Bảy Ngày Kết Hôn Ngắn Ngủi: Mẹ Yêu Đừng Trốn

Chương 22: Bản hợp đồng một trăm ngàn



Tử Khê đờ đẫn trở lại chỗ ngồi, bên tai còn vang lên câu nói vừa rồi kia của Lâu Tử Hoán, trò chơi vừa mới bắt đầu! Trò chơi gì, cô không cần chơi trò chơi gì cả, cô đã sớm rời khỏi chiến trường, cô vì sao còn phải hầu hắn chơi trò chơi!

Lâu Tử Hoán cũng trở về, vẻ mặt hăng hái, biểu tình tái nhợt của Tử Khê làm hắn thấy sung sướng, hắn thích nhìn bộ dạng cô bị hắn dọa đến, muốn sau lưng hắn vụng trộm vui vẻ, An Tử Khê, cô nằm mơ.

Tử Khê hậnkhông thể xông lên xé nát gương mặt đáng giận kia của Lâu Tử Hoán, côhít sâu một hơi nói: “Lâu tổng, chỉ sợ là thật có lỗi, tôi không thể đại diện cho nhãn hiệu của quý công ty, chỉ sợ anh phải tìm người khác.”

Lâu Tử Hoán một chút cũng không ngoài ý muốn cô sẽ nói như vậy, nhưng thậtra Trần Hựu An bên cạnh cô lại vội vàng đỏ mặt. Cô ta cười ha ha kéo góc áo cô: “Lâu tổng đừng để ý, A Tử hay nói đùa, ngài đừng để ở tronglòng.”

Lâu Tử Hoán cười nói: “Ra là nói đùa thì tốt rồi, thiết kế Trần, chúng ta ký hợp đồng. Nếu An tiểu thư không thể đại diện cho nhãn hiệu thời trang mới của công ty tôi, cô phải bồi thường hợp đồng mộttrăm ngàn!” Lời này tuy là nói với Trần Hựu An, nhưng ánh mắt hắn lạinhìn chằm chằm vào Tử Khê, hắn muốn xem bộ dáng cô lâm vào đau đớn giãydụa.

Hắn quả nhiên là có chuẩn bị mà đến, Lâu Tử Hoán vì ngày hôm nay đã phải mất công chuẩn bị không ít a! Tim cô bắt đầu đập nhanh, sắc mặt trắng bệch, trong lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi lạnh. Người đànông trước mắt này, so với Lâu Tử Hoán năm đó càng đáng sợ hơn. Cô khôngthể hiểu nổi nhìn Trần Hựu An, chị Trần trước nay vốn cẩn thận chữngchạc, làm sao có thể làm ra chuyện như vậy.

Vẻ mặt Trần Hựu Ancầu xin cô, cô thật sự muốn cầm lấy túi xách hất đầu bước đi. Nhưng là,nghĩ đến lúc trước, tự cô không tìm thấy công việc, ngay cả cơm cũngkhông có để ăn, là chị Trần đã tìm cho cô có cơ hội được biểu diễn.

Chị Trần là sư phụ, là ân nhân, là bạn của cô, cô không thể nhẫn tâm được.Chỉ sợ Lâu Tử Hoán đã điều tra rõ ràng về chuyện của cô, buổi biểu diễnhôm nay chỉ sợ cũng là âm mưu, chị Trần ở Paris khắp nơi bị đả kích chèn ép, sau khi trở về nước cũng không có người để ý tới, làm sao đột nhiên có thể có được cơ hội trưng bày ở hội thời trang lần này. Sau khi trưng bày thiết kế thành công, lập tức liền mời chị Trần làm nhà thiết kế,tiếp theo ký hợp đồng trị giá một trăm ngàn, ván cờ rõ ràng là đã bàyxong, chờ cô nhập cuộc. Lâu Tử Hoán à Lâu Tử Hoán, An Tử Khê tôi rốtcuộc có tài đức gì, mà làm cho anh hao hết tâm tư như thế.

Trênđường về, sắc mặt Trần Hựu An khó xử, vẻ mặt áy náy nhìn cô: “A Tử, emcó thể mắng chị, nhưng là chị thật không có cách nào!”

An Tử Khêngồi ở ghế phụ, bên ngoài đèn neon đều bật sáng, lòng của cô lại rối bời không chịu nổi. Cô quay đầu sang hỏi: “Em muốn biết chân tướng!”

Trần Hựu An lái xe cẩn thận, thở ra một hơi nói: “Em cũng biết, chị làởPariscùng đường mới trở về nước. Nhưng là sau khi về nước, vẫn không có công ty nào muốn mời chị, cho dù tìm được việc cũng chỉ có thể làm trợlý cho người ta. Ba tháng trước chị cùng Uông Kiến Bân sang Mĩ tham giamột buổi biểu diễn thời trang, Lâu tổng cũng tham gia buổi biểu diễnthời trang mùa đông kia. Sau buổi biểu diễn, anh ta mời chị đi ăn cơm,nói ngưỡng mộ tài năng của chị, có thể tài trợ cho chị tham gia hội thời trang mùa hè lần này, nếu thành công, mời chị làm thiết kế chính chonhãn hiệu thời trang Hi Hi. Nhưng hắn cũng có một điều kiện duy nhất,chính là em. Chị lúc ấy cũng thấy kỳ quái, Lâu tổng làm sao có thể quenbiết em, nhưng là trên thực tế cũng không phải chị không đồng ý. Chị rất cần thành công, em cũng biết Nghiên Nghiên nhà chị bị bệnh tim bẩmsinh, Tống Tranh bây giờ muốn ly hôn với chị, anh ta bỏ qua không cầnNghiên Nghiên. Cho dù Nghiên Nghiên thật sự muốn anh ta, chị cũng khôngcó khả năng yên tâm. Chị cần tiền để làm phẫu thuật cho Nghiên Nghiên,chị thật là cùng đường rồi!”

Hốc mắt cô ta đỏ lên, nhớ tới khuônmặt tươi cười hồng hào đáng yêu của Nghiên Nghiên, nó mới 12 tuổi, nhưng là cô cho tới bây giờ chưa thấy nó khóc bao giờ. Nó thiện lương hiểuchuyện, mỗi lần nhìn thấy cô, liền thích ôm lấy cô, nói với cô về nhữngchuyện thú vị ở lớp học. Đứa con gái đáng yêu như vậy, ai có thể khôngyêu nó, ai có thể không thương nó!

“Kỳ thật theo chị thấy, emcũng Lâu tổng là quen biết từ trước có phải hay không, khẳng định hắn sẽ không đơn giản chỉ mời em làm người phát ngôn cho sản phẩm. Lúc ở Mĩ,chị đã nghĩ qua, nhưng là Tống Tranh mỗi ngày đều bắt chị ký vào đơn lyhôn, chị thật là không có biện pháp. Chị chỉ có thể tự thôi miên mình,Lâu tổng chính là ngưỡng mộ em, cùng lắm là muốn theo đuổi em. Không cóvấn đề gì, không có vấn đề gì! A Tử, em có thể mắng chị, có thể đánhchị, lần này là chị Trần thực có lỗi với em!”

“Chị Trần, không có việc gì!” Cô bày ra khuôn mặt tươi cười, lau đi nước mắt ở khóe mắt,“Lâu Tử Hoán sẽ không đối xử với em thế nào! Hơn nữa đây cũng là một cơhội mà, chị cũng biết, phòng ở của em còn thiếu kỳ cuối, lúc này kiếmmột khoản nhỏ, vừa lúc cần đến!”

Trần Hựu An cũng nhìn ra, Tử Khê đang an ủi mình. Nhưng là chuyện đã đến nước này, chỉ có thể kiên trìđi tiếp, các cô đã không còn đường lui rồi.