Bệ Hạ, Nhận Mệnh Đi!

Chương 73: Đoán già đoán non



Tuyên đế rốt cuộc hạ chỉ muốn nạp phi, chúng thần trong triều mỗi người như lâm đại địch, đêm đó liền chủ động đến phủ Hà thừa tướng thương nghị. Lúc này ngay cả người luôn luôn đạm nhiên xuất trần như Nhạc thái úy đều đi theo tới, cơm chiều qua đi, vừa cầm chén trà đầu tiên đã mở miệng: “Bệ hạ muốn tuyển phi từ trong triều, là tuyển ngũ phẩm trở lên hay là người có công danh đều tính? Hay cả đệ tử nhà quan không có công danh cũng ở trong vòng bị tuyển? Tuy rằng bệ hạ nói người được chọn sẽ do hoàng hậu quyết định, nhưng chúng ta chuyện nhà mình tự mình biết, có nguyện ý vào cung không, cũng phải trước tiên hướng trong cung báo một tiếng.”

Tự cho là bản thân tuy không phải thiếu niên nhưng vẫn còn anh tuấn, nói không chừng vẫn được hoàng thượng coi trọng ― Đại Lý Tự khanh ‘thân hình khổng lồ’ liền vội vã đáp trước tiên: “Không bằng chúng ta tự chọn vài thiếu niên chưa lập gia đình đưa vào cung trước? Lại nói, ta đây đã có vợ có con, sau khi tiến cung thì phải làm sao, ta có cần bỏ vợ không?”

Binh bộ thượng thư Hàn Cánh biếng nhác dựa trên ghế nói: “Chúng ta ở đây thương lượng thì có ích gì, hoàng hậu họ Chu, muốn tiến cung cũng tốt, không muốn tiến cung cũng tốt, đều đến tìm Chu gia mà nói chuyện!” Khóe miệng Hàn Cánh khẽ nhếch, mặt mày cũng có vài phần tối tăm, hạ giọng lầm bầm lầu bầu: “Đại tướng quân xảy ra chuyện, thế lực chống lưng của Chu gia cũng bị chặt đứt. Nhà mình bán con thoát tội còn chưa đủ, lại muốn đem chúng ta kéo theo vào. Thánh thượng mấy năm nay trong cung không một bóng người, lúc trước cũng chỉ từng điểm qua một mình Tạ Nhân. Hiện tại muốn tuyển phi từ trong triều, nào biết có phải do vị Chu hoàng hậu kia sau khi vào cung muốn thể hiện bản thân hiền huệ mà đề nghị ra?”

Lời oán giận của y cũng không vào tai người khác, đám người kia như cũ chỉ quan tâm việc tuyển phi. Hạ Trưng luôn luôn là người nhiệt tình nhất đối với hôn sự của Tuyên đế, thấy mọi người một mảng mây sầu mưa hận, liền đứng dậy nói: “Chúng ta trước tiên vẫn nên thương nghị chuyện người được chọn vào cung đi, theo lệ thì phải tuyển từ mười ba đến mười sáu tuổi, nhưng bệ hạ lại nói muốn chọn thần tử từ trong triều, cả triều trên dưới nào có ai tuổi nhỏ như vậy? Người nhỏ tuổi nhất chính là Tạ thái thú ở biên quan, hiện giờ cũng đã mười tám……”

Nhắc tới đến Tạ Nhân, ánh mắt Bàng Kiện bỗng nhiên phát sáng, mãnh liệt vỗ bàn đứng phắt dậy: “Đúng rồi! Chính là y! Bệ hạ trước kia chính là muốn cho y vào cung, chúng ta lặng lẽ thượng tấu lên tên của y, bệ hạ tất nhiên cảm thấy mỹ mãn!”

Bàng Kiện mới vừa kích động, Hạ Trưng liền ở một bên khiến hắn nhụt chí: “Theo lễ chế, hậu cung trừ bỏ hoàng hậu vẫn còn tam phu nhân, cửu tần, hai mươi bảy thế phụ, tám mươi mốt ngự thê. Dù cho có đem Tạ thái thú đưa vào cung, nhưng những phân vị còn lại vẫn phải tuyển người điền vào cho đủ số a?”

Một câu nói ra khiến cả phòng u ám.

Thấy cả đám không ai nói chuyện, Hà thừa tướng làm chủ nhân đành phải mở miệng: “Những cái khác cứ để từ từ thương nghị sau, về phần Tạ thái thú quả thật có thể triệu hồi kinh. Ta nhớ rõ lúc trước khi ta đến thăm y ở Lâm Xuyên vương phủ, y có nói qua một câu ‘thân này đã thuộc về thánh thượng’, hẳn là y không sợ vào cung. Những người được chọn còn lại, vẫn nên để người Chu gia vào cung hỏi thăm tin tức trước đã.”

Hàn Cánh đem chung trà đặt lên bàn, chậm rãi đứng dậy chỉnh trang quần áo nói: “Để ta đi Chu gia một chuyến. Ta cũng muốn hỏi xem gia tộc bọn họ hiện giờ còn có khí khái thế gia hay không, có phải thật sự muốn đem chính mình trở thành ngoại thích!”

Sắc mặt Hàn Cánh âm trầm, nện bước thập phần hữu lực, giống như giẫm đạp cho hả giận, một đường ra khỏi thính đường phủ Hà thừa tướng tạo thành một chuỗi thanh âm “Bình bịch”.

Tụ hội tại Hà phủ tan đi, mọi người liền tự an bài ai làm việc nấy. Hàn Cánh một mình đi Chu gia, Hạ Trưng đi tìm Lại bộ cùng Tông Chính nghiên cứu quan tước của triều thần sau khi vào cung, Hà thừa tướng lưu lại trong phủ, bình tâm tĩnh khí mà viết thư cho Tạ Nhân ở Hội Kê xa xôi, thông tri cho y việc tuyển chọn hoàng phi.

Mọi việc xử lý xong xuôi, chúng thần một mặt vẫn thấp thỏm lo âu thánh chỉ sắc phong sẽ rơi xuống đầu mình, một mặt chờ đợi vị cứu tinh từ Hồi Kê trở về để tiến cung.

Ai ngờ tin tức đầu tiên mà họ nhận được không phải là từ Tạ Nhân, mà là từ người đã được thăng làm Xuyên Trung học chính ― Phượng Cảnh. Phượng Cảnh từ lúc nhận được tin tức Tuyên đế muốn tuyển phi, người mà y lập tức nghĩ đến đầu tiên chính là đường đệ Phượng Huyền. Đứa nhỏ ngốc kia có thể hay không nhân cơ hội này liền tiến cung? Đừng nói Phượng gia bọn họ không muốn làm ngoại thích, cho dù có muốn đưa người vào cung cũng phải là nữ nhi mềm mại, một nam nhi văn võ toàn tài, nhân phẩm đoan chính, sao có thể giống như nữ nhân tiến cung tranh sủng!

Dưới tình thế cấp bách, Phượng Cảnh liền viết một bản tấu chương dài năm vạn chữ, mực tuông ra từ ngòi bút không biết hòa lẫn bao nhiêu là huyết lệ, chỉ cầu Tuyên đế cải tà quy chính, không cần đi theo con đường nam sắc không lối về. Nếu thật không thể bỏ xuống, Hội Kê vẫn còn một Tạ Nhân đang chờ hắn, Chu thị sinh ra một hoàng hậu, cũng có thể sinh ra một hoàng phi, thỉnh hắn buông tha cho đứa nhỏ mà Phượng gia ký thác nhiều hy vọng nhất, đừng để Phượng Huyền tiến cung.

Tấu chương này Tuyên đế vừa nhìn đến liền ném qua một bên.

Lôi đình mưa móc đều là thiên ân, đừng nói hắn để Phượng Huyền vào cung làm phi, ngay cả có vào cung làm cung nhân bình thường, cũng đã là vinh sủng đối với Phượng gia! Bản thân Phượng Huyền còn không dám kháng lệnh, Phượng Cảnh chỉ là một đường huynh không cùng chi tộc quản nhiều như vậy làm cái gì? Bản tấu chương kia viết đến thật chẳng ra làm sao, giữa những hàng chữ lại còn ẩn ẩn chỉ trích hắn háo sắc hoang dâm, quả thực buồn cười! Tuyên đế âm thầm ghi nhớ ở trong lòng, đem ngày về của Phượng Cảnh yên lặng đẩy lùi lại sáu năm.

Phượng Cảnh không chỉ viết tấu dâng lên Tuyên đế, mà còn viết thư gửi cho Hạ Trưng. Khuyến khích Tuyên đế lập hậu nạp phi chính là Hạ Trưng, trong lòng Phượng Cảnh, người này quả thực chính là đầu lĩnh dẫn đến mối họa thất thân của đệ đệ. Phượng Cảnh hung hăng đem người mắng một trận, bao nhiêu câu chữ tàn nhẫn đều mắng ra, đường đệ nếu thật phải vào cung, y liền tìm đến tận cửa Hạ gia đòi lí lẽ.

Hạ Trưng vô duyên vô cớ bị ăn mắng, mà lời mắng người của Phượng Cảnh lại cách xa quá không thể với nổi, vì thế Hạ Trưng liền đến phủ của Phượng Huyền, đem lá thư của huynh trưởng y đưa cho y xem, thỉnh y tự giải quyết. Phượng Huyền lúc này cũng vội đến sứt đầu mẻ trán, y liên tục nhận được thư tín từ Phượng Cảnh, trong thư vừa giải thích vừa an ủi, thỉnh thoảng còn muốn tới tận cửa đối mặt khổ khuyên y từ quan quy ẩn, bảo toàn trong sạch cho gia tộc.

Chu Huyên so với Phượng Huyền cũng không khá hơn bao nhiêu, Hàn Cánh tức giận Chu gia không biết cố gắng, sau khi tới tận cửa cùng lão tướng quân nói chuyện một hồi, lão phụ thân của Chu Huyên liền tiến cung hung hăng mắng y một trận.

Lúc Chu Huyên mới vào cung, Chu lão tướng quân Chu Hoài còn cảm thấy nhi tử vào cung là chịu tội, một mặt khuyên y hầu hạ Tuyên đế cho tốt, một mặt còn thường cho người vào cung an ủi. Sau khi bị Hàn Cánh gõ tỉnh một trận, nói Chu gia bọn họ bán con cầu vinh, vào cung lại nhìn thấy nhi tử ngày ngày thoải mái như vậy, liền cảm thấy y thật không vừa mắt, thậm chí hoài nghi lúc trước y nháo thành như vậy chính là vì muốn làm hoàng hậu.

Hạt giống hoài nghi một khi cắm rễ, Chu lão tướng quân liền càng nhìn càng cảm thấy sắc mặt nhi tử hồng nhuận, tinh thần vui sướng, không giống như bộ dáng bị bắt ép thị quân. Hơn nữa cung nhân xung quanh thỉnh thoảng còn lặng lẽ cùng lão nói hai ba câu, khen Chu Huyên được sủng ái như thế nào, Tuyên đế ngày ngày túc trực ở trong cung với y ra làm sao…… Đáy lòng Chu Hoài bỗng nhiên nhảy ra bao nhiêu chuyện xưa về hồng nhan họa thủy, dâm loạn cung đình, vừa gặp lại nhi tử liền giáo huấn y một trận, kêu y ít quấn lấy Tuyên đế, miễn cho thương tổn thanh danh của thánh thượng.

Đương nhiên, dạy con xong, Chu Hoài còn hướng y hỏi danh sách phi tần Tuyên đế muốn nạp vào cung. Chu Huyên liền che chặt liều chết, một câu cũng không chịu lộ ra, chỉ mơ hồ nói: “Phụ thân yên tâm, bệ hạ há phải kẻ háo sắc? Về sau có người đến phủ hỏi ngài, ngài chỉ cần bảo bọn họ an tâm là được. Trong triều được mấy người có thể so với ta, hậu cung có ta ở đây, bệ hạ há có thể coi trọng bọn họ.”

Lời này càng chứng thực suy đoán trong lòng Chu lão tướng quân. Ngặt nỗi hắn hiện giờ tuổi đã lớn, không đủ sức lực để đập cho Chu Huyên một trận, lại nói thân phận hiện tại của Chu Huyên đã là hoàng hậu, có cung nhân ở bên bảo vệ, hắn cũng không tiện động thủ, đành phải mỗi ngày chống quải trượng tiến cung, gõ nhịp tóe ra lửa trên mặt đất, khổ mắng đứa con bất hiếu này.

Có ngoại thích dùng thế lực bắt ép, hậu cung liền yên tĩnh được một thời gian không ngắn. So với ngày thường, Tuyên đế lúc thượng triều tinh thần cũng phấn chấn không ít, hạ triều xong lại đem địa hình núi sông, khí hậu sản vật, lính tốt trang bị của Nam Cương đều tổng kết một lượt, sau đó an bài sự vụ lớn nhỏ trong triều, chuẩn bị đến tháng mười hai liền ngự giá thân chinh.

Đúng vào lúc này, người mà chúng thần ngàn mong vạn ngóng ― Tạ thái thú, rốt cuộc cũng dâng tấu thư về tới triều đình.

Đáng tiếc vị thái thú này không theo đề nghị của mọi người tự thỉnh vào cung, mà là đem lực lượng quân binh thuỷ bộ do chính mình nuôi dưỡng dự trữ ở Hội Kê cùng vài lần diệt trừ thổ phỉ báo lên cho Tuyên đế, tỏ vẻ nguyện ý hợp lực cùng Tuyên đế công phá Nam Cương, báo đáp sự coi trọng và bồi dưỡng của Tuyên đế đối với y. Tấu chương không hề ẩn ý hay phóng đại, nghe vào tai chúng thần có vẻ giống như biến cố tuyển phi trong triều chưa từng truyền tới chỗ y, y cũng chưa từng nhận được tin tức từ Hà thừa tướng.

Chúng thần khắp điện nghe xong nội dung của phong tấu chương này đều tim gan quặn thắt, người duy nhất nhìn phong thư thấy cao hứng chính là Tuyên đế. Đợi nội thị đọc xong tấu chương, hắn liền cười khúc khích mà hướng về các đại thần tỏ bày khen ngợi: “Sau khi Tạ Nhân vào kinh, trẫm liền biết y có thể vì trẫm phân ưu, tuy rằng đã chưởng quản một quận thời gian khá dài, nhưng tâm vẫn như cũ hướng về quân vương. Trẫm lúc ấy chưa có ý định tiến công Nam Cương, y liền đã có thể phòng ngừa chu đáo như vậy, vì Hạ quốc mà huấn luyện thuỷ quân. Trẫm cảm thông được ý chí báo quốc này, hôm nay trẫm liền phong cho Phượng Huyền làm tứ phẩm Kiến Uy tướng quân, đợi đến cuối năm, Tạ tướng quân sẽ vì trẫm lãnh binh bình định Nam Cương!”

Chuyện Nam chinh có thể kéo dài thương nghị hai ba tháng, nhưng chuyện tuyển phi lại gần ngay trước mắt. Thấy Tuyên đế không thèm để ý đến việc Tạ Nhân không vào cung, Hà thừa tướng lại càng thêm sốt ruột. Hạ triều lão Thừa tướng liền lén tìm gặp Tuyên đế, thẳng thắng can gián: “Tạ thái thú xuất thân thế gia, làm người cẩn thận, mặc dù nắm giữ quân quyền nhưng lại cực kì trung thành, chúng triều thần đều thấy rõ như ban ngày. Bệ hạ đã muốn tuyển phi, sao không niệm tình y từng lấy thân phận hoàng hậu vào kinh, lại đối với bệ hạ tình thâm ý trọng, đem y nạp vào trong cung?”

Tuyên đế mỗi khi nhớ tới Tạ Nhân, trong lòng như cũ vẫn tràn đầy áy náy. Lúc trước hắn vì Chu Huyên mà đem Tạ Nhân đuổi ra khỏi cung, hiện giờ Chu Huyên lên làm hoàng hậu, lại đem Tạ Nhân trở về làm phi tử…… hắn còn mặt mũi nào để làm chuyện như vậy.

Huống chi theo hiểu biết của Tuyên đế đối với Tạ Nhân, y cũng không phải loại người sẽ quay đầu lại. Đời trước tính tình A Nhân quật cường, sau khi thiên hạ thái bình liền để thư lại rồi trốn đi. Đời này tính tình Tạ Nhân kỳ thật cũng không khác biệt là bao, trong mắt y không chấp nhận được nửa hạt cát, chỉ cần nhìn cách Tạ Nhân đơn độc rời kinh không thèm quay đầu nhìn lại sau khi tiêu diệt đám người của Tàng Vân thái tử liền biết.

Người quyết tuyệt như thế, lại ở kinh thành bị hắn dây dưa làm chậm trễ sự nghiệp, há có thể dùng một phi vị liền thu phục trở về.

Tuyên đế không muốn để Tạ Nhân chịu thêm ủy khuất, liền từ chối nói: “Cái tốt của A Nhân trẫm biết, y không phải người có thể vào cung để bị trói buộc cả đời. Trẫm cũng hiểu Thừa tướng quan tâm người được chọn vào cung, nhưng việc này liên quan đến tiền đồ của triều thần, trẫm muốn chờ một thời gian nữa, đợi Lễ bộ soạn ra chế độ mới rồi hẳn triệu người vào cung cũng không muộn.”

Hà thừa tướng rốt cuộc thăm dò được vài phần tin tức, liền đi an ủi đám đại thần sợ hãi vào cung trước tiên, sau đó mới tự mình đi gặp Chu lão tướng quân, hỏi thăm xem Chu hoàng hậu trong cung có từng lộ ra tin tức gì hay không. Chu hoàng hậu đích thật lộ ra tin tức. Chu Hoài ở trước mặt Hà thừa tướng cũng không nói lời giả dối, trực tiếp thuật lại cách nói của Chu Huyên: “Bệ hạ muốn tuyển người tài giỏi như hoàng hậu làm phi.”

Hà thừa tướng lại truy vấn: “Hoàng hậu là người ra sao? Có thể so với Hội Kê Tạ Nhân không?”

Chu lão tướng quân sắc mặt ửng đỏ, may là da mặt lão vốn đen, lại ở dưới ánh nến, nhìn không rõ ràng lắm, lão ho khẽ một tiếng mới đáp: “Hoàng hậu tuy rằng kỳ danh không hiển lộ ra ngoài, nhưng tài năng không thua gì đứa nghịch tử kia của ta.”

Hà thừa tướng rốt cuộc vừa lòng, mỉm cười cáo từ cùng Chu lão tướng quân, trở về liền lập tức gọi người truyền tin cho lão hữu Nhạc thái úy của mình cùng với đám người đang hội hợp ở trong Hà phủ nghị luận về chuyện tuyển phi kia, trong thư truyền đi chỉ viết ngắn ngủn vài chữ: “Phi phải xuất thân từ gia đình võ tướng.”

Có thể ra vào phủ Hà Thừa tướng phần nhiều là văn thần, sau khi nhận được tin liền thở phào một hơi, từ đó liền an tâm, ôm một bụng tính toán xem kịch vui mà tận tâm tận lực chuẩn bị cho việc nạp phi của Tuyên đế. Nhưng không lâu sau, Thuần Vu Gia cùng Hứa Duẫn áp giải thái thú Ích Châu là Hạ Quách vào kinh, lại nháo ra một đại sự khác, khiến toàn thể văn thần như bị chém một đao vào tim, biến bọn họ từ nhàn nhã xem kịch vui thành ngày đêm khó an giấc, lo lắng bản thân không bảo toàn được trinh tiết.