Chọc Lầm Xà Vương Lưu Manh

Chương 114: Bại lộ cảnh xuân



Lý Quả nghi ngờ nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của quản gia Lâm, trong lòng cảm thấy chuyện này nhất định quỷ dị, chắc chắn không phải chuyện tốt gì.

"Quản gia Lâm, tôi có việc cần gặp anh ta." Không phải vì muốn gây khó dễ cho bác quản gia thân ái, mà vì trực giác của cô mách bảo, chuyện này chắc chắn có liên quan tới Mặc Nhật Tỳ.

Hiện tại, quản gia Lâm chỉ cảm thấy, dưới ánh mặt trời chói chang, mình đang đổ mồ hôi như mưa. Nếu để tiểu thư chứng kiến chuyện Vương và phu nhân đang làm, chỉ sợ sẽ vô cùng náo nhiệt rồi, nhưng nếu mình không nói, tiểu thư nhất định sẽ đi tìm.

"Tiểu thư, chủ nhân và phu nhân đang ở trong phòng." Ông ta cảm thấy, có lẽ chủ nhân sẽ không tức giận đâu, nghĩ kỹ thì vẫn nên nói cho tiểu thư biết, dù sao cũng chẳng thể ầm ỹ đến chỗ của chủ nhân.

Ban ngày ban mặt ở trong phòng ư? Ở trong phòng làm gì?

Lý Quả khó hiểu nghĩ, nhưng cô cũng không quá để tâm, chỉ muốn mau chóng đi tìm anh ta để hỏi rõ, nhất định là anh ta giở trò quỷ rồi.

"Ở phòng nào?" Cô xoay người lên lầu, tiếp tục hỏi.

"Đang trong phòng phu nhân ạ." Quản gia Lâm cũng không dám giấu diếm, vội vàng nói, thật cẩn thận theo phía sau cô.

"Được, chúng ta đi thôi Hoàng Nhi." Cô gọi Hoàng Nhi một tiếng, chủ tớ hai người một trước một sau, đi về phía phòng của Ngu Cơ.

Phòng Ngu Cơ rất dễ tìm, bởi vì lúc này, hai nữ hầu đang đứng bên ngoài cửa phòng, chỉ có điều, vẻ mặt của bọn họ rất kỳ quái, khuôn mặt đỏ bừng, đầu cúi thấp, thỉnh thoảng còn lén nghiêng tai như muốn nghe trộm cái gì đó.

Lúc Lý Quả bước tới, hai nữ hầu kia liền giật nảy cả mình, nhưng thấy người tới là cô, liền cung kính cúi đầu, định hành lễ. Ai ngờ, Lý Quả lại xua xua tay, bởi vì lúc này, cô đã nghe được tiếng động rất kỳ lạ.

"Vương, vương, a. . ."

Tiếng động thật sự rất kỳ quái, cô dí sát tai vào cửa, vẻ mặt đầy khó hiểu, không rõ lý do.

Vương là cái gì? A cái gì? Giống như có chuyện ly kỳ gì đó, cô nghe một lúc, liền hết hứng thú.

"Mở cửa, mở cửa, Mặc Nhật Tỳ, tôi muốn gặp anh."

Cô không chút nghĩ ngợi liền giơ tay lên gõ cửa, ai ngờ cửa lại khép hờ, cô vừa gõ nhẹ, cửa đã tự mở ra, cảnh tượng trong phòng lập tức hiện rõ.

Chỉ thấy, ở trong phòng, Ngu Cơ không mặc gì cả, đang nghiêng đầu sang một bên, vẻ mặt phơi phới xuân tình, hai mắt mê ly, lúc này đang nhếch cái miệng anh đào, nhìn chằm chằm người đứng ngoài cửa.