Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 78: Không có dừng lại, vẫn còn dây dưa



An Dạ Vũ còn muốn nổi điên, nhưng là chuyện lần trước là Tử Khê giải quyết, bây giờ con gáiđã hoàn toàn không bị bà ta khống chế nữa rồi, bà ta không thể làm gìkhác hơn là nói: “Bác Lâu của mày muốn mày chuyển về Lâu trạch ở.”

Tử Khê nghe xong cười ha hả, dường như là nghe chuyện lạ trên thế giới:“Con không có nghe nhầm chứ, bác Lâu muốn con chuyển về ở Lâu trạch? Năm đó là ông ta đuổi con ra, bây giờ lại muốn con chuyển về đấy ở, có phải là quá buồn cười rồi không?”

“An Tử Khê, bác Lâu của mày chịu để mày chuyển về Lâu gia, mày hẳn là phải cảm ơn trời đất. Lập tức thu dọn một chút theo tao trở về!”

Tử Khê cười lạnh, “Bắt đầu từ ngày đó tôi ra khỏi Lâu gia, tôi cùng Lâu gia một chút quan hệ cũng không có,tôi không thể nào chuyển về đó ở!”

“Mày phải chuyển về!” An Dạ Vũ nóng nảy, “Mặc kệ mày có bằng lòng hay không, lập tức thu dọn đồ đạc, theo tao trở về!”

“Mẹ lại làm ra chuyện gì?” Cô hiểu rất rõ mẹ mình, mỗi khi mẹ như vậy chính là lúc đang bị nói trúng tim đen.

An Dạ Vũ biết mình cái gì cũng không thể gạt được con gái, không thể làmgì khác hơn là nói thật ra: “Tao không có làm gì cả, Lâu Ngọc Đường muốn ly hôn với tao. Ông ta nói, trừ phi mày nghe theo sự sắp đặt của ôngta, cố gắng làm hết trách nhiệm của con gái Lâu gia, nếu không tao chỉcó thể ly hôn với ông ta!”

“Bác Lâu không thể nào ly hôn!” Tử Khê hừ mũi cắt lời bà ta, “Bác Lâu là thân phận gì chứ? Năm nay đã nhiềutuổi như thế còn có thể hành hạ bắt mẹ ly hôn, trừ phi chuyện xấu của mẹ bị ông ta bắt được tại chỗ.”

Có đôi khi, An Dạ Vũ thật rất hậncon gái thông minh như vậy. Đúng thế, Lâu Ngọc Đường bắt được bà ta đivào khách sạn, lúc ấy ông ta vừa bàn bạc xong chuyện làm ăn, đang muốnđi khỏi, vừa lúc lại đụng phải bà ta cùng một họa sĩ của bà ta vào khách sạn. May là lúc ấy chỉ có một mình Lâu Ngọc Đường, mặt hắn không chútthay đổi đi ra ngoài, thật giống như không có nhìn thấy bà ta. Lâu NgọcĐường căn bản là không quan tâm bà ta ở bên ngoài có bao nhiêu đàn ông,chỉ cần bà ta cẩn thận không bị bắt được nhược điểm là được, nhưng làlần này Lâu Ngọc Đường giận dữ lôi đình, thậm chí tuyên bố muốn cùng bàta ly hôn. Bà ta đau khổ cầu khẩn Lâu Ngọc Đường mới chịu thỏa hiệp, nói làm cho Tử Khê chuyển về Lâu gia ở, sau này nghe theo sự sắp đặt củaông ta. Nói trắng ra là, Lâu Ngọc Đường muốn cô làm quân cờ trong đámcưới làm ăn của ông ta, ông ta không nỡ hy sinh con gái ruột của mình,chỉ có thể hy sinh cô.

Tử Khê sau khi nghe xong, giận đến khôngmuốn nói chuyện với mẹ cô nữa. Bà ta cùng Hắc Diệu Tư dây dưa không rõcòn ở bên ngoài nuôi vô số tình nhân, khó trách Hắc Diệu Tư coi thườngbà ta. Lâu Ngọc Đường cũng không quan tâm đến bà ta, tất cả đều là bà ta tự tìm đến, thân là con gái của bà ta cô cũng không muốn đồng tình vớibà ta.

“Tử Khê, con thật không cứu mẹ sao? Bây giờ mẹ ngoại trừthân phận Lâu phu nhân ra, không còn có gì nữa. Nếu mẹ ly hôn như thế sẽ trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu này, thể diện của mẹ cũngkhông thể ngẩng đầu lên được. Con không thể cứng rắn như thế được!” AnDạ Vũ bắt đầu cầu khẩn.

Tử Khê có hận mẹ đến thế nào nữa cũngkhông muốn bà ta hai bàn tay trắng, “Tôi muốn đưa Nhạc Nhạc cùng chuyểnđến. Nhạc Nhạc không thể rời khỏi tôi.”

“Không thành vấn đề!” AnDạ Vũ nghe thấy cô đồng ý, trên mặt lập tức nở nụ cười, phòng ở trongLâu gia rất nhiều, thêm một đứa bé cũng không thành vấn đề.

“Được rồi, con mệt chết rồi. Hôm nay con vừa mới đưa Nhạc Nhạc trở về, lạikhông tiếp mẹ được, mẹ đi về trước đi!” Cãi cọ với mẹ một phen, cô mệtmỏi sức cùng lực kiệt.

An Dạ Vũ đạt được mục đích, cũng không muốn chọc giận con gái, đành phải rời đi.

Cô trở lại vào phòng, Nhạc Nhạc lập tức nhảy ra hỏi cô: “A Tử, bà kia thật là bà ngoại sao?”

Tử Khê gật đầu: “Nhạc Nhạc, chúng ta có thể phải chuyển đến nơi khác ở.”

“Nơi đó có rất nhiều người sao? Bọn họ là người xấu hay người tốt? Có bắt nạt A Tử không?”

Tử Khê hôn nhẹ lên mặt cô: “Nơi đó có mấy người không phải là người xấu,chúng ta chỉ ở một thời gian ngắn thôi, sau này sẽ trở về đây.”

Nhạc Nhạc gật đầu suy nghĩ một chút còn nói: “A Tử, con cảm thấy bà bà kia là người xấu, bà ấy không phải là mẹ của A Tử?”

Tử Khê ôm Nhạc Nhạc vào trong ngực, hốc mắt ươn ướt.

Xế chiều, cô đưa Nhạc Nhạc chuyển vào Lâu gia. Quản gia của Lâu gia, bácMạnh, cũng không thấy kỳ lạ, sai người giúp việc thu dọn cho các cô. Côvừa mới bước vào cửa, liền thấy anh em Lâu Tử Hoán. Lâu Tử Hoán vưa thấy cô, sắc mặt liền trở nên rất khó coi: “Sao cô lại ở chỗ này?”

Tử Khê liếc mắt nhìn về Lâu Nhược Hi phía sau hắn, lôi kéo tay Nhạc Nhạc,mặt không chút thay đổi: “Là ba anh gọi tôi chuyển về, anh hẳn là đi hỏi ông ta!”

“An Tử Khê, cô lại đang chơi trò xiếc gì đây?” Lâu Tử Hoán giận dữ bắt lấy cánh tay cô hỏi.

“Người xấu, buông A Tử ra, không được bắt nạt A Tử!” Nhạc Nhạc vừa thấy Lâu Tử Hoán động thủ với A Tử, ôm lất chân hắn mà đẩy đánh.

“Tiểu quỷnày là ai?” Lâu Tử Hoán lôi Nhạc Nhạc ra, “An Tử Khê, cô tốt nhất chotôi một lý do hợp lý, cô chuyển vào đây thì thôi, còn mang theo một đứatiểu quỷ đi vào!”

Có Nhạc Nhạc ở bên cạnh, An Tử Khê không muốncùng Lâu Tử Hoán cãi vã, cô ôm Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, vừa rồi chú khôngphải là muốn bắt nạt mẹ, không được vô lễ nha!”

Nhạc Nhạc mở mắtnhỏ, dùng hết sức uy hiếp, trừng mắt Lâu Tử Hoán, dường như muốn nói cho hắn biết, nếu hắn muốn bắt nạt Tử Khê, con bé sẽ liều mạng với hắn.

Lâu Tử Hoán thấy thế xem thường cười, nhìn kỹ tiểu quỷ này rất quen mắt,hình như đã gặp qua ở đâu rồi. Trong khi hai người đang ôm nhau, hắn lập tức nhớ lại lúc ở cô nhi viện Thiên sức, An Tử Khê ôm chính là đứa bégái kia. Hắn khó có thể tin nhìn về phía An Tử Khê: “An Tử Khê, cô lạiđưa đứa bé kia ra?” Tử Khê không khó hiểu tại sao hắn lại có phản ứngnhư thế, có thể trong mắt người bình thường, hành vi của cô đúng làkhông phù hợp với hành động của một người bình thường, nhưng là cô sốngđến hôm nay, mọi hành vi của cô đều không cần phải nhờ đến bọn họ dạydỗ.

“Anh. Sao Tử Khê sẽ tới đây?” Lâu Nhược Hi đứng ở phía sauLâu Tử Hoán, anh hai từ lúc nhìn thấy An Tử Khê, tựa hồ liền quên mất sự tồn tại của cô ta, mặt cô ta tái nhợt thật giống như chịu đả kích rấtlớn.

Ánh mắt An Tử Khê xuyên qua Lâu Tử Hoán, bắn thẳng về phíaLâu Nhược Hi, khóe miệng nở ra nụ cười. Cô nắm tay Nhạc Nhạc đi vào, lúc đi qua chỗ cô ta, cô nói: “Cô không nên hỏi anh cô, yên tâm, anh tacũng không muốn tôi xuất hiện ở đây.”

Cả người Lâu Nhược Hi runlên, nụ cười của An Tử Khê tràn đầy châm chọc, đầu ngón tay gắt gao bấmvào lòng bàn tay. An Tử Khê, tôi không muốn trêu chọc cô, vì sao cô lạiphải âm hồn bất tán như thế? Cô đã không chịu buông tay, vậy thì tôicũng sẽ không khách khí.

Tử Khê cùng Nhạc Nhạc trở lại, ngườigiúp việc đã chuẩn bị phòng khách, Nhạc Nhạc ngồi trong phòng, khó hiểunói: “A Tử, người ở đây một chút cũng không tốt. Chúng ta trở về có được không?”

Tử Khê sờ sờ đầu nhỏ của con bé nói: “Nhạc Nhạc, thậtxin lỗi con, từ cô nhi viện đi ra, mẹ lại đưa con đến đây, nhưng là A Tử không thể không quan tâm đến bà ngoại, cho dù bà ngoại không tốt, bà ấy cũng là mẹ của A Tử!”

Nhạc Nhạc gật đầu: “A Tử phải chăm sóc bàngoại giống như Nhạc Nhạc muốn chăm sóc A Tử. Không sao cả, Nhạc Nhạcmới không phải sợ những người xấu kia. A Tử, có Nhạc Nhạc bảo vệ mẹ.”

Tử Khê cảm động, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé. Nhạc Nhạc của cô,làm sao cô có thể không thương Nhạc Nhạc được chứ. “Nhạc Nhạc, A Tử đãliên hệ với trường học rồi, con phải bắt đầu đi học nha!”

Ánh mắt Nhạc Nhạc sáng lên: “Là giống như các bạn trên tivi kia đeo ba lô đi học sao?”

Tử Khê gật đầu, thấy mặt Nhạc Nhạc hưng phấn, cô cũng biết quyết định củamình là đúng. Cô gọi điện cho một người bạn trước đây, hy vọng có thểtìm cho Nhạc Nhạc một ngôi trường thích hợp để đi học. Người bạn đó rấtnhanh có hồi âm, bảo cô mang hồ sơ của Nhạc Nhạc đến trường học, bêntrường học đáp ứng nếu như Nhạc Nhạc đáp ứng được tiêu chuẩn kiểm tracủa bọn họ, sẽ làm thủ tục xếp lớp nhập học cho Nhạc Nhạc.

Haingười thu dọn xong, lúc này vú Trương tới gõ cửa, lại bưng thức ăn đivào, để ở trên bàn trà nói: “An tiểu thư, đây là cơm tối. Lão gia dặndò, trừ phi có tình huống đặc biệt, còn đâu thì hai người ở trong phòngdùng cơm.”

Tử Khê cười cười, không cần phải ăn cơm cùng với bọnhọ, cô mừng rỡ thoải mái: “Tôi biết rồi, vú Trương, xin thông báo vớilão gia, ngoại trừ cái phòng này tôi sẽ không đi chỗ khác, xin lão giacó thể yên tâm.”

Vú Trương nhìn một chút, gật đầu.

Cô cùng Nhạc Nhạc cơm nước xong xuôi, cô mở nước cho Nhạc Nhạc tắm rửa xong, kể chuyện cổ tích cho con bé, dỗ nó ngủ. Cô chủ mới làm mẹ, nhưng là đốimặt với Nhạc Nhạc, mỗi một việc cô làm cũng rất thuận tay, giống như làđương nhiên vậy. Nhìn gương mặt Nhạc Nhạc ngủ say, trong lòng thỏa mãncùng cảm động cơ hồ muốn tràn ra ngoài, cô hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏnhắn của nó, thu dọn bát đũa trên bàn, nhìn đã hơn 10 giờ, nói vậy những người khác đều đã ngủ rồi.

Cô bưng bát đĩa xuống lầu, dựa vàotrí nhớ mơ hồ, cô rất nhanh tìm được đến phòng bếp rồi đặt đồ xuống, vừa quay đầu lại cô liền nhìn thấy Lâu Tử Hoán, vẻ mặt lo lắng.

Cô sợ hết hồn, rất nhanh tỉnh táo lại, cô lạnh nhạt muốn đi qua bên người hắn, coi hắn như không tồn tại.

Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay cô thật chặt, tàn bạo nhìn chằm chằm cô: “Cô đi theo tôi!”

Tử Khê rất không muốn đi với hắn, nhưng luôn không đọ lại với sức lực củahắn, đành phải đi cùng hắn lên lầu đến phòng của hắn. Căn phòng này đãxảy ra quá nhiều chuyện không vui, cô bản năng kháng cự, chịu đựng đứng ở chỗ gần cửa, “Lâu Tử Hoán, tôi muốn về phòng ngủ, anh có gì thì nói mau đi.”

“An Tử Khê, tôi cho cô biết, vào được Lâu gia cũng khôngđại biểu cô có thể thích làm gì thì làm, cô tốt nhất anh phận một chút!” Lâu Tử Hoán bắt lấy cổ tay cô, hung hăng nói.

Thật là không cósáng ý uy hiếp, An Tử Khê rút tay về: “Lâu Tử Hoán, có bản lĩnh thì anhhãy nói với ba anh đi, nói ông ta không cần phải chú ý đến tôi, chỉ cầnông ta chịu bỏ qua cho tôi, tôi mừng rỡ còn chẳng kịp, vĩnh viễn sẽ biến mất trước mặt người nhà Lâu gia.” Cô nhắc nhở mình không cần phải vì sự hung dữ của hắn mà đau lòng, Tử Khê, mày có Nhạc Nhạc rồi, cái gì đềukhông phải sợ.

“Đã như vậy, cô cũng nên an phận một chút, tốtnhất không để cho tôi nắm được nhược điểm gì, nếu không cô được dạy dỗkhông chỉ là ba tôi ly hôn với bà ta, bà ta trở thành hai bàn tay trắng, mà ác độc hơn nữa là chỉ cần tôi muốn, tôi cũng sẽ làm hơn vậy.”

Tử Khê nhìn chằm chằm hắn, hận không thể xông lên cắn cho hắn vài miếng.

Cô dùng sức bấm vào lòng bàn tay, tự nói với mình phải tỉnh táo, không nên chấp nhặt với hắn. “Lâu đạu thiếu gia còn có dặn dò gì nữa không? Thậtsự tôi phải đi về nghỉ ngơi trước!”

Cô vừa đi đến cửa lại bị LâuTử Hoán kéo trở về. Lâu Tử Hoán đặt cô ép vào cánh cửa, nghiến răngnghiến lợi nhìn chằm chằm cô: “An Tử Khê, tại sao cô trước mặt tôi cònkiêu ngạo như vậy? Cô khiến cho Nhược Hi trở thành bộ dáng thế này, làmsao cố lại coi như không có chuyện gì xảy ra vậy, một chút áy náy cũngkhông có.”

Tử Khê buồn cười nhìn hắn, người đàn ông này ở bênngoài không ai bì nổi, nhưng trên thực tế lại như đồ heo mù quáng. Côhẳn là đầu óc cháy hỏng rồi mới thích hắn. “Lâu Tử Hoán, tôi cho anhbiết, chuyện của em gái anh tôi vĩnh viễn cũng không thể có áy náy. Anhbuông ra, tôi muốn về phòng!”

Lâu Tử Hoán muốn bóp nát cô ngaytại chỗ, lòng của cô rốt cuộc là làm bằng cái gì, sao lại giống như tảng đá, vừa lạnh lùng lại vừa cứng? Hắn siết chặt hai vai cô, ánh mắt hungác vô cùng: “Cô nói cô không thể nào áy náy? An Tử Khê, cô lại còn nóira lời như thế? Cô còn là người sao? Lòng dạ của cô căn bản không phảilà người, cô căn bản không có tim.”

“Tùy anh nghĩ thế nào thìnghĩ, buông ra, có nghe hay không, buông!” Cô dùng sức đẩy hắn, nhưngsức của hắn quá lớn, cô căn bản đẩy đánh hắn vẫn bất động, ánh mắt hắnthật đáng sợ, cô thực hoài nghi một giây sau hắn sẽ thật giết cô.

“An Tử Khê, chết tiệt! Cô nhỏ giọng một chút cho tôi, cô muốn gọi mọi người trong nhà đến sao?” Hắn không biết nên làm gì với cô bây giờ, cô làmcho Nhược Hi đau khổ đến không muốn sống, mà hắn lại không thể thật sựđối với cô như thế được. Hắn không cách nào quên được hình ảnh cô ngãnằm trên mặt đất, máu tươi đầm đìa ở trong phòng tắm, mặc dù đả thươngcô nhưng cũng khắc sâu trong lòng hắn.

“Vậy anh liền buông tôira, lập tức buông ra!” Cô cũng sợ những người khác phát hiện, bây giờ cô chỉ muốn cách thật xa anh em bọn họ. Lâu Nhược Hi thật là đáng sợ, côcó Nhạc Nhạc, không muốn lại đi trêu chọc cô ta.