Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 160: Hôn lễ bốn người



Chỉ Dao đã xem thấu ý đồ của Mân Huyên, cúi đầu tiếp tục lấy ra túi đồ ănvặt,“Mân Mân, không được nha, cậu không thể đi làm. Mình vừa rồi vừa đến bệnhviện thì đụng phải Quý Dương , sau đó mình liền gọi điện thoại, nói cho anh traimình chuyện cậu bị thương, anh ấy nói cậu hiện tại với bộ dạng này đi làm,hiệuquả công việc cũng không thể tốt lên được, anh ấy nói cậu cứ ở viện tĩnhdưỡng,sau ba tuần thì tới làm việc.”

“Chỉ Dao, mình không nghĩ……” Nàng thở dài, xem ra sự tình càng ngày càngkhông phát triển theo dự đoán của nàng, chuyện nàng lo lắng nhất vẫn là đã xảyra.

“Mân Mân, cậu không cần thể hiện nha, để cho cánh tay sớm tốt lên mộtchút,tài năng của cậu không bộc lộ sớm một chút có sao đâu.” Chỉ Dao dùng ngữkhí đùa cợt nói, đem túi đồ ăn vặt để tại tủ đầu giường , nàng vỗ vỗ thủ.“Mộthồi mình phải đi học, trước sẽ cùng cậu tán gẫu được không? Buổi chiều mình sẽlại đến với cậu.”

Rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Mân Huyên nhìn sự thật chính mình ở trước mắt,nàng cũng biết hiện tại đi làm là quá mức miễn cưỡng , với nàng thói quen mỗingày có cuộc sống phong phú, một bên đi học một bên làm công, thực không nghĩgiống như một phế nhân ở trong bệnh viện ba tuần.

“Mân Mân, Mân Mân, nói cho cậu một tin tức tốt.” Chỉ Dao đột nhiên vẻ mặthưng phấn mà chạy đến bên cạnh nàng, ngồi ở mép giường,“Mình tối hôm qua cùngLạc ca ca ăn cơm, cùng Lạc ca ca nhắc tới chuyện về sau chúng ta cùng nhau cửhành hôn lễ ……”

“Cái gì?”trong mắt nàng xẹt qua một tia khó hiểu, vội vàng hỏi.“Cái gì hônlễ?”

Không biết là nguyên nhân gì , mà nghe được Chỉ Dao cùng với Doãn Lạc Hàn cửhành hôn lễ, trái tim lại thoáng chốc hung hăng co rút nhanh một chút.

“Chính là chuyên mình lần trước đề cập qua với cậu, về sau mình cùng Lạc caca, cậu cùng Kim Chính Vũ, chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ a!” đôi mắt totrong veo như nước của Chỉ Dao tràn đầy kích động thần thái.

Lại là chuyện này. Mân Huyên mơ hồ cảm giác đau ở huyệt Thái Dương, Chỉ Daođối với việc này phát ý tưởng còn không thôi nữa, ai, nhắc tới Kim Chính Vũ,tiểutử kia sẽ thật là không nghĩ để ý đến nàng đi, ngày hôm qua nàng không nên nóivậy, nếu hắn không hề để ý đến nàng nữa, phỏng chừng nàng sẽ rất khổ sở .

“Mâm Mân, nói chuyện với cậu một hồi, cậu rốt cuộc có đáp ứng hay không.” ChỉDao phe phẩy cánh tay của nàng, lại bắt đầu làm nũng,“Người ta thực không nghĩvới cậu tách ra thôi, cậu nghĩ Lạc ca ca cùng Kim Chính Vũ là anh em bà con,như vậy chúng ta về sau khẳng định có thể mỗi ngày cùng nhau gặp mặt, cùng nhauđi dạo phố, cùng nhau uống trà chiều, cùng đi mua sắm……”

Nhìn Chỉ Dao là đang tưởng tượng một tương lai tốt đẹp, nàng thực không nghĩphá hư mộng đẹp của Chỉ Dao, nhưng là sự thật vẫn là tàn khốc , thiệt tình cầunguyện Chỉ Dao vĩnh viễn cũng sẽ không biết chuyện nàng cùng Doãn Lạc Hàn.

“Mân Mân, cậu rốt cuộc có đáp ứng hay không?” đôi mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắncủa Chỉ Dao sụp xuống, biểu tình làm ra bộ sắp khóc, thanh âm càng nói càngthấp,“cậu là không phải không muốn cùng mình tiếp tục cùng một chỗ , chúng tanhiều như vậy năm……”

“Chỉ Dao.” Mân Huyên khó xử, nàng không nghĩ nhìn thấy Chỉ Dao khó chịu nhưvậy, cái mũi cũng có chút ê ẩm , nàng đã sớm coi Chỉ Dao là chị em tốt nhất củamình, huống chi là yêu cầu này.

“Được, mình đáp ứng còn không được thôi! Nhưng là mình hiện tại cùng KimChính Vũ còn chưa có gì, loại đề nghị này của cậu có thể hay không cóđiểm……”

“Sẽ không, mình dám cam đoan.” Chỉ Dao phản ứng nhanh nhẹn dị thường,vỗ vỗngực.“Chúng ta bốn người về sau sẽ cùng nhau đứng ở lễ đường cử hành hônlễ.”

Mân Huyên nhéo nhéo khuôm mặt Chỉ Dao, nói giỡn .“Cô gái nhỏ, cậu sẽ khôngnói cho mình biết cậu có khả năng đặc biệt có thể nhìn thấy tương lai đi”

“Mình không có khả năng đặc biệt.” Chỉ Dao thần bí nháy cuốn kiều lôngmi,“Nhưng là hôm trước mình có lái xe đến thỉnh một đại sư xem bói nổi danh,ôngta nói không lâu bốn người chúng ta sẽ đồng loạt cử hành hôn lễ long trọng.Ôngta còn nói cái gì….vị trí có điều biến đổi….không biết là có ý tứ gì?Cảm giác cóđiểm mơ hồ bên trong, nghĩ không ra….”

“Ha ha…… Đương nhiên phải làm bộ như thần bí một chút , bằng không như thếnào khả năng cho cậu cảm thấy ông ta là đại sư xem bói vĩ đại đâu.” Mân Huyênnhịn không được cười ra tiếng , loại này là gạt người chỉ có Chỉ Dao mới có thểtin tưởng đi.

“Mân Mân, cậu không cần cười vậy!” Chỉ Dao thoạt nhìn có điểm nóng nảy, theođể ý cố gắng,“Là thật a, thực linh , không chỉ có mình, thiệt nhiều người cũnglái xe đến đó coi. Mấy tháng trước mình nghĩ đi, lúc ấy hẹn trước mà cũng đã xếpđến bốn tháng sau, mình là nhờ người quen đã lâu nên mới sắp xếp được vị tríđầu”

Mân Huyên dần dần dừng cười, rất hiểu biết Chỉ Dao ,nếu không dừng lại khảnăng miệng của Chỉ Dao sẽ quyết liệt hơn.

Đời này có thể quen biết được Chỉ Dao thật tốt, Chỉ Dao tựa như một người vôưu vô lự vui vẻ, tổng có thể mang đến cho nàng cảm giác thật thoải mái.

Kim Chính Vũ cùng Chỉ Dao giống nhau đều mang đến cho nàng tiếng cười cùngtâm tinh thoải mái, nếu…… Nếu khả năng, nàng cũng hy vọng có thể giống Chỉ Daokỳ vọng như vậy, cùng Chỉ Dao trở thành chị em…… Không khỏi lại nghĩ tới ngàyhôm qua đôi mắt kia lóe lệ ứa quanh.

Chỉ Dao nhìn mắt đồng hồ, nói thầm một câu,“Mân Mân, mình phải đi, thời gianđi học nhanh đến .”

“Ân, mau đi đi, cẩn thận lái xe.” Mân Huyên lại nhéo nhéo khuôn mặt non mịncủa Chỉ Dao , cẩn thận dặn dò .

“Biết rồi, lão thái bà, không cần dài dòng!” Chỉ Dao cau cái mũi đáng yêu,xoay người hướng cửa phòng bệnh đi,“Mân Mân,cậu một mình trong phòng rấtbuồn,liền mở ti vi xem, ăn này đồ ăn vặt, biết không?”

Cửa phòng đóng lại , phòng bệnh im ắng , Chỉ Dao như là đã đem sự khoáihoạt mang đi hết,tâm tình nháy mắt lại vẻ lo lắng xuống dưới, đầu vô lực thùytới trước ngực, giả như…… Giả như nàng không có biết Doãn Lạc Hàn, hiện tại nàngsẽ không như vậy đối với Chỉ Dao tràn ngập áy náy cùng tự trách, như vậy nàngcũng sẽ nhận Kim Chính Vũ……

Nhiều năm như vậy một người gian khổ làm công, chính mình nuôi sống chínhmình, nàng dần dần cảm giác được tâm lực lao lực quá độ, cũng tưởng sẽ có đôivai để nàng có thể dựa vào, tìm được hạnh phúc thuộc về chính mình.

Nhưng là, với cục diện hiện tại này, nàng còn có tư cách để có được cái gọilà hạnh phúc kia sao?

“Cả ngày ở trong này không biết là rất buồn sao?” Phía sau vang lên tiếng nóicủa Kim Chính Vũ.

Nàng không có nghe sai đi, sẽ không là ảo giác sao?

Nàng chợt xoay người, khuôn mặt tuấn tú kia chứa vẻ tươi cười nhợt nhạt ,thật là Kim Chính Vũ, hắn không phải tức giận đi rồi, không hề để ý nàng sao?