Chiến Thiên

Chương 108: Biến cố



Cả rừng cây khắp núi đều bị một cơn gió thổi lay động, tạo thành những con sóng xào xạc liên miên không đứt, giống như một con mèo rừng khổng lồ đang phát uy. Trên sườn núi dốc đứng, bầy sơn tước bị gió cuốn bay tứ tán khắp nơi, hóa thành những điểm đen bay tán loạn giữa không trung. Trên vách núi đối điện, những bụi cỏ tranh thon dài, mọc đựng đứng nhìn như có vô số trường mâu đang múa lượn theo cơn gió.

Trịnh Hạo Thiên một mình dẫn đầu, mắt nhìn thắng về phía trước mà tiến bước, hai lỗ tai không ngừng nhúc nhích, như cố gắng phát hiện ra điều gì đó.

Ở trên đầu hắn. Tiểu Vũ lần lượt nhảy từ cây này sang cây kia, không ngừng lao đi.

Động tác tiểu tử kia cực kỳ linh hoạt, chỉ trong chớp mắt đã phóng đi thật xa.

Nhưng theo chân nó, càng xâm nhập sâu vào rừng, đám người Trịnh Hạo Thiên trong lòng càng trở nên kinh hãi.

Mang theo Cừu gia công tử vào núi đi săn, không ngờ lại dám không kiêng nề gì, tiến thắng vào thâm sơn...

Cho dù là Dư Uy Hoa cũng Lâm Đình không biết nặng nhẹ, nhưng chẳng lẽ Lâm Bảo Hoa cũng đám hộ vệ kia cũng là đám toi cơm sao?

"Mọi người cẩn thận." Nhạc Mãnh đột nhiên thấp giọng nói: "Nơi này có mùi khác thường."

Tất cả mọi người đều ngẩn người, cước bộ Trịnh Hạo Thiên đột nhiên dừng lại, hai lỗ tai của hắn cũng rung động kịch liệt rồi đột nhiên huýt một tiếng vang dội

Tiểu Vũ đang lao đi như bay trên cây lập tức ngừng lại, hơn nửa nhảy ngược trở lại, đáp xuống người Trịnh Hạo Thiên. Nó không ngừng dùng cái đuôi to tựa như cái chồi, nhẹ nhàng cọ cọ lên mặt hắn, tựa hồ như đang thúc dục hắn mau chóng đi tiếp.

"Trịnh huynh, ngươi có phát hiện?"' Cừu đại tiểu thư trầm giọng hỏi.

Tuy lúc này trên mặt nàng đã mang khăn che mặt, che đi khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, những khi nàng cất tiếng nói, vẫn toát ra một một cỗ lực lượng thần kỳ câu hỗn đoạt phách người khác, khiến cho nàng tự nhiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Trịnh Hạo Thiên nghiêng đầu, tựa hồ đã nghe thấy gì đó. Tiếp đó hắn xoay người, không ngờ lại hướng về một phương hướng khác mà chạy đi như điên.

Mọi người ngẩn ra, đưa mắt nhìn nhau. Tuy rằng trong lòng ai cũng tràn đầy nghi hoặc cũng lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn hướng về phía Trịnh Hạo Thiên vừa đi mà đuổi tới.

Trịnh Hạo Thiên chạy không bao lâu, chỉ trong giây lát cũng đã ngừng lại. Hai mắt hắn lóe sáng rồi đột nhiên hét lớn một tiếng, thân thể tiếp tục lao đi.

Ở phía trước hắn không xa đang có một người một lang giằng co không dứt.

Người nọ nằm trên mặt đất, trên người vết máu loang lỗ, ngay cả cánh tay cũng bị khuyết mất một cái. Còn con sói đang giằng co với hắn kia lại không phải thâm sơn cự lang, mà là một con lão lang gầy trơ xương, có vẻ như đã thoát ly bầy đàn. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Lúc này, trong con ngươi bích lục của lão lang đang lóe lên hàn quang lạnh lẽo. Nó kiên nhẫn chờ đợi, chỉ cần tên nhân loại đang trọng thương trước mắt này không duy trì được nửa, nó sẽ mạnh mẽ xông tới, lấy mạng đối phương.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng gầm to đột nhiên từ bên sườn truyền tới, thân thể nó khẽ run lên một cái, còn chưa kịp phản ứng và hiểu chuyện gì xảy ra thì đã cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, tiếp đó cả thân thể nó hoàn toàn ngã vật ra mặt đất, vĩnh viễn không đứng đậy được nửa.

Trịnh Hạo Thiên tiện tay giải quyết con cô lang kia, lạnh lùng nói: "Người này có phải là hộ vệ trong phủ các ngươi không?"

Tuy người này đã không còn ra bộ dạng gì nửa, hơn nửa trên người tràn ngập vết máu cũng bùn đất dơ bẩn, nhưng từ phục sức trên người của hắn cũng có thể miễn cưỡng nhận ra đó đúng là trang phục đặc biệt của hộ vệ Cừu phủ.

Lúc này Cừu đại tiểu thư cũng đám người Dư Kiến Thăng vừa mới chạy tới nơi, sau khi thấy được thảm trạng của kẻ này, sắc mặt không khỏi đều đại biến.

Cừu đại tiểu thư nhanh chóng chạy tới, lấy từ trong người ra một cái bình sứ nhỏ, đồ một viên đan dược rồi nhét vào trong miệng người hộ vệ kia.

Viên đan dược kia rõ ràng có dược lực kỳ diệu, vừa mới đưa vào miệng thì người kia đã khẽ rên lên một tiếng, tựa như khôi phục được một chút tinh lực.

"Tiểu thư, chúng ta vào núi không lâu thì gặp phải một bầy... bầy thâm sơn cự lang.." Người nọ há miệng, phảng phất như đang cố dùng một tia khí lực cuối cùng, liều mạng nói ra: "Tôn Kiều Cảnh đã cho che trở cho bọn công tử chạy thoát... nhưng...."Vừa nói đến đây, cố gắng thế nào hắn cũng không thể nói được nửa, hai chân khẽ co giật hai cái rồi lập tức bỏ mình.

Nhạc Mãnh thở dài một tiếng, nói: "Hắn thân thụ trọng thương, lẽ ra đã phải chết từ lâu, những may mắn gặp được một con cô lang nên lâm vào giằng co, kiên trì tới tận bây giờ. Bất quá, sau khi nhìn thấy Hạo Thiên đánh chết con cô lang kia, hơn nửa đem tin tức của của công tử nói ra, cuối cùng hắn cũng không gắng gượng được nửa, tinh thần khí đều tan."

Cừu đại tiểu thư đứng lên, nàng lãnh đạm nói: "Mang theo thi thể của hắn, một khi hắn trở về, hãy hậu táng cho hắn, cũng hậu đãi người nhà của hắn."

Mấy vị hộ bên cạnh nàng cũng khom người nhận lệnh. Một người trong số đó nhận mệnh xong lập tức xốc thi thể hắn lên vai."

"Trịnh huynh, nơi này có nhiều thâm sơn cự lang như vậy sao?" Cừu đại tiểu thư xoay người hỏi Trịnh Hạo Thiên.

Trịnh Hạo Thiên cười khổ một tiếng nói: "Bình thường tất nhiên là không thể có, những nếu như trong thâm sơn có biến cố gì đó thì vận khí bọn họ thật quá tệ..."

Một lượng lớn thâm sơn cự lang tất nhiên không có khả năng xuất hiện trong khu vực này, nếu không Trịnh Hạo Thiên cũng không dám đơn thương độc mà săn bắn ở đây một thời gian dài.

Chỉ là trong thâm sơn biến đổi thất thường, ngay cả bạch nhãn lang vương cũng từng xuất hiện hai lần thì bây giờ ngẫu nhiên xuất hiện một lượng lớn thâm sơn cự lang cũng chẳng có gì kỳ quái.

Cừu đại tiểu thư hít một hơi thật sâu rồi nói: "Được, chúng ta tìm tiếp."

Trịnh Hạo Thiên gật đầu một cái, vung tay ra hiệu cho Tiểu Vũ.

Tiểu tử kia sớm đã gấp gáp đến khó nhịn nổi, nhận được lệnh của Trịnh Hạo Thiên lập tức nhảy lên cây, tiếp tục lao đi về phía trước.

Mọi người chạy dưới mặt đất, đuổi sát theo không dời. Cũng may bọn họ ít nhất cũng đã đạt tới tu vi sơ giai liệp sư, nếu không căn bản đừng mơ tưởng đuổi kịp tiểu tử đang lao đi như điên kia, nhất là trong hoàn cảnh rừng rậm thế này.

Tinh thần Trịnh Hạo Thiên lúc nào cũng ở trong trạng thái tập trung cao độ, bốn luồng nhiệt lưu trong cơ thể hắn trong bất chỉ bất giác đã kích phát ra rồi.

Ngay khi những luồng nhiệt lưu kia bát đầu dung hợp với nhau, tinh thần của hắn càng lúc càng phát tán ra ngoài. Lúc này, thậm chí hắn còn có một loại cảm giác cực kỳ quái dị, giống như bản thân hắn cũng cả cánh rừng này đã hoàn toàn dung hợp làm một thể.

Thính lực của hắn phát huy tới cực hạn, lực lượng tinh thần cũng đề thăng tới cực điểm.

Phảng phất như đã đem toàn bộ khu vực này khắc họa lại trong đầu hắn, hơn nửa phạm vi còn không ngừng mở rộng ra ngoài.

Đột nhiên thân thể Trịnh Hạo Thiên lại run lên, một lần nửa dừng bước. Hai mắt chăm chú nhìn về phía trước, sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng

"Tình huống thế nào?" Cừu đại tiểu thư vội vã hỏi: "Chúng ta tìm được bọn họ?"

Từ khi Trịnh Hạo Thiên phát hiện ra gã hộ vệ Cừu phủ gần chết kia, mọi người đối với việc hắn dẫn đường không còn bất sự nghỉ ngờ nào nửa.

Trịnh Hạo Thiên vươn tay chỉ về phía trước, trong thanh âm của hắn mơ hồ còn mang theo một vẻ kinh hãi: "Phía trước có rất nhiều cự lang."

Cừu đại tiểu thư khẽ ngây người, tựa hồ cảm nhận được tia bất an trong giọng nói Trịnh Hạo Thiên. Nàng đưa tay chỉ về phía trước, nói: "Hướng kia?"

Trịnh Hạo Thiên nghiêm nghị gật đầu.

Cừu đại tiểu thư nhanh chóng lấy từ trong người ra một cái túi màu lam. Nàng nhẹ nhàng mở túi ra, lấy ra một cái thủ trạc ( vòng tay).

Mọi người kinh ngạc, không biết nàng đang làm cái gì.

Cừu đại tiểu thư lui lại phía sau một bước, nàng cắn mạnh lên đầu ngón tay, miết ra một giọt máu đỏ, nhỏ lên trên chiếc thủ trạc kia.

Một cảnh tượng kỳ dị xuất hiện, giọt máu tươi kia cũng không hề trượt theo thủ trạc mà rơi xuống mà từ từ biến mắt.

Không ngờ máu tươi đã bị thủ trạc hút sạch sẽ...

Trịnh Hạo Thiên vội hít một hơi lạnh thật sâu, thủ trạc có hấp thụ máu huyết, Hắn lập tức hiểu được, thứ này nhất định cũng là một kiện linh khí, hơn nửa người ta còn biết cách thức sử dụng nó.

Trong không khí bất đầu tràn ngập một cổ khí tức quỷ dị, một loại lực lượng thần kỳ không cách nào hình dung được bất đầu từ chiếc thủ trạc phóng thích ra.

Tiếp đó không gian phía trước thủ trạc đột nhiên phát sáng lên, bên trong một mảng lam quang kia hiện ra bạt ngàn rừng núi, vô cùng vô tận.

Đạo quang mang này liên tục chóp động vài cái, mỗi một lần chớp động tựa hồ lại thay đổi một cảnh tượng khác nhau. Điều duy nhất giống nhau có lẽ chính là, hình ảnh xấu hiện đều có hình ảnh của cự lang

Đột nhiên quang mang ổn định trở lại, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ ràng.

Ở trong một chỗ bầy cự lang tụ tập, có một tòa sơn cốc nhỏ, mà ở lối vào sơn cốc này đang phát sinh chiến đấu kích liệt.

Một người cả người ướt đẫm máu đang đừng chặn ở cửa cốc. Người này thân hình cao lớn, ra tay như gió. uy phong lẫm liệt, không ngờ chỉ đựa vào sức một người đã có thể mạnh mê chặn đứng đàn cự lang ở cửa cốc.

Quang mang chợt rung động kịch liệt, cuối cùng vỡ tan...

Cừu đại tiểu thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Tiểu đệ còn sống."

Tuy hình ảnh chỉ xuất hiện trong giây lát ngắn ngủi, những tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, người vừa rồi chính là hộ đứng đầu của Cừu gia - Tôn Kiều Cảnh. Nếu như hắn đang sống chế cố thủ ở cửa cốc, tất nhiên là vì bên trong cốc còn có người hơn nửa ở trong những người đó, nhất định có cả Cừu Tư Vịnh.

Trịnh Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến, hắn cũng không từ trong quang mang thấy được thúc cháu Lâm Đình cũng Dư Uy Hoa, nổi lo lắng trong lòng không ngừng giảm đi mà càng lúc càng tăng.

Cổ tay vừa vung lên, lang nha bổng đã rơi vào tay. Trịnh Hạo Thiên vội vàng định lao đi..

Nhưng đúng lúc hắn cắt bước, một bàn tay đột nhiên chặn trước mặt hắn. Nhạc Mãnh lạnh lùng nói: "Hạo Thiên, phía trước có bao nhiêu cự lang?"

Trịnh Hạo Thiên khẽ ngây người, sau đó lắc đầu nói: "Rất nhiều, ta nghe không ra, cũng nhìn không rõ...."

"Đều là thâm sơn cự lang?"

"Phần lớn.''

"Tốt." Nhạc Mãnh chậm rãi gật đầu.

Tất cả mọi người lập tức ngẩn ra, không rõ, tỉnh huống đã nhu vậy mà hắn còn kêu tốt..

Nhạc Mãnh xoay người, hướng về phía Dư Kiến Thăng vẫv vẫy tay, nói: "Kiến Thăng, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."

Hai mắt Dư Kiến Thăng mơ hồ đã trở nên đỏ lừ, nắm chặt đại đao trong tay. Dư Uy Hoa sinh tử không rõ, nổi lo lắng, sốt ruột trong lòng hắn càng lúc càng lớn, chỉ hận không thể lập tức lao đi chém giết, xông vào trong cốc xem xem.

Bất quá khi nghe thấy Nhạc Mãnh hô tốt, hắn vẫn cố gắng áp chế nổi sót ruột trong lòng, đi tới.

Nhạc Mãnh sắc mặt ngưng trọng, đến khi Dư Kiến Thăng đi tới bên cạnh hắn thì hắn đột nhiên ra tay, nhẹ nhàng vỗ một chưởng lên gáy Dư Kiến Thăng.

Dư Kiến Thăng hai mắt trợn trừng, miệng mấp máy mấy cái rồi lập tức ngã xuống đất hôn mê.

Trịnh Hạo Thiên vừa kinh vừa sợ, hét lên: "Nhạc thúc, ngươi làm gì vậy?"

Nhạc Mãnh không đề ý chút nào, xoay người nói: "Cừu đại tiểu thư, vũ lực Kiến Thăng không đủ, tiến vào đánh bầy sói chỉ có đi mà không có về. Xin ngươi õay đưa hắn về Đại Lâm thôn."

Trịnh Hạo Thiên lập tức giật mình, trong lòng hắn thầm hô may mắn. May mà có Nhạc thúc suy nghĩ chu toàn, nếu không chỉ bằng vào tu vi sơ giai liệp sư, căn bản là không thể vượt qua được bầy cự lang đông như kiến kia.

Trong đôi mắt đẹp của Cừu đại tiểu thư chợt lóe lên tinh mang, nói: "Được, Cừu Đại cũng Cừu Nhị lưu lại, nhưng người con lại mang Dư tiên sinh trở về."

"Tiểu thư." Trừ hai người Cừu Đại cũng Cừu Nhị ra, những người còn lại đều mặt mày biến sắc.

"Các ngươi đều là sơ giai liệp sư, đi theo bọn ta chỉ làm vướng chân vướng tay thôi. Đừng làm chúng ta thêm phiền phức. Đi thôi." Cừu đại tiểu thư nói như chém đinh chặt sắt, không thể cho những người kia một cơ hội thương lượng.

Những người kia đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng thấp giọng tuân mệnh, đem Dư Kiến Tháng đang hôn mê cũng thi thể người nọ rời đi.

Trịnh Hạo Thiên nhíu mày, nói: "Cừu tiểu thư, e rằng tu vi...."

Hai người bên nàng đều có tu trung giai liệp sư, những Cừu đại tiểu thư nhiều nhất cũng chỉ là sơ giai mà thôi.

Cừu đại tiểu thư đem thủ trạc ngọc đeo vào cổ tay, nói: "Có thứ này trong tay, các ngươi không ai có thể thắng được ta."

Trịnh Hạo Thiên trong lòng thầm nghỉ chắc gì. Nhưng hắn cũng không muốn lãng phí thời gian đề tranh luận. Hắn vung cây lang nha bổng to lớn trong tay lên, cao giọng nói: "Ta lên trước."

Xoay người, hắn thét dài một tiếng, lao về phía trước như phong như hỏa ( như gió như lửa).