti lại chỉ trỏ đối với hànhvi của đại nhân cùng chính vụ Lôi gia.

Nàng cho rằng nàng làai? Thật cho rằng vào ở nơi này thì là chủ mẫu? Tiểu Cầm không tính cũng còn có Y Ti Na mà, dựa vào cái gì liền cho rằng nàng là chủ mẫu?

Dù cho là chủ mẫu cũng không thể nói Khang Tư đại nhân không làm việc đàng hoàng! Chẳng lẽ không biết, thân là chủ mẫu chỉ cần chiếu cố đạinhân là đủ rồi sao?

Nhìn bộ dáng nàng liền biết là một nữ nhân muốn phu quân chiếu theo ý mình mà làm, hơn nữa cực kỳ ghen tuông!

Ngẫm lại nàng vì sao cứ nhằm vào các thị nữ mỹ mạo là biết, lẽ nàonàng cho rằng đại nhân ngoại trừ chủ mẫu ra sẽ không có nữ nhân nàokhác? Vừa nhìn là biết nàng căn bản không thể là một chủ mẫu rồi.

Nghĩ tới nàng lại còn nói cái gì đại nhân không đi xử lý sự vụ, cảngày nếu không phải đọc sách thì là săn thú mà thấy tức giận! Thật sự là nữ nhân không có kiến thức, nếu như cái gì cũng cần đại nhân đi làm,vậy đại nhân còn cần gia thần làm gì nữa?

Nếu như chính mìnhcó nhiều gia thần như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ thay đại nhân chia sẻnhững âu lo. Một quân chủ nhàn nhã đi chơi, quân vụ chính vụ chiếu theothế lực triển khai mới là một thế lực ổn định, một thế lực mà quân chủbận rộn mệt chết, nếu không phải là thế lực mới sinh thì là thế lực sắpbị người khác chiếm đoạt.

Thế nhưng, đối với hành vi Ngả Lệ Ti lắm mồm lắm miệng, chính mình chỉ có thể nhịn, một là đại nhân khôngnói gì, may là mỗi lần đại nhân đều chỉ là cười cười mà thôi, cũng không có nghe lời của nàng. Thứ hai mặc kệ nói thế nào, cũng là nàng quan tâm tới đại nhân, mong đại nhân có thể hoàn thành ý nguyện.

Những thứ này mình đều nhịn, nhưng để cho mình không thể chịu đựng được,chính là Ngả Lệ Ti lại dám can đảm tham dự quân chính Lôi gia!

Nếu như nàng tới tìm Khang Tư đại nhân biểu đạt ý kiến, mọi người cònkhông có phản ứng gì, nhưng tồi tệ nhất là nàng lại trực tiếp chạy đếnhội nghị kêu gào!

Tuy rằng bán đảo Phi Ba không có tập tụckhông cho phép nữ nhân tham chính, các thế lực đều có nữ võ sĩ tồn tạichính là chứng cứ. Nhưng bất luận một thế lực nào cũng tuyệt đối khôngcho phép nhân viên không có quan hệ với mình chỉ trỏ vào chính vụ, nàngcó thân phận gì chứ? Bằng hữu của đại nhân mà thôi, không phải nữ võ sĩlại càng không phải là chủ mẫu, lại dám tới khoa tay múa chân?

Hơn nữa càng làm cho người ta căm phẫn, nếu như có năng lực thật thìkhông nói, đám gia thần khẳng định phải cầu xin đại nhân chiêu nạp nàngnhập trướng, nhưng lại là bản lĩnh gì cũng không có, hoàn toàn là mộtchỉ huy mù còn ra vẻ đương nhiên là vậy!

Tất nhiên, nói chođúng, cũng không phải hoàn toàn không có bản lĩnh, chỉ là chỉ điểm củanàng căn bản không phù hợp lợi ích gia thần cùng tập quán bán đảo PhiBa, nàng cho rằng nơi này là đế chế quốc gia đây mà.

Thấy nhưvậy, sau khi Ngả Lệ Ti ý thức được điểm này, cũng bắt đầu học tập chuyển biến quan niệm, chỉ là, hắc hắc, không còn kịp rồi.

Đám giathần đã sớm nhìn Ngả Lệ Ti không vừa mắt, mới không có gì phải lo lắng,trực tiếp công kích không kiêng nể, dù là Âu Khắc làm Tổng quản ngoạiđình cũng vì vậy gặp tai ương, bị mọi người chỉ trích hắn thất trách,nói hắn đem đủ loại người bậy bạ gì cũng đưa vào Thiên Thủ các.

Âu Khắc không cam lòng biện giải nói cái gì thân phận công chúa caoquý, lập tức bị mọi người mắng thành đầu heo, cũng không phải công chúaĐế quốc, có cái gì cao quý kia chứ, nên biết rằng thân phận công chúatrên bán đảo Phi Ba cũng có cả ngàn vạn! Tùy tiện là có thể kéo tới ngàn người để chủ công chọn! Nói đến đây Âu Khắc không dám lên tiếng nữa.

Đối mặt với đám gia thần hùng hổ công kích, Ngả Lệ Ti lập tức hiểuđược, nàng cũng là người thông minh, đắc tội các gia thần, tuyệt đốikhông có khả năng trở thành chủ mẫu.

Nàng cũng không hổ làxuất thân công chúa, sau một lúc phiền muộn, ngoại trừ còn có thể lảinhải Khang Tư một chút, không còn chỉ trỏ quân chính nữa.

Mặc dù phương diện này nhiệt tình của nàng giảm xuống, nhưng hứng thú tìm thị nữ phiền phức lại tăng cao lên.

Ngả Lệ Ti cho dù không quyền đấm cước đá cũng sẽ trực tiếp chửi ầmlên, nhưng những câu mắng chửi người này tuy không mang theo câu chữ thô tục cũng khiến người ta toát cả mồ hôi, vẫn khiến cho thị nữ khóc chếtđi sống lại, khiến cho hầu hạ nàng ta biến thành một nhiệm vụ gian nan.

Người khác không biết, nhưng hắn là Tổng quản nội đình lại hết sức rõ ràng, các thị nữ mỹ mạo ở Thiên Thủ các đều cầu khấn thần phật đầy trời phù hộ Ngả Lệ Ti không thể trở thành chủ mẫu, không thì lập tức đào tẩu mặc kệ! Xem ra phải chỉ điểm bọn thị nữ làm sao tạo cho nàng phiềntoái, không thì sẽ dung túng thái độ nàng ta ngày càng kiêu ngạo thôi!

Trong đình, Ngả Lệ Ti tức giận bất bình uống nước trà, Y Ti Na chần chờ một chút nhỏ giọng nhắc nhở:

- Ngả Lệ Ti! Chúng ta là khách nhân, tùy ý giáo huấn thị nữ Khang Tư như thế thật không hay lắm?

- Hừ! Ta đây là vì tốt cho bọn họ, không thì bọn họ làm sao biết đảm đương thị nữ hợp cách đây chứ?

Ngả Lệ Ti không quan tâm nói.

Y Ti Na còn muốn nói cái gì, Ngả Lệ Ti đứng dậy nói:

- Ta có hơi mệt mỏi, về nghỉ ngơi trước.

Nói xong liếc nhìn Khang Tư bên kia, nhìn lại Y Ti Na, xoay người đi.

Y Ti Na bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nàng rất rõ ràng quan hệ giữa hai người so với trước đây càng lạnhhơn, về phần vì sao lại như vậy? Rất đơn giản, sau khi vào ở Thiên Thủcác, số lần Khang Tư tìm mình so với tìm nàng nhiều hơn. Thế nhưng Khang Tư tìm mình đều là thỉnh giáo chuyện học thức, mà cũng không phải tìnhcảm ái muội gì cả.

Kỳ thật Ngả Lệ Ti chỉ sợ cũng biết điểm ấy, bởi vậy mới bực mình như thế?

- Tiểu thư! Nô tỳ nghĩ công chúa điện hạ thật quá phận mà.

Tiểu Cầm vẫn không lên tiếng đột nhiên nói.

- Ừm! Có một chút, dù sao chúng ta cũng là khách nhân.

Y Ti Na gật đầu.

- Tiểu thư! Ta cũng không phải nói chuyện công chúa giáo huấn thị nữ mà.

Tiểu Cầm lắc đầu nói.

- Vậy là chuyện gì?

Y Ti Na hỏi.

- Là chuyện Khang Tư đại nhân kia, lúc chúng ta vừa gặp An Tái Kháng, khi biết được tin Khang Tư đại nhân mất tích, công chúa điện hạ khôngphải đã ám chỉ không thèm để ý tới Khang Tư đại nhân sao? Khi đó nànghẳn phải biết rõ ngài lưu ý Khang Tư đại nhân, biểu thị như vậy chẳngkhác nào buông tha rồi. Nhưng hiện giờ nhìn thấy lại Khang Tư đại nhân,nàng lập tức đem lời trước đây ném sang một bên, thậm chí căn bản khôngthèm để ý tới ý kiến của ngài, liền biểu hiện ra bộ dáng nhất định phảicó được Khang Tư đại nhân. Cho rằng mất đi, liền lập tức không cần, chờkhi phát hiện còn tồn tại, liền lại chiếm lấy, nào có kiểu như vậy.

Tiểu Cầm bĩu môi nói.

Hiện giờ nàng không còn kiểu kính nể Ngả Lệ Ti như trước kia nữa, bởi vì An Tái Kháng là nhị đệ của Khang Tư.

Nghe nói như vậy, Y Ti Na không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn thânảnh Khang Tư nho nhỏ đằng xa, tin rằng chỉ cần mình không đề cập tớichuyện rời đi, hẳn có thể một mực ở lại nơi này chứ? Cho dù Ngả Lệ Tithành công, cũng sẽ lo ngại tình cảm không đuổi mình đi chứ?

Nếu như là thế, bảo trì tình trạng hiện tại cũng không tệ.

Lúc này, một nội vệ tới gần Khang Tư nói gì đó, Khang Tư đứng dậy nhìn bên này gật đầu chào, liền mang theo Tương Văn rời đi.

Vẫn đợi Khang Tư hoàn toàn rời đi, Y Ti Na mới khe khẽ thở dài, quay đầu lại nhắc nhở:

- Tiểu Cầm! Lời như vậy đừng nói nữa, càng không thể truyền ra ngoài. Chúng ta cũng trở về đi.

Nói xong liền rời tiểu đình.

- Vâng! Nô tỳ cũng không phải người nhiều chuyện.

Tiểu Cầm nhu thuận theo phía sau.

Thiên Thủ các Lôi gia, hội thính lầu hai.

- Chủ công! Đây là tư liệu năm thế lực xung quanh chúng ta, nhiệm vụcho các gia thần chọn lựa cũng đã chia ra, đây là thổ hào, đây là thànhtrấn, đây là thành trì.

Cung Tá Đôn đặt ba phần tư liệu trước mặt Khang Tư, gia thần bên dưới đều dõi ánh mắt trông mong nhìn Khang Tư.

Khang Tư lật xem tư liệu một chút rồi hỏi:

- Ừ! Hoàn thành những nhiệm vụ này rồi mức thưởng thế nào?

- Là dựa theo lệ cũ, người lập công chiếm lĩnh thu được ban thưởng một phần hai mươi thạch cao lãnh địa.

Cung Tá Đôn cẩn thận dè dặt quan sát thần sắc Khang Tư.

- Ồ! Có phải hơi ít một chút không? Ví dụ như là thổ hào này chỉ cómột ngàn thạch phong lĩnh, một phần hai mươi cũng chỉ mới có năm mươithạch mà thôi.

Khang Tư chỉ một chỗ trên tư liệu nói.

Cung Tá Đôn và đám gia thần lập tức lộ vẻ tươi cười, đương nhiên, bọnhọ sẽ không ngu ngốc theo Khang Tư nói nhân cơ hội đề cao mức thưởng, đó chính là kiêng kỵ nhất.

Cung Tá Đôn vội vàng nói:

- Chủ công! Đây đã không ít rồi, giống như chủ thành, ít nhất cũng haimươi vạn thạch, một phần hai mươi đã là một vạn thạch rồi!

- Nhiệm vụ đều đã chọn xong rồi chứ?

Khang Tư hỏi.

- Đúng vậy! Mọi người đều đã có nhiệm vụ rồi.

Cung Tá Đôn vội vàng đáp, thân thể đám gia thần cũng nhịn không đượclay động một chút, đều hy vọng trong khoảnh khắc mình có được đất phong.

Khang Tư cười nói:

- Tốt lắm! Chờ doanh bộ binh tiêu diệt bộ đội chủ lực quân địch xong, các ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Tin rằng qua lâu như vậy, các thế lực xung quanh hẳn đã sớm chờ đợi chúng ta tới công kích rồi?

Nói đến đây, Khang Tư đứng lên vung tay:

- Mệnh lệnh bộ đội xuất phát!

- Rõ!

Đám gia thần lập tức quỳ xuống lĩnh mệnh.

Bộ đội trực thuộc Khang Tư bắt đầu tập kết dưới thành lâu, dẫn đầu là năm phương trận ba ngàn người, năm phương trận binh sĩ này, ngoại trừcờ hiệu khôi giáp binh khí ra, căn bản không có bất cứ trang bị dư thừanào khác, vẻ mặt mỗi người đằng đằng sát khí tinh thần sung mãn.

Ở phía sau bọn họ, đều có hai phương trận ba ngàn người, hai phươngtrận này không có anh khí như vậy, tất cả đều kéo theo xe ngựa chất baolớn bao nhỏ, vừa nhìn là biết nông binh phụ trách hậu cần.

Chỉ là nhìn bộ dáng những binh sĩ bưu hãn cường tráng này lại không giốnglính hậu cần, đặc biệt trang bị vũ khí cùng cấp các binh sĩ phương trậnphía trước, còn có bộ dáng vẻ mặt không phục, có vẻ bọn họ là các lãobinh bộ đội chủ lực vừa bị gạt xuống.

Ở trong bộ đội trựcthuộc hậu cần này, còn có một nhóm lớn đội ngũ mặc trang phục võ sĩ, đội hình tán loạn mất trật tự, để người ta vừa nhìn liền biết là bộ đội gia thần.

Lúc nhận được mệnh lệnh xuất phát, trưởng quan doanh Áo Kha Nhĩ lập tức chỉnh đội, sau đó bày cờ xí, đội ngũ sắp chuẩn bị xuấtphát. Thế nhưng một chuyện ngoài dự đoán xảy ra.

Một kỵ binh cắm lệnh kỳ, vừa chạy nhanh tới vừa hô lớn:

- Nhà Sơn Mộc thành Thanh Thủy phái sứ giả đến xin hàng!

Dân chúng vây xem cùng các thân thuộc gia thần đến đưa tiễn bộ đội, lập tức hoan hô vang rền.

Chiến tranh còn chưa bắt đầu đã có kẻ địch xin hàng? Đây chính làđiềm báo đại biểu Lôi gia cường thịnh mà, tất cả không khỏi kích động hô to muôn năm!

Đám binh sĩ cùng gia thần một mảnh xôn xao, đặcbiệt đám gia thần doanh bộ binh nhận được nhiệm vụ công chiếm thànhThanh Thủy, sắc mặt lại tái mét âm thầm nguyền rủa:

“Mẹ nó! Không ngờ lại không đánh đã hàng rồi? Chẳng phải nói công lao gì cũng không thể kiếm được rồi sao?”

“ Chết tiệt! Hiện tại các nhiệm vụ đều xác định nhân viên tham dự,muốn nửa đường thêm vào cũng không có cách! Mẹ nó! Dù là không có sĩdiện cũng phải tiếp nhận nhiệm vụ tổ mới được!”

Vừa nghĩ đếnnhững người khác có thể thu được phong lĩnh còn mình một thạch cũngkhông có, những gia thần không may này lập tức bỏ qua rụt rè, chạy xungquanh tìm người kéo quan hệ muốn gia nhập bọn họ.

Áo Kha Nhĩ không khỏi may mắn, may là doanh bộ binh mình dẫn dắt không phải tới thành Thanh Thủy.

Chính mình là trưởng quan doanh, chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ vùngphụ cận, không thì tiếp nhận nhiệm vụ thành Thanh Thủy bên kia, hiện giờ khẳng định cũng sẽ giống như bọn họ chạy nhảy lung tung rồi.

Chính mình bỏ vốn lớn, dùng toàn bộ bổng lộc để chiêu mộ tộc nhân làmgia thần, nếu như không có đất phong, vậy chẳng khác nào uống gió tâybắc sống qua ngày!

Lúc quân đội gia thần ồn ào không ngừng, hơn mười võ sĩ cắm cờ hiệu nội vệ chạy tới hô:

- Bộ đội tiến công chiếm đóng thành Thanh Thủy dừng lại, các bộ đội còn lại không được chậm trễ lập tức xuất phát!

- Rõ!

Nghiêm lệnh truyền xuống, bọn người Áo Kha Nhĩ tuy rằng đồng tình tao ngộ của đám đồng liêu, nhưng cũng có chút cảm giác hả hê, đồng thời đểtránh cho không dứt được tình cảm, bị người ta cường hành gia nhập nhiệm vụ của mình, lập tức không nói hai lời dẫn đội đi, lưu lại một đám quân đội gia thần nước mắt lưng tròng đợi dưới cửa thành.

Sứ giảnhà Sơn Mộc, Sơn Mộc Long Tú vung roi thúc ngựa chạy tới, thấy quân độitập kết dưới cửa thành, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may là đối phươngcòn chưa xuất phát, chờ quân đội hành động rồi, dù là muốn đầu hàng cũng phải xem đối phương có chịu tiếp nhận hay không.

- Tại hạ là Sơn Mộc Long Tú sứ giả nhà Sơn Mộc thành Thanh Thủy, xin gặp Lôi gia Khang Tư điện hạ.

Sơn Mộc Long Tú dưới cửa thành cung kính nói với một võ sĩ.

Chỉ là Sơn Mộc Long Tú đột nhiên phát hiện, mình vừa báo danh xong,những võ sĩ cùng binh sĩ thần tình có chút thất lạc, thậm chí có thể nói là đang uể oải lập tức dùng ánh mắt cừu hận nhìn chăm chú vào ngườimình, khiến hắn da gà lông vịt lập tức tràn ra.

Võ sĩ kianghiến răng nghiến lợi, từ trong cổ họng nảy ra một tiếng: “Ngươi chờđó!” liền xoay người nổi giận đùng đùng rời đi, nếu như không phải SơnMộc Long Tú thấy hắn đi tới Thiên Thủ các chỉ về phía hắn nói với một vệ binh vài câu, sợ rằng sẽ cho là hắn tìm người trở lại tìm mình đánhnhau nữa chứ.

Thấy mọi người đều đem thần sắc cừu địch biểuhiện ra ngoài, Sơn Mộc Long Tú rất không giải thích được, rốt cuộc làbởi vì sao khiến những người này ngay cả phong độ võ sĩ cũng mất hết?Nhớ kỹ phong phạm võ sĩ Lôi gia ở khu vực này là tốt nhất mà.

Vì sao phong phạm võ sĩ Lôi gia ở trong nhiều thế lực như vậy là tốt nhất?

Rất đơn giản, bởi vì những võ sĩ Lôi gia đều xuất thân từ thổ phỉ võsĩ hoang, bọn họ ngày đêm hy vọng chính mình có được thân phận võ sĩ.

Cho nên khi bọn hắn chân chính trở thành võ sĩ, nếu không phải chiêumộ thì là thỉnh giáo các lão võ sĩ dạy mình ngôn hành cử chỉ của võ sĩ.

Đến khi các võ sĩ Lôi gia quen thuộc, có lẽ phải nói là học được chút bề ngoài, lập tức theo dạng đó biểu diễn cho thế nhân phong thái võ sĩcủa mình, thậm chí có vài tên ngay cả ngủ cũng mặc võ sĩ phục trênngười. Chính bởi hành vi có điểm điên cuồng của bọn họ, mới khiến thếnhân hiểu lầm gia giáo Lôi gia rất tốt.

Vệ binh kia liếc mắtnhìn Sơn Mộc Long Tú rồi đi vào Thiên Thủ các, Sơn Mộc Long Tú cũngkhông đợi bao lâu, lập tức đi ra gọi Sơn Mộc Long Tú tới, sau đó chỉ vào một võ sĩ dù là phục sức hay bội đao đều hoa lệ hơn võ sĩ gác cửa nhiều nói:

- Đi theo vị đại nhân này.

Sơn Mộc Long Tú thấy trong Thiên Thủ các có rất nhiều võ sĩ trang phục như vậy, biết là nội thị, vội vàng gật đầu theo sau.

Kỳ thực Sơn Mộc Long Tú ngay khi nhìn thấy Thiên Thủ các này, liềncảm thán không hổ là Lôi gia nắm trong tay tài nguyên buôn lậu, chờ đếnkhi vào Thiên Thủ các rồi, thì là hâm mộ Lôi gia xa xỉ.

Gỗ lim quý báu trong rừng thẳm núi sâu lại đem làm sàn nhà? Thật là xa xỉ làm người ta giận sôi mà!

Thật sự là quá hâm mộ.

- Ấy, xin hỏi ngài! Không phải là Khang Tư điện hạ triệu kiến tại hạ sao?

Sơn Mộc Long Tú thấy nội vệ dẫn mình đi qua khu chính Thiên Thủ các, không khỏi hỏi.

Nội vệ này rất hòa nhã cười nói:

- Quý sứ vội vội vàng vàng tới đây, mời ngài tẩy rửa một phen đợi lát nữa chủ công sẽ triệu kiến.

Sơn Mộc Long Tú biết mình đầu đầy mồ hôi bụi bẩn cũng cần phục vụ như vậy, cũng vui vẻ đồng ý. Chỉ là hắn cũng biết, đây cũng là cửa khẩukiểm tra sứ giả có mang theo hàng cấm hay không.

Nhưng ngườita đúng là làm thật lợi hại, không soát người, trực tiếp mời tắm rửa,ngươi ngay cả lời cự tuyệt cũng không nói được, kẻ mưu đồ bất chính chỉcó thể lập tức đào tẩu thôi.

Tẩy rửa một phen, Sơn Mộc Long Tú cả người nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ đến phòng tắm trải ngọc thạch,nhìn trên người trang phục tơ lụa nhẹ nhàng mượt mà thoáng khí thật tốt, đã rõ ràng Lôi gia giàu có tới tới trình độ nào rồi.

Như vậyxem ra, mưu kế của đại ca hẳn có thể thành công, hiện tại gia tộc củamình đầu hàng toàn diện, mặt mũi cũng cho đủ, đối phương giàu có nhưvậy, thế nào cũng sẽ hào phóng bồi thường cho gia tộc của mình một chútchứ?

Đương nhiên, Sơn Mộc Long Tú cũng từ miệng nội vệ nàybiết vừa nãy vì sao các binh sĩ lại cừu thị mình như vậy, trong lòng âmthầm quyết định, cho dù thế nào, dù là chỉ lưu lại một vạn thạch phonglĩnh, cũng phải thuần phục Lôi gia. Chính mình cũng không hy vọng đầutộc nhân gia tộc mình biến thành công trạng của võ sĩ Lôi gia.

Đi tới lầu hai, trong gian phòng chuyên tiếp kiến sứ giả, Sơn Mộc LongTú rõ ràng sửng sốt, một thanh niên mới niên kỷ hai mươi đang ngồi ngayngắn nơi chủ vị, cũng không phải hoài nghi thân phận nam tử khí độ sâmnghiêm này, chỉ là giật mình gia chủ Lôi gia lại trẻ tuổi như thế màthôi. Đồng thời cũng kinh ngạc Khang Tư một mình tiếp đãi hắn.

Đương nhiên, đây cũng không phải nói chỉ có một mình Khang Tư, bêntrong phòng còn có một thị nữ và sáu nội vệ thời khắc nào cũng cảnhgiác, mà là nói không có người thân phận gia thần khác có mặt.

Kỳ thật Khang Tư cũng không có biện pháp, hiện phần lớn võ sĩ ở trongthành đi sạch, dù là Cung Tá Đôn không được tự ý ly khai đại thành chủcũng cố ý xin mình ngày phép.

Hiện ở trong thành còn lại mấygia thần đều là chức quan văn, bọn họ đều bận bịu công tác không rảnh,chính hắn còn không biết xấu hổ lãng phí thời gian bọn họ, yêu cầu bọnhọ tới tiếp kiến sứ giả sao chứ.

- Ngoại thần Sơn Mộc Long Tú nhà Sơn Mộc thành Thanh Thủy, tham kiến Khang Tư điện hạ.

Sơn Mộc Long Tú hành đại lễ chào bái.

- Miễn lễ! Không biết các hạ lần này đến đây có việc gì cần sao?

Khang Tư rất phiền cách cục rắc rối như vậy, biết rõ là đối phương tới đầu hàng, còn phải bày tràng diện này.

- Vâng! Ngoại thần đại biểu nhà Sơn Mộc dâng lên điện hạ hàng thư cùng sách hộ tịch ruộng đất.

Nói rồi hai tay dâng lên một quyển trục và mấy bản sách ghi chép.

Nội vệ tiếp nhận văn kiện đưa lên. Khang Tư trước nhìn hàng thư, sau lật các sách ghi chép, xem xong hắn cười nói:

- Dâng lên toàn bộ? Vậy gia tộc các ngươi ăn uống cái gì? Gia thầnthổ hào sở hữu phong lĩnh dưới trướng các ngươi không có ý kiến sao?

- Nhà Sơn Mộc nguyện ý tiếp thu bất cứ an bài nào của điện hạ, vềphần thần tử nhà Sơn Mộc sắc phong, nếu như bọn họ không muốn phục tùngquyết định của nhà Sơn Mộc, đó chính là phản bội, điện hạ hoàn toàn cóthể đoạt lại phong lĩnh của chúng.

Sơn Mộc Long Tú cúi đầu cung kính nói.

- Ha ha! Tiếp thu bất cứ an bài nào? Thật sự một thạch cũng không cho, sợ rằng sẽ có ý kiến thôi.

Khang Tư cười nói:

- Được rồi! Không cần khẩn trương, nói đùa mà thôi, nói một chút tổng số thạch cao thành Thanh Thủy cùng với trực lĩnh Sơn Mộc gia các ngươicó bao nhiêu.

- Vâng! Tổng thạch cao thành Thanh Thủy khoản 98 vạn thạch, Sơn Mộc gia trực lĩnh 32 vạn thạch.

Sơn Mộc Long Tú vội vàng nói, hắn là dựa theo tư liệu tính toán trước đây thuật lại, không dựa theo tình huống thực tế hiện tại mà nói. Dùsao chính hắn cũng không tính là nói hoang, bên trên ghi chép xác thậtlà chữ số này.

Khang Tư đã sớm tra rõ rành rành các thế lựcđối địch, đương nhiên biết tổng thạch cao là không sai, nhưng Sơn Mộcgia trực lĩnh có chút khuếch đại, sau khi mất đi khống chế với gia thần, hiện giờ giỏi lắm chỉ có thể nắm trong tay năm sáu vạn mà thôi.

Khang Tư cười cười:

- Ha ha! Con số của ngươi là trước kia phải không? Ừm, như vậy đi,đương chủ Sơn Mộc gia nhận cấp vị Gia lão Lôi gia ta, phong lĩnh mườivạn thạch. Đương nhiên, chủ thành Thanh Thủy phải nhường lại, ngoại trừchủ thành, cảng cùng khoáng sản, các nơi khác nhà ngươi chọn đi, thếnào? Tiếp thu điều kiện này chứ?

Tuy rằng đau lòng thoáng cáitừ 32 vạn thạch biến thành 10 vạn thạch, nhưng so với trực lĩnh cũ đãsớm bị phản bội chiếm đi hơn phân nửa, có thể bảo lưu 10 vạn thạch đãtính là chuyện tốt rồi. Hơn nữa vừa nghĩ đến bên ngoài còn có đám võ sĩLôi gia nhìn chằm chằm, Sơn Mộc Long Tú lập tức bái phục:

- Ngoại thần đại diện nhà Sơn Mộc tạ ơn đại điện ban thưởng, Sơn Mộc gia thề chết trung thành đại diện cùng Lôi gia.

Tương Văn thấy đã quyết định rồi, lập tức viết công văn, xong đểKhang Tư kiểm tra một chút rồi đóng dấu, sau đó giao cho Sơn Mộc LongTú.

Sơn Mộc Long Tú cũng không làm lỡ thời gian, nhận đượccông văn xong lập tức xin cáo lui, hẳn chuẩn bị trở lại để đại ca pháibinh đánh bọn phản bội, trước đây đánh bọn phản bội là tự giết lẫn nhau, hiện giờ đánh lại còn lập được công trạng nữa.

Thấy Sơn Mộc Long Tú đi rồi, Tương Văn hiếu kỳ hỏi:

- Đại nhân! Công văn sắc phong vừa rồi sao không viết bổng lộc của Gia lão Sơn Mộc?

Khang Tư cười nói:

- Mười vạn thạch còn muốn bổng lộc gì nữa, đã có thể nuôi được mấyngàn binh phòng vệ rồi. Bảo người thay đổi chế độ một chút, sau này cấpvị Gia lão trở lên có phong lĩnh của mình, gia chủ sẽ không phát bổnglộc nữa.

- Hì hì! Đại nhân! Dứt khoát có phong lĩnh thì không phát bổng lộc là được, dù sao các gia tộc khác đều hành sự như vậy mà.

Tương Văn đề nghị.

- Không được! Phong lĩnh bọn họ quá nhỏ, căn bản không chống đỡ được bọn họ, vẫn nên bảo trì như cũ thôi.

- Đúng rồi! Truyền bá tin tức Sơn Mộc gia thành Thanh Thủy thần phục, tiếp đó mệnh lệnh bộ đội công chiếm thành Thanh Thủy tiếp tục xuấtphát, mục tiêu là những kẻ phản bội của thành Thanh Thủy.

Khang Tư nói.

- Rõ!

Tương Văn lập tức phái nhân thủ, hắn biết nếu sắc phong 10 vạn thạchcho Sơn Mộc gia, như vậy liền phải đem 88 vạn thạch đoạt trở lại toànbộ.

Doanh bộ binh cùng đám gia thần nhận được lệnh mới lập tức hoan hô, chung quy cũng không phải uổng công chuẩn bị mà! Công trạngthăng cấp! Thạch cao truyền đời! Lão tử tới đây!

Đội ngũ doanh bộ binh cùng gia thần lập tức như ăn thuốc kích thích đột nhiên tăngmạnh, nhanh như hổ đói vồ mồi nhảy vào địa giới thành Thanh Thủy.