Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 74: Thục phi & Hiền phi



Hơn một tháng sau, Thuần Vu Gia cùng Hứa Duẫn áp giải thái thú Ích Châu Hạ Quách và trường sử Biệt Giới cùng những kẻ liên can vào kinh. Hạ Quách cùng toàn bộ đồng đảng và nhân chứng vật chứng đều được đưa vào Đại Lý Tự, Thuần Vu Gia mang theo một chồng hồ sơ vụ án cùng lời đối chứng dâng lên cho Tuyên đế.

Hạ Quách tuy rằng phạm vào tội buôn lậu, nhưng tạm thời còn không tính là thông đồng với địch, bởi vì đối tượng buôn lậu quặng sắt của y không phải Nam Cương, mà là Thổ Phiên. Vì thế Hạ Quách ở trước mặt hai người Thuần Vu Gia và Hứa Duẫn không hề sợ hãi, đĩnh đạc mà nói, chỉ nhận tội danh quản lý thủ hạ không nghiêm, còn lại đều một mực đẩy đến trên đầu thủ hạ. Sau đó thủ hạ của y có người không chịu làm kẻ gánh tội thay, đem chứng cứ nhiều năm qua của y tỉ mỉ sửa sang lại rồi giao đến trên tay Thuần Vu Gia, lại đáp ứng tự mình đứng ra chỉ chứng tội danh của y. Thuần Vu Gia đem vị nhân chứng kia an trí ở dịch quán, chờ tới lúc tam đường hội thẩm thì đưa ra làm chứng.

Tuyên đế nắm tay vịn long ỷ, lẳng lặng nghe Thuần Vu Gia tự thuật nội tình, trong lòng đã nổi lên sát khí ― không chỉ đối với Hạ Quách buôn lậu quặng sắt, mà còn có Thổ Phiên, vùng đất mà hắn vẫn luôn không rảnh để xử trí.

Thổ Phiên vương tên là Ái Du Thức Lý Đáp Tịch, tên tuy có hai chữ Thức Lý, làm người lại không hiểu biết lý lẽ chút nào*. Những năm gần đây đối với Đại Hạ đều là bằng mặt không bằng lòng, trên danh nghĩa tôn sùng hoàng đế Đại Hạ là tông chủ, nhưng lại ngầm cùng Tây Nhung, Nam Cương cấu kết. Lần trước lúc Hưng Tông vương tử vào kinh, Thổ Phiên còn cấu kết Tây Nhung phái thích khách tới, lẫn vào trong kinh hành thích, ý đồ giết chết Hưng Tông vương tử, đồng thời mượn cái chết này khơi mào chiến tranh hai nước.

[*thức lý nghĩa làhiểu biết, nhận thức lý lẽ]

Kết quả sự kiện kia, Hưng Tông vương tử ngược lại không bị tổn thương, còn cùng Tuyên đế ngầm kết minh, nhưng Tạ Nhân thì thật sự vì đánh nhau với thích khách mà bị trọng thương, còn trúng một mũi tên có kịch độc, thẳng đến lúc rời kinh ngày ấy tựa hồ cũng chưa hoàn toàn khôi phục. Tuyên đế đối với Tạ Nhân tình cũ chưa dứt, lại thiếu nợ ân nghĩa của y, đã sớm muốn đem đám phiên vương không biết tốt xấu kia diệt trừ, báo thù cho A Nhân của hắn, trước đó chỉ vì muốn giải quyết hai mối họa lớn là Tây Nhung và Nam Cương nên mới luôn kéo dài không quyết đoán.

Hạ Quách dám tư thông Thổ Phiên, còn tưởng rằng giảo biện hai câu là có thể thoát được tánh mạng sao!

Tuyên đế sát tâm đã nổi dậy, trên mặt lại vẫn nhàn nhạt, giơ tay phân phó: “Thổ Phiên trước kia là một nước phụ thuộc Đại Hạ, nhưng nhiều năm qua lại phụ thuộc vào Tây Nhung, khinh mạn triều ta, mấy lần hùa theo nhung di quấy nhiễu biên quan, đến nay cũng không thấy hối cải. Hạ Quách là hoàng thân, thế nhưng lại vì tư lợi mà đem quặng sắt bán cho quốc gia lòng muông dạ thú bực này, tội há có thể chỉ là buôn lậu? Án này sẽ giao cho Đại Lý Tự, Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài tam đường hội thẩm, không thể khinh thường.”

Thuần Vu Gia khom người lĩnh mệnh. Hình Bộ thượng thư Ngụy Uyên, Đại Lý Tự khanh Bàng Kiện cùng Ngự Sử đại phu Tào Văn cùng bước ra khỏi hàng ngũ bá quan, hướng Tuyên đế bảo đảm tận tâm tận lực thẩm tra xử lí án này, tuyệt đối không buông tha một tội nhân thông đồng với địch.

Đem mọi chuyện an bài xong xuôi, trên mặt Tuyên đế mới lộ ra vài phần tươi cười, hướng Thuần Vu Gia nói: “Ấu Đạo đi một chuyến này đã vất vả rồi, nếu không có ngươi cùng Hứa ái khanh bất kể an nguy tự mình điều tra, Hạ Quách còn tại Ích Châu lừa trên gạt dưới, đoạt tài phú quốc gia làm phì bản thân, há có ngày bại lộ tội lỗi. Trẫm đương nhiên phải trọng thưởng……”

Thuần Vu Gia vén vạt áo, tiến lên một bước quỳ rạp xuống nền đại điện, mở miệng đánh gãy lời nói của Tuyên đế: “Thần vốn là vương phủ trường sử, may mắn thời gian gần vua so với người khác lâu hơn một chút, mấy năm nay bệ hạ đãi thần ân trọng như núi, thần sao dám lấy việc tra xét một án nhỏ như vậy để lại nhận trọng ân từ bệ hạ? Thỉnh bệ hạ cảm thông cho tấm lòng trung thành của thần, không thể ân thưởng quá nhiều.”

Tuyên đế cảm động đến vội kêu người đỡ y đứng dậy, cười nói: “Ấu Đạo không màng danh lợi, thật là người trung nghĩa. Ngươi yên tâm, trẫm là minh chủ, có công tất phải trọng thưởng, cũng sẽ không quá mức sủng hạnh, để ngươi rơi vào chỗ khó xử. Ngươi tuổi còn trẻ, chức quan cũng không tính thấp, thăng tiếp cũng không hay. Trẫm sẽ thêm tước cho ngươi vậy, từ nay ngươi sẽ là nhị phẩm Tả Quang Lộc đại phu*, coi như là để ngợi khen.”

[*Quang lộc đại phu (光祿大夫): là một chức quan chưởng quản nghị luận, bậc cao nhất trong các quan văn, tương đương với chức cố vấn cấp cao bây giờ.]

Thuần Vu Gia một lần nữa tạ ân, đứng dậy tấu rằng: “Thần tự nhận bản thân vốn tài năng không bằng ai, nhưng lại được bệ hạ nhiều năm dìu dắt, có chết vạn lần cũng khó lòng báo đáp hết tâm ý của bệ hạ. Nay lại nhận ân sâu, không thể không làm chút chuyện để đáp đền thánh ân ― thần bất tài, nguyện tự thỉnh vào cung, vì bá quan văn võ trong triều làm gương, cũng vì thánh thượng giải nỗi ưu phiền lục cung trống trải.”

Một câu tự tiến cử này khiến Tuyên đế suýt chút nữa hôn mê té xỉu, càng miễn bàn đến văn võ bá quan đang nghĩ mọi cách trốn tránh vào cung. Đợi cho đại thần khắp điện phục hồi lại tinh thần, liền có không biết bao nhiêu ánh mắt như lưỡi đao sáng loáng chém tới trên người Thuần Vu Gia. Bao nhiêu người âm thầm cắn nát hàm răng hận y nhiều chuyện ― y đã thanh cao chính trực mà tự tiến cử như vậy, người khác không chịu vào cung chính là không biết hồi báo thánh ân, cái mũ này chụp xuống, mọi người dù có cố nghĩ muốn kéo dài ý chỉ tuyển phi của Tuyên đế cũng không được!

Thuần Vu Gia lại quỳ đến thẳng tắp, xem những ánh mắt sát khí đằng đằng sau lưng như gió thoảng mây bay, hai mắt y sáng quắc mà nhìn Tuyên đế: “Thỉnh bệ hạ thành toàn.”

Tuyên đế ngồi trên long ỷ một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện những ý nghĩ không đứng đắn, xấu hổ đến khiến toàn thân có chút nóng lên, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi. Mắt thấy chúng ái khanh bên dưới đều lấy ánh mắt giết người nhìn Thuần Vu Gia, vội vàng đứng dậy ngăn cản: “Ấu Đạo không cần nói nữa, trẫm biết ngươi trung quân ái quốc……”

Thuần Vu Gia lập tức khom người đáp: “Bệ hạ quá khen, thể nghiệm và quan sát thánh ý là bổn phận của thần tử. Lúc trước khi bệ hạ hạ chỉ tuyển phi, thần đã lưu ý việc này, chỉ tiếc người không ở trong kinh, không thể kịp thời hồi báo. Nhưng thần không tưởng được rằng, từ khi bệ hạ ban bố chỉ dụ đến nay đã qua hơn một tháng, trong triều lại vẫn không tuyển ra được một người làm phong phú hậu cung. Thần tuy thân phận thấp kém, không nên nhúng tay vào gia sự của bệ hạ, nhưng bệ hạ đã có chỉ, thần liền nguyện ý vứt bỏ một thân quan tước này, vào cung phụng dưỡng.”

Tuyên đế bị y không ngừng ép bức như thế, ngược lại có chút cao hứng, nhưng đồng thời cũng càng thêm lo lắng cho y về sau sẽ chịu cảnh đồng liêu xa lánh, trong lòng do dự, vừa không muốn đồng ý lại không bỏ được mà muốn đồng ý. May mắn có Hà thừa tướng vừa lúc đứng ra cứu giá, tay cầm ngọc giản tấu rằng: “Thuần Vu thị lang trung quân ái quốc, là tấm gương tốt của chúng thần, thỉnh bệ hạ suy xét cho tấm lòng chân thành của y, để y nhập cung phụng dưỡng. Còn về việc thăng quan tước, Thuần Vu đại nhân mới được phong làm Tả Quang Lộc đại phu, có thể coi đây là lệ, phàm người vào cung sẽ được ban thêm chức vị tương tự, bệ hạ thấy thế nào?”

Thuần Vu Gia lập tức quỳ xuống, không lên tiếng mà khấu đầu, bức bách Tuyên đế đi vào khuôn khổ.

Nếu đã chèn ép tới mức này rồi, Tuyên đế cũng đành thuận nước đẩy thuyền mà đáp ứng: “Tâm ý của Thuần Vu ái khanh, trẫm không muốn ngăn trở, vậy liền theo ý của ngươi, chuẩn cho ngươi vào cung. Ý chỉ ngày mai trẫm sẽ phái người đưa đến phủ của ngươi. Ái khanh là trọng thần triều đình, lại là nam tử, không thể như nữ tử bị bó buộc ở chốn thâm cung, vẫn nên làm tốt chức trách Trung Thư thị lang của mình, vì trẫm phân ưu.” Lại hướng về chúng thần nói: “Hi vọng chư vị ái khanh sẽ không vì người vào cung mà xa cách, vẫn giống như trước kia lấy thân phận đồng liêu mà giao hảo lẫn nhau.”

Sau khi hạ triều, Thuần Vu Gia liền thập phần tự giác đi theo Tuyên đế vào Văn Đức Điện, vừa vào trong điện liền quỳ xuống thỉnh tội: “Thần có tội, thỉnh bệ hạ xử phạt!”

Sắc mặt Tuyên đế hơi trầm xuống, ở trong điện đi qua đi lại dạo bước một hồi, cũng không thèm nhìn tới y: “Ngươi nếu biết chính xác tội của mình, vì sao một hai phải ở ngay trong triều, dưới cái nhìn chăm chăm của bá quan văn võ mà đưa ra việc này? Chẳng lẽ ngươi lén nói với trẫm, trẫm không đáp ứng ngươi hay sao? Ấu Đạo ngươi chính là tâm phúc theo trẫm từ khi còn ở vương phủ, trẫm đối đãi ngươi tự nhiên cùng người khác bất đồng. Trẫm vẫn luôn không chính thức nhắc tới chuyện tuyển ngươi vào cung, chính là vì Lễ Bộ còn chưa có định xong quy chế mới, trẫm sợ chuẩn bị không chu toàn, khiến các ngươi……”

Trong đầu Thuần Vu Gia lập tức bắt lấy hai chữ ‘các ngươi’ kia mà xoay chuyển, trên mặt lại không biểu hiện gì, chỉ liên tục thỉnh tội, nói bản thân hành sự lỗ mãng, cô phụ sự yêu quý của thánh thượng.

Quở trách một trận xong, tâm tình Tuyên đế rốt cuộc tốt lên một chút, đem Thuần Vu Gia kéo dậy, xoa nhẹ khuôn mặt xanh xao gầy gò của y, thương tiếc mà nói: “Ấu Đạo đi một chuyến này xác thật vất vả, thẩm án đã có Đại Lý Tự, ngươi đem toàn bộ hồ sơ đến đây cho trẫm, sau đó liền trở về an tâm nghỉ ngơi một thời gian đi.”

Thuần Vu Gia lại từ trong lòng móc ra một cuộn thánh chỉ, mỉm cười đặt vào trong tay Tuyên đế: “Trước lúc thần xuất phát, bệ hạ đã ban thánh chỉ, hứa cho phép thần tuỳ cơ ứng biến, hôm nay thần không làm nhục sứ mệnh, cuộn thánh chỉ này cũng nên đưa đến chỗ trong cung của thần rồi…… không biết thần nên dọn đến cung nào là thích hợp nhất?” Ngón tay Thuần Vu Gia cọ cọ vào lòng bàn tay Tuyên đế, xúc cảm tinh tế kia giống như mèo nhỏ cào đến mềm mại nũng nịu, cào đến trong lòng Tuyên đế từng trận tê dại.

Mấy ngón tay linh hoạt của Thuần Vu Gia từ lòng bàn tay Tuyên đế, nương theo che đậy của tay áo hướng về phía trước, dưới chân cũng tiến lên vài bước. Bất tri bất giác, nửa người của y đã thân mật khăng khít mà dán tới trên người Tuyên đế, mặt cũng cơ hồ dính cùng một chỗ, cả tiếng hít thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Thuần Vu Gia nắm tay Tuyên đế nhỏ giọng hỏi: “Trên thánh chỉ đã viết, ý tứ của ta cũng là ý tứ của bệ hạ. Ta hiện tại nghĩ muốn thực hiện nghĩa vụ làm phi của mình đối với bệ hạ, bệ hạ nhất định cũng có ý này đi?”

Tâm Tuyên đế nhảy loạn từng trận, mí mắt rũ xuống, lùi về sau hai bước. Nhưng mới lui một bước, eo hắn đã lặng yên phát ra một tiếng rên rỉ, người cũng cương cứng giữa chừng, một đợt sóng tình chưa lên liền đã chết non, Tuyên đế đành ho nhẹ một tiếng để che dấu: “Ấu Đạo mới vừa hồi kinh tất nhiên là mệt mỏi, không cần vội vã hầu hạ trẫm. Trẫm sẽ cho người thiết yến vì ngươi tẩy trần, ngày mai cho phép ngươi vào Phương Cảnh Điện tắm rửa, ngươi cứ an tâm dưỡng tốt tinh thần, đợi trẫm chuẩn bị tốt cung điện liền dọn vào trong cung ở.”

Thuần Vu Gia hận không thể lập tức khiến cho Tuyên đế biết rằng y không cần tĩnh dưỡng tinh thần, nhưng mà việc này không phải một mình y chịu là có thể thành. Không đợi y mở miệng, Tuyên đế liền kêu Vương Nghĩa vào hầu hạ bút mực, tự mình viết một đạo ý chỉ triệu Thuần Vu Gia vào cung. Thân phận ngay khi tiến cung chính là một trong ba phân vị cao nhất của cấp bậc tam phu nhân ― Thục phi, đồng thời ban cho quyền hành giải quyết lục cung.

Tuyên đế không thể không thiên vị sủng ái Thuần Vu Gia. Bởi vì Chu Huyên cùng Phượng Huyền đều là người tập võ, lại còn đều là những kẻ không an phận, tranh sủng tranh đến nỗi đối với hoàng đế hắn đây không xem ra cái gì. Thuần Vu Gia chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt, nếu không có chút thân phận sủng ái chống lưng, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị Chu Huyên một chưởng đánh chết, hoặc là bị Phượng Huyền ném một chén trà lủng đầu……!!!

Tuyên đế càng nghĩ càng lo lắng, thẳng đến lúc ăn cơm vẫn khẩn trương nắm chặt tay Thuần Vu Gia, ân cần dặn dò: “Trẫm cho ngươi mang theo mấy nha hoàn ma ma võ công cao cường tiến cung làm của hồi môn, sau khi vào cung vạn lần không thể cùng hoàng hậu và…… Trẫm cũng đã cho phép Phượng Huyền vào cung, chỉ là tạm thời chưa phát ra ý chỉ. Đến lúc đó ngươi không cần cùng bọn họ tranh chấp, hai người bọn họ đều có võ công hộ thân, vạn nhất làm tổn thương đến ngươi liền không tốt.”

Thuần Vu Gia đối với chút khó khăn này lại không để vào trong mắt, tuy cảm thấy Tuyên đế chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động. Y đứng dậy kính rượu, mỉm cười đảm bảo: “Ta đã dám ở trên triều tự thỉnh vào cung, thì cũng đủ bản lĩnh để chu toàn cùng bọn họ, sẽ không khiến bệ hạ lo lắng!”

Tuyên đế dù chưa thể lập tức yên tâm hoàn toàn, nhưng vừa ban yến tiệc vừa ban dục trì, cùng với quyền lực giải quyết tam cung lục viện ngang hàng với hoàng hậu, liên tiếp ba đạo ý chỉ đó cũng đủ để chấn động hậu cung. Hôm sau, thái giám liền đến phủ Thuần Vu Gia truyền chỉ, nào là khen y thông minh hiểu ý, vì nước tận trung linh tinh các thứ, cũng định ra ngày lành tháng tốt vào cung, chính là vào nửa tháng sau.

Tuy rằng Tuyên đế đã tận lực làm giảm đi ảnh hưởng của chuyện Thuần Vu Gia tiến cung, nhưng chỉ cần Thuần Vu Gia vừa đứng ở trên điện, đại thần cả triều liền sẽ cảm thấy khẩn trương đến quặng thắt ruột gan, sau khi hạ triều người chịu lui tới cùng y cũng chợt giảm đi không ít, còn lại đều là muốn tạo mối quan hệ tốt cùng y, nhằm nghe ngóng tâm tình Tuyên đế, kiếm chác chỗ tốt cho mình. Ngay cả mấy người cùng Thuần Vu Gia có quan hệ cá nhân tốt, không vì chuyện y vào cung mà xa lánh, nhưng cũng không khỏi có chút oán giận y: “Ngươi muốn vào cung, lén nói không được sao? Làm trò trước mặt văn võ triều thần, một câu nói kia của ngươi, chính là muốn đẩy chúng ta vào chỗ bất nghĩa. Hiện giờ gia tộc của ta đã phải thương nghị đến việc hy sinh một đứa con trai, đưa hắn vào cung phụng dưỡng……”

Thuần Vu Gia bình tĩnh mà nghe bọn họ tố khổ, áp xuống đắc ý nhàn nhạt trong lòng, ôn tồn trấn an: “Loại sự tình này hà tất cưỡng cầu, ta cùng với các ngươi bất đồng, ta xuất thân là cận thần trong vương phủ, bực đại sự thế này nếu không đi đầu, thiên hạ sẽ oán ta quên cội quên nguồn. Các ngươi đều xuất thân khoa cử, thượng tấu hiến dâng con cái, bệ hạ nếu chịu nạp còn đỡ, vạn nhất không chịu nạp thì sao? Vô duyên vô cớ khiến cho cốt nhục sinh ra hiềm khích, lại rước phải cái danh bán tử cầu vinh.”

Tuy rằng Thuần Vu Thục phi luôn khuyên mọi người không cần vào cung, nhưng vẫn có không ít người ở trên triều dâng biểu thượng tấu, thỉnh Tuyên đế đem con cháu nhà mình (hoặc là chính mình) nạp vào trong cung. Tuyên đế cảm giác sâu sắc ý tốt của chúng thần, thoái thác một hồi, thuận nước đẩy thuyền đem vị thần tử mà gia tộc lẫn bản thân y đều chưa từng một lần dâng thư thượng tấu ― Phượng Huyền, cũng tuyển vào trong cung, tấn phong là Hiền phi.

Về phần những người có ý nghĩ muốn vào cung kia, Tuyên đế đều cự tuyệt tất cả, còn đặc biệt ở trên triều trấn an mọi người: “Trẫm không phải phường háo sắc, trong cung có một hậu hai phi vậy là đủ rồi. Chúng thần không cần phải tự tiến cử nữa, trẫm cũng sẽ không cưỡng ép con cháu các ngươi vào cung, chuyện nạp phi, liền dừng ở đây.”