Bánh Xe Định Mệnh

Chương 16



Nhìn thấy Chu Diệp Chương đi vào nhà tắm, Khổng Lập Thanh thở hắt một hơi, ngả sâu vào gối dựa sau lưng. Bao nhiêu năm nay chưa từng cảm thấy kinh hồn bạt vía như thế, cô thực sự vô cùng nhớ cái “ổ chuột” củamình, chỉ trốn trong đó cô mới thấy tự do tự tại. Nếu Chu Diệp Chươngmuốn chuyện đó, vậy thì mau ra tay đi để cô sớm được về nhà. Khổng LậpThanh uể oải nằm xuống giường, căng thẳng và chán nản, về phần nhữnghành động bất thường của Chu Diệp Chương với mình trong hai ngày hôm nay cô đành giả vờ như không nghĩ tới. Trực giác mách bảo cô đó là một thếgiới nguy hiểm khó lường, tài trí và kinh nghiệm cô có không đủ ứng phó. Nguyện vọng của cô trước sau đều rất thực tế, cùng lắm chỉ có chuyệnsinh tồn, sống một cuộc sống bình thường, chẳng cần giàu có cao sang,chỉ cần có nơi trú mưa tránh gió, đủ cơm ăn áo mặc hàng ngày là đượcrồi. Những chuyện nguy hiểm kích thích gì đó không hợp với cô, cô còn có con nhỏ, cô còn có trách nhiệm phải gánh, cô còn sợ nguy hiểm.

“Lập Thanh, qua đây giúp tôi một lát.” Giọng đàn ông đột nhiên lêntiếng trong phòng. Khổng Lập Thanh giật mình bật dậy, chạy đến mở cửaphòng tắm. Chu Diệp Chương người mặc áo choàng tắm đang đứng ở đó, có lẽ đã đợi cô từ trước.

Khổng Lập Thanh bước vào trong, Chu Diệp Chương tùy tiện ngồi trênthành bồn tắm, thấy Khổng Lập Thanh bước vào liền đưa con dao cạo trongtay cho cô: “Giúp tôi một chút, tự mình không cạo được, ngày mai có cuộc họp quan trọng, cần chú ý hình tượng.”

Khổng Lập Thanh chưa từng làm việc này, nhưng cô đại khái cũng biếtphải làm như thế nào. Nặn một ít kem cạo râu ra tay, nhẹ nhàng bôi kínphần cằm của Chu Diệp Chương, nhận con dao trong tay anh, cẩn thận cạomột đường.

Chu Diệp Chương chọn tư thế mới khéo làm sao, Khổng Lập Thanh vừa vặn bị ép đứng kẹp giữa hai chân anh, đám râu ngắn mọc tua tủa ở cằm cùngvới bọt kem bị dao cạo sạch từng đường, hơi thở vô tình hòa cùng hơi thở của anh khiến Khổng Lập Thanh bất giác mất tự chủ, thở hổn hển. Dao cạo theo tay cô đang lượn vòng xuống vòng dưới, Chu Diệp Chương lại độtnhiên nâng cằm lên, ánh mắt Khổng Lập Thanh đang di chuyển không chủ ýbỗng nhiên đối diện với ánh nhìn của Chu Diệp Chương, đôi con ngươi đenlay láy chằm chằm hướng vào mình, ánh mắt như thiêu như đốt, Khổng LậpThanh vì thế khẽ run tay, một vệt máu đỏ xuất hiện ngay trước mắt.

Khổng Lập Thanh choáng váng làm rơi cả dao cạo xuống đất, Chu Diệp Chương không nói gì, với tay lấy khăn tắm bịt lên vết thương.

“Em sợ tôi đến vậy sao?” Khổng Lập Thanh vốn đang ngồi xổm trên đấtnhặt dao cạo, nghe thấy Chu Diệp Chương hỏi thẳng như thế liền cảm thấybao nhiêu dây thần kinh trong não bỗng chốc đứt hết, đờ đẫn đến nỗi chỉmuốn ngồi mãi đó không muốn đứng lên.

Chu Diệp Chương nhìn Khổng Lập Thanh ngồi mãi dưới nền nhà, cong lưng ôm gối, đầu cúi gằm, quay lưng lại phía anh, dáng vẻ yếu đuối đángthương, anh liền bước lên hai bước, đứng trước mặt cô.

Phía trước xuất hiện đôi chân đàn ông, Khổng Lập Thanh càng co ngườilùi lại sau, thấp giọng hỏi: “Anh có thể tha cho tôi về nhà không?”

“Không được.” Chu Diệp Chương từ chối thẳng thừng.

Phòng tắm đèn đuốc sáng trưng nhưng không khí lại dần trở nên ngộtngạt. Lúc sau Chu Diệp Chương cúi xuống định đỡ Khổng Lập Thanh dậy, tay đưa ra còn chưa chạm tới, Khổng Lập Thanh đã bất ngờ tự đứng bật lên.Cô thẳng người, mắt cũng nhìn thẳng vào mắt anh, trong con ngươi đãkhông còn sợ hãi: “Tôi muốn về nhà!” Cô cao giọng lập lại yêu cầu lầnnữa. Chuyện đến bước này, Khổng Lập Thanh cũng cảm nhận được người đànông kia sợ là đã thích cô, cô cũng hiểu một khi nam nữ thích nhau, người được thích luôn có chút ưu thế, cho nên cô đương nhiên không sợ anhnữa. Cô thực sự cảm thấy mệt mỏi, loại quan hệ nam nữ này, phải là đôibên thích nhau mới thoải mái, đằng này cô quá biết bản thân không thíchngười đàn ông này.

Khổng Lập Thanh tự tin nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Chu DiệpChương, Chu Diệp Chương cũng không ngại ngần nhìn lại, sau đó đột nhiênđưa tay ra chắn trước mắt cô: “Tôi không cho phép em rời đi.”

Thế giới trước mắt đột nhiên tối đen, Khổng Lập Thanh vẫn đứng nhưtrời trồng, rất lâu sau bàn tay che mắt cô mới bỏ xuống, nhưng chỉ mộtgiây sau, cả người cô bị kéo mạnh vào vòng tay anh. Cơ thể Chu DiệpChương vững chãi, đầu mũi cô chạm vào vòm ngực anh, hơi thở đàn ông quen thuộc ngay lập tức tràn đầy khoang mũi, chỗ cơ thể sát nhau càng lúccàng nóng bừng: “Rồi một ngày em sẽ yêu tôi.” giọng nam trầm thì thầmbên tai, cùng lúc đó cô thấy người bỗng nhẹ bẫng, sau cơn chóng mặt,Khổng Lập Thanh mới hốt hoảng nhận ra mình đã bị Chu Diệp Chương bế lên.

Có một số mặt, Khổng Lập Thanh chậm hơn người khác, có những chuyệnphải rất lâu sau cô mới hiểu rõ, hóa ra hành động vừa rồi của mình đãchạm tới tự tôn của người đàn ông, nhưng lúc này cô cũng không nghĩ được nhiều đến thế, mọi chuyện phát sinh quá nhanh. Lúc Chu Diệp Chương bếcô đặt lên giường, mắt cô sợ hãi mở to, cuối cùng cũng ý thức đượcchuyện mình thấp thỏm sắp xảy ra.

Trong phòng ngủ, đèn đầu giường vẫn mở, ánh sáng chỉnh ở mức nhỏ, chỉ hắt ra vạt sáng mờ ảo lung linh, bóng lưng Chu Diệp Chương đổ xuống bên giường, mặt anh chìm trong bóng tối, lạnh lùng và nghiêm túc, đôi conngươi đen thẫm, Khổng Lập Thanh không ngừng run rẩy.

Chu Diệp Chương động tác không quá dịu dàng nhưng lại rất kiên định.Quần áo trên người Khổng Lập Thanh dần bị cởi đi từng lớp cho đến lúc cơ thể trắng xanh hiện ra trong không khí. Khổng Lập Thanh toàn thân cứngđờ, ngay cả nghiêng người tránh đi cô cũng không dám, chỉ có thể ngửamặt nhìn đi nơi khác, để mặc cơ thể không chút che đậy phơi ra trước mắt anh.

Mà Chu Diệp Chương động tác cũng không gấp gáp, ánh mắt trầm mặc từđầu tới cuối đều dán trên mặt Khổng Lập Thanh, ánh nhìn sắc nhọn nhưkim. Bị vây hãm trong tầm mắt ấy khiến Khổng Lập Thanh ngay cả cử độngngón tay cũng không dám.

Chu Diệp Chương tự tay cởi áo choàng tắm, cơ thể đàn ông cường trángbao trùm phía trên cô, khoảnh khắc cơ thể to lớn ấy phủ trên người,dường như tất cả bụi trần lắng đọng, nước mắt Khổng Lập Thanh cuối cùngkhông kìm giữ nổi, ào ạt trào ra.

Nước mắt Khổng Lập Thanh cứ thế chảy, từng giọt nóng hổi lăn khỏikhóe mi, Khổng Lập Thanh nhớ lại bao năm qua mình chưa từng đau lòng đến thế này. Cảm giác như cuộc sống gọt đẽo cô bằng một con dao cùn mẻ chứkhông sắc nhọn như hôm nay, tuy là có đau, nhưng là từ từ đẽo gọt chonên dù là toàn thân đẫm máu thì nỗi đau vẫn có thể cảm nhận dần từngbước, khiến cô không nói lên lời và cũng chẳng biết phải nói thế nào,cuối cùng chỉ là thần kinh tê liệt. Nhưng hôm nay bất ngờ bị đâm đau thế này khiến cô trở tay không kịp, cảm giác như những tủi nhục trong quákhứ đột nhiên bị khơi lên, đánh thẳng vào thần kinh mình. Cô thực sựkhông muốn rơi lệ, nhưng cơ thể lại không chịu sai khiến, những cảm xúckhó gọi tên trào lên khóe mắt lăn ra ngoài.

Khổng Lập Thanh khóc không thành tiếng, thậm chí ngay cả nức nở trong cổ họng cũng không có, sự thật chỉ cô biết, cô căng thẳng quá rồi, ngay cả tiếng khóc cũng bị đè nén nghẹn lại, cô thật sự không khóc ra nổi,có lẽ cái gọi là “đau chết lặng” chính là như thế này đây.

Chu Diệp Chương cơ thể to cao lực lưỡng, sức lực hơn người, Khổng Lập Thanh thân hình nhỏ bé bị bao phủ hoàn toàn trong vòng tay anh. ChuDiệp Chương cưỡng ép cô không chỉ cùng anh chân tay quấn quýt mà mườingón tay họ cũng phải đan khít vào nhau. Dưới ánh đèn mờ ảo, hai cơ thểtrần trụi không gì che đậy, giao hòa mật thiết chẳng chút ngại ngần,trận này Chu Diệp Chương mạnh mẽ đánh chiếm không chút kiêng nể.

Nước mắt ứa ra chưa kịp rơi xuống đã được đầu lưỡi cuốn lấy, Chu Diệp Chương lặp đi lặp lại hành động này không biết mệt, không biết bao lâusau, cuối cùng cũng mệt mỏi, cuỗi cùng cũng không còn nước mắt chảy ranữa.

Khổng Lập Thanh không khóc nữa, Chu Diệp Chương cuối cùng cũng đã cóthể buông tha cho đôi mắt sưng đỏ, chuyển tới bên khóe miệng chậm rãihôn lên môi cô. Anh dường như chẳng thấy khó chịu vì cô mím chặt môi,ung dung nhàn nhã mơn trớn quanh đó cho tới khi cô phải đầu hàng hémiệng. Trong miệng cô đầu lưỡi anh lại càng được thể làm càn, nó tinh tế khám phá từng chiếc răng, từng nếp gấp, cứ thế môi lưỡi bị anh ép buộcdây dưa đến khi cô chịu thua mà thỏa hiệp.

Rồi đến cổ, ngực, hai cánh tay, hai bên eo và ngay cả đùi cô đều bịanh giống như dã thú cắn mút mạnh mẽ, lưu lại trên người cô vô số dấutích. Ngay cả khu vực bí mật Chu Diệp Chương cũng không bỏ qua, mặcnhiên cúi xuống dùng môi lưỡi trêu đùa, đau đớn nhưng khoái lạc, mạnh mẽ mà kích thích, cuối cùng Khổng Lập Thanh cũng không kìm được mà bật ratiếng rên nho nhỏ.

Tiếng rên ấy của cô dường như đã thỏa mãn Chu Diệp Chương, anh nhổmngười lên lần nữa, toàn thân trùm lên cơ thể Khổng Lập Thanh, dừng lạichăm chú nhìn cô một lúc rồi đột nhiên tiến vào.

Giống như là hoàn thành nghi thức chinh phục, Chu Diệp Chương độngtác nhanh mạnh, đến mức gặp chướng ngại vật cũng không dừng lại, tiếnvào sâu tới tận cùng, ánh mắt vẫn chăm chăm dán lên người Khổng LậpThanh nằm phía dưới. Phía dưới dội lên cảm giác đau đớn như bị xé ráchkhiến Khổng Lập Thanh chỉ biết cứng đơ chịu trận. Mà Chu Diệp Chương ánngữ phía trên, sừng sững như ngọn núi cầm tù cô, Khổng Lập Thanh chỉ cóthể khẽ quay cần cổ.

Ngửa mặt nhìn lên Chu Diệp Chương, khí chất mạnh mẽ áp đảo của anhbao trùm cô, khiến cô cứng người, cô đã hiểu, chút tinh thần phản khángcủa cô trước người này chỉ là vô nghĩa, cuối cùng vẫn phải khuất phục,chấp nhận từ bỏ.

Nghi lễ cuối cùng cũng hoàn thành, cơ thể đàn ông không ngừng nhấpnhô, mắt vẫn chưa một phút thôi nhìn người bên dưới. Khổng Lập Thanhnương theo động tác của Chu Diệp Chương mà bị động phối hợp, tinh thầnhoảng hốt, ánh mắt bi thương.

“Sau này vĩnh viễn không được nói ra đi.” Giọng Chu Diệp Chương khàn khàn, mang theo hơi thở dốc.

“Ừm...” Khổng Lập Thanh tinh thần vẫn chưa hồi phục, đáp lại theo bản năng.

“Nếu em dám mang Vạn Tường bỏ trốn, anh sẽ cho bắt em về, chặt gẫychân em, ở bên cạnh nuôi em cả đời.” Giọng nói Chu Diệp Chương vẫn khàn, ánh mắt lạnh lùng, Khổng Lập Thanh biết anh nói thật, cô bất lực nhắmmắt lại, run rẩy không nói lên lời.

Chu Diệp Chương tinh lực dồi dào quá sức tưởng tượng, kết thúc rồivẫn không chịu rời khỏi cô, trước sau mạnh mẽ giam cầm cơ thể cô bêndưới, đợi thể lực phục hồi lại lần nữa xông lên công thành chiếm đất.Khổng Lập Thanh bị động tiếp nhận, cơ thể qua mấy bận giày vò, da dẻdính dấp, mệt mỏi vô cùng, cả người trước sau đều để lại vô vàn dấutích, lần đầu chưa có kinh nghiệm, khó nói rõ cảm nhận, chỉ biết cuốicùng vẫn là cảm giác đau đớn thiêu đốt.

Mưa gió vần vũ cuối cùng đến tảng sáng mới ngừng. Chu Diệp Chương sau khi thỏa mãn đã ngả sang bên cạnh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chănđắp đã sớm bị hất khỏi giường, hai người không mảnh vải che thân, chântay ngang dọc nằm đó.

Khổng Lập Thanh gối đầu lên cánh tay Chu Diệp Chương, cơ thể khôngchút sức lực như không phải của mình, hạ thân đau nhức, lần đầu tiên với cô mà nói, chẳng thích thú gì. Phòng ngủ yên tĩnh, tràn ngập mùi hoanlạc, họ thậm chí còn không đóng cửa phòng, đèn ngoài hành lang vẫn sáng, rèm cửa khép hờ, bên ngoài ánh trăng sáng lạnh, lạnh như cõi lòng côlúc này.

Bám vào giường lặng lẽ ngồi dậy, chiếc giường lớn giờ đã thành bãichiến trường, nhàu nhĩ và loang lổ, hai dấu máu cỡ đồng xu dây trên gakhông hẳn nổi bật nhưng lại như chích thẳng vào mắt cô.

Lúc xuống giường, theo cử động dịch thể chảy dọc theo đùi khiến côcảm thấy dơ bẩn lại có chút tà dâm, không thể nói rõ cảm giác.

Đèn phòng tắm vẫn sáng như cũ, dưới ánh đèn mọi thứ đều hiện lên rõnét, đứng trước tấm gương lớn bằng cả bức tường, Khổng Lập Thanh tự ngắm mình, trên người khắp nơi là những dấu xanh tím, trước ngực sau lưng,trên đùi, dưới nách, cả những ngóc ngách bí mật cũng không tha, mà mặtcô cũng đỏ hồng, mắt môi sưng đỏ, nhìn rõ dấu vết hoan lạc. Chán nảnngồi bệt xuống nền nhà tắm, người đàn ông đó mạnh bạo như dã thú, dùnghình thức cảnh cáo đẫm máu, khiến cô phải hàng phục từ tinh thần tới thể xác.

Tắm rửa xong, vì quên mang áo ngủ, Khổng Lập Thanh lấy đại chiếc khăn tắm quấn quanh người rồi bước ra, thật không ngờ người đàn ông lúctrước còn ngủ say giờ đang ngồi dựa vào thành giường, chiếc chăn rơitrên đất giờ đã đắp trên người anh, ánh mắt nhìn cô không hề mang chútbiểu hiện mệt mỏi hay buồn ngủ nào. Khổng Lập Thanh đứng nguyên đó nhìnvề phía Chu Diệp Chương không di chuyển, hai người cách nhau nửa cănphòng, yên lặng nhìn nhau. Ánh mắt người đàn ông nhìn cô rất hiền hòa,không còn vẻ lạnh lùng áp chế như trước đây, ánh mắt Khổng Lập Thanhcũng không sợ hãi né tránh như trước, một loại cảm giác ấm áp lan truyền giữa hai người.

Như vậy một lát, Chu Diệp Chương hé phần chăn bên cạnh nói với cô: “Đến đây, ngủ một chút.”

Khổng Lập Thanh bước lại, nằm xuống gối đầu lên cánh tay Chu DiệpChương, ngoan ngoãn đến ngạc nhiên. Cô quay lưng về phía anh, mắt nhìnra ngoài trời, mặt không biểu cảm, cảm thấy bản thân cũng có chút thayđổi, cô biết mình đã hàng phục.

Trong chăn, cơ thể đàn ông lại dán sát vào người Khổng Lập Thanh, hai tay vòng trước ngực cô, cho dù chưa phô trương sức mạnh nhưng cô biếtchớp mắt thôi là nó sẽ đổi thay khác hẳn. Một bàn tay mò mẫm trước ngựccô, cuối cùng cũng gỡ xong nút thắt khăn tắm, kéo nó vứt xuống đất, bầungực non mềm vừa được giải phóng khỏi khăn lại ngay lập tức bị bàn tayai đó nắm giữ. Chu Diệp Chương vùi đầu trên vai cô, nói từ phía sau,giọng nói hơi mơ màng lại có chút như mệnh lệnh: “Ngủ thôi.” Khổng LậpThanh yên lặng nhắm mắt lại.

Đêm đó vậy mà cô lại ngủ một giấc an lành, không mộng mị, liền mộtmạch đến lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng. Nằm nhìn lên trần nhà bất giácnhớ lại chuyện xảy ra đêm qua. Năm phút qua đi Khổng Lập Thanh mới theothói quen ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người theo cử động của cô trượtxuống, dấu tích da thịt vẫn như cũ, nhìn rất rõ, nhưng cơ thể cũng không còn cảm giác đau. Bên cạnh trống rỗng không có ai, từ phòng tắm truyềnra tiếng nước chảy, từ hành lang cũng truyền đến tiếng nói chuyện củaVạn Tường và dì Thanh.

Khổng Lập Thanh ra khỏi giường, hôm nay là thứ Hai, cô phải đi làm, Khổng Vạn Tường cũng phải đi học.

Đi đến phòng thay đồ, toàn bộ quần áo giày mũ của mùa hè vốn treo ởđó đã được thu dọn hết, quá nửa không gian được treo đầy quần áo mới mua từ trung tâm thương mại ngày hôm kia. Lúc đầu Khổng Lập Thanh chỉ treomấy bộ quần áo cô mang đến, chúng chiếm rất ít diện tích chỗ này. Côngây người nhìn đám quần áo mới được sắp xếp gọn gàng ngay ngắn một lúc, sau cùng đưa tay chọn một chiếc áo sơ mi cao cổ mới mua, cô biết đêmqua trong mình đã có thứ gì đó bị phá vỡ.

Áo sơ mi cao cổ có nhiều tầng ren xếp chồng, áo len cổ chữ V màu xámnhạt, một chiếc quần bò bó cùng màu áo len, giày cao gót nhung vintage,tất cả đều mang phong cách đơn giản, nhưng vì toàn là hàng hiệu nên cũng mang đến cho người mặc một kiểu khí chất khác. Trong gương là một côgái khác hẳn trước đây, gương mặt mờ nhạt khiến người khác cảm thấy chua xót. Đường nét hiện tại thoạt nhìn vẫn là mờ nhạt nhưng lại mang chútlạnh lùng. Rất tốt, dấu vết trên cổ đều được che kín, Khổng Lập Thanhkhẽ thốt thành câu. Cô chăm chú nhìn mình trong gương, cảm thấy hôm naytừ cơ thể đến nội tâm mình đều dần bị bào mòn.

Đúng lúc đang bần thần, trong gương phía sau lưng cô xuất hiện thêmmột bóng hình người đàn ông nữa. Chu Diệp Chương người quấn khăn tắmchậm chậm bước vào đúng lúc cô vừa thay quần áo xong, anh chẳng nóichẳng rằng trước mặt cô thoải mái bỏ khăn tắm để mặc quần áo.

Trong phòng thay đồ lúc này hai người vẫn cùng yên lặng, không ai nói câu gì, chuyên tâm làm việc riêng. Chu Diệp Chương đứng sau lưng KhổngLập Thanh cúi đầu cài cúc áo sơ mi, đột nhiên quay một vòng, đem cà vạtnhét vào tay cô.

Khổng Lập Thanh khẽ cúi đầu ngoan ngoãn nhận lấy chiếc cà vạt ChuDiệp Chương đưa, với tay dựng thẳng cổ áo của anh rồi kiễng chân luồn cà vạt vòng theo cổ áo. Tiếp xúc gần gũi với anh như vậy nhưng lần này hơi thở không còn hoảng loạn, nhịp tim cũng không gấp gáp như hôm qua, mớiqua một đêm, không hiểu sao cô có nhiều biến đổi đến thế.

Khổng Lập Thanh chưa từng thắt cà vạt cho ai, đành mô phỏng thao tácđeo khăn đỏ thuở nhỏ còn nhớ được, mới thắt được một nửa bàn tay đã độtnhiên bị vỗ nhẹ một cái.

“Nhìn kỹ chút, chỉ dạy em một lần thôi đấy.” Chu Diệp Chương nắm lấycà vạt, cố ý thao tác thật chậm, bàn tay to khéo léo lên xuống thắt mở,Khổng Lập Thanh ngẩng đầu, nghiêm túc theo dõi động tác của anh.

Chu Diệp Chương thắt cà vạt xong, Khổng Lập Thanh đưa tay chỉnh lạigiúp anh một lần nữa. Anh khẽ ngẩng đầu phối hợp với cô, biểu cảm rấtthư thái, tinh thần dường như cũng không tồi.

Khổng Lập Thanh chỉnh lại cà vạt xong, Chu Diệp Chương lại đưa mộttay ra trước, Khổng Lập Thanh hiểu ý, cài cúc tay áo cho anh. Hai ngườiđứng gần như sát nhau, Chu Diệp Chương từ đầu đến cuối đều cúi nhìnKhổng Lập Thanh, ánh mắt long lanh. Khổng Lập Thanh hàng mi cong rủ dài, nét mặt hiền hòa.

“Anh đã sắp xếp một xe chuyên môn đưa đón em, Vạn Tường từ nay giaocho dì Thanh chăm sóc thêm. Em cũng nên lỏng tay để cuộc sống của con có thêm nhiều người hơn, nếu chỉ biết có mẹ, cũng không phải là chuyện tốt với nó.” Chu Diệp Chương dùng ngữ khí thương lượng tùy ý nói với KhổngLập Thanh mấy câu.

Khổng Lập Thanh cúi đầu suy nghĩ một lát rồi khẽ trả lời: “Có xe đưađón sợ đồng nghiệp dị nghị.” Cô không phản đối chuyện cho Vạn Tường gầngũi những người khác, nhiều người quan tâm sẽ tốt hơn cho thằng bé,nhưng bình thường cô đã quen làm người kín tiếng, rất sợ bị người khácchú ý, cô biết chuyện hàng ngày có xe sang đưa đón đi làm sớm muộn cũngsẽ tạo nên những tin đồn không hay.

Một bàn tay to phủ xuống đầu cô, Chu Diệp Chương tự nhiên vò mái tócngắn thẳng nếp của cô một hồi, làm nó rối tung: “Có quan hệ gì? Sao emphải để ý như thế?”

Khổng Lập Thanh lại cúi đầu trầm mặc, Chu Diệp Chương đột nhiên dùnghai tay xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt cô: “Em hãy nhớ, từ nay vềsau phải sống cho thoải mái, nếu có người dám bắt nạt em, em muốn đáptrả thế nào cũng được, giết người phóng hỏa anh đều giúp em, quan trọnglà em muốn gì thì phải nói ra, hiểu không?”

Khổng Lập Thanh đối diện với ánh mắt lấp lánh của Chu Diệp Chương,rất mê hoặc. Chu Diệp Chương mặt mày tươi tỉnh, khẽ vỗ vai cô trêu: “Từnay đi đứng phải thẳng lưng, sau này còn thấy em khom người, anh sẽ bắtem đeo đai lưng.”

Khổng Lập Thanh cúi đầu, lí nhí: “Quen rồi, không để ý là lại quên mất.”

Chu Diệp Chương trả lời thoải mái: “Không có ý ép buộc em, nếu emmuốn thay đổi thì tự điều chỉnh dần dần, thoải mái là được, có vài thứ,đợi có thời gian, anh sẽ tìm người về dạy cho em.” Chu Diệp Chương nóixong, cũng không nghĩ lãng phí thời gian, tùy tiện nói thêm một câu: “Đi xuống nhà ăn sáng thôi, không còn sớm nữa.”