Bất Diệt Long Đế

Chương 221: Hắn



 

Liên Nhi muội muội tự nhiên chính là Tử Liên Nhi, Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương là minh châu của Thiên Đảo Hồ, Tử Liên Nhi lại là minh châu của Thiên Vũ Quốc, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tiểu thư, nữ thần trong mộng của vô số nam tử Thiên Vũ Quốc.

- Hưu!

Bị điểm danh, Tử Liên Nhi tự nhiên không thể giấu nữa. Nàng bay lên trời, một chiếc chiến xa hoàng kim xuất hiện, Tử Liên Nhi đứng ở trên chiến xa, thấp giọng thi lễ nói:

- Liên Nhi gặp qua Thu Tuyết tỷ tỷ, Hạ Sương tỷ tỷ.

Hôm nay Tử Liên Nhi mặc một bộ váy dài màu lam nhạt, ngang hông buộc một sợi tơ màu vàng, lộ ra eo thon rất nhỏ, mái tóc đen nhánh dùng một cây mộc trâm màu xanh tùy ý búi lên, trông mềm mại đáng yêu mà lại tú lệ, đôi mắt sáng ngời tựa hồ có thể nói chuyện, sở sở động lòng người.

Bạch Thu Tuyết và Bạch Hạ Sương đáp lễ, Bạch Thu Tuyết cười nói:

- Liên Nhi muội muội vẻ mặt toả sáng, đẹp đến làm cho người si mê, xem ra thương thế đã hoàn toàn khôi phục. Liên Nhi muội muội, không biết còn nhớ trận chiến ở Long Đế Sơn không?

Tử Liên Nhi thở dài nói:

- Tự nhiên nhớ rõ, ân cứu mạng của Lục công tử, Tử Liên Nhi nào dám quên?

- Ân, Liên Nhi muội muội hiểu lễ nghĩa!

Bạch Thu Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Vũ Hóa Tiên nói:

- Hóa Tiên trưởng lão, ngày đó Vũ Linh Hư nhập ma, không chỉ muốn giết ta. Thiếu chút nữa còn giết Liên Nhi muội muội, Dạ Vũ Hàm tiểu thư, Dạ Long Vũ công tử, Đỗ Tử Lăng công tử cũng thiếu chút nữa bị hắn giết chết. Ta muốn nói là... nếu như không phải Lục Ly giết Vũ Linh Hư, lúc này Vũ Linh Hư đã phạm phải sai lầm lớn, Vũ gia các ngươi đã sớm hôi phi yên diệt rồi, cho nên các ngươi không chỉ không thể giết Lục Ly, còn phải cảm tạ hắn!

Xôn xao!

Cả thành sôi trào, Tử Liên Nhi không nói chuyện, điều này chứng minh nàng nhận đồng ý kiến của Bạch Thu Tuyết. Hơn nữa Bạch Thu Tuyết còn nói Dạ Vũ Hàm, Dạ Long Vũ, Đỗ Tử Lăng đều thiếu chút nữa bị giết, chuyện này sao có thể nói lung tung? Đây là có thể tìm người đối chất, lấy thân phận của Bạch Thu Tuyết, không có khả năng nói dối bậy bạ như vậy được.

Như vậy tất cả đều là sự thật?

Vũ Linh Hư ở trong Long Đế Mộ nhập ma, muốn giết đám người Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi… cuối cùng Lục Ly chém giết Vũ Linh Hư, Lục Ly không chỉ không có lỗi, ngược lại cứu Vũ gia một mạng?

Thử nghĩ xem, nếu Bạch Thu Tuyết, Tử Liên Nhi, Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng đều chết ở trong tay Vũ Linh Hư, Vũ gia nhất định sẽ bị mấy đại gia tộc kia chém tận giết tuyệt, Vũ Đế Thành cũng có thể chó gà không tha...

Vũ Hóa Tiên ngây người, Vũ Phi Nông á khẩu không trả lời được, chuyện này Tử Liên Nhi vẫn không có nói cho Vũ gia, đám người Dạ Vũ Hàm, Đỗ Tử Lăng cũng không nói, bọn họ làm sao biết?

Vốn là chiếm đại nghĩa, nháy mắt tình thế nghịch chuyển, Vũ gia ngược lại trở thành tội nhân, Vũ Hóa Tiên có cảm giác không biết làm sao bây giờ.

Chuyện này mấu chốt nhất là ở Tử Liên Nhi.

Lần này Tử Liên Nhi đến là đại biểu Tử gia, vốn tưởng là tới giúp Vũ gia, không nghĩ rằng lúc này lại làm chứng giúp Bạch Thu Tuyết, khiến cho Vũ gia không kịp ứng phó, đuối lý rồi...

Đuối lý, vậy thì đại biểu đám người Bạch Hỉ có thể công khai xuất hiện, quang minh chính đại khai chiến với Vũ gia, hôm nay không cẩn thận, sợ là cơ nghiệp vạn năm của Vũ gia sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.



- Hừ hừ!

Thấy Vũ Hóa Tiên không nói chuyện, Bạch Thu Tuyết mở miệng:

- Vũ trưởng lão, sao không nói chuyện? Vũ gia cc ngươi có phải nên cho chúng ta một cái công đạo hay không? Nếu như ngươi không thể làm chủ, thì để tộc trưởng Vũ Hóa Thần đi ra nói chuyện.

- Ngươi muốn công đạo gì?

Một thanh âm như thú gầm từ trong đại viện Vũ gia truyền đến, sau đó mấy thân ảnh bắn ra, trên người trung niên đi đầu có hung uy mạnh mẽ, bọn họ nháy mắt liền bay ra đại viện Vũ gia, đứng vững ở trước đám người Vũ Hóa Tiên.

Vũ Hóa Thần như một con thú vương, ánh mắt khóa chặt Bạch Thu Tuyết nói:

- Cháu của ta chết rồi, Vũ gia ta chết một trưởng lão, phế hai trưởng lão, nha đầu Bạch gia ngươi còn muốn như thế nào? Có phải muốn Vũ Hóa Thần ta lấy đầu tạ tội hay không? Người Vũ gia ta đều ở đây, ngươi muốn lấy đầu ai, cứ tự tiện.

Lời nói của Vũ Hóa Thần khiến bầu không khí trong thành trở nên đè nén, tựa hồ như đọng lại, các trưởng lão Vũ gia lặng lẽ phóng thích sát khí, tựa hồ một lời không hợp sẽ đại chiến.

Bất quá vừa nghĩ mọi người đều có thể hiểu, bất luận chuyện đã xảy ra như thế nào, Vũ Linh Hư chết, Vũ gia tổn thất ba trưởng lão, mặt mũi mất hết, lúc này Bạch Thu Tuyết và Bạch Thu Tuyết lại hưng sư vấn tội, coi như là người hiền lành cũng sẽ liều mạng.

- A a!

Bạch Thu Tuyết mặt không đổi sắc, Bạch Hạ Sương thì không chút sợ hãi, ngược lại lộ ra vẻ tức giận, Bạch Thu Tuyết bình tĩnh nhìn Vũ Hóa Thần nói:

- Vũ tộc trưởng thật uy phong? Thật coi Bạch gia chúng ta dễ khi dễ sao?

Hưu!

Bạch Thu Tuyết bắn ra tín hiệu, ở giữa không trung nổ tung, như pháo hoa nở rộ.

Hưu…

Trong núi lớn ở phía nam Vũ Đế Thành, mười hai võ giả bay lên, mười một cái Mệnh Luân bảy sắc xuất hiện, trước mười một người, có một lão giả lông mi trắng lăng không đi đến, còn chưa nhích tới gần, khí tức như hồng hoang mãnh thú đã đập vào mặt, khiến con dân toàn thành hoảng sợ.

- Vũ tộc trưởng quả thực rất uy phong!

Lão giả bay vụt đến trong thành, hắn đứng ngạo nghễ ở giữa không trung, cười lạnh nói:

- Tộc trưởng nhà ta cũng không dám gầm nha đầu Thu Tuyết và Hạ Sương như vậy, lá gan của ngươi rất lớn nha. Tới, muốn gầm thì gầm với lão phu, lão phu rất muốn nhìn, Vũ gia các ngươi có bao nhiêu năng lượng!

Bụng dưới của Bạch Hỉ phát sáng, một hạt châu xuất hiện, hạt châu kia rất nhỏ, chỉ lớn như đầu ngón tay, nhưng thời điểm hạt châu xuất hiện, tựa hồ cả thế giới đều biến mất, tầm mắt mọi người đều bị hạt châu kia hấp dẫn.

Bản Mệnh Châu!

Nếu muốn đột phá Quân Hầu cảnh, vậy thì phải ngưng tụ chín Mệnh Luân thành Bản Mệnh Châu. Đây là đại biểu của Quân Hầu cảnh, Bạch Hỉ hiện ra Bản Mệnh Châu, tương đương với bày trận, nếu như Vũ Hóa Thần nói không rõ ràng, sợ là hôm nay Vũ Đế Thành sẽ máu chảy thành sông.



- Bạch Hỉ tiền bối!

Tử Liên Nhi nóng nảy, nàng không phải lo lắng an toàn của mình, Bạch Hỉ sẽ không tổn thương nàng. Nàng tới nơi này chính là vì phối hợp, lúc này tự nhiên không thể để cho đại chiến mở ra.

Nàng khống chế chiến xa bay đến quảng trường, nhẹ nhàng thi lễ nói:

- Tử Liên Nhi bái kiến tiền bối, ta đại biểu Tử gia tới đây phối hợp chuyện này, Thiên Đảo Hồ và tam đại Vương tộc ước định luôn hữu hiệu, những năm gần đây cũng ở chung hòa hợp, xin tiền bối không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà gây chiến, đưa đến sinh linh đồ thán.

Bạch Hỉ thản nhiên liếc nhìn Tử Liên Nhi, nhưng không có lên tiếng, Tử Liên Nhi bất đắc dĩ chắp tay thi lễ với Bạch Thu Tuyết,  nói:

- Thu Tuyết tỷ tỷ, ta biết nguyên nhân lần này các ngươi tới, không bằng để ta điều giải, biến chiến tranh thành tơ lụa?

Bạch Thu Tuyết muốn chính là những lời này, nàng dùng ngữ khí kiên định nói:

- Liên Nhi muội muội, nếu như hắn không có chuyện gì, chuyện này coi như thôi. Nếu như hắn chết, Vũ Đế Thành tất máu chảy thành sông!

- Hắn?

Rất nhiều người mơ hồ, nhưng Tử Liên Nhi và người Vũ gia lại nghe hiểu. Hắn đương nhiên là Lục Ly, Bạch Thu Tuyết tới chính là vì Lục Ly, nàng tới Vũ Đế Thành hưng sư vấn tội, quả thật là vì giữ gìn Lục Ly.

Tử Liên Nhi nhìn về phía Vũ Hóa Thần, mang theo vẻ cầu khẩn nói:

- Vũ tộc trưởng, chuyện này coi như Liên Nhi cầu ngươi, được không?

Đôi mắt của Vũ Hóa Thần không ngừng biến hóa, cuối cùng khoát tay nói:

- Vũ Luân, truyền lệnh xuống, phải giữ tính mạng của tiểu tử kia.

Vũ Luân không động, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình, hắn cười khổ nói:

- Lúc này phỏng chừng đã muộn, một nén nhang trước Vũ Lăng Thành đưa tin tới, bên kia đã... khai chiến. Mặc dù Bạch gia ở bên kia có một cường giả Bất Diệt cảnh, nhưng ta lưu lại một tay, sợ là tiểu tử kia...

- Đánh rắm!

Bạch Hỉ không chờ Vũ Luân nói xong, đã gầm lên:

- Lần này Bạch gia tới mười hai người, toàn bộ ở đây, chúng ta phái người đi bên kia khi nào?

Bá bá bá...

Sắc mặt của Bạch Thu Tuyết, Bạch Hạ Sương và Tử Liên Nhi đều thay đổi, sắc mặt của Liễu Di thì không còn chút máu.