Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 190



Đào Du Du bị ngã nhào còn chưa kịp phản ứng, cô chỉ cảm thấy mình ngã vào người này có mùi hương rất quen thuộc. Chợt quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một gương mặt mà cô vô cùng quen thuộc.

"Tổng Thống......" Đào Du Du có nằm mơ cũng không ngờ tới, người vừa mới cứu cô rõ ràng không có khả năng xuất hiện ở đây.

"Có sao không?" Vũ Văn Vĩ Thần không kịp để ý cảm giác đau nhức truyền đến trên cánh tay mình, anh nhẹ giọng hỏi cô.

"Không có......Tôi không sao......." Ngây ngô lắc đầu, lúc này Đào Du Du đã bị kinh ngạc nói không nên lời.

Rất nhanh, vệ sĩ đã đến bên cạnh Vũ Văn Vĩ Thần, Hồ Ứng nhìn cánh tay Vũ Văn Vĩ Thần bị thương thì hô một tiếng: "Tổng Thống, ngài trúng đạn rồi."

Đào Du Du nghe lời anh ta nói, lập tức xoay người lại giơ cánh tay người ở phía sau lên xem xét, nhìn máu tươi không ngừng chảy ra, trong lúc nhất thời nước mắt cô lan tràn.

"Không phải đã nói anh đừng đến rồi sao? Vì sao còn muốn đến đây....... Biết rõ những người kia muốn giết anh, tại sao anh còn muốn đến chứ??" Cô vừa khóc vừa chất vấn anh, tim cô đau đớn theo từng giọt máu trên cánh tay anh chảy xuống.

"Tôi không đến, em phải làm sao?" Vũ Văn Vĩ Thần cố kìm nén đau đớn, khẽ mỉm cười nói với cô.

Ngay lúc Đào Du Du chưa kịp xúc động vì lời nói của anh, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng nổ súng, Đào Du Du lập tức nhớ đến bọn trẻ có thể còn ở trong phòng, trong lúc nhất thời chạy như điên về phía căn phòng đó.

Lúc này trong phòng trên lầu hai, sau khi tiếng súng hỗn loạn vang lên, ba người vệ sĩ lúc canh giữ bên ngoài lập tức xông vào phòng của Đào Dục Huyên, nhưng bọn họ hoàn toàn không nhìn thấy Tiểu Bồ Đào và Tiêu Nhã Hinh, lập tức hơi nôn nóng, giữ lại một người canh giữ ở đây, hai người khác nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tìm người.

Chưa đầy hai phút, vài bóng đen đột nhiên nhảy vào phòng, nhìn thấy vệ sĩ kia ở lại bảo vệ, không nói hai lời, lập tức rút súng ra bắn.

Phải nói thủ hạ của Thác Ngọc Mộ Dã đều là tinh anh, dưới tình huống 1 chọi 3, anh ta lại có thể đánh bại hai người, trong lúc nhất thời viên đoạn trong phòng bay loạn, có vài viên đạn xuyên quan cánh cửa tủ mỏng manh, vừa vặn bắn trúng trên người Tiểu Bồ Đào đang trốn trong đó, cô bé đau đớn há hốc mồm muốn hét ầm lên, lại bị Tiêu Nhã Hinh đang trốn bên cạnh bịt miệng lại.

Tiêu Nhã Hinh là thiên kim đại tiểu thư của Phủ Tổng Thống, từ nhỏ đến lớn được giáo dục một cách tốt đẹp nhất, tuy chưa từng gặp qua tình cảnh nguy hiểm này, nhưng thế nào cô bé cũng biết không ít cảnh bị khủng bố tập kích, vì vậy vào lúc này, hành động nhỏ của cô bé có thể cứu được mạng sống của hai người.

Vệ sĩ bên ngoài kiên trì không bao lâu thì bị giết chết, còn sát thủ phía bên kia cũng không chiếm được tiện nghi gì, trên lưng bị trúng đạn, chạy thoát ra ngoài từ cửa sổ.

Trong phòng lập tức yên tĩnh lại, mà Tiểu Bồ Đào lại đau đến không chịu nổi, cô bé nhịn không được hừ hừ ra tiếng.

"Xuỵt, Tiểu Bồ Đào, bây giờ ở bên ngoài đều là người xấu, chị biết em rất đau nhưng nhất định phải kiên trì, chờ cho anh hai em đến cứu chúng ta, hiểu chưa?" Tiêu Nhã Hinh kéo Tiểu Bồ Đào vào ngực mình, một tay kìm chặt vết thương trên vai cô bé, không để máu chảy quá nhanh.

"Chị, không phải bây giờ chúng ta đang chơi trò chơi sao?" Tiểu Bồ Đào đau đến mức giọng nói đều run run, cô bé cất giọng non nớt nhẹ nhàng hỏi bên tai Tiêu Nhã Hinh, lúc này trên mặt cô bé đều là mồ hôi.

"Phải, chúng ta đang chơi trò chơi, chờ anh hai em đếm tìm chúng ta, chúng ta có thể ra ngoài rồi." Trong bóng đêm, giọng nói của Tiêu Nhã Hinh vô cùng kiên định, cô bé biết rõ, giờ phút này bên ngoài đều rất hỗn loạn, nếu lúc này chạy ra ngoài, chắc chắn sẽ không có đường sống.

Tiêu Nhã Hinh nói đúng, bởi vì lần này có lẽ Lý Trường Dũng đã hạ quyết tâm, ông ta không chỉ sắp xếp vài tên sát thủ bên ngoài, thậm chí còn mời lính đánh thuê từ bên ngoài đến, đang lúc tiếng súng vang lên, lúc này nhóm người của Vũ Văn Vĩ Thần không ngừng tiến vào biệt thự, còn có một nhóm gồm tám người người lính đánh thuê khác, thực lực của bọn họ thật hung hãn.

Lúc này bên trong vườn hoa, lính đánh thuê đang chiến đấu ác liệt với nhóm vệ sĩ của Vũ Văn Vĩ Thần, sau khi Đào Du Du nghe tiếng súng truyền đến từ bên trong biệt thự thì nhanh chóng chạy vào.

Dưới sự bảo vệ của nhóm vệ sĩ, nhóm người của Vĩ Văn Vĩ Thần đi đến lầu hai, trước tiên Đào Du Du chạy thẳng đến phòng của Tiểu Bồ Đào, phát hiện bên trong không một bóng người, tiếp theo chạy vào căn phòng của Đào Dục Huyên, nhìn thấy vài thi thể nằm ngổn ngang trong đó.

Dự cảm chẳng lành xuất hiện trong suy nghĩ của cô, nhìn cả phòng tràn đầy máu tươi, trong chớp mắt cô sụp đổ, quỳ trong phòng gào khóc.

"Đào Du Du, em làm gì đó? Mau đứng lên đến chỗ khác tìm xem, nói không chừng bọn trẻ đang trốn đến chỗ nào đó để đi chơi thôi!" Vũ Văn Vĩ Thần nhìn Đào Du Du đã suy sụp, lòng của anh cũng sắp suy sụp đến nơi.

Nếu bọn trẻ thật không may xảy ra chuyện gì, anh nghĩ cả đời này anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

" Bọn trẻ nhất định đã bị người khác bắt đi, tôi muốn đi cứu bọn trẻ, tôi nhất định phải đi cứu bọn trẻ....." Đào Du Du vốn đang quỳ trên mặt đất lại bị Vũ Văn Vĩ Thần rống to như vậy, lập tức thu lại tiếng khóc của mình, nét mặt cô càng lúc càng trở nên điên cuồng, hoàn toàn đánh mất lý trí.

Tiêu Nhã Hinh đang trốn trong tủ nghe được âm thanh bên ngoài, lập tức vui vẻ lên, mở cánh cửa tủ ra, từ bên trong bò ra.

"Chú Vũ Văn......" Giọng nói thanh thúy của cô bé hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Vũ Văn Vĩ Thần nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, sau khi xác định người đang đứng trước mặt mình là Tiêu Nhã Hinh, anh mới mừng như điên.

"Chú, nhanh chóng ôm Tiểu Bồ Đào ra đi, con bé trúng đạn rồi." Tiêu Nhã Hinh chưa kịp vui vẻ, cô bé mở cửa tủ ra, nói với Vũ Văn Vĩ Thần thật vất vả lắm mới thả lỏng tinh thần.

"Cái gì? Con của tôi......." Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt trắng bệch chạy về phía Tiêu Nhã Hinh, một tay ôm Tiểu Bồ Đào đang yếu ớt vào ngực.

"Mẹ.... ......anh hai còn chưa tìm được Tiểu Bồ Đào.....Có tính là Tiểu Bồ Đào thắng không?" Giọng nói của cô bé suy yếu mà non nớt, làm cho người ta xúc động lệ rơi đầy mặt.

"Cục cưng ngoan, mẹ ở đây, đừng sợ, mẹ lập tức đưa con đi gặp bác sĩ, chúng ta không đau.... ..." Giờ phút này Đào Du Du cảm thấy tim mình muốn vỡ vụn, cô ôm Tiểu Bồ Đào đang run rẩy vì lạnh chạy ra cửa.