Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 162: Thừa nhận tưởng niệm



Kim Chính Vũ đứng thẳng dậy, chú ý xem nàng“Ân, lần này phụ thân sinh nhật sẽtổ chức tiệc tối một hồi,có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới thương nhânđều đến. Hơn nữa, tôi trở lại Trung Quốc đã một thời gian ,ở nhà mọi người đềurất nhớ tôi,tôi khả năng sẽ ở lại với họ vài ngày.”

“Như vậy a!” Nàng nói có chút đăm chiêu, đã sớm nghe nói người Hàn Quốc lễtiết rất nhiều, hơn nữa cực tôn trọng trưởng bối, hiện tại xem ra thật đúng lànhư vậy.

“tôi là muốn đưa em cùng trở về gặp cha tôi.”hai mắt hắn mỉm cười nhìn nàng,những sợi tóc bị gió nhẹ nhẹ nhàng xuy phất .“Bất quá nhìn em như bây giờ, tôinghĩ vẫn là quên đi, lần sau còn có cơ hội.”

Trong lời nói của hắn có điều ám chỉ, nàng cúi đầu nhìn những cánh hoa hồngkiều diễm, ngượng ngùng cắn môi không nói gì. Cái này giống như là trực tiếp nóitới chuyện gặp tộc trưởng, dường như là chỉ dành cho những người muốn xác lậpquan hệ đi.

“Cậu chừng nào thì đi?” Nàng vỗ về chơi đùa cánh hoa hồng , lên tiếng hỏi.

“sáng sớm mai sẽ bay.” Hắn thấp giọng nói xong, lập tức thật mạnh thởdài,“Ngày mai khách sạn có một chút sự việc tôi phải xử lý, đại khái không thểlại đây gặp em .”

“Không có việc gì a, cậu có thể phát bưu kiện cho tôi hoặc là gọi điệnthoại,thời điểm hai tuần sau cậu trở về, lúc đó tôi đã nhanh bình phục.” Nàngtiếp tục cúi đầu, không biết vì cái gì, vừa nghe nói lâu như vậy sẽ không nhìnthấy hắn, cảm thấy tâm giống như là treo ở giữa không trung.

“Mân Mân, em là đang luyến tiếc tôi sao?”bên tai truyền đến tiếng cười củahắn, nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên “Tôi đi lâu như vậy, em có hay không nhớtôi?”

Nàng không có bao nhiêu ý tự hỏi,trong đầu khẳng định một chút, nếu đã muốnlên tiếng giữ hắn lại, hiện tại hào phóng thừa nhận cảm giác bản thân cũng làkhông phải là việc khó.

Cảm giác được một đạo bóng đen đi tới, nàng đã quên trốn tránh, hé mở môi đỏmọng bị kinh trác một chút, người nàng cả kinh bị định ở nơi nào, tiểu tử KimChính Vũ này thế nhưng trộm thân nàng, bất quá nàng cũng không chán ghét, ngượclại có điểm nho nhỏ thích.

“Cơm trưa đã đến giờ .” Hắn thanh âm nghe đứng lên sung sướng cực, xoay ngườiphụ giúp xe lăn đi ra hoa viên.

Gần một giờ sau, đã ăn no và theo trên giường ngồi xuống, nàng trở về chỗ cũvừa mới ăn bữa cơm trưa, tiểu tử Kim Chính Vũ kia thế nhưng lại làm cho phục vụ khách sạn đưa tới bữa ăn xa hoa, nàng bị đồ ăn dụ hoặc, nhất thời khó có thểkhống chế, ăn thiệt nhiều này nọ, kết quả ăn rất không thể chống đỡ.

Không được, không thể nằm ở trên giường , phải rời giường hoạt động, nàngchậm rãi xuống giường, dùng một bàn tay đẩy cửa ra ban công, hít thở không khímới mẻ. Ở nơi này có khi thật khó tưởng tượng đây lại là bệnh viện, phòng bệnhbố trí vô cùng xa hoa giống như khách sạn, tên Doãn Lạc Hàn kia lần này như thếnào tâm lại tốt như vậy để nàng ở phòng bệnh đắt tiền như vậy.

Vừa nghĩ đến tên kia liền hận đến nghiến răng, buổi sáng gọi điện thoại miệnglại dùng một loại mệnh lệnh cường thế làm cho nàng không cần đi tạp chí, bất quácó thể là nàng thấy sai đi, nàng theo hắn nói chuyện trong giọng nói bắt giữthấy vài tia hương vị thân thiết.

Quay đầu nhìn đến cái giường lớn kia, đã hai buổi tối hắn đều chạy đến ngủcùng nàng, hắn cử chỉ thật sự làm cho người ta khó có thể nắm lấy. Quên đi,không nghĩ hắn , sửa thiên nhất định phải tìm một cơ hội hỏi Quý Dương mộtchút.

Rất nhàm chán, ở trong này chuyện gì cũng không thể làm, dường như mỗi ngàyphải làm chuyện chính là há mồm chờ một ngày ba bữa, cái loại này không có việcgì cảm giác thật sự là rất chán .

Nàng cúi đầu trở lại phòng, ngồi ở trên sô pha , cầm lấy điều khiển mở tivi,tiếng chuông di động vang lên, nàng đứng dậy đi lấy di động, mặt trên biểu hiệnlà một chuỗi xa lạ dãy số, có thể hay không là đối phương nhầm rồi.

“Uy, xin hỏi ngài tìm ai?”

“Ha ha…… Mân Huyên, cháu không nhớ rõ ta ?” Ống nghe truyền đến một trận cườihùng hậu, nghe có điểm quen tai, nhưng nàng nhất thời lại không nhớ ra.

“Ách, ngài là……”

“Lam môi mộ tư bánh ngọt, nhớ ra chưa ?” Đối phương nhắc nhở nàng mộtcâu.

Nàng trước mắt sáng ngời, nháy mắt nhớ tới đối phương là ai , cái kia là lãobá mời nàng đến nhà, hơn nữa đối phương cũng là phụ thân Doãn Lạc Hàn.

“Lão bá, ngài có việc sao?” Nàng hỏi nhỏ nhất tâm, giống sợ hắn xem thấu quanhệ của nàng cùng Doãn Lạc Hàn. Bất quá nghĩ lại, lão bá cùng chính mình nói qua,hắn và ba ba trước kia là bằng hữu, cũng liền thoáng tiếp theo dùng điểm tâm,có lẽ là lão bá xem nàng là nữ nhi của bạn tốt nhiều năm không gặp nên mới gọiđiện thoại tới.

“Ha ha…… Mân Huyên, cháu là không phải đã quên chuyện mời ta uống ngọ trà ?”Lão bá như trước là sang sảng tiếng cười, nàng đột nhiên nhớ tới đến, chính mìnhquả thật là nói qua chuyện này, không nghĩ tới lão bá còn ghi nhớ tronglòng.

“Thật có lỗi , lão bá, cháu đáp ứng chuyện mời ngài uống ngọ trà chuyện nhấtđịnh sẽ thực hiện, chính là ta gần nhất có điểm…… Mang, khả năng không có biệnpháp……” Nàng ấp úng nói xong, cũng không nghĩ sẽ đem chuyện cánh tay bị thươngnói ra.

“Ha ha…… Là như thế này a, đừng lo, dù sao ta mỗi ngày đều rảnh, ngày nào đócháu rảnh, cháu hẹn ta uống ngọ trà thế nào?”

“Ân, được, lão bá, cháu đến lúc đó nhất định hẹn ngài.” Giọng nói của nàngtràn đầy xin lỗi, lại khách sáo nói nói mấy câu, sau đó liền cúp điện thoại.

Nàng tay phải tùy ý cầm một khối phiến khoai nhét vào miệng, trong đầu miênman suy nghĩ , Doãn Lạc Hàn cùng lão bá một chút cũng không giống, tên kia nhưvậy âm trầm đáng sợ, lão bá hòa nhã lại dễ thân, tuyệt không phải kẻ có tiền màlàm cao, thực hoài nghi bản thân có phải hay không lầm quan hệ của bọn họ.

Thỉnh lão bá uống ngọ trà, nàng đương nhiên có một trăm nguyện ý, lão bá thựckhôi hài, nhớ tới lần trước ở quảng trường hắn yêu cầu nàng mời hắn ăn, thậtsự là ngay thẳng đáng yêu.

Chính là không thể làm cho Doãn Lạc Hàn tên kia phát hiện, bằng không hắn lạisẽ nghĩ đến nàng là vắt óc tìm mưu kế muốn nhận lão bá, do đó được đến cái gìlà ưu việt linh tinh , tóm lại tên kia sẽ nghĩ nàng là một nữ nhân cực kỳ tâmcơ.

Câu được câu không nghe được, nhìn một đám kịch truyền hình nặng nề trong lúcđó , miệng ăn đồ ăn vặt được Chỉ Dao mang tới, không đến hai giờ, đồ ăn vặt cơhồ đều bị nhét vào trong bụng. Bởi vì nàng ăn thật sự rất no rồi, cho nên làmmột gã hộ sĩ khi tiến vào đưa thuốc, nàng nói cho đối phương không cần đưa cơmchiều lại đây.

Mí mắt càng ngày càng nặng, ti vi ở trước mắt càng ngày càng mơ hồ, nàng dầndần nằm ở sô pha ngủ.