Bất Diệt Long Đế

Chương 220: Khua môi múa mép



 

Phương đông đã tảng sáng, một luồng kim quang phá vỡ đêm tối, vẩy khắp toàn bộ đại địa, chiếu rọi xuống Vũ Đế Thành nguy nga.

Trong thành, rất nhiều người dậy thật sớm, đêm qua phỏng chừng có rất nhiều người ngủ không ngon. Dân chúng trong thành thì lo lắng sợ hãi, sợ Bạch gia và Vũ gia khai chiến, liên luỵ bọn họ.

- Mau nhìn phía đông...

- Tới, rốt cuộc tới rồi!

Từng tiếng kinh hô vang lên, khiến sáng sớm của Vũ Đế Thành trở nên náo nhiệt. Vô số người đi ra ngoài nhìn bầu trời phương đông, rất nhiều nam tử ánh mắt trở nên mê say.

Ở địa phương mặt trời mọc, một chiếc Tử Kim Chiến Xa phá không bay đến. Chiến xa do tử kim chế tạo, phía trên khảm nạm rất nhiều bảo thạch, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Trước chiến xa đứng hai nữ tử tuyệt mỹ, so với bảo thạch thì càng làm cho người mê đắm. Hôm nay Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương mặc nhuyễn giáp, Bạch Hạ Sương là màu hỏa hồng, Bạch Thu Tuyết thì màu trắng. Nhuyễn giáp cũng không che kín toàn thân, bắp đùi thon dài tuyết trắng, bụng dưới dịu dàng, ngọc thủ như ngó sen bộc lộ ở trong không khí.

Trong tay Bạch Hạ Sương cầm một thanh thần cung màu đỏ, anh tư hiên ngang. Bạch Thu Tuyết thì cầm một cây trường tiên, không có lộ vẻ oai hùng, ngược lại càng thêm kiều mị.

Một đỏ một trắng, một động một tĩnh.

Hai cô gái này, tùy tiện một người cũng có thể làm cho vô số nam nhân thần hồn điên đảo, nhưng bây giờ xuất hiện hai cái, còn giống nhau như đúc. Rất nhiều nam tử trẻ tuổi trong Vũ Đế Thành đều tim đập tăng tốc, đôi mắt đầy vẻ si mê.

Mặt trời mới lên, ánh sáng vạn tia, Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết từ phương đông bay tới, tựa như đạp trên thải hồng. Ánh sáng kia như chuyên vì hai người mà sinh, giờ khắc này hai nàng ở trong lòng rất nhiều người tựa như tiên tử trên chín tầng trời, đẹp không sao tả siết.

Trong đại viện Vũ gia, rất nhiều công tử Vũ gia sớm đã bị kinh động, nhưng giờ khắc này bọn hắn lại quên thân phận của hai nàng, quên mất hai nàng là tới Thiên Đảo Hồ, rất nhiều công tử tim đập thình thịch, ánh mắt trở nên nóng bỏng, hô hấp dồn dập.

Hai tỷ muội một người sắc mặt bình thản như nước, một nàng lại ánh mắt hưng phấn, kiêu ngạo ngẩng đầu, quét nhìn từng khuôn mặt phía dưới, tựa như thị sát thần dân của mình vậy...

Liễu Di đứng ở phía sau hai tỷ muội, kỳ thực tư sắc của Liễu Di cũng không kém, nhưng giờ khắc này tất cả mọi người đều bỏ qua nàng. Trong lòng Liễu Di cũng không hi vọng người khác chú ý nàng, thân thể nàng căng thẳng, cực kỳ khẩn trương.

Chiến xa từ từ bay tới, đã tới quảng trường trong thành. Bạch Thu Tuyết không nói chuyện, Bạch Hạ Sương mở miệng, nàng chắp tay nói:

- Tiểu nữ Bạch Hạ Sương, đệ tử Bạch gia Thiên Đảo Hồ, cùng tỷ tỷ Bạch Thu Tuyết đặc biệt tới bái kiến tộc trưởng Vũ Hóa Thần, mong được gặp mặt.

Trong thành, tiếng huyên náo từ từ an tĩnh lại, phụ cận quảng trường dần dần tụ tập rất nhiều người, đương nhiên đều không dám nhích tới gần. Thám báo của Vũ gia thì đi lại xung quanh, dò xét tất cả tình huống có thể dò xét, muốn khống chế cục diện ở trong tay.

Đại viện Vũ gia rất bình tĩnh, Vũ Hóa Thần không có lộ diện, lát sau, một lão giả mang theo mấy Bất Diệt cảnh chậm rãi đi ra đại viện Vũ gia. Lão giả râu bạc khí tức cường đại, mạnh hơn Vũ Phi Nông rất nhiều, cùng một cấp bậc với Bạch Lãnh, tu vi Bất Diệt cảnh đỉnh phong.



Lúc này Vũ Phi Nông đi theo phía sau lão giả tóc trắng, sáu cường giả Bất Diệt cảnh sắc mặt yên lặng, nhìn không ra vui buồn, lại càng không giống như là tới đón tiếp hai tỷ muội.

Lão giả tóc trắng hơi chắp tay nói:

- Lão hủ Vũ Hóa Tiên, Vũ gia đại trưởng lão. Bạch Thu Tuyết Bạch Hạ Sương, hai viên minh châu của Thiên Đảo Hồ, thiên tư tung hoành, đẹp như tiên nữ, lão hủ sớm có nghe nói, hôm nay nhìn thấy quả nhiên bất phàm.

Vũ Hóa Tiên dừng một chút, lại tiếp tục nói:

- Hai vị tiểu thư không xa vạn dặm tới Vũ Đế Thành, không biết có gì chỉ giáo? Nếu là tới làm khách, lão hủ thay Vũ gia hoan nghênh hai vị, mời vào đại viện trò chuyện.

Thái độ của Vũ Hóa Tiên ôn hoà đúng mức, để người ta tìm không ra nhược điểm, thể hiện rõ khí độ của đại gia tộc.

Mời hai người vào đại viện trò chuyện, là cho song phương đường lùi, nếu như hai người đồng ý đi vào, Vũ gia nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi hai người.

- Hừ hừ!

Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương tự nhiên không phải tới làm khách, nếu như tới du ngoạn, thì sẽ đi Thiên Vũ Thành, ai không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới Vũ Đế Thành làm gì.

Bạch Hạ Sương hừ lạnh nói:

- Xin lỗi Vũ đại nhân, chúng ta không phải tới làm khách, mà là tìm Vũ gia đòi một cái công đạo. Nếu Vũ gia để tỷ muội chúng ta hài lòng, đại viện Vũ gia này chúng ta tự nhiên sẽ vào, nếu như không hài lòng, sau này tỷ muội chúng ta sẽ không đến Vũ Đế Thành một bước.

- Quả nhiên là đến gây chuyện!

Nội tâm mấy vị trưởng lão Vũ gia trầm xuống, nhưng không ai nói chuyện, Vũ Hóa Tiên cười nhạt nói:

- Công đạo? Hai vị tiểu thư muốn công đạo gì? Không biết Vũ gia đắc tội hai vị tiểu thư lúc nào?

- Không phải đắc tội!

Bạch Hạ Sương lạnh giọng nói:

- Mà là thiếu tộc trưởng nhà các ngươi, ở Long Đế Mộ thiếu chút nữa giết chết tỷ tỷ của ta, sau khi lão tổ tông biết được, bảo tỷ muội chúng ta tới đây hỏi Vũ gia một chút, chuyện này các ngươi chuẩn bị xử lý như thế nào? Sẽ không đến mức làm như không thấy đó chứ?

Xôn xao...

Trong đại viện Vũ gia nhất thời vang lên một mảnh nghị luận, rất nhiều người giận dữ không thôi.

Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Mộ bị Lục Ly giết chết, sau khi Lục Ly đi ra, người Vũ gia muốn bắt hắn, Bạch Lãnh xuất thủ ngăn trở, còn phế hai trưởng lão của Vũ gia, cuối cùng Vũ Phi Giáp còn bị một cường giả thần bí ở Thiên Đảo Hồ chém giết.



Chuyện này làm Vũ gia tổn thất lớn, Vũ gia còn chưa đi chất vấn Thiên Đảo Hồ, không có đi hỏi Bạch gia đòi công đạo. Bạch Hạ Sương và Bạch Thu Tuyết đã tới cửa hỏi tội?

Này thật là đổi trắng thay đen, thật khinh Vũ gia bọn hắn là tiểu gia tộc bất nhập lưu, có thể tùy ý ức hiếp sao?

Sắc mặt đám người Vũ Phi Nông chìm xuống, Vũ Hóa Tiên vẫn còn tốt, thần sắc không có biến hóa. Hắn khoát tay áp chế mấy trưởng lão ở sau lưng muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn Bạch Hạ Sương nói:

- Có phải hai vị tiểu thư có hiểu lầm gì hay không? Thiếu tộc trưởng nhà ta chết ở trong Long Đế Mộ, hung thủ chính là người của Thiên Đảo Hồ các ngươi. Sau đó hai vị trưởng lão bị Bạch Lãnh gây thương tích, Vũ Phi Giáp thì chết ở Thiên Đảo Hồ. Các ngươi còn tìm chúng ta đòi công đạo?

- Ta tới nói đi!

Bạch Thu Tuyết vỗ vỗ bả vai của Bạch Hạ Sương, Bạch Hạ Sương lui về phía sau, Bạch Thu Tuyết đi đến phía trước, khẽ mỉm cười nói:

- Vũ Hóa Tiên trưởng lão, ngươi không nên lẫn lộn khái niệm, chuyện này Thu Tuyết chứng kiến tất cả, rõ ràng đều đuôi sự việc.

- Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Sơn muốn giết ta, Lục Ly là hộ vệ của ta, vì bảo hộ ta mới liều chết chém giết với Vũ Linh Hư. Sau đó người gia tộc của các ngươi muốn giết Lục Ly, Lục Ly là người của Bạch gia chúng ta, Lãnh thúc vì bảo hộ chúng ta mới ra tay. Lãnh thúc vốn có cơ hội chém giết trưởng lão của Vũ gia các ngươi, nhưng cuối cùng lại mở một mặt lưới, đã là cho Vũ gia các ngươi mặt mũi.

- Về phần Vũ Phi Giáp chết, chúng ta cũng không nhận ra cường giả thần bí kia. Các ngươi muốn báo thù cứ đi tìm hắn, không liên quan tới Bạch gia chúng ta, nói như vậy... các ngươi có hiểu không?

Ngữ khí của Bạch Thu Tuyết bình thản, ăn nói rõ ràng minh xác, hơn nữa lời của nàng cho người một loại cảm giác tín nhiệm, tựa hồ một đại mỹ nhân như vậy sẽ không gạt người.

Lời của nàng làm cho cả thành huyên náo, chẳng lẽ sự tình thật như nàng nói?

- Chuyện cười!

Vũ Phi Nông cũng nhịn không được nữa, cười giận dữ nói:

- Thu Tuyết tiểu thư ngươi mới là lẫn lộn khái niệm, ngươi nói ở trong Long Đế Sơn, Linh Hư muốn giết ngươi? Đây chỉ là lời nói từ một phía của ngươi. Ngươi chưa chết, Linh Hư lại chết, đây là sự thật không thể thay đổi, mặc ngươi khua môi múa mép, cũng không thể thay đổi sự thật này.

- Lời nói từ một phía?

Bạch Thu Tuyết cười nhạt, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía đại viện Vũ gia, lớn tiếng nói:

- Liên Nhi muội muội, lúc này hẳn ở trong đại viện Vũ gia a, mời nàng đi ra nói chuyện.