[BHTT] Đế Sư

Chương 92: Địch thủ đáng sợ



Lý Tấn Nhất chăm chú nhìn bọn họ.

Đối phương lại không một chút chú ý tới tên ăn mày nhỏ trước cửa này. Giữa tuyết sa gió thổi, tiểu khất cái đã bị lạnh cóng đến run lẩy bẩy.

Hoa Xà sơn là cái nơi nghèo đến nỗi ngay cả cơm ăn còn không đủ no chớ nói chi đến quần áo đủ mặc. Từ nhỏ đến lớn, hai sư tỷ muội toàn dựa vào run rẩy để làm ấm cơ thể. Cũng may là có nội lực hộ thể, nên mới không đến nỗi bị đông cứng mà chết.

Từ trong cửa sổ Lý Quý Hâm nhìn Lý Tấn Nhất, Tấn Nhất trừng mắt nhìn lại, tỏ vẻ chính mình không có việc gì.

Giả bộ làm tiểu khất cái là kỹ năng tuyệt hảo của nàng, giống như công chúa ngốc giả bộ làm kẻ ngốc vậy.

"Này, chưởng quỹ..." Mấy tên tráng hán hỏi: "Gần đây còn có khách từ nơi khác đến ở trọ hay không?"

Chưởng quỹ không muốn trêu chọc đám người trong giang hồ này: "Ta nói cho khách quan biết a, nơi này tuy có hơi vắng vẻ một chút, nhưng dầu gì cũng là con đường duy nhất vào kinh. Khách từ nơi khác đến ngày nào chẳng có, vậy người các ngươi muốn hỏi chính là?"

"Đại ca, chúng ta ngày đêm kiên trình chạy tới, tốc độ của bọn họ chưa chắc đã nhanh như vậy." Một người trong đó hạ thấp giọng nói.

Người cầm đầu gật đầu một cái, hắn xua tay đuổi chưởng quỹ đi.

Lý Tấn Nhất một mực im lặng lắng nghe. Có trời mới biết, việc để cho một đứa nhóc thích nói nhiều lại phải nín lặng, không được nói lời nào lâu đến như vậy, khỏi phải nói là có bao nhiêu gian nan a. Trong một khắc này, nàng thật muốn há miệng dùng nước miếng phun chết bọn họ.

Trời chuyển tối, tiết trời càng thêm giá rét.

Khách điếm đóng cửa trước thời hạn, điếm tiểu nhị đi tới trước cửa nhìn Lý Tấn Nhất một cái: "Hừ, đừng có mà chết rét ở trước cửa tiệm của ta đó nha! Thật là xui xẻo!"

Chưởng quỹ phất phất tay: "Không cần quan tâm, tự nó sẽ đi."

Lý Tấn Nhất không nói gì, thật đúng là nàng có muốn cũng đi không được.

Cửa vừa đóng lại, Lý Quý Hâm liền từ trong cửa sổ nhảy ra ngoài: "Tấn Nhất, có lạnh lắm không?"

"Không sao đâu!" Rốt cuộc Lý Tấn Nhất cũng là người trẻ tuổi khí thịnh hỏa khí vượng, nàng ngồi tĩnh tọa ở trong tuyết giọng không một chút thất lạc: "Trời đất! Đám người kia tới đây là để chờ cái người bạch y công tử kia. Nhưng mà bọn họ sẽ không đấu lại được bạch y công tử. Trước đó ta đã từng thấy qua, bên người bạch y công tử có thật nhiều cao thủ. Còn chúng ta lại chỉ có hai người, cũng chỉ là gãi ngứa."



Lý Quý Hâm khẽ cười một tiếng, nàng nhẹ nhàng vuốt chỏm tóc ngây ngô đã trở nên lạnh cóng của Lý Tấn Nhất một cái.

Chỏm tóc ngây ngô ấy đã bị đông lạnh thành một nắm, cứng cứng, không còn mềm mại như trước đó. Gương mặt đen gầy của tiểu cô nương cũng bị đông lạnh mà đỏ ửng lên, thế nhưng bàn tay của nàng lại thực nóng ấm.

"Không sao đâu. Chúng ta không phải tới đây để giết người. Chỉ cần chờ cho đối phương lộ ra thực lực là đủ rồi." Lý Quý Hâm vừa cười vừa trả lời.

"Vậy thì Tấn Nhất vẫn ở lại chỗ này để trông chừng. Sớm nhất thì tối nay, trễ nhất là sáng mai bạch y công tử cũng sẽ xuất hiện." Lý Tấn Nhất ngẫm nghĩ, rốt cuộc nàng cũng xả ra được áp lực không thể nói chuyện của mình: "Chờ đến khi mọi việc xong xuôi, chuyện Tấn Nhất muốn làm là tới hoàng cung ăn một trận mới được. Cái gì mà chim muông thú vật món ngon cũng đều phải ăn, chừng nào còn chưa đem Quỷ nhát gan công chúa chưa bị tê liệt thì chưa dừng lại. Tấn Nhất vẫn còn đang cao lớn, vẫn có thể ăn được!" Nói xong còn vỗ "bụp bụp" lên ngực mình.

Lý Quý Hâm chỉ thấy đau lòng cho tiểu sư muội này của mình: "Ta đi cầm chút đồ ăn lại đây cho ngươi."

Lý Tấn Nhất vỗ tay một cái: "Được a! Được a! Ta mau chết đói đến nơi rồi. Nếu để cho chết đói thì không còn làm được chuyện gì. Ăn no rồi mới tóm gọn được đám người kia."

Tuyết rơi xuống càng lúc càng lớn, càng lâu thì tuyết đọng lại càng dày. Khi điếm tiểu nhị một lần nữa mở ra cánh cổng của khách điếm, hắn nhìn thấy Lý Tấn Nhất như đang hấp hối.

Đúng lúc hắn còn đang nghĩ ngợi có nên gọi chưởng quỹ tới cứu người hay không, từ phía đầu cầu xa xa bên kia, đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đi thành hàng. Mấy con ngựa cao lớn có người dắt đi, ở giữa đội ngũ là một nam tử mặc y phục màu trắng, hướng về phía cây cầu chậm rãi đi tới. Phong thái của người này không một chút nóng nảy, mà là thích ý thản nhiên giữa trời gió rét, giống như là đang thưởng thức phong cảnh của cái huyện thành nhỏ ở nơi xa xôi này.

Lý Tấn Nhất hơi mở mắt ra rồi "phịch" một cái làm bộ hôn mê bất tỉnh.

"Công tử Du, phía trước có khách điếm."

"Đến đó." Công tử mặc y phục màu trắng cũng chỉ từ tốn nói ra như vậy.

Điếm tiểu nhị tức khắc sốt ruột, có khách quý tới cửa, vậy mà lại có xác người chết cóng trước cửa!

Hắn đang muốn đem tiểu khất cái dọn đi thì đột nhiên bị người nào đó ngăn lại: "Tiểu cô nương này vẫn còn lại một hơi, đem nàng vào đi." Công tử Du ngăn điếm tiểu nhị lại: "Cho phòng nghỉ ngơi, còn lại bao nhiêu phòng, toàn bộ đều lấy."

"Được! Được!" Điếm tiểu nhị nghĩ ngợi, cái số của tiểu khất cái này thật tốt, chỉ trong một ngày mà gặp được hai vị khách quý.

Lý Tấn Nhất không một chút nhúc nhích, tiếp tục giả chết. Ồ! Xem ra cái vị bạch y công tử này cũng không phải là một người xấu.

"Công tử Du, việc này chúng ta..." Tựa hồ thủ hạ của hắn muốn ngăn lại.

Công tử Du khẽ thở dài một cái: "Tính mệnh là bình đẳng, có thể cứu thì cứu."

Thủ hạ không nói gì nữa. Lý Tấn Nhất cảm nhận được có một cái tay đụng vào trán của mình, lòng bàn tay người này lạnh căm căm.

Trên lầu Lý Quý Hâm biết có người đến, nhưng nàng cũng chỉ đứng ở bên trong nhìn người kia qua khe cửa. So sánh với Trầm Vân Tân thì người này có đến mấy phần tương tự, khí chất của hắn lại giống như hoàng đế. Thế mới biết, vì sao hoàng đế lại che giấu con trai tâm can bảo bối này của mình đến như vậy.

Chỉ có điều, hành động cứu Tấn Nhất của công tử Du lại ngoài dự tính của Lý Quý Hâm. Trong một chớp mắt đó, nàng đã không còn một chút ác ý nào đối với người này. Một người có thể ra tay cứu một đứa nhỏ ăn mày, tuyệt đối không phải là người xấu đến nỗi mắc tội không thể tha thứ.

Cách vách có tiếng cửa mở. Nàng nhận ra, mấy tay giang hồ vừa tới buổi chiều kia cũng xuất động.

Lý Quý Hâm án binh bất động, yên tĩnh chờ Lý Tấn Nhất.

"Công tử Du, trên lầu có..." Thủ hạ còn chưa nói hết lời thì đã bị công tử Du giơ tay lên, làm động tác ra hiệu ngừng lại.

Hắn chỉ nhàn nhạt cười rồi nói: "Không sao đâu! Dù sớm hay muộn, đằng nào rồi cũng tới."



Lý Tấn Nhất không biết được, người công tử Du vừa nói tới là Lý Quý Hâm hay là nhóm người kia. Truyện Hệ Thống

Gió ở bên ngoài cánh cửa không ngừng rít gào, cánh cửa gỗ cũng không ngừng bị vỗ lên. Bên trong khách điếm ánh nến sáng lên bập bùng, như cố xua đi thanh âm ồn ào ngoài kia.

Ngón tay của công tử Du ấn lên nhân trung của Lý Tấn Nhất mấy cái, Lý Tấn Nhất làm bộ tỉnh lại rồi dùng ánh mắt mê man để nhìn hắn.

"Tỉnh rồi?" Hắn cười cười: "Tỉnh lại thì tốt. Uống chút nước nóng, ăn chút cháo nóng, đêm nay cũng đừng đi chỗ nào nữa."

"Ta không có tiền để mà trả nổi." Lý Tấn Nhất thấp thỏm trả lời.

"Ta sẽ trả." Công tử Du sờ chòm tóc ngây ngô của Lý Tấn Nhất một cái. Tiểu khất cái này có chỏm tóc ngây ngô không giống với bất kỳ một ai.

Lý Tấn Nhất lập tức làm bộ vui mừng mà gật đầu một cái. Nàng nhận lấy nước nóng do tiểu nhị đưa tới rồi ừng ực ừng ực uống mấy ngụm lớn.

Người trên lầu không thấy động tĩnh, công tử Du cũng không thèm để ý: "Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Trời sáng còn phải lên đường."

Nếu như không phải chờ hắn tách ra, có vài người đã sớm xuất thủ.

Mặc dù bầu không khí trong khách điếm lúc này có vẻ ôn hòa, nhưng trong bóng tối lại tràn ngập một luồng sát ý. Vì khoảng cách với công tử Du rất gần, nên Lý Tấn Nhất sâu sắc cảm nhận được trên người người này tản mát ra cái khí tức hết sức đặc biệt. Mọi xó xỉnh trên lầu không một chỗ an toàn, tựa hồ đang có những kẻ ám sát đã chờ chực sẵn, nhưng đúng vào thời điểm đối phương có ý đồ đưa hắn vào chỗ chết, thì hắn lại đã sớm ra tay loại trừ.

Là người trải qua cuộc sống trong giang hồ, Lý Tấn Nhất hết sức rõ ràng, người như vậy mới thật sự là nhân vật nguy hiểm.

Đột nhiên nàng cảm thấy có chút lo lắng cho sư tỷ, còn có hoàng hậu sư cô cùng Quỷ nhát gan công chúa nhất định phải cùng hắn đối địch nữa. Quỷ nhát gan công chúa mà gặp phải đại ma vương ẩn hình, nhất định sẽ khóc nhè hay sao? Quỷ nhát gan công chúa mà khóc nhè, nhất định sư tỷ sẽ đau lòng, đúng không?

Công tử Du đi lên lầu, mấy chỗ xó xỉnh của khách điếm như có binh khí rút ra khỏi vỏ, ánh thép lấp loáng, sát khí giao nhau.

Lý Tấn Nhất chọn một góc khách điếm ôm màn thầu cùng bánh bao ngồi xuống, làm bộ cái gì cũng không biết, con mắt nhắm lại.

Lý Quý Hâm tuyệt đối sẽ không làm người đầu tiên xuất thủ, nàng chỉ ở trong bóng tối quan sát.

Quả thật, sau lưng công tử Du có rất nhiều cao thủ, trong khi thân thủ của chính người này cũng tuyệt đối không một chút đơn giản.

Nàng ngồi ở trong phòng của khách điếm suy tính biện pháp. Đột nhiên Lý Quý Hâm cảm giác được trong không khí có tiếng bước chân cùng tiếng hít thở rất khẽ, ở bên ngoài căn phòng này của nàng, hình thành một vòng vây!

Không hay rồi! Lý Quý Hâm đột ngột đứng dậy, ám khí được dấu trong tay áo của nàng giống như một con báo bay vọt ra ngoài!

Một luồng bạch quang loáng qua, nàng nghe thấy rất rõ tiếng phi tiêu rơi xuống đất dòn tan, cùng với đó, từ trong không khí truyền tới thanh âm hết sức quen thuộc: "Hu hu hu, Mỹ Nhân Nữ Phó, ngươi đây là muốn giết chết A Dao hay sao?"

Nàng tức khắc cả kinh, Thanh Thư ôm theo Trầm Dao Quân xuất hiện ở bên cửa sổ.

"Nữ phó đại nhân!" Thanh Thư lúng túng cười cười: "Ngươi vừa đi khỏi công chúa liền bắt đầu nháo lên, hoàng hậu bị huyên náo đến nhức đầu, cuối cùng vẫn phải quyết định đem công chúa ném cho ngươi."

"Trong cung thì phải làm sao?" Lý Quý Hâm cau mày lại: "A Dao bỗng nhiên mất tích, vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn rồi."

"Không có gì đáng ngại." Trầm Dao Quân giang hai cánh tay để cho Lý Quý Hâm ôm lấy: "Mẫu hậu sẽ an bài tốt. Chỉ vì A Dao không muốn rời xa Mỹ Nhân Nữ Phó, cho nên mới tới đây. Có phải Mỹ Nhân Nữ Phó nên khen thưởng cho A Dao hay không?"



Bên ngoài còn có địch nhân chứ đâu! Lý Quý Hâm chỉ là nhẹ nhàng búng một cái lên trán người này: "Đúng hơn là nên phạt!"

"Vậy thì phạt bằng cách nhẹ nhàng ôm ôm hôn hôn giơ lên thật cao!" Trầm Dao Quân chỉ chỉ lên khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng của bản thân, chu miệng ra cười đầy xuân ý dồi dào: "A Dao cầu còn không được chứ đâu!"

Thanh Thư buông thõng hai tay. Nàng thật không muốn làm ngôi sao sánh nhất trong bầu trời đêm này.

Ngồi ở trong góc của lầu dưới, đột nhiên Lý Tấn Nhất hắt hơi một cái. Rõ ràng mới vừa rồi còn nồng đậm sát ý, không hiểu sao trong một khắc kia, có một luồng ân ái cùng vị chua còn đậm hơn cả sát ý đang bao quanh hướng về phía nàng đánh úp tới, giống như mặt trời nhỏ chiếu sáng gió tuyết trong đêm tối, thật khiến người ta phải nhìn mà bội phục.

Cũng đúng vào lúc này, việc Trầm Dao Quân đột nhiên xuất hiện khiến cho người ta không còn cảnh giác cùng để mắt giám sát đến bên này nữa. Công tử Du không nhận thấy sự uy hiếp từ phía Lý Quý Hâm, chỉ còn lại hướng bên kia, hắn liếc nhìn một cái thật sâu.

Đáng chết! Khóe miệng của hắn hiện lên một độ cong nguy hiểm. Như một lưỡi đao xẹt qua, bàn tay của hắn chỉ một cái, trong bóng tối có bóng người lướt qua.

Sau đó bỗng nhiên có mùi máu tan tràn ra, khiến cho Lý Tấn Nhất đang ở lầu dưới bất giác rùng mình một cái, còn ở trên lầu Lý Quý Hâm cùng Thanh Thư tức khắc lộ ra thần sắc căng thẳng!

Quá nhanh! Chỉ trong một cái nháy mắt, khách điếm đã bị mùi máu tanh bao phủ. Không có tiếng gào thảm thiết hoặc kêu rên, thậm chí đối phương còn không kịp ra tay chống đỡ!

"Làm sao có thể như vậy?" Thanh Thư kinh ngạc.

Lý Quý Hâm lắc đầu một cái: "Thật đáng sợ! Vừa xuất thủ liền đã sạch sẽ gọn gàng như vậy, thậm chí không cần xem xét đối phương có phải là đối thủ thực sự hay không." So với cái người vừa mới cứu tiểu khất cái kia, lúc này công tử Du đã hoàn toàn là một người khác, giống như là đao phủ đặc biệt đưa người ta tới quỷ môn quan vậy.

"Đây chính là địch nhân của ta?" Trên môi Trầm Dao Quân đột nhiên xuất hiện một nụ cười như có như không, trông cực kỳ giống hoàng hậu: "Thật thú vị! So với cái tên thiểu năng trí tuệ Trầm Vân Tân kia thì thú vị hơn nhiều."

Lý Quý Hâm nhìn Tiểu công chúa nói khoác mà không biết ngượng này: "Trước khi xác định được đối thủ của mình, ngươi hãy cân nhắc thực lực mình trước đã."

Trầm Dao Quân buông thõng hai tay: "Nhưng ta lại còn có thân phận của chính mình. Nếu như bây giờ, cho dù hắn có đứng ở trước mặt ta, thì cũng không dám giết ta!"

"Tại sao?"

Trầm Dao Quân ngẩng đầu lên, tiếp đó để lộ ra một hàm răng đều tăm tắp: "Bởi vì không có một ai lại có thể nỡ lòng ra tay với một tiểu cô nương khả ái như ta, có đúng không?"

Lý Quý Hâm lại không một lời chống đỡ.