Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 1: Em muốn tìm hiểu chị nhiều hơn



"Tại sao em không nói chuyện? Nhìn người ta đến mất hồn rồi sao? Em đang nghĩ cái gì thế?"

Hứa Niệm nghe thấy thanh âm lười biếng cùng trêu chọc của người kia thông qua tai nghe. Sau đó cô lại nhìn thấy người nọ chỉ mặc áo sơ mi trắng qua màn hình điện thoại, hai chân trần, đưa lưng về phía cô, bóng dáng yểu điệu, thân thể phá lệ khô nóng.

Quần lót màu đen như ẩn như hiện, dây đai hai bên đung đưa quanh áo như đang ôm lấy trái tim của cô vậy.

". . . Chị có thể quay lại được không?"

Thanh âm của Hứa Niệm lôi cuốn lấy dục vọng khàn khàn: "Thư Thư, để cho em nhìn chị đi."

Trong tai nghe truyền đến một tiếng cười khẽ, ngữ điệu giương lên giống như là một con mèo con trêu chọc người.

"Bảo bối, ngay từ đầu chúng ta đã thỏa thuận, không thể."

Người bên kia màn hình cúi đầu lau mái tóc đen dày, chỉ để lộ chiếc cằm thanh tú cùng đôi môi đỏ tươi mềm mại: "Nếu như chúng ta vượt qua không gian mạng đi vào hiện thực, em nhất định sẽ không thích chị. Cho nên để bảo vệ lẫn nhau, chúng ta không nên biết đối phương như thế nào mới là tốt nhất."

Hứa Niệm nghiến nghiến răng, mang theo chút ít cảm xúc mà nói: "Chị không tin tưởng em sao? Em nói qua rất nhiều lần, em thật sự muốn yêu đương với chị."

"A ~"

Người bên kia màn hình kéo dài giọng, có chút xấu hổ khó chịu, đôi bàn tay trắng nõn chậm rãi mân mê cổ áo, để lộ bờ vai trắng như ngọc: "Em muốn yêu hay có ý đồ khác?"

Ý đồ khác . . .

Hứa Niệm hít sâu một hơi, rất thành thật trả lời vấn đề: "Em muốn tìm hiểu chị nhiều hơn."

"Vậy thì . . . Cho em xem nhiều thêm một chút nữa."

Trong tai nghe truyền đến tiếng cười thường ngày của người kia sau khi đã trêu chọc Hứa Niệm thành công. Đối phương đưa tay cởi từng cúc áo sơ mi, phía sau lưng trần trụi, để lộ hình xăm màu đen trên vai phải.

Hứa Niệm không khỏi hô hấp trì trệ, không đợi thấy rõ hình xăm, áo sơ mi của người kia đã bị ném qua camera, cản trở tầm nhìn của cô.

"Chị muốn thay quần áo để đi ngủ rồi, ngủ ngon, ngày mai lại gặp em."

Thanh âm uể oải réo rắt vang lên lần nữa, Hứa Niệm nhấp nhấp môi khát khô, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."

Cô ném điện thoại sang một bên rồi nằm xuống giường, nhưng có làm thể nào cũng không ngủ được.

Cuộc gọi video đã tắt.

Đây cũng đâu phải là lần đầu yêu tinh kia đến tán tỉnh xong rồi bỏ chạy, Hứa Niệm sớm đã quen thuộc với điều này rồi.

Hứa Niệm quen biết Thư Thư là vào ba năm trước đây, lúc đó cô chỉ mới là sinh viên năm thứ hai. Trong mắt của người bên ngoài, Hứa Niệm có chút kiệm lời và thẹn thùng, thậm chí cô sẽ bỏ chạy ngay khi có một người con trai đến thể hiện tình cảm với mình. Không một ai có thể biết, kỳ thật Hứa Niệm thích con gái.

Gia giáo rất nghiêm cho nên Hứa Niệm ý thức được điểm này đã rất sợ hãi, lại nhịn không được muốn tới gần những người cùng chung sở thích chị em với mình. Cho nên Hứa Niệm mới bí mật gia nhập một hội nhóm, nhìn xem những chị gái xinh đẹp và bạn gái của họ ân ân ái ái, cô cũng chỉ coi cho vui.

Thư Thư cũng ở trong hội nhóm đó nhưng cô ấy rất trầm mặc, chỉ là vào giáng sinh năm đó, cô ấy phát một đoạn chúc phúc vào trong nhóm. Kể từ đó Hứa Niệm bắt đầu mê luyến cái thanh âm kia, một đường cẩn thận từng li từng tí tới gần, theo đuổi và rốt cục cũng được ở bên người con gái mà mình hằng mong ước.

Cách màn hình, rõ ràng những chuyện vượt quá giới hạn cũng đều làm qua. Chỉ là sau khi Hứa Niệm tốt nghiệp, cô dứt khoát kiên quyết từ quê nhà đi lên thành phố của người trong lòng đang sống, nhưng người kia ngay cả gặp cũng không muốn.

Hứa Niệm nghĩ, có lẽ Thư Thư chỉ muốn tìm một món đồ chơi nhỏ để giải tỏa nỗi cô đơn?

Suy nghĩ lộn xộn ở trong đầu càng khiến Hứa Niệm càng thêm khó chịu, nhưng lúc này điện thoại của cô lại rung lên.

Một tin nhắn hiện lên trên WeChat.

【 Giang Chỉ: Trợ lý Hứa, hồ sơ mà tôi muốn dùng vào sáng mai đâu rồi?】

Hứa Niệm liếc nhìn cuốn sổ từ lúc mang về nhà chưa mở ra, sau đó nhìn đồng hồ sắp điểm mười hai giờ, cô lại cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Xong rồi . . .

Hứa Niệm học luật ở một trường đại học, cũng khá nỗ lực khi ở trường, lấy chứng chỉ ngay sau khi tốt nghiệp, hiện tại cô đang là trợ lý cho một công ty luật ở thành phố.

Mà Giang Chỉ . . . Là người đáng sợ nhất ở công ty luật.

Chỉ nhìn khuôn mặt của người phụ nữ này, chỉ cần không mù sẽ cảm thấy cô ấy là một mỹ nhân. Nhưng làm nhân viên dưới tay của cô ấy, Hứa Niệm chỉ muốn nói cái người này là một người không thấu tình đạt lí! Không những máu lạnh mà trái tim cũng làm bằng đá! Hiển nhiên cô ta là một nữ ma đầu!

Giang Chỉ cực kỳ đúng giờ, cũng chán ghét người khác không đúng giờ. Cô ấy là một người điên cuồng trong việc tăng ca và rất chú trọng đến hiệu quả. Cô ấy nói rằng nếu cô ấy muốn đặt thứ gì đó trên bàn làm việc của mình vào lúc chín giờ sáng mai, muộn một phút cũng đều không được!

Nhưng làm một thực tập sinh luật sư rất khó . . . So với những đồng nghiệp ở công ty luật khác, những người chỉ có vài đồng lương xách túi sau lưng người hướng dẫn, cô có thể sống sót ở Hoài Thành bằng chính lương của mình, điều này thực sự cũng không tệ.

Xem ra vì cuộc sống của mình, Hứa Niệm nghiến nghiến răng: "Thật có lỗi với giám đốc Giang, trở về làm chậm trễ một chút thời gian, tôi sẽ mau chóng đưa cho cô."

Đầu bên kia màn hình lời ít mà ý nhiều chỉ trả lời một chữ "được", không còn động tĩnh gì nữa.

Hứa Niệm đành chấp nhận số phận của mình mà bật máy tính lên, kiểm tra đối chiếu hồ sơ thêm một lần nữa, trong lòng của cô liên tục trách mắng Giang Chỉ.

Sau khi làm xong mọi việc thì đã là năm giờ sáng.

Khi cô đang định nhắm mắt lại thì đầu bên kia hiện lên một tin nhắn: "Em ngủ muộn thế? Mất ngủ sao?"

"Không có, em tăng ca."

Hứa Niệm sờ lên cái mũi: "Em cũng đâu có muốn, tất cả là tại nữ ma đầu kia tự nhiên nửa đêm kéo người ta đi tăng ca. Hu hu, thời điểm này không được ôm vợ lăn vào ổ chăn sao? Em thật là thê thảm."

"Ngoan ngoan, chị cũng đang tăng ca."

Thư Thư biểu lộ ra vẻ mặt thở dài: "Ai mà không có mấy đồng nghiệp thích làm khó người khác? Có khi chị không nhịn được mà đâm chết bọn họ, thật khiến người ta phải phát điên!"

Hứa Niệm nhịn không được mà cười lên, lại có chút đau lòng.

Thư Thư chưa nói qua nghề nghiệp của mình cùng tuổi tác, nhưng Hứa Niệm đoán đại khái cô ấy cũng không lớn hơn mình là bao nhiêu, chắc cũng đã tốt nghiệp được một thời gian cho nên công việc rất bận rộn.

Cô ấy rất thích nũng nịu, mỗi lần nhìn cô ấy làm nũng, Hứa Niệm hận không thể bổ nhào vào người của cô ấy, hung hăng ôm chặt, cô ấy thật đáng yêu quá!

Hứa Niệm chỉ muốn an ủi Thư Thư, nhưng đầu bên kia đã nhanh chóng trả lời: "Chị xong việc rồi, đi ngủ thôi. Cùng ngủ đi. Hẹn gặp lại em trong mơ."

Hứa Niệm cười cười, trả lời một chữ "được", để điện thoại di động xuống rồi ngủ một giấc.

Ngày thứ hai, cô bị đánh thức bởi ánh nắng chói chang ngoài cửa sổ.

Hứa Niệm hoảng sợ rất nhanh chóng rời khỏi giường, mà đồng hồ treo trên tường đã chỉ đến tám giờ ba mươi phút, còn có nửa giờ là sẽ đi làm!

Chết! Trễ! Nhanh! Hơn nữa hồ sơ mà Giang Chỉ muốn . . .

Hai chữ đen to lớn xẹt qua đỉnh đầu của Hứa Niệm: "Xong đời."

. . .

Chín giờ năm phút.

Hứa Niệm ôm tài liệu vừa chạy đến văn phòng giám đốc vừa thở hổn hển, vừa đi đến góc đường lại đụng phải một thân thể mềm mại.

Trên tay của Hứa Niệm có một ít chất lỏng ấm áp, thân thể của cô cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng.

Giang Chỉ mặc áo khoác nhung màu đen, bên trong là áo sơ mi lụa màu trắng, đôi giầy cao gót cao càng khiến đôi chân của cô thon dài hơn, cô là một mỹ nhân nghiêm chuẩn ở nơi làm việc.

Nhưng nhược điểm duy nhất là chiếc áo đã bị vết cà phê làm ố đến mức không thể nhận ra.

"Giang, giám đốc Giang . . . "

Tay của Hứa Niệm run lên, theo bản năng đưa tay ra lau cho cho Giang Chỉ: "Thật, thật xin lỗi, vừa mới nãy tôi không có chú ý."

Ngón tay chạm tới ngực của Giang Chỉ, xúc cảm ấm áp mềm mại, Hứa Niệm mới nhận thức tới cái này thực sự không thích hợp.

Thôi xong rồi! Mình đang làm cái gì vậy?

Hứa Niệm thu tay lại giống như bị chạm điện, nhìn khuôn mặt không biểu tình của Giang Chỉ, cô không nói thêm lời nào nữa.

"Trợ lý Hứa, cô đến muộn năm phút."

Giọng của người kia lạnh lùng, nghe không ra được chút cảm xúc nào: "Tối hôm qua cô nói, cô sẽ mau chóng đưa hồ sơ cho tôi càng sớm càng tốt."

Hứa Niệm nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng mang hồ sơ đưa tới: "Tôi đã làm xong hồ sơ, nó ở đây . . . "

"Không cần."

Giang Chỉ đẩy tay của Hứa Niệm đi: "Tôi đã làm rồi, nhưng mong cô nhớ kỹ, lãng phí thời gian của người khác là một việc rất xấu hổ."

Giang Chỉ quay người rời đi, tiện tay bỏ ly cà phê vào thùng rác.

Ánh mắt kia khiến Hứa Niệm cảm thấy trong mắt của người kia, mình giống như ly cà phê nên bỏ vào thùng rác.