Bước Nhầm Đường Ngay

Chương 52: Nội ứng Lăng và ông trùm Triệu



Lăng Bác Kim vừa định nâng tách lên, nghe vậy cái tách rơi đánh cạch xuống bàn, phát ra tiếng vang lanh lảnh. Cậu làm như bị kinh hãi nhìn ra cửa và tủ quầy, phát hiện không có khách mới vào cũng không có người chú ý tới nơi này mới thoáng thở phào, quay đầu tiếp tục ngẩn người nhìn lá trà. Nhưng bàn tay không ngừng cọ xát viền ngoài của tách trà để lộ sự sục sôi và bất an trong lòng cậu.

“Không quyết định được thì để Z đàm phán với tôi.” Triệu Thác Đường ra vẻ muốn đứng lên.

Lăng Bác Kim vội ngẩng đầu, “Anh có thể cho tôi bao nhiêu tiền?”

Triệu Thác Đường nhổm nửa người lên, hai chân hơi khuỵu lại, người nghiêng về trước, đường nhìn vừa khéo trùng với đường nhìn của Lăng Bác Kim.

Người trẻ tuổi này có một đôi mắt rất đẹp rất trong.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Triệu Thác Đường. Đương nhiên, gã sẽ không vì đôi mắt này mà nảy sinh thiện cảm với chủ nhân của đôi mắt, ý nghĩ đầu tiên lướt qua trong đầu gã là, đây là một người trẻ tuổi rất dễ khống chế.

Gã ngồi trở lại, “Cậu muốn bao nhiêu?”

Lăng Bác Kim lúng túng cúi đầu nhìn ngón tay, dường như đang cân nhắc xem bao nhiêu mới phù hợp.

“Một triệu có đủ không? Hoặc là hai triệu? Cậu muốn bao nhiêu?” Triệu Thác Đường hỏi dửng dưng, không hề cảm thấy con số mình đưa ra tạo thành trùng kích cỡ nào cho người trẻ tuổi ngồi đối diện.

Lăng Bác Kim ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn nổi lên hai rặng mây phơn phớt đỏ, “Tôi…”

Cậu mới nói một tiếng đã bị Triệu Thác Đường gián đoạn chẳng nể nang, “Dựa vào đâu mà cậu cảm thấy bản thân đáng giá này nhỉ?”

Mắt Lăng Bác Kim mở hơi lớn, màu phớt đỏ nhanh chóng lan rộng ra xung quanh, giống như ráng chiều, tràn thẳng tới mang tai.

“Thế này đi.” Triệu Thác Đường lấy kính mát ra, nghĩ một chút rồi nói, “Đúng lúc công ty tôi đang tuyển người, tôi giới thiệu cậu tới, mỗi tháng lương cứng năm ngàn, tiền thưởng thì xem biểu hiện của cậu rồi tính sau. Mỗi cuối năm đều có hoa hồng, chỉ cần làm tử tế, tôi cam đoan trong vòng năm năm cậu sẽ mua được một căn hộ ở trung tâm thành phố.”

Lăng Bác Kim ngớp miệng, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.

Triệu Thác Đường lấy hộp danh thiếp ra khỏi túi, rút một tấm đưa cho cậu, “Nghĩ kỹ rồi gọi cho tôi.”

“Nhưng mà tôi, Z nói không giống vậy.” Lăng Bác Kim dùng sức bấu lấy danh thiếp, mạnh tới nỗi như muốn bấu ra cái lỗ.

Triệu Thác Đường đứng dậy, lưu loát đeo kính mát vào, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nhìn xuống cậu, “Vậy cậu thử đi hỏi Z, anh ta cảm thấy anh ta có thể cho tôi lợi ích gì.”

Lăng Bác Kim biết điều ngậm miệng lại, trơ mắt nhìn gã bước ra khỏi cửa, vào thẳng xe, nghênh ngang đi mất.

Cậu ngồi một mình trong quán trà thêm một lúc mới tính tiền rời đi.

Từ lúc Lăng Bác Kim ra ngoài, tay Thường Trấn Viễn chưa từng ngừng lại.

Màn hình ti-vi giống như đèn kéo quân, không ngừng chuyển từ kênh này sang kênh khác, sau đó tuần hoàn từng lượt từng lượt, cho tới khi đồng hồ treo tường điểm bốn giờ.

Lăng Bác Kim và Triệu Thác Đường nói chuyện hơn một tiếng?

Thường Trấn Viễn cau mày.

Hắn rất rõ tính cách của Triệu Thác Đường, buổi gặp như hôm nay căn bản chẳng có tiến triển thực chất. Triệu Thác Đường chỉ muốn tìm một điểm đột phá, sau khi thân phận của Lăng Bác Kim lộ ra, Triệu Thác Đường nhất định sẽ điều tra xoay quanh cậu, cho tới khi tóm được Z.

Vì vậy cuộc đối thoại giữa bọn họ không quan trọng, Lăng Bác Kim mới quan trọng.

Với Thường Trấn Viễn, dùng Lăng Bác Kim là một mũi tên trúng hai con chim, cũng là một loại mạo hiểm đưa mình vào hiểm cảnh. Hắn và Lăng Bác Kim là bạn cùng nhà, vì vậy kẻ đầu tiên Triệu Thác Đường nghi ngờ chính là hắn.

May sao, dù Triệu Thác Đường lật tung tất cả hồ sơ về Thường Trấn Viễn kể từ lúc sinh ra tới giờ cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào dính líu tới Trang Tranh.

Có lẽ vận mệnh khiến hắn sống lại ở một thân thể không liên quan, chính là để hắn có thể núp trong chỗ tối chẳng cố kỵ bóp chết từng kẻ địch không có đề phòng.

Như vậy, cuộc đời hắn sẽ có một khởi đầu mới mẻ.

Hắn tắt ti-vi. Màn hình đen kịt phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của hắn.

Mãi tới chín giờ tối Lăng Bác Kim mới trở về. Lúc hơn năm giờ, cậu gửi tin nhắn, bảo buổi tối không về ăn cơm, Thường Trấn Viễn cảm thấy kỳ quặc, nhưng cố nén không gạn hỏi nguyên nhân. Sự ngột ngạt này đến lúc cậu về rốt cuộc bùng nổ.

Thường Trấn Viễn sầm mặt, nhìn Lăng Bác Kim nồng nặc mùi rượu, nói lạnh giọng, “Đi uống rượu à?”

Lăng Bác Kim gật đầu, “Nhâm nhi với sếp.”

Thường Trấn Viễn nheo mắt, “Lưu Triệu?”

Lăng Bác Kim cảm thấy giọng điệu hắn hơi quái lạ, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn.

Trong lòng Thường Trấn Viễn cuồn cuộn sóng gió. Lẽ nào Lưu Triệu định ra tay từ Lăng Bác Kim, sút hắn ra ngoài?

Điều này không phải không có khả năng, dù sao thì từ lúc kế hoạch vừa bắt đầu, hắn đã không ngừng tự tung tự tác, chớ nói là sút hắn ra, có là đình chỉ công tác điều tới nơi khác cũng có thể hiểu được. Nhưng kế hoạch đã bắt đầu rồi, đuổi hắn đi vào lúc quan trọng này khó tránh hơi bỉ ổi.

Thường Trấn Viễn vừa phỉ nhổ Lưu Triệu vừa thấy may mà không giao nộp địa chỉ thư liên lạc với Triệu Thác Đường. Kỳ thật, không phải Lưu Triệu không muốn mà là đòi hai lần đều bị Thường Trấn Viễn kiếm cớ từ chối. Địa chỉ hòm thư này có thể nói là chứng minh cho thân phận của người biết chuyện Z, không có địa chỉ hòm thư, Lăng Bác Kim có trình diễn tốt hơn nữa thì cũng vô dụng.

Nghĩ tới đây, lòng hắn ổn định lại. Đương nhiên Lưu Triệu cũng rất rõ điểm này, ông ta không ép hắn nộp địa chỉ hòm thư có thể thấy được là chưa có ý qua cầu rút ván.

Lăng Bác Kim tất nhiên là chẳng ngờ được trong khoảng thời gian từ lúc mình vào cửa tới vào bếp rót nước, trong đầu Thường Trấn Viễn đã xuất hiện nhiều suy nghĩ như vậy.

“Sư phụ, em gặp Triệu Thác Đường rồi.” Cậu bưng trà, ngồi xuống ghế sô-pha cá nhân bên cạnh Thường Trấn Viễn.

Thường Trấn Viễn nói, “Xin chữ ký rồi à?”

“Xin một tấm danh thiếp.” Lăng Bác Kim lấy khỏi túi. Thông tin trên đó cục cảnh sát đã có hồ sơ lưu trữ rồi, vì thế có hay không như nhau cả.

Thường Trấn Viễn nghía sang. Vẫn là kiểu trước kia gã thống nhất in, nền đen chữ vàng, phần viền còn có hai đường hoa văn, “Không nói gì sao?” Hắn đưa mắt về.

Lăng Bác Kim bỏ danh thiếp vào túi, “Nói nhiều lắm.” Trí nhớ của cậu khá tốt, thuật lại gần như y sì lời cậu và Triệu Thác Đường nói ở quán trà lúc chiều, giữa chừng còn thêm một ít thần thái của Triệu Thác Đường khi đó, khiến Thường Trấn Viễn nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc ấy.

Lăng Bác Kim thấy hắn mãi không nói gì, nói nhỏ giọng, “Có phải em làm hỏng rồi không?”

Thường Trấn Viễn nói, “Không, cậu biểu hiện rất tốt.” Tốt như trong tưởng tượng của hắn vậy. Kỳ thật hắn không quá lo lắng về biểu hiện của Lăng Bác Kim, Từ Tắc Thừa khi xưa có thể mê hoặc Trang Tranh thì Lăng Bác Kim hôm nay có thể lừa gạt Triệu Thác Đường. Thứ hắn để ý hơn cả là thái độ của Triệu Thác Đường, dù sao trên tay hắn không có quá nhiều át chủ bài để vung ra.

Lăng Bác Kim nói, “Gã không hề tin em.”

Thường Trấn Viễn nói, “Hôm nay dù có là con riêng của gã xuất hiện trước mặt gã, gã cũng sẽ không tin ngay. Gã là người thế đó.” Cẩn thận chặt chẽ, chờ thời hành động.

Lăng Bác Kim nói, “Sư phụ rất hiểu Triệu Thác Đường à?”

“Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lời người xưa luôn có lý đấy.” Thường Trấn Viễn nói xong, giương mắt quét qua vết rượu trên áo sơ-mi của cậu.

Có vẻ Lăng Bác Kim thấy nóng, giơ tay lên cởi cúc áo sơ-mi, lộ ra hơn nửa ***g ngực, “Tối nay sếp mời mấy người bọn em ăn cơm, bảo là ăn mừng Triệu Thác Đường cắn câu.”

Thường Trấn Viễn nói, “Đám Đầu to cũng đi cả à?”

“Cá nhỏ có hẹn nên không đi.” Lăng Bác Kim nói rồi tháo đồng hồ kim cương ra. Cậu quay sang thấy Thường Trấn Viễn không nói gì, vội nói, “Sếp sợ anh đi đứng không tiện nên không kêu anh, bảo đợi chân anh ổn rồi thì ăn mừng tiếp.”

Thường Trấn Viễn nhìn chăm chú vào cái bàn trước mặt, nói sâu xa, “Có phải đội trưởng có kế hoạch khác không?”

Ánh mắt Lăng Bác Kim lập lòe.

Thường Trấn Viễn không nghe thấy cậu trả lời thì biết chuyện không khác mình đoán là nhiêu, khóe miệng không khỏi gợn lên nụ cười lạnh lẽo, “Anh ta muốn để ai diễn Z?” Hắn thình lình quay đầu, nhìn lom lom vào cậu không chớp mắt.

Hơi rượu của Lăng Bác Kim dường như từ trên mặt tràn thẳng xuống dưới, đến ***g ngực cũng nổi nên màu phớt hồng.

Phòng khách yên tĩnh tới nỗi nghe được cả tiếng kim rơi.

Ánh mắt của Thường Trấn Viễn vô cùng lạnh lẽo.

Lăng Bác Kim nhìn hắn, bỗng phát hiện hình như tới bây giờ mình chưa từng nhìn kỹ càng vị sư phụ trên người luôn phủ băng sương này, vậy nên tới bây giờ không hề phát hiện ngũ quan hắn lại đẹp như vậy, trong mắt dù chứa đựng lãnh ý lại khiến toàn bộ khuôn mặt càng thêm sáng sủa. Hầu kết của cậu nhấp nhô, rượu nốc vào như thể đang cuộn trào trong dạ dày khiến cơ thể ngày càng bức bối.