Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 2: Thực tập thất bại



Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất bình, Hứa Niệm đè nén sự chua chát trong mắt, ôm tài liệu trở lại văn phòng, mơ mơ màng màng sạc điện thoại di động.

Mắt cá chân của Hứa Niệm đau nhức, cô cuốn ống quần lên nhìn những vết xước đỏ trên đó, trong lòng càng cảm thấy ủy khuất.

Để đến kịp thời, cô đi vào một con hẻm nhỏ mà cô hiếm khi đi qua, vô tình va chạm với một chiếc xe điện đột ngột chuyển hướng và bị thương.

Thế nhưng mình thức đêm làm ra phương án, không những Giang Chỉ không nhìn vào một cái mà còn nói như vậy.

Mặc dù biết mình đến trễ là sai, thế nhưng . . .

Đôi mắt của cô đỏ hoe vì kìm nén, cô cố gắng hết sức để không khóc, những đồng nghiệp đi ngang qua chỉ nhìn cô, cũng không ai hỏi vì cái gì.

Thực tập sinh có nhiều lắm, chịu không được thì đi, người muốn được vào làm một nhân viên chính thức còn phải đứng xếp hàng kia kìa.

Huống chi, cái người mới này làm lãng phí thời gian của nữ ma đầu, vừa lúc hôm nay chính là kết thúc thời gian thực tập của nhóm trợ lý luật sư này, Hứa Niệm có thể được giữ lại hay không là vấn đề.

Hứa Niệm cũng cảm thấy hơn phân nửa là nữ ma đầu muốn đuổi mình đi. Cô cầm điện thoại sắp xếp lại hết công việc trong tay, cúi đầu ngồi xuống ghế.

Lượng pin của điện thoại dâng lên được một chút xíu, cô nhấn nút nguồn, một tin nhắn hiện lên trên WeChat.

【 Thư Thư: Sáng sớm tốt lành, bảo bối. Buổi sáng hôm nay ăn bánh sừng bò rất ngon, tăng ca nên buồn ngủ quá, chờ đến lúc làm việc sẽ rót một ly cà phê để nâng cao tinh thần! Hôm nay bảo bối cũng phải tràn đầy năng lượng đấy!】

Những giọt nước mắt vừa mới tích tụ trong mắt của cô nhiều đến mức không thể kìm được, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống màn hình. Hứa Niệm ôm mặt, phát ra tiếng khóc:【 Em rất nhớ chị.】

"Giám đốc Giang, báo cáo thực tập của người mới đã được lập xong, tôi cần cô xác nhận xem có được phê duyệt hay không."

HR đặt một đống văn kiện ở trước mặt bàn của Giang Chỉ, nhìn nữ ma đầu đang gọi điện thoại để bảo mẫu đưa quần áo tới với khuôn mặt lạnh tanh, trong lòng của hắn cảm thấy bồn chồn.

Ai chọc đến người này? Hôm nay lại muốn mình bị nhận thêm lời ác ý sao?

Có thể để mình đi làm như người bình thường được không?

"Vất vả cho cậu rồi, cứ để ở đây đi."

Giang Chỉ cúp điện thoại, gật đầu: "Buổi chiều trước khi gặp khách hàng tôi có một cuộc họp, cậu có thể giúp tôi bảo lễ tân sắp xếp xe vào khoảng mười giờ."

HR mau chóng gật đầu, quay người bước ra khỏi văn phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Giang Chỉ cầm bản báo cáo thực tập lên đọc từng cái một, gần như không cần suy nghĩ, cô viết "đạt" và "không thông qua" vào đó.

Cô vốn rất thích quan sát, nhóm trợ lý này có thời gian thực tập trong vòng ba tháng, trong tuần đầu tiên đại khái là cô đã có kết luận.

Lật đến báo cáo cuối cùng, phía trên là một khuôn mặt tươi cười nhưng có vẻ hơi xấu hổ.

Hứa Niệm.

Giang Chỉ nhíu nhíu mày.

Cái người này khá nỗ lực, năng lực chuyên môn có thể so sánh với các thực tập sinh cùng thời gian. Nhưng khi xem xét các vụ án, cô không có tư duy cứng nhắc như những người khác, rất tự tin đưa ra kết luận và phương án của mình.

Nhưng . . . Người này lại không có khái niệm về thời gian, chân tay vụng về, thấy thế nào đều có chút ngu ngốc.

Đúng lúc chiếc bút trên tay của Giang Chỉ chuẩn bị viết chữ  "không thông qua" thì màn hình đột nhiên sáng lên.

【 Thâu Thân: Giọng nói.】

Cô đặt bút xuống, không khỏi nhếch lên khóe môi.

Ấn mở giọng nói, bên trong lại truyền đến một giọng nghẹn ngào có chút khàn khàn như một đứa nhỏ ủy khuất: "Em rất nhớ chị."

Giang Chỉ nhíu mày, từ trong ngăn kéo lấy ra một viên kẹo ném vào miệng, tạm thời đè nén cơn tức giận của buổi sáng: "Sao vậy? Có thể nói qua điện thoại cho chị được không? Đừng khóc, chị ở đây."

Cuộc gọi đến nhanh chóng, cách màn hình có thể cảm nhận được đối phương khóc đến âm thanh đều run rẩy.

"Em, hôm nay em bị ngã khi đang chạy xe. Đau quá . . . Em bị rách một mảng da lớn và chảy máu."

Tim của Giang Chỉ cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không khỏi siết chặt đôi tay mảnh khảnh của mình: "Đừng khóc, đừng khóc. Đã khử trùng chưa? Công ty của em có hộp dụng cụ y tế nhỏ không? Khử trùng thật tốt. Đừng để bị nhiễm khuẩn ở thời tiết nóng bức này."

Giang Chỉ đứng dậy, khóa trái cửa ban công, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa, dịu dàng như miếng kẹo sữa trong miệng: "Không có hộp y tế, chị nhờ người đưa đến cho em có được hay không?"

Đầu bên kia điện thoại trầm giọng trả lời: "Em có hộp dụng cụ y tế, nhưng khử trùng thì đau."

Giang Chỉ kiên nhẫn dỗ dành: "Có đau cũng phải khử trùng, sau này chạy xe nhất định phải cẩn thận, sao lại vội vàng như vậy?"

Nói chuyện đến cái này, Hứa Niệm đang trốn trong lối thoát hiểm và gọi điện thoại, không cầm được nước mắt nữa, cô khóc rất nhiều.

"Em, hôm qua em quên sạc điện thoại, đồng hồ báo thức không có vang. Lúc tỉnh không còn kịp rồi, thế nhưng có một vật rất quan trọng muốn giao cho cấp trên."

Hứa Niệm vừa khóc vừa nấc lên thành tiếng: "Người phụ nữ đó thật quá đáng. Đồng nghiệp của em thầm gọi cô ấy là nữ ma đầu! Hức . . . Cô ấy sẽ mắng người ta nếu họ không hoàn thành những việc cô ấy đặt ra. Cô ấy mắng họ rất nặng. Em có mấy đồng nghiệp đã bị cô ấy mắng và khóc!"

Giang Chỉ nghe bạn gái nhỏ của mình khóc thành dạng này, sắc mặt của cô rất khó nhìn.

Hiện tại rất nhiều công ty như vậy, khách hàng Giang Chỉ định gặp vào buổi chiều là nữ lãnh đạo của một công ty. Một số lãnh đạo cấp trên của cô ấy đã ác tâm đàn áp cô ấy và tung ra nhiều tin đồn công kích cá nhân, khiến cô ấy suýt tự kết liễu cuộc đời của mình. Giang Chỉ vô tình biết được chuyện này từ một người bạn, cô quyết định giúp đỡ cô ấy.

Đứa ngốc này cũng gặp lãnh đạo như vậy sao?

"Thật là vô lý, tại sao lại có thể có một cấp trên như vậy? Một chút nhân từ cũng không có thì sớm muộn công ty cũng đóng cửa! Em vừa mới tới nơi đó không lâu, rất nhiều thứ đều cần phải thích nghi, muốn người mới trưởng thành thì cần phải có thời gian. Không khóc, không khóc, lần sau cô ta mắng em, em lập tức nói cho chị! Chị giúp em mắng lại! Thư Thư đây từ nhỏ chưa mắng thua ai bao giờ!"

Hứa Niệm bật cười khi nghe giọng nói hung dữ nhưng lại đặc biệt đáng yêu ở đầu bên kia điện thoại.

"Thế nhưng chính xác là em đã làm không đúng, hôm qua quá mệt mỏi không có tỉnh lại nên đến muộn . . . Hơn nữa, em còn không cẩn thận làm bẩn quần áo của cô ấy."

Nhớ tới chiếc áo sơ mi đó, Hứa Niệm lại thất vọng: "Em cảm thấy tính tình cô ấy rất tệ, có khi cô ấy sẽ đuổi em mất . . . "

"Đây được coi là vấn đề gì? Hôm qua em tăng ca muộn như vậy, đến trễ cũng có thể hiểu được đi?"

Lòng của Thư Thư tràn đầy căm phẫn, nói: "Cô ta dám vô cớ đuổi em đi, chị sẽ khiến cho cô ta rời khỏi ngành!"

Hứa Niệm nhịn không được mà cười ngây ngô.

Thư Thư luôn bảo thủ và có cái miệng rất độc ác, Hứa Niệm luôn cho rằng cô ấy tốt bụng và dịu dàng, cho đến một lần họ cùng nhau chơi game và nhìn thấy cô ấy mắng mỏ đồng đội cho đến khi họ dừng chơi và bỏ máy, đến nỗi cô nghĩ cô bạn gái quý giá của mình có thể là một người xấu miệng, một quả bom không chứa đựng bất kỳ lời chửi bới nào, nhưng lại có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng Giang Chỉ cũng là một con rắn xinh đẹp, lúc nào cũng phun nọc độc, hơn nữa nếu cô không vượt qua được thời gian thực tập, công ty luật nhất định sẽ xử lý không chút sai sót.

Giang Chỉ ít nhiều gì cũng đã ba mươi tuổi rồi, cô ấy cũng mạnh hơn so với người chưa quen với những chuyện trên đời như Thư Thư.

Nếu như Thư Thư bị chửi đến phát khóc thì phải làm sao bây giờ?

Huống chi gọi điện thoại tới, cũng không phải muốn để Thư Thư ra mặt giúp mình, chỉ là Hứa Niệm muốn nghe giọng của người thương mà thôi.

"Em không sao rồi, nghe thấy chị nói chuyện, em đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Hứa Niệm nhẹ giọng nói: "Em có thể chăm sóc tốt cho bản thân, chị không cần lo lắng cho em đâu."

Giang Chỉ vừa đang nghĩ cách an ủi bảo bối nhà mình thì bên ngoài nghe thấy có người gõ cửa.

Hứa Niệm cũng nghe được, đoán được đối phương đang bận việc gì đó, thế là trầm tư nói: "Chị bận sao? Vậy em đi làm trước, không quấy rầy chị nữa. Khi về em sẽ gọi cho chị."

Giang Chỉ ừ một tiếng: "Có chuyện gì thì phải nói với chị, bị ức hiếp cũng đừng giấu."

Nghe bảo bối nhà mình đã không còn khóc nữa, Giang Chỉ nhanh chóng cúp điện thoại, sắc mặt trở về vẻ lạnh lùng như trước: "Vào đi."

Bảo mẫu trong nhà mang quần áo đi vào: "Giang tiểu thư, tôi mang quần áo của cô đến . . . À, đúng lúc tôi đang dọn dẹp thì thấy cửa phòng của cô khóa, cô còn cần dọn dẹp nữa không?"

Sắc mặt của Giang Chỉ có chút mất tự nhiên, rất nhanh sắc mặt lại trở nên lạnh lùng: "Không cần, ngày mai tôi sẽ tự giải quyết."

Bảo mẫu gật gật đầu, Giang Chỉ đi vào phòng nghỉ thay chiếc áo sơ mi bẩn ra, thấy thời gian đã gần mười giờ, thuận miệng viết "không thông qua" trên báo cáo của Hứa Niệm.