Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 77: Làm mẹ của cháu



Tử Khê nghe xong lờinói của Lâu Tử Hoán, ngược lại còn cười! Cô không biết nên hận Lâu Nhược Hi hay là nên cảm tạ cô ta! Ở bên cạnh Lâu Tử Hoán, cô sống một ngàybằng một năm, vất vả lắm mới được giải thoát. Đúng, là phải vái lạy LâuNhược Hi đã ban tặng. May là đồ đạc của cô ở trong nhà Lâu Tử Hoán rấtít, cô chỉ đơn giản thu dọn một chút, không chút do dự rời đi.

Chỉ có Lâu Tử Hoán, khi cô thu dọn đồ đạc xong, lúc rời đi, sắc mặt của hắn phức tạp. Khi cửa đóng rầm một tiếng, hắn đấm một quả nặng nề lêntường, trong miệng phát ra tiếng gầm nhẹ tức giận.

“Anh!” LâuNhược Hi chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở cửa phòng nhìn hắn, chân cô tađi chân trần, mặc bộ đồ ngủ màu trắng, sắc mặt lại càng tái nhợt nhưtuyết, bộ dáng kia rất điềm đạm đáng yêu.

“Nhược Hi, làm sao em ra đây!” Lâu Tử Hoán bước hai, ba bước đi tới ôm lấy em gái về phòng.

“Anh!” Lâu Nhược Hi lúc nằm xuống túm thật chặt vạt áo hắn: “Anh sẽ không rời em đi phải không?”

Lâu Tử Hoán nghe thấy cô ta nói vậy, hận không được đánh mình mấy quyền,hắn hôn lên mặt cô: “Đứa ngốc, anh hai vĩnh viễn không rời bỏ em!”

Lâu Nhược Hi ôm thật chặt cổ hắn, thực sụ vui vẻ bật cười: “Anh, vậy chúngta vĩnh viễn ở chung một chỗ có được hay không?” Tử Khê có thể làm thìem cũng có thể. Anh, chúng ta cả đời ở chung một chỗ, cả đời không xarời nhau!”

Lâu Tử Hoán thân thể cứng đờ, hắn kinh ngạc liếc mắtnhìn em gái. Nhược Hi trong mắt tràn đầy lưu luyến si mê, đây không phải là tình cảm của em gái đối với anh trai, mà là tình cảm yêu say đắm của con gái đối với con trai. “Nhược Hi, chúng ta dĩ nhiên là cả đời ở cùng nhau rồi, bởi vì chúng ta anh em ruột a! Nhưng mà tương lai em nhấtđịnh sẽ tìm được một người chồng tốt, yêu thương em giống như anh. Đếnlúc đó, nói không chừng em lại còn ngại anh hai làm phiền đây!”

Hắn nói một lèo, Lâu Nhược Hi hôn lên môi hắn: “Anh, đời này em chỉ muốn ở cùng với anh thôi!”

Lâu Tử Hoán mạnh mẽ kéo tay cô ta ra, nhảy xuống giường: “Nhược Hi, bây giờ đã muốn, em ngủ trước đi, anh đi ra ngoài!”

“Anh!” Lâu Nhược Hi từ phía sau ôm hông hắn, “Tại sao Tử Khê có thể còn em lại không thể? Tử Khê có thể làm gì thì em cũng có thể làm!”

Lâu TửHoán hít sâu một hơi, giờ khắc này đã đến, hắn cũng không có quá nhiềubất ngờ. Mấy năm nay hắn biết em gái có bao nhiêu lệ thuộc vào mình,thậm chí có lúc hắn cơ hồ là dung túng nó lệ thuộc vào mình. Hắn muốnbảo vệ tốt em gái, không để cho nó bị tí xíu thương tổn, cho nên hắn tựlàm tê dại bản thân, chỉ cần một ngày không có phá vỡ, hắn cũng có thểlàm bộ cái gì cũng không biết.

Sau khi về nước, hắn và An Tử Khêlại dây dưa cùng nhau, cuộc sống cân bằng của hắn và Nhược Hi lại bắtđầu thay đổi. Hắn có thể cảm giác được Nhược Hi đối với An Tử Khê khángcự, hơn nữa có thể cảm giác được nó với hắn là tính độc chiếm, chính làhắn giả bộ ngu, hắn thậm chí nghĩ cả đời giả bộ ngu như vậy cũng là cóthể. Nhược Hi lại không ch

ịu, chuyện lần này đối với nó đả kíchrất lớn, nó cần được an ủi. muốn được ôm vào lòng. Hắn xoay người trởvề, ôm lấy cô ta, hôn nhẹ lên trán cô ta: “Đứa ngốc, không nên suy nghĩbậy bạ nữa! Nhanh ngủ đi!”

Lâu Nhược Hi nắm thật chặt tay Lâu TửHoán, mắt rưng rưng: “Anh, em thật sự không thể không có anh! Không cóanh, em thật sự sẽ chết, thật sự sẽ chết!”

Lâu Tử Hoán bị sựquyết liệt trong mắt Lâu Nhược Hi làm cho khiếp sợ, Nhược Hi từ nhỏ đếnlớn nhu nhược, hướng nội, lúc này trong mắt lại quyết liệt như vậy làmcho hắn sợ hết hồn. Hắn lập tức lộ ra an ủi cười: “Đứa ngốc, vừa rồi anh không phải nói với em, anh sẽ không rời bỏ em, vĩnh viễn sẽ không rờibỏ em!”

Nhược Hi còn không chịu bỏ qua, tiếp tục nói: “Anh, anhđáp ứng em, không cần gặp lại Tử Khê nữa, vĩnh viễn không được gặp lạicô ấy!”

Vĩnh viễn không được gặp lại cô ấy! Mới tưởng tượng đếnviệc này có thể xảy ra, nỗi sợ hãi, hoảng hốt nặng nề xông tới, hắn tâmtư hoảng loạn. Hắn đuổi cô đi ra ngoài, một người con gái như cô, muộnthế này ở trên đường cái, hắn không cách nào tưởng tượng nổi hình ảnh cô kéo hành lý đi trên đường cái. Hắn hận không được lập tức xông ra, bắtngười đàn bà chết tiệt kia trở lại.

“Anh hai!” Nhược Hi thấy hắnthất thần, cuống quýt gọi hắn, “Anh, anh biết không, em thật sự rất sợ,rất sợ Tử Khê. Mỗi lần cô ấy nhìn em đều rất hung ác, từ nhỏ đến lớn đều là như vậy. Anh không nên ở cùng một chỗ với cô ấy nữa, em không muốngặp lại cô ây!”

Lâu Tử Hoán lấy lại tinh thần, ảo não tại saomình lại còn lo lắng cho người đàn bà kia, lòng dạ cô ta độc ác như vậy, nếu không phải vì cô ta, Nhược Hi sẽ không phải chịu sự thống khổ này.Hắn quyết không thể tha thứ cho cô ta, tuyệt đối không thể bỏ qua cho cô ta, không thể. Hắn không thể dễ dàng bỏ qua cho cô ta như vậy, quyếtkhông thể!

“Ừ, anh đồng ý với em. Em cũng phải đáp ứng anh, ngủ thật ngon đi, cái gì cũng không cần nghĩ nữa, không tốt!”

Lâu Nhược Hi mặc dù không có đạt được mục đích, nhưng là nhất định anh haisẽ đáp ứng cô ta, sẽ không gặp lại An Tử Khê nữa. Cô ta an tâm cười,biết điều một chút nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

“Nhược Hi, ngày mai chúng ta trở về nhà cũ ở đi! Ở nhà cũ có vú Trương, có thể chăm sóc cho em. Em nói có được hay không?” Lúc cô ta sắp ngủ, Lâu Tử Hoán nói bêntai cô ta.

Nhược Hi mở mắt: “Anh, anh cũng sẽ chuyển về ở chứ?”

Lâu Tử Hoán hơi chần chừ gật đầu: “Ừ, anh với em cùng chuyển về đó!”

~~~~~ Vficland.info ~~~~~

Tử Khê thật vất vả mới lái xe trở về cái hang nhỏ của mình, trời đã rạngsáng. Cô vừa mới vào phòng, điện thoại liền vang lên, cô nhấn nút nghe,đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng nói nhỏ khàn khàn của Nhạc Nhạc: “A Tử, cô đã ngủ chưa?”

“Chưa! Nhạc Nhạc bây giờ đã muộn rồi,sao cháu còn chưa ngủ?” Lần trở về cô nhi viện Thiên sứ ấy, cô đã choNhạc Nhạc số điện thoại của mình để con bé có thể dễ dàng liên lạc vớicô.

“A Tử, Tiểu Nhạc không thấy.” Nhạc Nhạc nói xong khóc ô ô.

“Nhạc Nhạc, cháu đang khóc sao?” Vừa nghe thấy tiếng Nhạc Nhạc khóc, Tử Khêluống cuống: “Nhạc Nhạc, cháu đừng khóc, nói cho A Tử biết, tại saokhông thấy Tiểu Nhạc nữa?”

Hôm nay Tiểu mập tới đây, bạn ấy muốnchơi với Tiểu Nhạc, cháu không muốn cho bạn ấy chơi với Tiểu Nhạc. Người bạn ấy luôn bẩn bẩn, bùn trên tay cũng không có rửa, bạn ấy chơi vớiTiểu Nhạc sẽ làm cho Tiểu Nhạc bẩn hết. Tiểu mập không vui, cùng với bọn người cao to cướp Tiểu Nhạc. Bọn nó xé đứt cả tay và chân của TiểuNhạc. Tiểu Nhạc thật đáng thương, lông của nó bị rụng khắp nơi. Chị Vunói không vá lại được, Tiểu Nhạc đã chết, không còn người có thể nóichuyện với cháu rồi!” Nhạc Nhạc càng nói càng đau lòng, khóc càng thêmđáng thương.

“Nhạc Nhạc ngoan, Tiểu Nhạc không còn nữa, có A Tửngốc nói chuyện với cháu a! Đừng khóc được chứ. Lần sau lúc A Tử đến sẽmang cho cháu một con Đại Nhạc, có được hay không?” Tiếng Nhạc Nhạc khóc đáng thương, tim cô như bị dao cắt vào, chỉ thiếu điều cũng rơi nướcmắt theo.

“A Tử, lúc nào cô sẽ đến?”

Tử Khê dừng một chút, mấy ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, hoạt động phát ngôn ở Hi Hi đãtriển khai, những ngày qua cô cũng phải ra ngoài chụp ảnh, căn bản không rút ra được thời gian.

“A Tử, hôm nay mẹ viện trưởng đưa cháuđến gặp một chú cùng một cô. Cô kia trông rất xinh đẹp, hơn nữa cô ấynói cô ấy cũng yêu thích cháu, còn hỏi cháu có đồng ý để cô ấy làm mẹcháu không. Cháu không muốn gọi họ là ba mẹ. A Tử, cháu rời khỏi cô nhiviện thì vĩnh viễn cũng không gặp lại được cô! Nhưng là mẹ viện trưởngnói cho cháu, có ba mẹ có thể đi học, có thể có cuộc sống bình thường. A Tử, Nhạc Nhạc phải làm sao bây giờ?”

Tử Khê dường như gặp phảiđả kích thật lớn. Cô đã biết Nhạc Nhạc là trẻ mồ côi, sớm muộn gì cũngcó người muốn nhận nuôi nó, nó sẽ không vĩnh viễn chờ cô. Nếu như NhạcNhạc có ba mẹ mới, cô lại một mình đi! Cô thật không muốn Nhạc Nhạc đicùng người khác, thật không muốn người khác làm ba mẹ của Nhạc Nhạc. Tay cô bắt đầu run rẩy, trong lòng cũng bắt đầu phát run, một ý nghĩ trongđầu cô vỡ ra, trái tim tựa hồ cũng muốn lập tức lao ra khỏi lồng ngực.

“Nhạc Nhạc, cháu có bằng lòng để cho cô A Tử làm mẹ của cháu không?” Tử Khênghe xong câu hỏi này của mình, lúc cô nói ra, lòng cô trong nháy mắtđược ổn định, cô rốt cuộc rõ ràng là cô muốn con bé, muốn Nhạc Nhạc.

“A Tử, cô muốn làm mẹ của Nhạc Nhạc sao?” Nhạc Nhạc cũng giật mình, nókhông nghĩ A Tử có thể làm mẹ của nó, A Tử không phải là bạn của nó sao?

“Ừ, A Tử muốn làm mẹ của Nhạc Nhạc. Nhạc Nhạc, cháu có bằng lòng không?”Lòng Tử Khê trào lên, lần đầu tiên trong lòng cô nghĩ muốn một người như vậy, muốn đến nỗi tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

“A Tử làm mẹ củaNhạc Nhạc, A Tử làm mẹ của Nhạc Nhạc.” Nhạc Nhạc lẩm bẩm tự nói, lập tức lại hân hoan khẳng định: “A Tử muốn làm mẹ của Nhạc Nhạc, A Tử muốn làm mẹ của Nhạc Nhạc!”

Tử Khê cười, cô nắm chặt điện thoại: “NhạcNhạc, ngày mai A Tử sẽ đi đón cháu, sau này Nhạc Nhạc sẽ ở cùng một chỗvới A Tử, chúng ta phải vĩnh viễn ở chung một chỗ nha!”

“Vâng.Nhạc Nhạc muốn ở cùng với A Tử, vĩnh viễn ở chung một chỗ!” Nhạc Nhạcvui vẻ cười, mất đi Tiểu Nhạc, đau lòng cũng không còn quan trọng nữa.

Tử Khê an ủi Nhạc Nhạc đi ngủ, đặt đồng hồ báo thức. Sáng hôm sau dậy sớm, cô gửi cho Giang Viện một tin nhắn để xin nghỉ, lái xe đi.

Côđến cô nhi viện trực tiếp đi tìm viện trưởng Vương. Viện trưởng Vươngnói đã tìm được người nhà cho Nhạc Nhạc rồi, Tử Khê nói muốn nhận nuôiNhạc Nhạc, bà ta đầu tiên không đồng ý. Tử Khê từng chút thuyết phục, cô than thở khóc lóc, viện trưởng Vương cảm động, bảo người đưa Nhạc Nhạcđến.

Viện trưởng Vương hỏi Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, cô An Tử Khêđây con đã biết rồi, cô ấy nói muốn nhận nuôi con, con có bằng lòng haykhông?”

Nhạc Nhạc nhìn viện trưởng Vương một chút, lại nhìn mắtTử Khê, dùng sức gật đầu: “Mẹ viện trưởng, con muốn A Tử làm mẹ của con. Nhạc Nhạc không thích cô cùng chú kia, cũng không muốn gọi họ là ba mẹ. Mẹ viện trưởng, mẹ để cho A Tử làm mẹ con được không?”

Việntrưởng Vương không còn lý do nào từ chối, gật đầu với Nhạc Nhạc. Mỗi đứa trẻ ở đây, bọn họ đều hy vọng chúng có thể tìm được một gia đình thuộcvề mình. Bà có thể nhìn ra, Tử Khê là thật lòng yêu thương Nhạc Nhạc, mà Nhạc Nhạc cũng rất thích Tử Khê, điều này đối với Nhạc Nhạc mà nói đãđủ rồi.

Tử Khê làm thủ tục nhận nuôi Nhạc Nhạc với viện trưởng, tặng một phần lễ vật nho nhỏ, rồi đưa con bé lên xe.

Lúc cô muốn lên xe, thấy có một thằng bé ôm một con Tiểu Hùng khác tới,ngượng ngùng nói: “Nhạc Nhạc, chúng mình xé nát Tiểu Nhạc của câu, conTiểu Hùng này cho cậu, nó cũng đáng yêu giống Tiểu Nhạc nha!”

Tử Khê ý bảo con bé nhận lấy, Nhạc Nhạc không được tự nhiên nhận lấy nói: “Cám ơn cậu, nhóc mập, tớ tha thứ cho cậu!”

Những đứa trẻ khác cũng tới chào tạm biệt với con bé, mặc dù Nhạc Nhạc thường đánh nhau, lại rất ít nói chuyện với những đứa trẻ khác, nhưng lúc phải chia tay, cũng sẽ không nỡ. Tử Khê nói chuyện với viện trưởng một lát,mới dẫn Nhạc Nhạc lên xe rời đi.

Nhạc Nhạc ôm Tiểu Hùng, cười rất vui vẻ, một lát nó lại hỏi: “A Tử, cháu có thể gọi cô là A Tử không, hay là cháu gọi cô là mẹ!”

Tử Khê sờ sờ đầu nhỏ của Nhạc Nhạc, cười cười nói: “Nhạc Nhạc thích gọi gì thì gọi, nếu con chưa quen gọi cô là mẹ, có thể tiếp tục gọi là A Tửnha!”

“Vậy con muốn gọi là A Tử!” Nói xong lại thấy có gì khôngđúng, lập tức nói: “Bình thường con muốn gọi là A Tử, nhưng trong lòngNhạc Nhạc, A Tử chính là mẹ à!”

Nếu không phải còn đang lái xem,Tử Khê thật muốn ôm lấy con bé, hôn con bé. Hai người trở về phòng nhỏcủa cô, cô vừa mở cửa vừa nói với Nhạc Nhạc: “Nhạc Nhạc, sau này đâychính là nhà của con, mẹ còn chưa kịp bố trí, tối nay con ngủ cùng A Tử, có được không?”

“Vâng!” Cửa vừa mở, Nhạc Nhạc liền vọt vào, vừa mới đi vào liền đứng lại, ngẩn người nhìn một vị khách trong phòng khách.

Tử Khê ngẩng đầu cũng nhìn thấy, lạnh lùng hỏi: “Sao mẹ lại đến?”

An Dạ Vũ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc thì cả kinh một lúc,nói không ra lời, hồi lâu sau, bà ta mới hỏi: “Đứa bé này là ai?”

“Con bé là Nhạc Nhạc, là con gái nuôi của con. Nhạc Nhạc, đây là bà ngoại,gọi bà ngoại đi con.” Cô cất hành lý cho Nhạc Nhạc, rồi kéo tay con bénói.

Nhạc Nhạc vừa nhìn đến mặt bà ngoại kia đã cảm thấy hơi sợ,nhưng là A Tử bảo nó gọi bà ta là bà ngoại, nó không thể làm gì khác hơn là không tình nguyện nói: “Bà ngoại!”

An Dạ Vũ vừa nghe liền kêu lên: “Mày nhận nuôi trẻ con? An Tử Khê, mày điên rồi sao, mày nuôi mình mày còn không nuôi nổi, lại còn nhận nuôi thêm một đứa trẻ?”

TửKhê không muốn để Nhạc Nhạc thấy mẹ cô cùng cô cãi nhau, cô lôi kéo Nhạc Nhạc vào phòng, mở tivi: “Nhạc Nhạc, con xem phim trước, mẹ cùng bàngoại nói chuyện một chút.”

Nhạc Nhạc ngây ngẩn gật đầu, biết điều nghe lời.

Cô đi ra ngoài, khép cửa phòng lại, vẻ mặt lại trở về lạnh như băng nhìn mẹ: “Nói đi, mẹ đến tìm con có việc gì?”