Biết Vị Ký

Chương 84: Khiếp sợ



Có thể nói, tổng hợpnăng lực thì Ngô Bình Cường là mạnh nhất trong trù nghệ ban. Lúc trướcthi thưởng vị,điểm của hắn cũng gần bằng Lâm Tiểu Trúc. Hiện tại dù làphân biệt nguyên liệu nấu ăn hay đao công, thành tích đều rất nổi bật.Bộ dạng tuy không to vạm vỡ như Hùng Đại Tráng nhưng cũng to cao, côngphu điên chước vượt qua Hạ Sơn. Tay không run, khí không suyễn, làm được bảy mươi tám cái mươi buông thiết oa, thi lễ với Viên Thiên Viên Dã vàTần quản sự rồi lui xuống. Phong độ thản nhiên, không có gì để nói.

Không đợi Tần quản sự hỏi, Lâm Tiểu Trúc đã đứng dậy, khom người nói “trậnnày để ta lên đi, có điều khả năng của ta, mọi người cũng biết rồi, cốgắng thế nào cũng không thể bằng Ngô Bình Cường. Ván này, chúng ta thua. Thắng bại đã định, không cần phải tỷ thí để tránh lãng phí thời gian”

Khả năng điên chước của nàng, Tần quản sự hiểu rõ, nhưng không dám chuyên quyền, xoay người hỏi ý Viên Thiên Dã.

“Cũng được” Viên Thiên Dã lên tiếng, không một lời dư thừa.

Tần quản sự liền tuyên bố “ván thứ hai, tổ một thắng” .

Thắng trận đầu tiên để củng cố ý chí chiến đấu của mọi người vốn là sách lược của Ngô Bình Cường, hiện giờ kết quả cũng như hắn đã dự liệu, thực lựckhông cân bằng mà thắng liền hai ván nhưng trên mặt tổ một không hề lộra vẻ vui mừng.

Lúc này mọi người đều hiểu lời của Ngô Bình Cường lúc nãy: thắng bại còn chưa biết.

Lúc trước, Ngô Bình Cường vì thể hiện mình công bằng, có hắn và Hùng ĐạiTráng to con lực lưỡng nên chọn hai nam sinh có thực lực yếu nhất vàotổ. Hai nam sinh này có chưa trưởng thành, vóc dáng gầy nhỏ, người cònlại là Ngô Thái Vân đấu với Hạ Sơn, Dương Vũ và Tô Tiểu Thư của tổ bacũng chưa chắc chiếm được ưu thế. Cũng may, năm trận, bọn hắn đã thắngđược hai, chỉ cần thắng thêm một ván thì giành thắng lợi. Cho nên thếcục này vẫn có lợi cho bọn họ.

“Chờ một lát, muội muội,ngươi lên trước đi” Ngô Bình Cường điều chỉnh đội hình, còn căn dặn “dùkết quả thế nào, các ngươi vẫn phải duy trì phong độ, chỉ để ý năng lựccủa mình biểu hiện thế nào. Thắng không kiêu, bại không nản. Công tử vàcác giáo tập đều ở đây, dù thắng hay thua chúng ta không thể đánh mấtthể diện”

“Dạ” thấy Ngô Bình Cường sắc mặt ủ dột, mọi người đều bị hắn ảnh hưởng, tâm trạng cũng nặng nề theo, còn có bất an mơ hồ.

Nghe Tần quản sự gọi, Ngô Thái Vân lập tức đi lên, nhìn Hạ Sơn, Dương Vũ vàTô Tiểu Thư, trong lòng có chút bất an, nàng cũng không chắc sẽ thắngđược bọn họ.

Trong các nữ tử, Ngô Thái Vân trưởng thành sớm, vóc dáng cao gầy, cân xứng, khí lực cũng không nhỏ. Trong cuộc thi lầntrước, nàng điên chước được hai mươi cái. Lúc này cũng biết hậu quảnghiêm trọng nên cố gắng tập trung, làm được hai mươi hai lần.

Trong khi tổ một không khí trầm trọng thì tổ ba lại tràn đầy sức sống và ýchí chiến đấu. Lâm Tiểu Trúc lại động viên Hạ Sơn, Tô Tiểu Thư và DươngVũ, đồng thời cũng phân tích tình huống của đối thủ với bọn họ. Ngườinào trong cuộc thi điên chước được bao nhiêu cái, khi luyện tập có nănglực thế nào. . . nàng đều nói tường tận

“Trời ạ, Lâm TiểuTrúc, sao ngươi hiểu rõ tình hình của bọn họ như vậy?” Chu Ngọc Xuân đãkhông còn uể oải như khi xuống đài, ngạc nhiên hỏi Lâm Tiểu Trúc, vẻ mặt ngưỡng mộ.

Lâm Tiểu Trúc cười cười: “Mọi người đều luyện chung một phòng mà, có gì khó đâu” nàng có thói quen quan sát đối thủ

“Ta lại không biết” Chu Ngọc Xuân làu bàu.

Dương Vũ liếc nàng một cái, cười nhạt: “Ngươi có thể so với Lâm Tiểu Trúcsao? Ngươi cho rằng ai cũng vô tâm vô phế như ngươi sao? Nếu Lâm TiểuTrúc không có nắm chắc, sao có thể đáp ứng trận đấu này”

Chu Ngọc Xuân đột nhiên nhớ lại lúc nãy Dương Vũ mắng nàng là đầu người ócheo, liền nhướng mày, muốn thù cũ nợ mới tính sổ với hắn một lần thì Lâm Tiểu Trúc đã lên tiếng “được rồi, đừng ầm ỹ nữa, điều chỉnh trạng thài ở mức tốt nhất đi, chúng ta sắp lên đài rồi, không được để thua. DươngVũ, lát nữa ngươi lên trước, điên chước hai mươi ba cái, ta tin đối vớingươi không thành vấn đề gì. Cố lên, thắng thua đều phụ thuộc vào cácngươi”

“Ta? Ta đấu với Ngô Thái Vân?” Dương Vũ chỉ vào mũi mình hỏi lại. Nam sinh đấu với nữ sinh, thật làm hắn mất mặt nha.

“Ai bảo bình thường ngươi lười như vậy? ngay cả Tô Tiểu Thư cũng khôngbằng” . Chu Ngọc Xuân nhỏ giọng nói, cố không để Dương Vũ nghe được. Lâm Tiểu Trúc đã bảo nàng không được ầm ỹ, nàng đương nhiên không dám rồi.Tuy lần này chưa biết thắng hay không, nhưng uy tín của Lâm Tiểu Trúc ởtrong tổ đã tăng cao.

“Ngô Bình Cường đấu với ta, Hùng ĐạiTráng đấu với Chu Ngọc Xuân” Lâm Tiểu Trúc đương nhiên biết Dương Vũnghĩ gì, trừng mắt liếc hắn một cái, rồi cười nói “có điều nếu ngươikhông tin mình sẽ thắng Ngô Thái Vân, vậy thì ta sẽ nói Tô Tiểu Thư lên” nói xong liền quay mặt đi.

“Ai nói ta không tự tin?” DươngVũ liền ngăn nàng lại, bị mấy lời khích tướng của Lâm Tiểu Trúc, hắnliền kích động, không còn bộ dáng lười biếng, không để ý việc gì nhưtrước kia nữa. Chê cười, gì mà không có tự tin thắng Ngô Thái Vân? Chống mắt mà xem đi. Ngô Bình Cường trâu bò kia còn đấu với Lâm Tiểu Trúc cóthực lực yếu nhất, hắn đấu với Ngô Thái Vân thì tính là gì đâu.

Dương Vũ vừa lười, bộ dạng lại mập mạp nhưng cũng không phải ăn uổng cơm, khí lực cũng có một hai phần. Vừa lên đài đã thoải mái điên chước được haimươi bảy cái, tỷ số giờ thành hai – một.

Thấy Lâm Tiểu Trúcđoán gần đúng số lần điên chước của đám người Ngô Thái Vân, lòng tin của Hạ Sơn và Tô Tiểu Thư càng được củng cố. Lại vì bị người khác khiêuchiến, tức giận vẫn bị nghên trong lòng nên khi lên đài liền liều mạngthi đấu, kết quả vượt xa thành tích của chính mình trong kỳ thi trướcđó. Cho dù Ngô Bình Cường ra sức động viên hai nam sinh của tổ mình thìkết quả vẫn như Lâm Tiểu Trúc đã tính trước, tổ của nàng liên tục thắngba trận cuối.

Khi Tần quản sự tuyên bố kết quả, mọi ngườiđang bàn tán xôn xao liền im bặt, nhiều ánh mắt không hẹn mà cùng cùngnhìn Lâm Tiểu Trúc, ngoại trừ kinh ngạc còn có kính sợ.

Tổmột ban đầu khiêu khích, khí thế bức người đến giờ mặt xám như tro tàn,thảm bại không còn manh giáp. Tổ ba vốn bị người dồn đến chân tường mớiphản kích, phút cuối lại chiến thắng, biến cái không thể thành có thể.Nguyên nhân rất đơn giản, vì tổ ba có Lâm Tiểu Trúc, là vì nàng có ýnghĩ thông minh nên mới giành được chiến thắng.

Mấy đứa nhỏnày chẳng qua chỉ biết vài chữ, nào có cơ hội đọc được sử ký, đọc quachuyện Tôn Tử Ngô khởi liệt truyện trong Điền Kỵ đua ngựa. . . Phươngpháp thoạt nhìn rất đơn giản, Tôn Tẩn từng hiến kế này cho Điền Kỵ mớiđược Điền Kỵ tán thưởng, giới thiệu làm quân sư cho Tề Uy vương. Mà ởthời đại này, có sử ký hay không chưa biết, cho nên khi Lâm Tiểu Trúc sử dụng phương pháp này mới thấy nàng trí tuệ kinh người, khiến người takhiếp sợ.

“ Thì ra trận đấu còn có huyền cơ như vậy “ ChuHòe lẩm bẩm, lần này hắn tọa sơn quan hổ đấu, cảm thấy rất thú vị nhưngcó một đối thủ như Lâm Tiểu Trúc cũng không phải chuyện tốt gì.

Du giáo tập đi đến bên cạnh Mã giáo tập, cười tủm tỉm, thấp giọng hỏi “sao ? xem trận tỷ thí này, Mã giáo tập có suy nghĩ gì ? “

Mã giáo tập cười khổ, cảm khái nói “ ta vẫn cảm thấy công tử quá mức dungtúng Lâm Tiểu Trúc, thậm chí vì nàng mà không để ý tới quy củ của sơntrang, cũng không nghĩ đến làm đầu bếp mà không có khí lực là khôngđược. Giờ ta mới hiểu được, ánh mắt nhìn người của công tử, ta có thúcngựa cũng không theo kịp. Đứa nhỏ trí tuệ tuyệt đỉnh như thế, vì nàngphá bỏ chút quy củ của sơn trang thì tính là gì. Cho dù Lâm Tiểu Trúckhông có khí lực, không điên nổi chước thì đã sao ? tài trí như thế, cóchuyện gì mà nàng làm không được “

Những lời này, ở cuộc thi vào trù nghệ ban, Du giáo tập đã từng nói nhưng khi đó hắn không nghelọt tai, tới lúc này mới thấy thấm thía.

“ Công tử, tổ ba đã thắng tổ một, đối với việc này công tử có phân phó gì không ? “ Tầnquản sự công bố kết quả xong quay sang xin ý kiến của Viên Thiên Dã.

Viên Thiên Dã ngước mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc vẫn rất bình tĩnh, không vì thắng mà đắc ý, trên mặt lộ ra nhu tình khó nhận thấy “ mỗi lần học đồ thiđấu với nhau, các ngươi đều ra phần thưởng là thức ăn do các ngươi nấuphải không ? trận đấu hôm nay, cứ theo lệ cũ đi, lát nữa mỗi người làmmột món ăn cho bọn họ nếm thử “

“ Dạ “ Tần quản sự, Du giáo tập và Mã giáo tập vội vàng đáp lời.

Tưởng thưởng này, không hề đơn giản. Công tử trước đây sống lưu vong ở nướcngoài, hiện tại phải ẩn cư nơi rừng núi hoang vu, có quan hệ gần gũi với hắn, thường xuyên đến thăm hắn cũng chỉ có biểu đệ Đường Viễn Ninh nhỏhơn hắn một tháng mà thôi. Cho nên có Đường công tử đến, lại thêm côngtử đã phân phó, ba vị đầu bếp liền bắt tay làm những món sở trường củamình. Tổ của Lâm Tiểu Trúc cũng nhờ vậy mà được thơm lây, có thể ăn thức ăn do ba vị đầu bếp nấu, còn dùng nguyên liệu cao cấp chuyên dành chocông tử nữa, những món này không phải những thứ các nàng vẫn hay ăn cóthể so sánh được.

Viên Thiên Dã đứng lên, cùng Đường ViễnNinh đi ra ngoài, đi tới cửa, hắn dừng lại,quay đầu nói “ khi các ngươinấu cơm, để mấy nữ hài tử đến giúp đỡ đi “

“ Dạ “ ba ngườivội đáp lời. Công tử phân phó như vậy, chẳng qua muốn Lâm Tiểu Trúc hỗtrợ bọn họ, cũng qua đó học nấu cơm mà thôi. Nhưng nếu chỉ đế một mìnhnàng làm thì quá mức rõ ràng, cho nên mới gom mấy nữ hài tử khác vàochung. Bọn họ cũng tin, Lâm Tiểu Trúc chỉ ở bên cạnh nhìn bọn họ nấu cơm cũng sẽ học được không ít thứ, mà cho dù công tử không dặn dò, bọn họcũng không dám xem tiểu nữ hài này nhưng học đồ bình thường mà đối đãinữa.