Bánh Xe Định Mệnh

Chương 17



Kể từ ngày gặp nhau, đây là lần đầu tiên hai người sánh vai cùng đixuống dưới nhà. Cho dù họ không quá thân mật, không nắm tay, giữa haingười vẫn để một khoảng trống nhưng hai người lớn ngồi trong phòng khách dưới lầu dường như đều nhận ra quan hệ giữa bọn họ đã có thay đổi.Khổng Lập Thanh nhạy cảm phát hiện ánh mắt A Thần nhìn mình có vẻ nheolại, còn dì Thanh cũng nhìn cô cười, nụ cười trìu mến hơn bình thườngmấy lần.

Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương xuống tới lầu đúng lúc dì Thanhdắt tay Khổng Vạn Tường đi ra ngoài. Khổng Vạn Tường nhìn thấy mẹ nhưngvẫn yên lặng đứng bên dì Thanh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ hướng về phía cô:“Mẹ, con đi học đây, bye bue.”

Khổng Lập Thanh cũng quay về phía cậu bé, cười thật tươi: “Bye bye.”Xem chừng Vạn Tường thích ứng với cuộc sống và con người ở đây rấtnhanh, cô cũng thấy yên tâm hơn nhiều.

Ăn sáng xong ba người lớn cùng rời khỏi nhà, dưới lầu quả nhiên đã có sẵn một chiếc xe đợi Khổng Lập Thanh, chính là chiếc BMW màu đen bọn họ cùng ngồi đi mua sắm hôm đó. Chu Diệp Chương từ lúc ra khỏi nhà mặt mũi lại có phần lạnh lùng như cũ, mở cửa xe giúp Khổng Lập Thanh, đợi côngồi vào xong mới cúi xuống nói với cô một câu: “Đi đường chú ý cẩnthận.” Sau đó đóng cửa xe lại và đi về phía chiếc Cadillac.

Ngồi ở ghế sau nhìn quang cảnh đường phố vụt qua trước mắt, nhiều năm sau Khổng Lập Thanh vẫn nhớ rõ tâm trạng mình lúc ấy. Đó là loại cảmgiác trong hoảng hốt có chút thiếu chân thực, tất cả xảy đến quá nhanh,quá mạnh, cảm quan bị đánh vào quá sâu, nội tâm lại vẫn trống hoác nhưcũ.

Còn cách bệnh viện hai dãy phố nữa, Khổng Lập Thanh liền nói tài xếdừng xe lại, anh ta có vẻ rất khó xử, chỉ biết lắp bắp: “Cô Khổng...”

“Không sao đâu, anh đi luôn đi, tôi muốn đi bộ, hôm nay trời rấtđẹp.” Khổng Lập Thanh bất chấp phản ứng của tài xế, vừa lạnh lùng vừa cố chấp, thẳng tay mở cửa xe bước xuống. Người tài xế bất lực chỉ còn biết nhìn theo bóng cô đi xa dần, không dám cùng cô tranh cãi nữa.

Buổi sáng mùa thu, không khí trong lành, mặt trời mới ló dạng trảikhắp nhân gian ánh nắng vàng ấm áp, Khổng Lập Thanh khoan thai thả bước, bên đường đâu cũng là cảnh phố phường phồn hoa, người đi đường phần lớn vội vã cúi đầu bước đi cho kịp giờ làm, mấy quầy bán đồ ăn sáng nhộnnhịp mở đầu cho một ngày kinh doanh mới, trong khung cảnh náo nhiệt cóthể cảm nhận rõ hơi thở cuộc sống.

Bước đi trong gió mát, nội tâm Khổng Lập Thanh cảm thấy khoảnh khắcnày mình thực sự tự do. Hai ngày vừa rồi cô đã trải qua quá nhiềuchuyện, tâm trạng phức tạp, lúc này có thời gian cô mới có thể tĩnh tâmsuy nghĩ một chút.

Nửa cuộc đời đã sống Khổng Lập Thanh chưa từng được ai thật lòng quan tâm chăm sóc. Kinh qua cuộc sống bị giày vò dẫn đến cô luôn phản ứngchậm hơn biến cố nửa bước, nhưng cho dù có chậm hiểu như vậy cô vẫn cóthể nhận biết người đàn ông tên Chu Diệp Chương kia ít nhất cũng thíchmình. Nhưng bối cảnh sống người đó phức tạp đến như vậy, chẳng hiểu saunày cuộc sống của cô sẽ bị anh đẩy trôi dạt đến đâu, cô không tưởngtượng nổi, chính vì vậy cô cảm thấy hoảng sợ. Bản thân cũng từng ôm ấpnhững mộng tưởng về tình yêu, nơi sâu thẳm con tim cô vẫn hằng ấp ủ mộtkhát vọng ngọt ngào, đó phải là một người đàn ông hiền lành tốt bụng,không cần có quá nhiều tiền, chỉ cần có thể bỏ qua khuyết điểm của cô,không chê cô, yêu thương cô, quý mến Vạn Tường, khiến tinh thần cô thựcsự thoải mái. Vậy mà bỗng nhiên cuộc đời cô lại xuất hiện một người đànông tên là Chu Diệp Chương, anh ta phá vỡ “cái kén” cô cuộn mình vào,sau đó cứ bám dính lấy cô, cho dù có làm cô đau đớn vậy đấy, cảm quan bị tác động mạnh mẽ như thế đấy, nhưng trong tâm trạng đau buồn lại hàm ẩn niềm vui. Bao nhiêu năm qua, từ khi có ý thức đến nay, mới có ngườinguyện cùng cô chia sớt ngọt bùi, cho dù là một người như vậy đi chăngnữa, ánh lệ dần dần dâng lên trong khóe mắt Khổng Lập Thanh.

Đường phố đầu thu, giữa đám đông hối hả, một người phụ nữ quần áohàng hiệu đứng ngây ở đó, mắt rưng rưng nhưng miệng lại mỉm cười.

Nguồn ebooks: http://www.luv-ebook.com

Cuộc sống của Khổng Lập Thanh từ đây chuyển sang bước ngoặt mới, tàixế ngày nào cũng đưa đón cô đi làm, qua một thời gian dài, cuối cùngcũng bị các đồng nghiệp để ý biết được.

Từ khi Khổng Lập Thanh đến làm ở bệnh viện này cũng không có đồngnghiệp nào biết hoàn cảnh của cô. Dù công tác đã lâu nhưng cô không hềkết giao với ai. Đợt rồi có tin đồn, làm người ai không có bản tính tòmò, nên không lâu sau, trong bệnh viện, người biết cô không ít. Hàngngày gặp mặt các y bác sĩ trong bệnh viện, đặc biệt là những y bác sĩcùng làm ơ khoa sản, cô đều cảm thấy họ đang đưa mắt nhìn trộm mình đầytò mò. Những lúc như vậy cô thường làm mặt lạnh, tỏ ra không quan tâm,làm ngơ mà đi qua, chỉ có cảm xúc bên trong đã bắt đầu biến đổi. Trướcđây mỗi khi bị người khác chú ý, cho dù bên ngoài luôn cố làm vẻ khôngquan tâm thì trong lòng vẫn thấy căng thẳng. Mà bây giờ lại bình tĩnhhơn nhiều, kiểu như cảm xúc tê liệt, chí ít cũng không còn hoảng sợ.

Khổng Lập Thanh không biết là, trong lúc mình đối phó với những người nhìn trộm, dáng đi không tự giác luôn ngẩng đầu nâng cằm, thẳng lưngưỡn ngực, khiến người nhìn vào có cảm nhận cô thanh cao mà lạnh lùng.Cùng là vẻ mặt lạnh lùng nhưng không còn vẻ lạnh lùng bất lực ngàytrước, bây giờ vẻ lạnh lùng đó mang theo sự sắc sảo khó tin. Bằng hànhđộng thực tế Chu Diệp Chương đã giúp cô dần dần thay đổi từ trong rangoài.

Khổng Lập Thanh trời sinh tính cách cô độc, thành ra xưa nay cả ngàymặt mũi lạnh lùng, tới khi có người bắt đầu chú ý, cho dù rất muốn gầngũi cô, nhưng mỗi lần có ý định kết giao đều bị bộ mặt lạnh nhạt của côlàm cho chùn bước. Vì vậy nên có lúc cô rất gây chú ý nhưng cuối cùngvẫn chẳng cùng ai thân thiết, rốt cục ngày tháng vẫn bình thản trôi đinhư cũ.

Chu Diệp Chương lần này đến thành phố B cũng đã hơn nửa tháng, saulần kịch liệt chinh phục và cũng bị chinh phục đến tận cùng đó, họ trởlại trạng thái bình thường. Hai người cùng có công việc riêng, hàng ngày gặp nhau ở nhà cũng ít giao lưu, trên giường Chu Diệp Chương cũng không còn điên cuồng như lần đó nữa mà luôn là từng bước hướng dẫn, từ từ lôi kéo cô nhập cuộc, chậm rãi hành động để đợi cơ thể cô cùng tận hưởngkhoái lạc. Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chỉ cần cô không quá khắt khe thì quãng thời gian này cũng không quá buồn, dường như còn dễ chịu hơntrước đây.

Ngày tháng chầm chậm trôi đi, lúc này đã là cuối thu, thời tiết mỗingày một lạnh hơn, ban đêm thi thoảng nhiệt độ đột nhiên giảm liền mấyđộ. Nhưng bất kể ngoài trời biến đổi thế nào thì trong phòng nhiệt độluôn để ở mức ổn định, ấm áp dễ chịu, nhất là vào ban đêm. Khổng LậpThanh mặc bộ đồ bằng lụa thoải mái dựa trên ghế quý phi đọc một cuốnsách y học dày cộp. Lớp lụa trơn mềm dán vào người, nhiệt độ phòng vừaphải, không nóng đến đổ mồ hôi cũng không lạnh run người, mọi thứ đều vô cùng thoải mái dễ chịu.

Khổng Lập Thanh tùy tiện giở sách, đọc được vài trang sẽ ngẩng lênnhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi chăm chú nhìn vào bầu trời tối đen mộtlúc, lại quay về vùi đầu vào trang sách, tâm trạng có vẻ bình thản lạidường như hơi hỗn loạn. Cô cảm thấy, lúc này mình đọc sách cho dù vẫn có thu hoạch nhưng rõ ràng không chuyên tâm được như trước đây, lòng côđúng là vẫn còn bất an.

Tuần trước Chu Diệp Chương dẫn Khổng Vạn Tường đi đăng ký họcTaekwondo, còn bắt A Thần hàng ngày đưa đón thằng bé. Như vậy gần nhưthời gian cả ngày Vạn Tường đều không ở cạnh Khổng Lập Thanh. Thật ra để khiến A Thần cam tâm tình nguyện chăm sóc cho Khổng Vạn Tường cũng phải trải qua một cơ duyên. Hôm đó sau khi Chu Diệp Chương đưa Khổng VạnTường đi ghi danh lớp Taekwondo về có nói với A Thần một câu: “Chuyệnhọc võ phòng thân của Vạn Tường sau này giao cho cậu, cậu nhớ để mắt đến thằng bé, giúp nó học mấy đòn lợi hại.” Nói xong liền đẩy Vạn Tường vào lòng cậu ta, quay người đi luôn.

A Thần ngoài mặt không dám công khai phản đối sắp xếp của Chu DiệpChương, nhưng trong lòng ấm ức cả đêm. Đợi đến hôm sau, nhà không còn ai mới vội vàng mò đến thư phòng của Chu Diệp Chương, từ cửa đi vào liềnvòng vòng quanh chỗ anh mấy lần, cho đến khi anh không chịu được bị làmphiền mà ngẩng lên nhìn, cậu ta mới rên rỉ thống thiết: “Em không muốnchăm sóc trẻ con, em bận lắm, nếu anh không yên tâm thì tìm một tài xếtin cậy đưa đón Vạn Tường là được rồi, làm gì mà phải giao cho em.”

Chu Diệp Chương cau mày nhìn A Thần bao năm qua vẫn như đứa trẻ không chịu lớn, cũng chẳng bận tâm những lý lẽ dài dòng của cậu ta, nói thẳng luôn: “Năm đó lúc tôi nhận cậu về, có câu nào chê cậu phiền phức không? Lúc cậu còn chưa hiểu chuyện, những lần tôi phải đi sau thu dọn chiếntrường cho cậu còn ít sao? Tôi ở bên cậu hàng ngày, dạy bảo cậu baonhiêu năm như vậy, sao chuyện này còn phải nói lại, Vạn Tường chính làem trai cậu, cậu đã hiểu chưa?” Chu Diệp Chương dạy bảo A Thần một tràng dài, lúc nói đến câu cuối cùng đã có vẻ bực dọc.

A Thần bị hai chữ “em trai” đó làm cho chấn động, chết đứng tại chỗ quên cả phản ứng.

“Cậu phải nhớ, năm đó tôi dạy cậu những gì, cậu dạy lại cho Vạn Tường như thế, sau này thằng bé sẽ là người thân của cậu, tự mình suy nghĩlại đi.” Chu Diệp Chương khẩu khí đã tương đối lạnh lùng, có vẻ sắp tứcgiận.

A Thần không sợ khí thế áp đảo của Chu Diệp Chương, nhưng lại thực sự bị hai chữ “người thân” một lần nữa làm cho chết đứng. Cậu ta đứng đósuy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng không nói gì, lặng lẽ đi ra.

Thấy A Thần đi ra, lòng Chu Diệp Chương thầm thở phào nhẹ nhõm, AThần tên đầy đủ là Chu Mậu Thần, thực ra là cháu gọi Chu Diệp Chươngbằng chú. Cậu bé này thân thế khá phức tạp, ông nội A Thần là bác ruộtChu Diệp Chương. Nhà họ Chu là dòng họ lớn, mấy chục năm trước đại lụccó nội chiến, trước ngày chiến tranh, cả gia tộc chuyển đến Hồng Kông,sau đó ba thế hệ vất vả lăn lộn trên thương trường, trải qua không ítsóng gió. Mười mấy năm trước, nội bộ họ Chu có biến động, Chu DiệpChương trong một đêm mất đi song thân, mà nhà A Thần không hiểu sao xảyra hỏa hoạn, cha mẹ A Thần đều bị vùi trong biển lửa, còn cậu ta khônghiểu sao mất tích.

Lúc đó Chu Diệp Chương chỉ hai mươi, còn A Thần mới sáu tuổi. Nhà họChu sau biến cố đó gần như bị xóa sổ, Chu Diệp Chương trải qua mấy nămnếm mật nằm gai cực khổ khôi phục cơ nghiệp tổ tông. Đợi khi họ Chu tạmổn định đại cục, Chu Diệp Chương dốc toàn lực, cử người thân tín đi tìm A Thần lưu lạc. Tìm mấy năm liền đều không có kết quả, sau đó một lầnngẫu nhiên Chu Diệp Chương lại bắt gặp A Thần đi cùng một tên mafiangười Ý. Lúc đó A Thần mười sáu tuổi, mất tích tròn mười năm.

Chu Diệp Chương ra giá cực cao để chuộc A Thần về, sau đó lại pháthiện A Thần không nhớ chút gì về quãng thời gian trước sáu tuổi, ngườithân bên cạnh cũng không nhận ra ai. Hơn nữa A Thần còn được huấn luyệnđặc biệt để trở thành sát thủ, cơ thể giống như cỗ máy chiến đấu, khônghiểu nhân tình thế thái, chỉ thích làm bạn với vũ khí, coi súng ống nhưđồ chơi. Lúc mới đưa A Thần về nhà họ Chu, chỉ cần có người hơi mạo phạm cậu ta, cậu ta liền có thể làm ra những chuyện giết người rửa hận; đểcậu ta ra phố, chớp mắt là có thể gây tai nạn liên hoàn. Khi đó Chu Diệp Chương bị cậu ta làm cho đau đầu không ít, cuối cùng bất đắc dĩ phải để A Thần ở cạnh cả ngày. Những năm đó A Thần vừa như vệ sĩ lại vừa nhưcon trai của Chu Diệp Chương, rèn giũa bao nhiêu năm, cậu ta mới dần dần nên người.

Đến giờ Chu Diệp Chương nhận thấy mấy năm trở lại đây, A Thần cho dùđã có tiến bộ nhưng tính tình vẫn ích kỷ như cũ, chỉ biết bản thân mình, đứng từ góc độ tâm lý học mà nói, nhân cách A Thần vẫn chưa hoàn thiện. Giao cho A Thần trông nom Vạn Tường là muốn giúp cậu ta người lớn hơn,bồi dưỡng tinh thần trách nhiệm, rõ ràng là chuyện tốt.

Những suy tính cho A Thần của Chu Diệp Chương đương nhiên Khổng LậpThanh không hề biết. Cô chỉ phát hiện thấy trong một thời gian ngắn màVạn Tường đã có nhưng thay đổi lớn, quan hệ giữa A Thần và Vạn Tường xem chừng có gì đó rất đặc biệt. Theo lý mà nói, A Thần lớn hơn Vạn Tườngnhư thế, chí ít Vạn Tường cũng phải gọi cậu ta là anh, mà Khổng VạnTường đến đây không lâu cũng đã chủ động gọi Chu Diệp Chương là chú, lại rất lễ phép gọi dì Thanh là bà nội, nhưng duy nhất với A Thần, VạnTường lại học theo Chu Diệp Chương, gọi “A Thần, A Thần” trống không như vậy. A Thần lại cũng không bận tâm, từ đầu đến giờ cứ mặc Vạn Tườnggọi, chẳng nhắc nhở câu nào. Ở chung một chỗ tuy có lúc xích mích nhưngphần lớn thời gian A Thần và Vạn Tường đều “chung sống hòa bình”, điềunày khiến Khổng Lập Thanh cảm thấy giữa hai người đó tồn tại một kiểutình bạn kỳ lạ.

Kể từ khi Khổng Vạn Tường đi học Taekwondo, hàng ngày đều là A Thầngiám sát từ đầu đến cuối, thậm chí sau khi tan học về nhà A Thần cònđánh ngã Vạn Tường mấy lần. Khổng Lập Thanh biết đó là A Thần kèm thêmcho Vạn Tường, mà Vạn Tường cũng rất phối hợp, cho dù là ngã bị thươngcũng không tức giận hay gào khóc.

Những ngày gần đây, Khổng Vạn Tường cười nhiều hơn, hàng ngày cũngnăng vận động, ăn uống cũng thêm hăng say, thế giới của cậu bé bây giờkhông chỉ xoay quanh mình mẹ nữa. Thời gian Vạn Tường bên cạnh A Thầnngày càng dài, ở trường mẫu giáo cũng chơi thêm với nhiều bạn mới, thếgiới của cậu bé dần dần mở rộng ra, cơ thể cũng phát triển tích cực.Khổng Lập Thanh biết, những thay đổi này của cậu bé, cô trước đây có cốgắng thế nào cũng không thể làm được, đó đều là Chu Diệp Chương quan tâm tới Vạn Tường mà lo lắng giúp cô. Cô cũng không biết sau hôm nay cuộcsống của hai mẹ con sẽ đi theo chiều hướng nào, nhưng cho đến bây giờmọi việc đều tốt đẹp.

Khổng Lập Thanh ngồi trước cửa sổ đọc sách, cứ đọc xong hai trang lại ngẩng lên suy nghĩ một lát, thời gian cô ở đây trôi qua cũng thậtnhanh. Đêm khuya, lúc Chu Diệp Chương quay về phòng ngủ, Khổng Lập Thanh ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống đọc sách. Lúc anh đi vào cũng chỉtranh thủ liếc cô một cái rồi cầm quần áo ngủ đi vào nhà tắm tắm gội.Hai người ngay cả chào hỏi cũng bỏ qua, bọn họ đều không phải kiểu người hướng ngoại, bình thường cũng ít nói chuyện.

Khổng Lập Thanh vào đúng giai đoạn hình thành tính cách lại gặp những trúc trắc trong cuộc sống, nhiều năm bị đè nén, bất kể ban đầu tínhcách có thế nào thì đến nay cũng bị thay đổi, hoàn cảnh đã định hình côtrở thành một người nội tâm cực kỳ yếu đuối. Mà những cô gái tâm hồn yếu đuối đều có tố chất trở thành mẹ hiền, vợ đảm. Ngày hôm đó tâm hồn vàthể xác cô đều bị Chu Diệp Chương cưỡng chế, khiến cô chưa thể nói rằngyêu anh, nhưng cũng đã dành một khoảng trống đặc biệt trong trái tim đểanh ngự trị. Khổng Lập Thanh cô là kiểu người không hoạt ngôn, có đôikhi chỉ một hành vi nhỏ nhỏ cũng đủ biểu đạt thái độ, từ đêm hôm đó cũng không biết tại sao, cô luôn đợi Chu Diệp Chương về phòng rồi mới đinghỉ.

Khổng Lập Thanh cũng mơ hồ biết công việc của Chu Diệp Chương rấtbận, nhưng anh đi ngủ rất đúng giờ, thường thì trước mười hai giờ đêm sẽ ngừng làm việc để nghỉ ngơi, Khổng Lập Thanh bình thường cũng đến tầmđó mới đi ngủ. Thời gian biểu của hai người thành ra vừa hay suýt soát,có gì đó dường như cố tình lại dường như là vô ý, nhìn chung mặc dù cóchênh lệch một chút nhưng gần đây luôn là cô đợi anh rồi đi nghỉ cùng.

Chu Diệp Chương từ phòng tắm đi đến bên giường, Khổng Lập Thanh cũngbỏ quyển sách trong tay xuống tiến đến, hai người không ai nói gì, mỗingười một bên leo lên giường, kéo chăn ra đồng thời nằm xuống, động tácphối hợp ăn ý như thể đã là vợ chồng nhiều năm, khó nói rõ cảm nhận.

Chu Diệp Chương chủ động nhận nhiệm vụ tắt đèn, trong bóng tối KhổngLập Thanh thả lỏng cơ thể im lặng chờ đợi, quả nhiên chỉ một lát sau,vài tiếng loạt xoạt vang lên, cơ thế ấm áp tiến lại gần, cô khẽ nhấcđầu, một cánh tay Chu Diệp Chương luồn qua để cô gối lên, cũng tự điềuchỉnh tư thế để cô có thể nằm thoải mái nhất. Mấy ngày gần đây, động tác này hai người đã phối hợp đến ăn ý.

“Em uống thuốc tránh thai à?” Trong bóng tối giọng đàn ông đột nhiêncất lên, nghe ra ngữ điệu bình thường, không biểu lộ cảm xúc gì.

Khổng Lập Thanh hơi cứng người, sau đó lập tức thả lỏng, cô biết vỉthuốc tránh thai hàng ngày mình để trong tủ đồ nhà tắm đã bị Chu DiệpChương nhìn thấy, căn bản cô cũng không định giấu diếm, cho nên nhẹnhàng “ừm” một tiếng thừa nhận.

Không gian lại rơi vào im lặng, đã khá lâu vẫn chưa thấy Chu DiệpChương nói gì thêm, Khổng Lập Thanh nhạy cảm hiểu được băn khoăn củaanh. Đêm dài yên tĩnh chỉ nghe tiếng đàn ông thở đều đều, lát sau bàntay anh đặt lên vai cô, hai ngón tay xoa nhè nhẹ, Khổng Lập Thanh biếtChu Diệp Chương đang tự hỏi điều gì, cô yên lặng chờ đợi phản ứng củaanh.

Hồi lâu sau ai ngờ kết quả nhận được là một câu nói chẳng liên quangì: “Mai là thứ Bảy, nếu thời tiết đẹp chúng ta ra ngoài chơi nhé?”

“Vâng.” Khổng Lập Thanh thuận miệng đáp lại một câu. Chờ cô nói xong, anh xoay người, chân khẽ gác lên cô, tay ôm cô vào lòng, giọng nghènnghẹt: “Ngủ thôi.” Không gian lại chìm vào im lặng, Khổng Lập Thanh bình thản nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, thời tiết rất đẹp, Chu Diệp Chương, Khổng LậpThanh lại thêm A Thần và Vạn Tường ăn sáng xong bèn nhanh chóng xuấtphát. Xe chạy thẳng một mạch hướng ra phía ngoại ô, hơn một tiếng sau,chạy quá nửa thành phố, cuối cùng cũng dừng lại trước một đồng cỏ xanhbạt ngàn, không khí trong lành.

Xe dừng hẳn Khổng Lập Thanh mới biết đây hóa ra sân golf, bãi đỗ xerộng rãi nhưng lại chỉ có mấy chiếc, xuống xe cũng chẳng thấy bóng dángngười nào, Chu Diệp Chương bước xuống cũng chẳng đợi ai, đi thẳng vàotrong.

Khổng Lập Thanh chưa từng nhìn thấy sân golf, cô mới chỉ nhìn thấychỗ tập chơi golf, đó là khi cô còn học trung học ở thành phố T, bên kia đường cái đối diện trường học có một sân tập. Trong ấn tượng của cô lúc đó, nơi đấy bốn mùa đều bát ngát màu xanh, xung quanh là tường bao, bên trên vây lưới, ban đêm cũng thắp rất nhiều bóng đèn cao áp, ánh sánghắt xuống cây lá rõ như ban ngày. Nơi ấy ngày đêm đều có những chiếc xesang trọng ra vào, không nhìn rõ bóng người trong xe nhưng cô biết đóđều là những người thuộc đẳng cấp mà mình không thể nào với tới.

Đối với Khổng Lập Thanh mà nói, chơi golf luôn là một trong số nhữnghoạt động mà cô ngưỡng vọng, cho nên khi tận mắt nhìn thấy một màu xanhtrải dài mênh mông, cho dù không đến nỗi sốc nhưng cũng sửng sốt nhấtthời không biết phải phản ứng thế nào.

Hôm nay trời nắng, Chu Diệp Chương đã có gậy chơi golf, lúc dừng ởquầy mua gậy cho Khổng Lập Thanh cũng nhân thể mua luôn cho cô một cặpkính râm. Cặp kính anh chọn là hàng hiệu, kiểu to bản che hết cả nửakhuôn mặt rất thịnh hành. Anh đeo thử cho Khổng Lập Thanh, sau đó cònnghiêng đầu xoay mặt cô tứ phía để nhìn ngắm chán chê rồi trêu đùa: “Anh nhắc em, lần sau có thời gian rỗi cũng nên đi dạo phố tự mình mua sắmít phụ kiện hiểu không? Sao cứ phải để anh “đánh” em mới “động” như vậy? Mua sắm chẳng phải là sở thích của phụ nữ bọn em hay sao?” Có thể thấylúc này tâm trạng anh rất tốt, Khổng Lập Thanh lại có vẻ ngại ngùng,nghiêng đầu tránh sang một bên coi như không nghe thấy. Chu Diệp Chươngvui vẻ trêu đùa, không khí cũng thoải mái hơn nhiều, mọi người cũng thấy nhẹ nhõm.

Khổng Lập Thanh chắc chắn không định đánh golf, lúc đi tới sân, ChuDiệp Chương biết thế cũng không phí công kèm cặp, anh nhanh chóng tìmmột chuyên gia xinh đẹp đến chỉ dạy cho cô mấy kỹ thuật đơn giản. Thuxếp xong bèn bỏ mặc cô, bản thân dắt theo hai người một lớn một nhỏ đisang bên cạnh.

Bọn họ không đi xe điện, đoàn người chia thành hai nhóm, bên này làKhổng Lập Thanh đang được huấn luyện viên cầm tay dạy từng động tác, bên kia là A Thần vào vai caddy[1] đang cõng túi gậy golf, Chu Diệp Chươngtự tay dạy cho Khổng Vạn Tường. Thực ra Khổng Vạn Tường cũng mới cao hơn cây gậy golf một tí, thằng bé có thể học được gì, chẳng qua là du ngoạn hít thở không khí trong lành mà thôi. Chu Diệp Chương rõ ràng cũng làngười tâm lý, anh chỉ cho Vạn Tường mấy thứ cơ bản, sau đó để thằng bétự chơi. Vạn Tường được đi chơi thì rất vui sướng, không ngừng ríu rítbên cạnh họ.

[1] Caddy: Nhân viên kéo bao gậy trong sân golf.