Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 23: Ba mày gọi mày về ăn cơm



Tử Khê về nhà, mở cửa ra đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng đậm, cô nhíu mày lại, thì ra cơn ác mộng còn chưa có chấm dứt.

“Đứa con gái chết tiệt kia, mày chơi bời lêu lổng ở chỗ nào, bây giờ mớivề?” Giọng nói the thé của An Dạ Vũ ở trong căn phòng trống trải đặcbiệt vang dội.

Tử Khê không nhìn đến mẹ kêu gào, trở về phòng lấy quần áo đi tắm còn chuẩn bị đi ngủ . Cô hôm nay quá mệt mỏi rồi, thầmnghĩ ngủ một giấc thật ngon, còn phải nghĩ xem những ngày sau này phảiứng phó với lth như thế nào.

An Dạ Vũ nổi giận, liền tiến lên nắm tóc của cô: “Đứa con gái chết tiệt kia, mày có nghe được tao nói chuyện với mày không? Mày điếc sao?”

“Mày không nên thay ổ khóa, taokhi nào thì cho mày thay đổi ổ khóa chứ?” Đầu cô đau như đòi mạng, vừađổi khóa cửa, mẹ cô quả nhiên lại có biện pháp đánh một cái chìa khóamới của phòng cô. Không cho bà ta đi vào phòng một chút, bà liền hô togọi nhỏ, cô không biết bao nhiêu lần đã bị các hộ gia đình lầu trên lầudưới trách cứ! Cô cứ đổi ổ khóa mới, An Dạ Vũ chưa đến vài ngày là đã có được chìa khóa phòng mới của cô, cô thật sự khâm phục mẹ cô đúng làkhông gì không làm được.

“Như thế nào? Tao có chìa khóa thì làmsao? Tao là mẹ của mày, tao sinh mày ra , nuôi dưỡng mày, mày ngay cảcửa phòng cũng không cho tao vào?” An Dạ Vũ tức giận đến đỏ mặt, rồi gắt gao đánh lên cánh tay của Tử Khê để trút giận.

Tử Khê đã có thói quen mỗi lần mẹ của cô đến là lại dùng bạo lực, cô không để ý tới mẹcủa mình mà cười lạnh:“Bà tới đây làm gì? Chắc lại cùng bác Lâu cãinhau, bị ông ta đuổi ra ngoài chứ gì?”

“Mày câm miệng!” An Dạ Vũtrong mắt khó nén khổ sở, vài năm nay, nơi ở của con gái quả thật lànơi để bà ta tránh nạn. Bà ta mỗi đêm thường xuyên không về, có đôi khiđi đến nửa đêm liền không về nhà, trực tiếp đến nhà con gái ở. Lâu NgọcĐường hơn phân nửa thời gian không để ý tới bà ta, nhưng cũng có đôi khi gặp bà ta nửa đêm trở về nhà, lại quát mắng bà ta, thậm chí đuổi bà tara khỏi nhà.“Đứa con gái chết tiệt kia, tao ở nhà bên kia, đã chịu nhiều khổ sở, qua nhà mày mày lại đối xử với tao như vậy. Đây là lòng hiếuthảo của mày hả, mày còn có lương tâm không hả, đứa con gái chết tiệtkia.”

Tử Khê không muốn nói tiếp với bà ta nữa, cũng muốn bà hạhỏa xuống một chút, nếu không một lát nữa lại có hàng xóm đến thanphiền! “Con muốn đi tắm rửa, rồi còn đi ngủ, mẹ cứ tự nhiên đi”.

An Dạ Vũ thấy được mặt con gái đầy mệt mỏi, cũng không có khí lực làm ầm ĩ tiếp. Nhưng bà ta không quên mục đích tới đây lần này, đi theo phía sau nói: “Cuối tuần này, mày trở về nhà cũ một chuyến, ba mày gọi mày trởvề ăn cơm!”

Tử Khê dừng lại, cô đã bao nhiêu năm không trở lạiLâu gia. Năm ấy, khi cô mười tám tuổi , cô bị đuổi ra khỏi Lâu gia. Hainăm đầu tiên, lễ mừng năm mới, nghỉ lễ cô cũng trở về , nhưng Lâu gia có ai để ý tới cô. Có một năm, bởi vì anh em Lâu Tử Hoán về nhà, Lâu NgọcĐường nửa đêm gọi cô dậy, bảo cô rời khỏi Lâu gia. Sau năm đó, cô khônghề quay lại Lâu gia. Tốt nghiệp đại học xong, cô kiên quyết đem họ sửathành họ An, đến tận bây giờ, cô cũng chưa bước vào Lâu gia một bước. Vì vài việc này, An Dạ Vũ hàng năm đều cùng cô cãi cọ, hai năm mới bắt đầu đổi họ thậm chí đem cô đánh đến đầu rơi máu chảy. Cô cắn chặt răng, cóép cô thế nào cũng đều vô dụng mà thôi.

Hai năm trước, Lâu NgọcĐường đưa cho cô tiền học phí, tiền thuê nhà, phí sinh hoạt, linh tinhtổng cộng hơn hai mươi vạn nhưng cô đem trả lại cho hắn. Cô vẫn còn nhớnhư in vẻ mặt khiếp sợ của Lâu Ngọc Đường, cô nở nụ cười chiến thắng.May là sau khi lên đại học, cô vẫn vừa học vừa làm, năm thứ hai côchuyển ra khỏi căn phòng mà Lâu Ngọc Đường sắp xếp cho cô, chuyển đến ký túc xá của trường đại học. Mấy năm này, cô ở trong căn phòng dưới tầnghầm, đã phải trải qua ba ngày mới được ăn một gói mì. Có khổ sở khó khăn hơn nữa cô cũng đã từng phải trải qua, điều duy nhất cô luôn kiên trìlà quyết không động đến một hào nào của Lâu gia.

“Con sẽ khôngtrở về, bây giờ con cùng Lâu gia một chút quan hệ đều không có!” Nóixong, cô trở về phòng lấy quần áo chuẩn bị đi tắm.

An Dạ Vũ vừanghe xong, xông vào, kéo quần áo trong tay cô: “Mày đang nói khùng điêncái gì, thật vất vả ba mày mới mở miệng, gọi mày trở về ăn cơm, mày còn ở đó mà làm cao.”

“Ba của con à?” Tử Khê cười lạnh: “Ba con là ai, mẹ có thể nói cho con biết sao?” Bốn năm trước, khi cô muốn sửa họ , mẹ cô thiếu chút nữa đem cô đánh chết. Nhưng là cho dù mẹ của cô đem côđánh chết, cô cũng quyết không mang họ Lâu.

Sắc mặt An Dạ Vũ nhất thời trắng bệch, giáng cho cô một cái tát, trong phòng im lặng nhấtthời có tiếng vang dội. “Lần này là sinh nhật mừng 60 tuổi của Lâu NgọcĐường, muốn ở Lâu trạch tổ chức party. Ông ta cố ý nói với tao bắt màyphải trở về. Tao mặc kệ mày có muốn đi hay không, muốn đi thì cũng phảiđi, không muốn đi cũng phải đi. Mày dám không đi, tao liền la lớn lêncho mọi người đều biết, người trong thành phố này đều biết, mày là đứacon bất hiếu như thế nào, để xem còn có ai mời mày đi biểu diễn thờitrang nữa không?”

Người này chính là mẹ của cô, giống như ma cà rồng bám trên người cô, không hút cạn máu cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.