Chạy Đến Bên Em

Chương 2: Đừng chạm vào tôi, đồ trai đểu



Như một lời chào tạm biệt sau khi kết thúc chuyến đi, trong đêm khuya tối tăm, Tưởng Tử Dật đưa người anh em cùng quê hương của mình về nhà. Ánh đèn sáng lấp lánh ở khu vực Sa, nhưng không lan rộng đến các tòa nhà chật chội, ẩn nấp sau con đường nhỏ hẹp.

Hắn xuống xe giúp Cảnh Diệp mang hành lý, nhìn vào cổng khu dân cư: "Không cần tao giúp mang vào trong à?"

"Chỉ có vài đồ thôi, không cần đâu." Cảnh Diệp vỗ vai hắn, "Cảm ơn nhiều nhé."

"Đều là anh em cả mà, cảm ơn cái gì chứ!" Tưởng Tử Dật giả vờ quát anh một tiếng, sau đó lắc tay một cái, quay lại ghế lái nói: "Tao đi đây!"

Cảnh Dạ gật đầu, nhìn thấy Tưởng Tử Dật lái xe lên dốc. Khi hắn quay người đi xuống lần nữa, hắn vươn một tay từ cửa sổ xe ra, lắc mạnh Cảnh Diệp một lần nữa, để lại một câu "Lần sau gặp lại", rồi ánh đèn đỏ phía sau và tiếng nổ máy của xe Tưởng Tử Dật biến mất khỏi tầm nhìn Cảnh Diệp, cây bồ đề bên đường dốc đung đưa theo.

Đúng là Tưởng Tử Dật không cần tiễn anh, bởi ở khu vực này, anh không cần mở mắt cũng có thể đi được.

Không chỉ anh, kể cả Tưởng Tử Dật và Lâm Thiền đều trải qua tuổi thơ ở khu dân cư này. Các nhà máy của thế hệ ông bà ở gần đây, những ngôi nhà của thế hệ cha mẹ đều ở cùng một khu vực này, chỉ cách đó một trạm xe buýt, xung quanh cũng có trường học, bệnh viện, chợ... tất cả đều có.

Trên đường Cảnh Diệp trở về nhà, khi đến dưới tòa nhà, anh ngước đầu lên, nhìn thấy một điểm sáng nhỏ chỉ to bằng hạt đậu ở tầng tư.

Anh nhìn sang bên cạnh, cố gắng nhìn qua tường cao của khu dân cư xem xét xem có tiếng động gì trong căn nhà bên cạnh không.

Cửa sổ đen nhánh nhìn thẳng vào anh, Cảnh Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Lo lắng về việc gặp lại Lâm Thiền bất cứ lúc nào nằm nặng trên ngực anh. Cảnh Diệp không biết liệu anh đã chuẩn bị tâm lý hay chưa, nhưng khi thấy nhà của bà ngoại Lâm Thiền vắng bóng - hoặc có thể đã ngủ - thì nó giống như kéo lùi lời tuyên án của anh xuống một ngày.

Thực ra, điều đó có phần ra vẻ.

Tại sao anh lại phải bận tâm về mâu thuẫn nhỏ trong quá khứ?

Không nói lời tạm biệt và bỏ chạy không chỉ làm tổn thương Lâm Thiền, mà còn tổn thương đến chính anh.

Khi đó, trái tim anh đang hướng về phía Bắc. Sau khi chờ đợi một cách vất vả, anh đã quyết định thông báo cho cha mình - mặc dù ông đã không đồng ý với quyết định của anh để tham gia vào ngành giải trí, nhưng sau nửa năm khó chịu, ông cũng đã chấp nhận quyết định của anh.

Điều này không phải là điều gì đáng trách cả, nếu sau này gặp lại nhau, anh có thể xin lỗi và dỗ dành em ấy, anh không nên bỏ lỡ cuộc hẹn xem phim với Lâm Thiền.

Ừ, vào lúc đó họ đã hẹn xem một bộ phim.

Nhưng đó chỉ là một bộ phim thôi, ngay cả khi anh không thể xem bộ phim đó, anh vẫn có thể mua bắp rang to nhất cho Lâm Thiền. Nếu không xem được một lần, anh sẽ xem hai lần. Tình bạn của thiếu niên thực sự rất đáng quý, anh không nên mất đi một người bạn thân vì một hiểu lầm nhỏ.

Tuy nhiên, cũng có khả năng cao Lâm Thiền không còn là một học sinh cấp 2 ngây thơ nữa, em ấy đã trưởng thành, biết suy nghĩ,  Liệu bây giờ em ấy còn giận anh vì chuyện đó nữa không?

Nếu đặt mình vào vị trí của em ấy, dù Lâm Thiền có nhạy cảm và tức giận đến đâu thì sau ba năm, có lẽ em ấy cũng không còn quá quan tâm đến cuộc hẹn bị hủy nữa.

Mọi người đều phát triển và trưởng thành theo thời gian, anh nên tin tưởng Lâm Thiền.

Khi suy nghĩ như vậy, cảm giác mệt mỏi bất an trong lòng Cảnh Diệp dần giảm bớt đi.

Nhà của Cảnh Diệp là căn hộ loại duplex được phát cho cha mẹ anh khi họ mới cưới, lúc bấy giờ đây là căn hộ loại song lập khá tốt. Diện tích không lớn nhưng vẫn có thể chứa được một gia đình năm người, có ban công nhỏ xinh xắn có thể trồng rau.

Trước khi về nhà, Cảnh Diệp nói không cần đón hay đợi anh, nhưng khi anh mở cửa, anh vẫn thấy mẹ mình trong phòng khách.

Khi Diệp Tiểu Huệ nghe tin anh chưa ăn tối, bà liền nấu một bát mì cho anh. Cảnh Diệp vội vàng ăn rồi chúc mẹ mình ngủ ngon. Anh tắm rửa một cách nhanh gọn rồi lên lầu về phòng.

Khi thời tiết dịu xuống, chăn bông đã được thay bằng chăn lông vũ tương đối dày, cửa sổ đã đóng từ trước, đầu giường được thắp đèn, tạo ra một chút ánh sáng trắng ấm áp tràn ngập căn phòng ngủ, giống như nhà của anh.

Cảnh Diệc ngã người xuống giường, cảm thấy so với căn hộ hiện đại do công ty cung cấp, căn phòng nhỏ với nội thất đặt làm từ hơn mười năm trước này chính là nơi trú ẩn an toàn của mình.

Trở lại đây, cảm nhận được nhịp thở của mọi người, anh cảm thấy thanh thản hơn bao giờ hết.

Có lẽ đã quá lâu kể từ khi anh rời đi.

Vào ngày đầu tiên khi anh lại được bao bọc trong gió chiều ẩm ướt, Cảnh Diệc đã có một giấc ngủ ngon.

Trong giấc mơ không có gì cả, Cảnh Diệc tỉnh dậy đã gần đến trưa, không phải ngày làm việc, nhưng cả Diệp Tiểu Huệ và Cảnh Quân Đào đều không có ở đây. Anh đi xuống tầng dưới, chỉ thấy ông nội đang ngồi trong phòng khách, đang lột đậu và xem TV.

"Tiểu Diệp dậy rồi đấy à." Ông nội vui vẻ nói, không ngẩng đầu lên.

Cảnh Diệp "Dạ" một tiếng, nhìn trái nhìn phải không thấy bà nội đâu, liền hỏi: "Bà nội không có ở nhà ạ?"

"Bà ấy trông coi cửa hàng, hôm nay nhân viên thu ngân có việc xin nghỉ phép." Ông nội nửa giận nửa oán nói: "Tiểu Diệp, lát nữa mang cơm trưa cho bà nội được không? Phòng bếp bên kia nhỏ quá, không được tiện."

Cảnh Diệp đang uống nước, mơ hồ đồng ý.

Buổi trưa, ông nội làm mấy món ăn yêu thích như thịt heo xào chua ngọt, sườn xào chua ngọt, tất cả đều là thịt. Khi còn trẻ, ông nội từng làm đầu bếp, nhưng giờ ông vẫn chưa chấp nhận tuổi già, dường như ông quan tâm đến vấn đề Cảnh Diệp tụt cân trong những năm ở Bắc Kinh hơn là sự nghiệp của anh.

Kinh Diệp thừa dịp làm nũng: “Ông nội, cháu muốn ăn cá chua ngọt ông nấu.”

Làm sao có thể không đáp ứng ước muốn của cháu được? Ông nội đảm bảo, nói: ông biết cháu thích gì rồi, sáng sớm đã đi chợ và chỉ chờ cháu nói ra thôi. Đừng lo, đến tối khi cháu về sẽ có đầy đủ món cháu thích.

Với lời hứa sẽ có bữa ăn lớn, Cảnh Diệp vui vẻ nhận bữa cơm từ ông nội rồi mang theo hộp cơm nhanh chóng rời khỏi nhà.

Điểm đến là cửa hàng tiện lợi của bà nội ngay cổng khu phố. Sau khi nghỉ hưu, với sự hỗ trợ của cha mẹ anh, bà nội mở một cửa hàng. Ban đầu chỉ là căn phòng nhỏ nhưng sau nhiều năm kinh doanh, hai người đã tạo ra một cơ hội thứ hai trong cuộc đời mình. Ngay cả khi đã thuê thu ngân, bà vẫn chạy đến cửa hàng mỗi ngày.

Sau mười phút đi bộ, Cảnh Diệp đến cửa hàng.

Cảnh Diệc đeo một cặp kính đen trầm, vừa mới bước vào cửa, thì một tiếng điện tử vang lên "Chào mừng quý khách", màn che phòng trực nhỏ sau quầy thu ngân vén lên, bước ra là một bà cụ tóc bạc trắng, tinh thần phấn chấn. 

"Bà nội!" Cảnh Diệp đặt hộp cơm lên quầy thu ngân, "Con nhớ bà quá!"  

Bà nội không dễ nói chuyện như ông nội, nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, né tránh ôm ấp nhiệt tình của Cảnh Diệp: "Hừ, bà chẳng nhớ con chút nào. Nói đi, lần này có phải mông vừa chạm ghế cái là liền đi không?" 

Cảnh Diệp gãi gãi đầu: "Không ạ, quản lý cho con nghỉ dài hạn." 

Sắc mặt bà cụ hơi dịu đi: "Nghỉ dài hạn gì?"

Cảnh Diệp không nói thật đây là kỳ nghỉ dài để điều chỉnh tâm trạng, suy nghĩ rõ ràng con đường mình sẽ đi tiếp theo. Ở ngoài vài năm, anh đã học cách báo tin vui mà không báo tin buồn, thậm chí trong lúc khó khăn nhất anh cũng chưa từng kể khổ với gia đình. 

Thế là Cảnh Diệp nói dối ngay: "À, gần đây không phải quay phim mệt mỏi lắm sao?. Chị ấy bảo con chưa đón Tết được mấy ngày, gần đây ít nhận hoạt động hơn, nên đã cho con về nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian... Nhưng bà nội à, cũng không hoàn toàn thư giãn đâu, con mang kịch bản về nhà đọc đấy."

Người già không hiểu biết các hoạt động trong ngành giải trí ra sao, thấy Cảnh Diệp nói được đủ đầu đủ đuôi, nhất thời không nhặt được sạn, nửa tin nửa ngờ nói, "Được, vậy con ở đây trước đi, còn lại sẽ bàn sau."  

Nói xong, bà cầm hộp cơm đi vào phòng nhỏ. Cảnh Diệp vừa muốn theo, bà liền quay đầu lại, chỉ vào quầy thu ngân trống không: "Nhân viên thu ngân xin nghỉ ốm, con coi cửa hàng."  

Cảnh Diệc: "..."  

Thật sự không coi anh là nửa ngôi sao điện ảnh. 

Siêu thị nhỏ nằm giữa vài khu dân cư, gần đó là nhiều hàng xóm già quen mặt, trên đường phố gọi tên lớn các cậu, các bà gặp nhau dưới tòa nhà. Ban đầu Cảnh Diệp vẫn lo bị nhận ra nhưng sau một lát, anh phát hiện dường như không ai để ý đến mình nên anh yên tâm ngồi sau quầy thu ngân.

Lúc này không phải trước hoặc sau giờ ăn, càng không phải đỉnh cao giờ đi dạo buổi tối, khách hàng siêu thị không nhiều. Cảnh Diệp vui vẻ nhàn nhã, một bên trò chuyện với bà nội, một bên không ngừng chơi game.

"Ông nội nói tối nay muốn làm cá chua ngọt, bà nội, con còn muốn ăn heo rán." 

Tiếng bà nội truyền đến từ cửa sổ nhỏ của phòng trực: "Bảo ông nội làm." 

Cảnh Diệc: "Thôi đừng, ông nội không làm ngon như bà."  

Dường như bà nội đang cười, liên tiếp trả lời vài tiếng "được": "Bà về sớm để làm cho con, làm nhiều hơn, ngày mai vẫn có thể nấu canh heo rán đậu xanh." 

"Vẫn là bà tốt với con nhất." Cảnh Diệp cười toe toét nói.

Sau bữa ăn, bà nội thực hiện lời hứa ngay, lập tức về nhà để chiên heo rán cho Cảnh Diệp. Còn cửa hàng, bà hoàn toàn không khách khí sai khiến Cảnh Diệp tạm thời thay thế nhân viên thu ngân, dặn dò một đống lưu ý khi mua hàng hóa này.  

Những việc này Cảnh Diệp không nhớ đã làm bao nhiêu lần, với tư cách là một công nhân lành nghề, anh liên tiếp đồng ý.

Cửa hàng tiện lợi không đòi hỏi Cảnh Diệp phải làm việc quá nhiều hay phải đi khắp nơi. Trước đây anh phải đếm tiền và tìm tiền thối lại, nhưng với sự phát triển hiện nay của thanh toán di động, anh chỉ cần quét mã để ghi lại giao dịch, giải quyết hầu hết công việc kinh doanh.

Vào chiều Chủ nhật, Cảnh Diệp đã đón khoảng mười khách hàng, rảnh rang gọi cho Triệu Lộ để cho cô biết anh đang ổn và trò chuyện với Tưởng Tử Dật vài câu...

Thì không có gì để làm.

Thực tế đúng như lời Cảnh Diệp nói với Triệu Lộ, anh đang nghỉ ngơi ở nhà.

Cảm xúc tràn đầy từ đêm hôm trước giờ đã tan biến, Cảnh Diệp nằm gọn trong một khoảng không gian nhỏ bé, đặt cằm lên tay, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, theo dõi một khách hàng đang chọn giấy lau tay.

Tin nhắn của Triệu Lộ xuất hiện trên màn hình điện thoại: "Trong thời gian này, chị có một yêu cầu đối với em, đó là không được bất ngờ nói ra bạn gái hay người yêu của mình, đặc biệt là bạn trai."

Cảnh Diệp trả lời: "Chị, em đã nói mười ngàn lần rồi, em là trai thẳng."

Triệu Lộ nhắn lại với biểu cảm cười: [ 🙂 ].

Cảnh Diệp nhìn chằm chằm vào biểu cảm đó, không biết đó là sự châm chọc hay là lời nói lịch sự, khiến anh cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

Mùa thu đông, trong thành phố trên núi, thời tiết đẹp và quang đãng, mặt trời không quá nóng như mùa hè. Cửa hàng tiện lợi hướng về phía Tây, gần hoàng hôn, cây cối và những bóng người đi xe đạp, đi bộ liên tục di chuyển qua lại, tạo ra những cơn lặng lẽ và rực rỡ qua cửa sổ kính.

"Chào mừng đến với cửa hàng."  Âm thanh điện tử báo cáo vang lên.

Cảnh Diệp đang co rúm sau quầy thu ngân, người mắt lên theo phản xạ, nhưng khi nhìn rõ người đến thì liền sững sờ.

Ánh sáng chiếu ngược, chỉ thấy được một phần hình bóng.

Người đó cao hơn rất nhiều so với trong ký ức của anh, tóc cũng không còn bồng bềnh khi còn bé nữa. Tuy nhiên, Cảnh Diệp chưa thể nhìn thấy rõ đôi mày và đôi mắt của người đó. Nhưng cử chỉ kéo cặp sách bằng một tay, hơi nâng tay trái lên..

Như thể cảm nhận được điều gì đó, người đó xoay đầu lại, khuôn mặt của thiếu niên vẫn còn non nớt nhưng không còn ngây thơ nữa, hiện ra trong tầm nhìn của Cảnh Diệp.

"Lâm Thiền?"

Cảnh Diệp gọi tên, cổ họng của anh như bị lửa đốt từ đâu đó, giọng nói run rẩy.

Đôi mắt của thiếu niên tóc ngắn co lại một chút, rồi trở lại bình thường, thậm chí còn mang theo chút căm phẫn khó tả, không nhìn Cảnh Diệp nữa, cậu đi thẳng vào siêu thị.

Cảnh Diệp bị bỏ rơi, ý nghĩ "Quá nhiên em ấy đang giận mình" chiếm lấy tâm trí anh, cảm xúc trực tiếp chi phối cơ thể.

Anh bước ra khỏi quầy thu ngân, nắm lấy cánh tay của Lâm Thiền. Vội vàng nói một câu không đầu không đuôi: "Lâm Thiền, em không nhận ra anh sao?"

Đột nhiên thiếu niên rút tay lại, khi đôi mắt hai người chạm trán nhau, trong đôi mắt lả lướt của thiếu niên như đóng băng lại, giọng nói của cậu trở nên lạnh lùng:

"Đừng chạm vào tôi, đồ trai đểu."