Bảo Bối Vương Phi Của Thất Vuơng Gia

Chương 16



Vài ngày sau, Bích U cảm thấy nàng đã khỏe hẳn nhưng phu quân thân ái của nàng lại không cho nàng ra ngoài, nói như chàng là nàng vẫn còn yếu lắm, vì thế nàng phải trải qua kiếp sống của một loài động vật nào đó, hết ăn lại nằm, hết nằm lại ăn.
Buồn bực, buồn bực, quá buồn bực rồi!
Không được, nàng phải tìm cách để đến chỗ mẫu phi thôi, trời lạnh nên nàng hơi lo cho sức khỏe của bà.
– Phu quân, cho thiếp ra ngoài đi mà, phu quân, thiếp buồn quá a – Bích U ôm tay Hoàng Quân mà lắc a lắc.
Nhìn nàng làm nũng mà chàng buồn cười, nha đầu này chắc là buồn lắm rồi đây, nhưng trời hơi se lạnh nên chàng sợ nàng sẽ đổ bệnh mất vì bây giờ sức khỏe của nàng yếu hơn trước rất nhiều, chàng không muốn nàng phải chịu khổ thêm nữa.
– Không được, bây giờ trời hơi se lạnh, đợi hết lạnh thì ta sẽ cho nàng ra ngoài được không – Hoàng Quân cưng chìu vuốt tóc nàng.
– Aaaa… chàng hứa rồi đó nha – Nàng hưng phấn nói, ừm, để xem được ra ngoài thì nàng sẽ đến cung của mẫu phi.
Hoàng Quân nhìn nàng vui vẻ thì chàng thở phào nhẹ nhõm, chàng sợ nàng vẫn để trong lòng chuyện sinh con mà ưu thương.
– Thục phi nương nương đến… – Giọng the thé của một vị công công vang lên.
Cả hai người định hành lễ nhưng bà ngăn lại.
– Trời lạnh, mẫu phi có còn đau nhức không ạ – Bích U hỏi.
– Không, mẫu phi rất khỏe, con cứ yên tâm đi – Thục phi đi về phía giường nàng đang nằm, nha đầu ngốc này thật là…
– Bẩm vương gia, cháo tổ yến đã hầm xong, bây giờ cho vương phi ăn chưa ạ – Tiểu Hồng nói.
Đó lại đến nữa rồi! Bích U khóc không ra nước mắt mà, hai người này định nuôi heo sao? Nhưng nàng không dám có ý kiến đâu vì nàng muốn ít ngày nữa được ra ngoài a!
– Ừ, cho vương phi dùng đi.
Tiểu Hồng đi lấy cháo thì Thuận Đức vào báo là hoàng thượng cần gặp chàng nên chàng đành phải đi, sẵn đó, chàng tiễn Thục phi đi một đoạn.
– Cảm ơn mẫu phi đã hiểu được lòng con – Chàng nói, chàng thấy được làm con của bà là một điều hạnh phúc.
Thử hỏi, có người mẹ nào mà không muốn con cháu thành đàn chứ nhưng bà vì bận tâm đến suy nghĩ của họ mà bỏ qua điều này.
– Con nói gì vậy hả? Ta rất vui khi có được một người con dâu như U nhi, nàng rất hiểu chuyện lại hiếu thuận – Thục phi mỉm cười ôn nhu, nhìn xem, có ai lại hạnh phúc như bà không nên bà càng yêu thương Bích U hơn nữa.
***********
Còn lúc này, khi tiểu Hồng đem cháo lên cho vương phi thì thấy vương phi nhà mình nhìn mình và nở một nụ cười gian, làm cho sống lưng của tiểu Hồng lạnh buốt.
– Hắc… hắc… tiểu Hồng, muội vất vả rồi nên hãy ăn hết tô cháo đó đi.
– Vương phi tha cho nô tì đi, nô tì không dám đâu – Tiểu Hồng chỉ biết cầu xin thôi, đùa à, vương gia mà biết mà không lột da nàng mới là lạ.
– Tiểu Hồng tốt của ta, giúp ta đi mà – Bích U làm nũng.
Tâm của tiểu Hồng đã mềm nhũn nên bưng tô cháo lên ăn, thấy vậy Bích U cười giống như một chú mèo ăn vụng cá vì đã thực hiện được gian kế.
– Tiểu Hồng tỷ tỷ, lần sau không được giúp vương phi nữa đó, thân thể vương phi cần bồi bổ mà – Tiểu Thúy nói, nàng nhớ ngày ấy Thần độc nói mà trong lòng buồn bã, một người tốt như vương phi thì tại sao lại phải bị hành hạ như vậy chứ?
– Nha đầu này, muội mà dám nói với vương gia thì lần sau sẽ đến lượt muội đó – Bích U đe dọa tiểu Thúy nhưng tiểu Thúy chỉ cười hì hì vì nàng biết vương phi sẽ không nỡ nhìn thấy các nàng bị vương gia mắng đâu.
– Còn các muội nữa đó – Bích U nhìn các cung nữ trong phòng làm cho họ lắc đầu và cười.
Ừm, đe dọa như vậy thì họ sẽ không nói ra nữa chứ?
Không khó để nhận ra các cung nữ thật sự quý mến nàng, cả chủ tớ đều hòa thuận vui vẻ.
**************
Tại Dưỡng tâm điện, Thành hoàng đế nhìn Hoàng Quân và nói:
– Trẫm nghe Thần độc nói là sau này nương tử của con không thể có con được hả?
– Vâng ạ – Chàng không muốn giấu ông.
– Con định tính thế nào – Thành hoàng đế dò hỏi.
– Con thì không sao cả, con vẫn yêu thương nàng như cũ và không bao giờ lập thiếp – Chàng kiên định trả lời vì chàng không muốn nàng buồn.
– Nhưng… – Thành hoàng đế muốn nói rằng như vậy sẽ khiến cho các vương gia khác giễu cợt nhưng bị chàng cắt ngang:
– Xin phụ hoàng yên tâm.
Thành hoàng đế thở dài, thôi, con cháu tự có phúc của con cháu, ông cũng không thể cứng rắn chia rẽ một đôi uyên ương được a!

Khi Hoàng Quân về cung thì thấy kiều thê nhà mình đang mỉm cười nhìn mình thì tâm đã mềm nhũn, chàng ôm nàng vào lòng và nói:
– Cảm ơn trời đã đem nàng trả lại cho ta, chúng ta hãy vui vẻ sống thật tốt nhé!
– Vâng ạ – Bích U mỉm cười hứa hẹn, tuy rằng sau này họ không có con nhưng cuộc sống của họ không buồn đâu vì họ luôn có nhau rồi.