Bất Diệt Long Đế

Chương 219: Phơi thây hoang dã



Thiên Đà Tử thấy Lục Ly phẫn nộ vọt tới, không dám trái lệnh, nhưng cũng không dám thối lui.

Mặc dù trong mười mấy người này không có ai là võ giả Mệnh Luân Cảnh, nhưng hơn phân nửa đều là Hồn Đàm Cảnh, còn có hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, hắn sợ Lục Ly bị giết chết.

Hống

Lục Ly xông tới, không chút do dự, lập tức nhắm thẳng mười mấy người kia gầm lên một tiếng, phóng thích ra Long Ngâm thần kỹ. Đồng thời bắp thịt toàn thân phồng lên, đôi mắt chuyển màu trắng bạc, thả ra Nhiên Huyết thần kỹ.

Tiếng gầm này tựa như hung thú phẫn nộ gào thét, chấn động khiến đất trời đều phải rung lên, Thiên Đà Tử cảm thấy màng nhĩ đau nhói. Mười mấy tên võ giả trước mặt càng là ôm lấy đầu lăn lộn trên đất, trừ hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong ra, miệng mũi những người còn lại đều tràn ra máu tươi.

- Đúng là bá đạo.

Thiên Đà Tử âm thầm gật đầu, sau đó lại biến sắc. Trong cơn phẫn nộ Lục Ly hống lên như thế, sợ rằng cường giả phụ cận đều sẽ bị kinh động, vạn nhất còn có Mệnh Luân Cảnh hoặc Bất Diệt Cảnh ẩn núp quanh đây thì sao?

Thấy Lục Ly vận dụng di hình huyễn ảnh phóng tới hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, Thiên Đà Tử mới yên tâm phần nào. Thân hình hắn lóe lên, phóng vào trong mộ địa, tay cầm theo một chiếc bao tải lớn, định trước giúp Lục Ly thu thập lại tất cả hài cốt vương vãi xung quanh.

Như vậy, vạn nhất có cường địch tới, bọn hắn phải đào tẩu, Lục Ly cũng sẽ không còn gì bận tâm.

Ầm!

Lục Ly nhắm thẳng một tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong trùng trùng nện tới, tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong này đã tỉnh táo lại phần nào. Nhưng huyền kỹ di hình hoán ảnh của Lục Ly lại khiến hắn hoa hết cả mắt, căn bản không biết kích nào là thật, còn chưa kịp có phản ứng, đầu đã bị Lục Ly nện nổ tung.

Phanh phanh phanh

Chiến kích trong tay Lục Ly quét sang bên cạnh, nháy mắt lại nện chết ba tên Hồn Đàm Cảnh. Hắn thấy được tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong còn lại chính đang nổi giận vọt tới, Huyền lực trên người lập tức lấp lánh, lần nữa phóng thích long ngâm, phát ra một tiếng rống vang trời.

Tiếng rống này cơ hồ chỉ nhắm đến tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong đang vọt tới, người này phát ra một tiếng quái khiếu, bỗng chốc ngã vật trên đất, Lục Ly Kình Thiên Kích bất thần đánh xuống, lại giết một người.

Hai tên Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong bị nện chết, chiến đấu gần như cũng đã kết thúc. Lúc này Lục Ly đã đại khái hiểu rõ uy lực Long Ngâm thần kỹ, Hồn Đàm cảnh trung kỳ có thể nhẹ nhàng trấn áp, Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong cũng sẽ bị ảnh hưởng, còn với Mệnh Luân Cảnh thì hiệu quả lại không lớn.

- Chết, chết, chết đi …

Lục Ly phẫn nộ vung lên Kình Thiên Kích lần lượt nện xuống, đầu từng tên võ giả bị nện nát, toàn bộ đều biến thành thi thể không đầu.

Chỉ mấy cái chớp mắt, mười mấy võ giả đã bị Lục Ly đồ sát sạch sẽ, Lục Ly lại vẫn chưa hết hận, Kình Thiên Kích cuồng quét, đập tới từng cỗ thi thể, phải đến khi thi thể bị phanh thây mới chịu dừng tay.

- Chủ nhân, đừng nện nữa, mau tới thu thập hài cốt, địch nhân sắp tới rồi.

Thiên Đà Tử gấp gáp rống to, Lục Ly tỉnh táo lại, tung người bay vụt mà đến, Không Gian Giới Chỉ sáng lên, thu lại toàn bộ hài cốt. Những hài cốt này đã vương vãi khắp tứ xứ, không phân rõ là của ai, chỉ có thể mang hết về, sau đó tìm nơi nào đó an táng sau.



Hưu

Bên phía bộ lạc Địch Long truyền đến từng tiếng xé gió, Thiên Đà Tử quét mắt nhìn sang, trong lòng thoáng yên tâm, khẽ nói:

- Không sao, không có Mệnh Luân Cảnh, đều là Hồn Đàm cảnh, ta có thể đối phó.

- Ngươi đi đi, giết sạch, không lưu một ai!

Còn sót lại một ít hài cốt, Thiên Đà Tử không có Không Gian Giới Chỉ, không thể thu thập nhanh được, Lục Ly liền phất phất tay để hắn đi ngăn lại đám người kia, chính mình thì ở lại tiếp tục thu thập hài cốt.

- Được rồi!

Thiên Đà Tử lao vút mà đi, hắn không phóng thích Mệnh Luân, đối phó một đám Hồn Đàm Cảnh thì còn chưa cần dùng tới Mệnh Luân.

Thiên Đà Tử xách theo một thanh chiến đao màu hoàng kim, như một trận cơn gió bắn tới, tốc độ hắn nhanh hơn Hồn Đàm Cảnh nhiều lắm. Từng đạo hào quang màu hoàng kim lấp lánh mà qua, đi tới đâu, từng chiếc đầu lâu cứ thế bay vút lên không.

Ở Bắc Mạc, đẳng cấp võ giả được phân chia rất rõ ràng, cao hơn một cảnh giới liền có thể đè chết người, trường hợp vượt cấp giết địch rất hiếm khi xảy ra. Trừ phi ngươi có được huyết mạch thần kỹ cường đại, hoặc là huyền kỹ cao cấp mới có khả năng làm được.

Không phải người nào cũng đều là Lục Ly, những võ giả Hồn Đàm Cảnh tự nhiên khó là đối thủ của Thiên Đà Tử. Trăm năm trước Thiên Đà Tử đã là Hồn Đàm Cảnh đỉnh phong, một đời trải qua vô số chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, đối phó một đám Hồn Đàm Cảnh hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Lục Ly cấp tốc thu thập hài cốt, còn thu cả nửa khối bia mộ còn sót lại của ông ngoại. Sau khi hoàn tất xong xuôi, bên kia Thiên Đà Tử cũng đã chém giết được hơn phân nửa.

- Giết

Lục Ly như mãnh hổ xuất sơn, từ trên núi phóng vút xuống, lúc này sắc trời đã sáng dần, Lục Ly có thể thấy rõ tình hình dưới đó. Bịt mắt trên mặt đã cởi ra, giờ đã không cần che giấu tung tích, đối phương đều biết hắn là Lục Ly.

- Di hình huyễn ảnh!

Thân hình hắn huyễn hóa ra từng bóng quỷ ảnh, nhìn qua cứ như đang có mười một tên Lục Ly xông tới.

Mấy tên Hồn Đàm Cảnh nơi xa lập tức phóng ra Huyền lực, bắn ra từng đạo đao mang kiếm ảnh. Thân hình Lục Ly lắc lư trái phải, khiến bốn phía đều xuất hiện chiếc bóng của mình, công kích tầm xa của đám Hồn Đàm Cảnh không cách nào khóa chặt được chân thân.

Rầm rầm rầm.

Huyền lực phóng ra bổ xuống trên núi nhỏ, đại thụ bị chặt đứt ngang, bùn đất cát đá tung bay, bụi mù cuồn cuộn, cả ngọn núi nhỏ biến thành một mảnh hỗn độn, hoang tàn thảm liệt.

- Rống

Lục Ly lại sử dụng Long Ngâm thần kỹ, tiếng gầm thét dẫn lên cuồng phong rít gào, không gian chấn đãng, linh hồn gần mười tên Hồn Đàm Cảnh còn sót lại đau nhói lên, ông đầu quái khiếu.

- Chủ nhân, đừng rống nữa!



Thiên Đà Tử tròn mắt, tiếng rống này sẽ hấp dẫn tới càng nhiều địch nhân, Hồn Đàm Cảnh thì không sao, chứ nếu là Mệnh Luân Cảnh thì lại phiền phức to.

Lục Ly hồi thần lại, biết mình quá xung động. Lập tức kéo lê Kình Thiên Kích xông tới, vung lên Kình Thiên Kích nện cho một tên võ giả máu thịt be bét, sau đó thân thể lại lóe lên, huyễn hóa ra mấy đạo tàn ảnh, Kình Thiên Kích loạn quét, hất tung từng tên võ giả lên cao.

Chiến đấu kết thúc, toàn bộ võ giả đều bị chém giết, Thiên Đà Tử đảo mắt nhìn sang Lục Ly nói:

- Chủ nhân, rút thôi?

- Đi bộ lạc Địch Long, thời gian vẫn còn.

Lục Ly cắn răng, phía trước chính là bộ lạc, nơi đó còn có thi thể Lục thúc công. Chưa mang được thi thể Lục thúc công về hắn sao có thể cam tâm rời đi? Tới đó cả đi cả về cũng chỉ tầm một ném hương, thời gian vẫn kịp...

Thiên Đà Tử ngẫm lại cảm thấy cũng có lý, cường giả Vũ gia mà truy sát tới, thời gian một nén hương bọn hắn cũng không trốn được bao xa. Chỉ có thể hy vọng cường giả bí ẩn kia có thể kéo dài càng lâu.

Thiên Đà Tử mang theo Lục Ly phóng tới bộ lạc Địch Long, trên đường gặp phải mấy tên trinh sát, tất cả bị Thiên Đà Tử bắn ra mấy đạo Huyền lực giết chết.

Nửa nén hương sau, hai người đã tới bên ngoài bộ lạc, còn chưa tới gần, mùi xác chết liền đã xộc mũi, khiến người không khỏi buồn nôn. Đợi hai người tới gần xem xét, lập tức cảm giác dạ dày quay cuồng, tròng mắt Lục Ly đỏ ngầu lên.

Ngoài bộ lạc có hàng rào bao quanh, lúc này trên hàng rào chất đầy toàn là thi thể. Già trẻ lớn bé, nam nam nữ nữ, liếc qua ít nhất phải đến gần ngàn người. Thi thể đều thối rữa, ruồi muỗi bò đầy lúc nhúc

- Lục thúc công!

Ở bên cửa bộ lạc, Lục Ly thấy được một bộ thi thể già nua, con mắt thi thể kia trợn trừng lên, rõ ràng chết không nhắm mắt.

Bịch!

Lục Ly trùng trùng quỳ xuống, lão nhân này thuộc cùng một mạch với ông ngoại hắn, nếu không nhờ ông ấy, Lục Ly và Lục Linh sớm đã bị trục xuất khỏi bộ lạc, lưu lạc ngoài hoang dã.

Hiện tại lão nhân này lại bị giết vì hắn, hơn nữa còn chết không nhắm mắt, phơi thây hoang dã nhiều ngày như vậy. Lục Ly cảm giác tim như bị đao cắt, trong lòng toàn là áy náy và phẫn nộ.

Hưu

Đúng lúc này, trên bầu trời phía tây truyền đến hai đạo tiếng xé gió. Thiên Đà Tử lập tức cảnh giác, hắn ngước mắt nhìn lên, thấy được hai chiếc Mệnh Luân bảy màu, một chiếc Mệnh Luân còn có hai tầng, sắc mặt lập tức đại biến.

Hắn rống to:

- Chủ nhân, mau trốn, cường giả Mệnh Luân Cảnh Vũ gia đến rồi!