Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 173: Lo lắng áo cưới



“Đúng vậy, tổng tài.” Không thể tưởng được tổng tài đối với chuyện này lạivội vàng như vậy, Từ Bang cung kính hơi hạ đầu, trong lòng âm thầm nói , ngày đóngười phụ trách chỉ nghe ba chữ “ Doãn Lạc Hàn” này liền lập tức ngừng hết mọiviệc để diều tra chuyện này.

Ngày hôm qua họ đã đem tư liệu điều tra được tới đây, hắn dựa theo lần trướccùng phó tổng tài ước định, đem tư liệu còn nguyên vẹn giao đến, kết quả là phótổng tài xem qua tư liệu sau, trầm tư nửa ngày, sau đó mệnh lệnh cho hắn nếutổng tài có hỏi, hắn nên nói là họ bận quá, thoái thác đi.

Xem tổng tài một bộ vội vã muốn biết kết quả như vậy, phỏng chừng sự tìnhgiấu diếm không được bao lâu, một ngày nào đó sẽ lộ, bất quá có phó tổng tàiđằng sau, hắn có thể yên tâm, sau cũng không có trách nhiệm gì.

Mân Huyên xoa mắt đau nhức, buông xuống máy tính bản, ở sô pha nhìn vừa lênphần tư liệu, trước tiên vì tiến vào tạp chí làm mà chuẩn bị chút, hiện tạitrong não đã qua bão hòa , vẫn là trước nghỉ ngơi một hồi.

Thực nhàm chán, tại đây trong trong phòng sắp mốc meo này một người thật làbuồn, nhìn ngoài cửa sổ sáng lạn ánh dương, đi ra ngoài đi một chút, tán giảisầu cũng tốt.

Nàng chủ ý đã định, lập tức buông máy tính bản xuống, đi nặng nề ra khỏiphòng, đáp thang máy đến đại sảnh, vừa mới chuyển người muốn ngồi ở cửa và vàohoa viên đi một chút, phút chốc như là nghe được phía sau có người ở kêu tênchính mình.

“Mân Mân……Mân Mân……”

Nàng quay đầu vừa thấy, là Chỉ Dao, vui vẻ giơ lên khuôn mặt tươi cười,“ChỉDao, sao cậu lại tới đây? Kỳ thật cậu cũng có chuyện của cậu, không cần mỗi ngàyđều đến với mình.”

“Không sao,Mân Mân, dù sao mình cũng không có việc gì làm cả!” Chỉ Dao khoáttay áo, lập tức quyết khởi phấn thần,“Lạc ca ca lại bận, giữa trưa lại không thểtheo giúp mình, cho nên mình vừa tan học bỏ chạy đến chỗ cậu nơi này. Cậu nhấtđịnh phải thu lưu mình nha.”

Nói xong, Chỉ Dao cố ý làm nũng tựa đầu tựa vào vai nàng , Mân Huyên cườicười,“Được, mình thu lưu cậu. Cậu ăn cơm chưa?”

Nàng chính là thuận miệng vừa hỏi, không nghĩ tới Chỉ Dao liên tục lắcđầu,“Còn chưa có, mình bụng rất đói, chúng ta lái xe đi ra ngoài ăn đi, khôngcần bảo mình ăn đồ ăn trong bệnh viện , mình không thích.”

Mân Huyên không khỏi có chút bật cười, nguyên bản nàng muốn nói bệnh viện nàyđồ ăn cũng không tệ lắm, nhưng lại nghĩ Chỉ Dao là người được nuông chiều từ bé,cho dù là đồ ăn bệnh viện ngon đến đâu, nàng khẳng định cũng không thích nơinày.

“Nghe lời cậu, mình trước tiên vào trong phòng đổi quần áo, cánh tay của mìnhkhông có tiện, cậu phải giúp mình.”

“Cái đó không vấn đề gì.” Chỉ Dao lập tức làm cái thủ thế ok .

Một giờ sau, các nàng ăn xong cơm, Mân Huyên nghĩ đến muốn đi đến chỗ đỗ xe ,kết quả Chỉ Dao đột nhiên bị kích động đề nghị muốn đi mua sắm.

Nhất tưởng đến tác phong nhất quán của Chỉ Dao chính là đí mua sắm thấy cáinào có điểm thuận mắt là sẽ mua, tùy ý mà chi trả tiền, mà nàng ở một bên chỉbiết nhìn xem hết hồn, nghĩ vậy một chút nàng vội vàng ngăn cản Chỉ Dao, quyếtđịnh đi trên đường cái cuốn một vòng.

Một đường đi một chút dừng lại, nhìn đến một nơi không sai,bước đi vào đidạo, Chỉ Dao cuống quán mua sắm đại, đột nhiên thấy nhiều con vật nhỏ đặc sắctiểu điếm, cảm giác thú bông lại thích thú, ngoạn cũng thực vui vẻ, mua thiệtnhiều những con vật nhỏ đáng yêu .

Đi dạo phố, Chỉ Dao thói quen tính kéo cánh tay Mân Huyên, đột nhiên nàngquay đầu toát ra đến một cái nghi vấn.“Mân Mân, cậu có hay không ảo tưởng đếntương lai như thế nào?”

“Ân…… Tương lai a……” Mân Huyên trừng mắt nhìn, bắt đầu còn thật sự nghĩ vấnđề này.

Bộ dạng trên mặt Chỉ Dao lộ ra khuôn mặt tươi cười, đại lực đốt đầu,“Đúngvậy, chính là tương lai cậu muốn cuộc sống thế nào, nam nhân mà cậu muốn có bộdạng như thế nào? Còn có a, ngôi nhà cho cuộc sống của cậu, sẽ có vài đứa nhỏ,mỗi ngày cậu ở căn phòng lớn trong nhà sẽ làm cái gì……”

Bộ dáng của Chỉ Dao hiện lên vẻ mặt khát khao, nàng nghĩ đến cũng quá xa, cònchưa có tốt nghiệp đâu, cũng đã nghĩ tới gia đình sau này , Mân Huyên thiếu chútnữa không cười ra tiếng.

Nhìn bộ dáng Mân Huyên mím môi cười trộm, Chỉ Dao tức giận ,“Mân Mân, cậukhông cần cười, mình là nói thôi,mình gần nhất luôn luôn nghĩ về vấn đề này, dùsao mình sẽ gả cho Lạc ca ca , chậm nhất cũng là chuyên mấy tháng về sau.”

Mân Huyên khóe môi nháy mắt cứng ngắc, phát hiện chính mình đột nhiên nghecái tin tức đó rốt cuộc cười không nổi . Đúng vậy, nàng nhiều lần nghe Chỉ Daonhắc tới chuyện sau khi nàng tốt nghiệp sẽ cùng với Doãn Lạc Hàn cử hành hônlễ.

Nàng ở đâu,sự nàng tồn tại là cái gì? Bất quá là làm người thứ ba bị khinhthường, không thể gặp qua tình phụ. Trên đời không hề có gió lùa tường, chuyệnnày không có khả năng giấu diếm bao lâu nữa, nàng thật sự không nghĩ thương tổnChỉ Dao.

“Mân Mân, cậu xem, áo cưới kia thật đẹp, chúng ta mau đi qua nhìn xem.” ChỉDao hai mắt tỏa ánh sáng, chỉ vào áo cưới trong tủ kính, vẻ mặt hưng phấn.

Nàng bị Chỉ Dao lôi kéo đi vào tiệm áo cưới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kíchđộng của Chỉ Dao, mê luyến cước bộ nhìn bộ áo cưới tráng noãn mà lưu luyến bồihồi.

Tượng kia trưng bày cho tinh thuần không tỳ vết màu trắng phủ kín toàn bộ tầmnhìn, tâm giống như nhanh bị một trận khó chịu. Nàng không biết chính mình lànhư thế nào mà đi ra khỏi tiệm áo cưới kia, lại là như thế nào bị Chỉ Dao lôikéo đi ở trên đường cái .

Cuối cùng là trong túi Chỉ Dao phát ra tiếng chuông điện thoại tiếng, chuôngdời đi một ít lực chú ý, nàng nghe được Chỉ Dao vui vẻ hoan hô, còn không cóhiểu được chuyện gì xảy ra, đã bị Chỉ Dao lôi kéo hướng bãi đỗ xe đi.

“Chỉ Dao, chúng ta đi đâu?” Ngồi trên xe, Mân Huyên ánh mắt tràn đầy mêhoặc.

Chỉ Dao đem túi đặt ở sau, xoay người vội vàng phát động xe,“Cha mẹ mình đidu lịch ở nước ngoài đã về, hiện tại vừa xuống sân bay, ca ca mình không rảnh,bảo mình đi đón,cậu theo mình cùng đi đi.”

“Mình? Mình cũng đi?” Mân Huyên ngữ khí hơi hơi kinh ngạc, nghĩ đến anh traiChỉ Dao Giản Quân Dịch, lập tức nói,“Không cần , cậu vẫn là cho mình xuống xe, mình sẽ bắt xe trở lại bệnh viện.”

Chỉ Dao thầm oán ngắm nàng liếc mắt một cái,“Mân Mân, cậu là bằng hữu tốtnhất của mình, là chị em tốt nhất, chúng ta ở chung nhiều như vậy năm, cậu cũngchưa gặp qua cha mẹ mình. Trước kia mỗi lần mời cậu đến nhà mình làm khách, cậuđều nói bận . Hôm nay cậu có rảnh,mình nghĩ đem cậu giới thiệu cho cha mẹ mìnhbiết.”