Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1737: Quân Hôn Cháy Bỏng 14



Chu Nghĩa hết muốn coi náo nhiệt, nói gì thì nói, mối quan hệ của hai người kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới sự nghiệp sau này của anh ta.

Nếu đội trưởng kết hôn với Ngô tiểu thư, liệu mọi chuyện có trở lên tồi tệ như lời Ô Tĩnh nói?

Chu Nghĩa suy tư nhìn Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu bên giường đối diện: “Đội trưởng khó mà trở thành người như vậy…”

“Bỏ qua chuyện này đi, khi nào mọi người mới xuất viện?” Ninh Thư hỏi.

“Xả thân vì quốc gia, dù sao cũng phải tĩnh dưỡng một thời gian ngắn, bên trên cũng đâu có giao thêm nhiệm vụ, vội gì chứ?” Chu Nghĩa nói.

“Đội trưởng bị thương nặng, nếu có nhiệm vụ thì cũng chẳng tới phiên chúng ta, hơn nữa cấp trên cũng thay đội trưởng giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, khẳng định trong thời gian tới, đội ta sẽ không được giao bất cứ nhiệm vụ gì.” Ninh Thư khoanh tay trầm ngâm, cô phải nghĩ ra chút chuyện gây trở ngại cho cặp đôi kia mới được.

Nhưng… nếu làm không khéo thì lại gây ra tác dụng ngược, khiến cả hai gắn kết thêm, yêu nhau thắm thiết hơn thì chết dở.

Con người luôn tồn tại tâm lý phản nghịch, nếu ngoại cảnh là sóng gió giông tố, hai người trong cuộc sẽ đoàn kết lại, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Càng nhận được phản đối, họ càng bất chấp mọi thứ để đến được với nhau.

Đã từng cùng nhau trải qua gian khổ, họ sẽ bao dung nhau hơn, thông cảm cho mọi khuyết điểm của nhau.


Ngược lại nếu trải qua cuộc sống hôn nhân quá êm đềm, cả hai dần phát hiện ra nhiều tính xấu của đối phương, sẽ suy tính lại xem có nên tiếp tục mối tình này nữa hay không.

Dùng ngôn ngữ chính trị mà nói, đây chính là “không có ngoại địch, nội bộ bên trong tự đấu đá lẫn nhau”.

Ninh Thư sẽ không chê bai bất kì thói xấu nào của Ngô Tiêm Nhu, miễn cho Tống Dật tồn tại tâm lý phản nghịch.

Chu Nghĩa hỏi: “Hay là chúng ta làm chút chuyện gây rối?”

Ninh Thư lắc đầu: “Không được, đội trưởng là cấp trên của chúng ta, nào có chuyện cấp dưới nhúng tay vào việc riêng của sếp, đừng làm ra mấy trò ngu ngốc, kẻo lại mang vạ vào thân, mà anh cũng đừng có quên cha ruột của Ngô tiêm nhu có thân phận gì.”

Đối với chân ái, trở ngại gian nan kinh khủng cỡ nào cũng chỉ là hổ giấy, đều bị ánh sáng tình yêu dẹp bỏ, vậy nên đừng rỗi hơi đứng ra làm bia đỡ đạn làm gì, đều tốn công phí sức.

Ninh Thư ăn quýt làm ngọt giọng.

Đợi hai người họ đến với nhau đã, sau đó tính tiếp.

Ngô Tiêm Nhu cầm theo hộp giữ nhiệt và túi xách rời đi, trước lúc đi còn nhìn thoáng về phía Ninh Thư.

Ánh mắt đó có chút phức tạp.

Có vẻ Ngô Tiêm Nhu xem tin đồn kia là thật, cho rằng giữa Ninh Thư và Tống Dật còn có ẩn tình.

Ngô Tiêm Nhu cũng thật là bá đạo, chưa gì đã coi Tống Dật là vật sở hữu của riêng mình cô ta.

Vì cô ta nghĩ rằng, dù sao Tống Dật cũng sớm kết hôn cùng với cô ta mà thôi. Tuy nhiên khác với kịch bản, hiện tại Tống Dật lại đang có vướng mắc cùng với một người phụ nữ khác.

Ngô Tiêm Nhu vừa rời đi, Ninh Thư liền đi qua giường Tống Dật, ngồi xuống ghế đặt cạnh giường bệnh, nhìn hắn chăm chú không rời mắt.

Tống Dật đưa tay sờ mặt: “Trên mặt tôi dính gì à, sao cô lại nhìn tôi như thế?”

Ninh Thư ừ một tiếng: “Tôi bỗng ngửi thấy mùi chua thoang thoảng ở quanh đây.”

“Mùi chua?” Tống Dật ngẩn ra, nhấc tay hít hà mùi cơ thể, “Đâu có mùi gì?”

Ninh Thư tặc lưỡi: “Ý tôi là, giờ nhìn đội trưởng như thanh niên mới biết yêu, mặt mũi thì tràn đầy sắc xuân, làm cho ai cũng đỏ mắt ghen tị.”

Sắc mặt Tống Dật tối sầm lại: “Đừng ăn nói bậy bạ.”

“Nghe vẻ anh rất hứng thú với chuyện này, kỳ thực đội trưởng à, nếu anh muốn thân thiết với Ngô tiểu thư thì hãy bắt tay làm bạn với nhau trước đã, dễ nhìn ra Ngô Tiểu thư là một cô gái nhạy cảm, coi trọng cảm xúc.”

“Nếu hiện tại anh và Ngô tiểu thư đều làm trái ý Ngô Chính ủy, biến chuyện “cưới trước yêu sau” thành “yêu trước cưới sau”, khẳng định Ngô tiểu thư sẽ dễ mở lòng với anh hơn.” Ninh Thư nói với Tống Dật.

Chu Nghĩa nhìn Ninh Thư với vẻ mặt đầy khó hiểu, muốn cản còn không được, sao lại còn mách nước cho hai người kia đến với nhau?

Không phải cô nàng này là người muốn chia rẽ CP đó nhất hay sao?

Vậy hiện tại đang làm cái méo gì…

Tống Dật đưa tay sờ trán: “Đó cũng là một cách hay.”

“ “Cưới trước yêu sau” – sở dĩ Ngô Tiểu thư ngang ngạnh , gây rối với anh cũng chính vì quan điểm này, bởi vì nếu kết hôn trước, Ngô tiểu thư sẽ không cảm nhận được dư vị được yêu, được nuông chiều.”

Tống Dật có chút áy náy mà nhìn Ninh Thư: “Cảm ơn cô đã chỉ điểm cho tôi, đúng là có vài chuyện chỉ có phụ nữ như cô mới có thể hiểu.”

Ninh Thư chỉ nhàn nhạn đáp lại: “Không có gì, tôi cũng chỉ mong anh được hạnh phúc mà thôi.”

Tống Dật thật tâm chúc phúc cho Ninh Thư: “Cô cũng sẽ tìm hạnh phúc của riêng mình.”

Hmm, lời này không khác lời từ chối tình cảm là mấy, mặt Ninh Thư không đổi sắc, khẽ gật đầu: “Tôi hiểu.”

Thấy bầu không khí có chút cứng ngắc lại, Ninh Thư bèn mỉm cười xoa dịu: “Nếu có vướng mắc gì, hay có gì cần tâm sự thì hãy đến tìm tôi, tôi luôn sẵn lòng lắng nghe.”

Tống Dật cười một tiếng: “Đến lúc đó phải làm phiền cô rồi.”

Tống Dật đã động lòng với Ngô Tiêm Nhu.

“Tình yêu không phải chuyện đơn giản, khi yêu, anh phải nhớ kĩ mấy mốc thời gian quan trọng sau: kỉ niệm ngày yêu nhau, lễ valentine, ngày sinh nhật,… trong mấy ngày này, anh sẽ tặng một món quà đặc biệt, bất ngờ dành tặng cho cô ấy, một năm 12 tháng, năm nào cũng phải làm đều như vắt chanh.”

“Sao lại phiền toái như vậy?” Biểu cảm của Tống Dật có điểm quái dị.

“Không phải phiền toái mà là hạnh phúc, hạnh phúc vì làm người ấy vui vẻ, đàn ông chinh phục phụ nữ là chuyện hiển nhiên, ngay đến cả động vật còn biết đánh nhau để tranh giành giống cái cơ mà, nói tóm lại đều có chung một quy tắc.”

“Sao cô so sánh thô thiển thế?” Chu Nghĩa nhăn nhó mặt mũi, không nhịn được nói.

“Giống nhau là được.”

Thăm bệnh xong xuôi, Ninh Thư giúp Lão Nhị chuyển phòng bệnh, tiện hỏi Chu Nghĩa có muốn chuyển không, sao cứ muốn làm bóng đèn 10000W vậy.

Chu Nghĩa lập tức xua tay, muốn ở lại phòng bệnh này, việc hồi phục sức khỏe trong bệnh viện quá nhàm chán, có chuyện náo nhiệt mà không hóng thì đúng là uổng phí.

Ninh Thư cũng mặc kệ anh ta, rảnh rỗi thì ít lượn lờ chỗ người ta yêu nhau, đỡ dẫm phải hố mìn, tránh mang vạ vào thân.

Ninh Thư rời khỏi bệnh viện, trở về rèn luyện kỹ năng.

Người ta đã kiên quyết muốn đi trên con đường đã định, muốn phá đám kể cũng khó.

Dù Ninh Thư không đến bệnh viện nhưng vẫn nắm được tình hình trong đó, bởi vì mỗi ngày khứa Chu Nghĩa đều gọi điện kể lại mọi chuyện cho cô nghe.

Cập nhật tiến độ phát triển tình cảm giữa Ngô Tiêm Nhu và Tống Dật, nói hai người kia đã bắt đầu quan hệ yêu đương.

Gà bay chó sủa, yêu nhau nồng nhiệt, … đủ loại plot twist, drama.

Ninh Thư chỉ lắng nghe, không nói bất kỳ lời nào.

“Dù là vậy, Ngô chính ủy vẫn luôn giục dã hai người kia phải mau chóng kết hôn.” Chu Nghĩa nói, “Chính ủy rất ưng ý chàng rể như đội trưởng, chỉ hận không thể ngay lập tức tổ chức hôn lễ.”

“Nghe nói mẹ của Ngô Tiêm Nhu mất từ sớm, Ngô chính ủy lại bề bộn nhiều việc, không có thời gian chăm sóc, dạy bảo Ngô Tiêm Nhu, vì vậy mới hình thành nên tính cách ngang bướng, cứng đầu như ma nữ, Ngô chính ủy hiểu rõ điều này, cho nên mới tìm một chàng rể tốt để thay ông ta bù đắp tình cảm cho con gái.”

Ninh Thư luôn suy đoán tới nguyên nhân này, người ta thường hay nói con gái là tình nhân kiếp trước của cha, đâu thể gả bừa con gái rượu vào đại một nhà nào đó được.

Muốn tìm ra một người đàn ông có thể bao dung Ngô Tiêm Nhu là một điều không dễ dàng.

Ninh Thư cúp điện thoại, ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, sử dụng Linh Khí để chữa trị mầm bệnh.