Bánh Xe Định Mệnh

Chương 18



Khổng Lập Thanh đánh bóng còn chưa được coi là đã nhập môn, vật vã cả nửa ngày mới hơi chạm đến “môn đạo”[2], đánh một gậy cũng chệch choạchồi lâu mới trúng, nữ huấn luyện viên xinh đẹp vì đạo đức nghề nghiệpnên thái độ rất dễ thương, khuôn mặt luôn tươi cười. Không có Chu DiệpChương bên cạnh theo dõi, Khổng Lập Thanh cảm thấy nắng vàng cỏ xanh nơi đây rất đẹp. Ra tay đánh một gậy trúng bóng, chắc chắn bóng chẳng thểtrúng lỗ, nhưng chỉ cần có thể đánh bóng bay lên như vậy, cho dù chẳngbiết sẽ bay đi đâu, Khổng Lập Thanh vẫn có cảm giác hài lòng.

[2] Môn đạo: Ý chỉ ngưỡng cửa nhập môn.

Nhóm Chu Diệp Chương, A Thần và Vạn Tường đứng cách cô vừa phải,không gần không xa, một bên từ từ tiến bước, một bên thoải mái chơi đùa, quá hai tiếng đồng hồ vẫn chưa đi xa là mấy.

Khổng Lập Thanh tập luyện mấy tiếng liền, cuối cùng cũng hơi quentay, bắt đầu cảm thấy hứng thú với môn thể thao quý tộc này, cùng huấnluyện viên miệt mài luyện tập, rốt cuộc học được tư thế cầm gậy đánhbóng, ít nhất mỗi lần xoay người đánh, tỉ lệ trúng bóng cũng tăng lênđáng kể.

Chu Diệp Chương bận để mắt tới Khổng Vạn Tường phía trước, cũng không thường xuyên quan sát Khổng Lập Thanh, chỉ thi thoảng nhìn lại phía cômột cái. Khi nào thấy cô bị tụt ở phía sau thì sẽ chậm rãi đợi cô. Bọnhọ một trước một sau cùng với Vạn Tường không ngừng cười nói làm náonhiệt cả nơi này.

Sân golf rộng ngút tầm mắt, nhưng đường đi lại rất yên tĩnh, khôngthấy ai khác ngoài bọn họ, đến gần trưa bỗng có một chiếc xe điện màubạc từ xa chạy về phía này.

Khổng Lập Thanh lúc đầu chẳng để ý, cho đến khi nghe thấy tràng cười“ha ha” của một người đàn ông trung niên, cô mới dừng tay quay đầu nhìnlại.

Chiếc xe đi thẳng đến trước mặt Chu Diệp Chương mới dừng, một ngườiđàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi từ trên xe bước xuống, ngườicòn chưa tới nơi đã thấy mở miệng cười, đến gần sát Chu Diệp Chương liền giơ tay ra, bước thêm một bước thân mật bắt tay, lên giọng nói: “Ôichà, hôm nay vô tình gặp được anh Chu ở đây thật là cơ duyên.”

Người tinh ý nhìn một cái sẽ biết đây chính là kiểu cố tình chào hỏimới tìm đến, tất nhiên Chu Diệp Chương thừa sức nhìn ra chân tướng, tuynhiên là người lịch duyệt, anh chẳng vạch trần, vui vẻ cùng người đànông trung niên đó bắt tay hồ hởi: “Chủ nhiệm Lưu, ông khách sáo rồi.”

Khổng Lập Thanh nhìn thấy họ như vậy biết là Chu Diệp Chương gặp phải người quen. Mà nghe cách nói của Chu Diệp Chương thì người này hẳn phải là quan chức chính phủ, tìm đến chào hỏi như thế hai người họ hẳn phảicó quen biết nhất định. Cùng xuống xe với chủ nhiệm Lưu còn một ngườinữa, người đó đội mũ lưỡi trai, vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ mặtanh ta, chỉ biết đó là một người đàn ông còn trẻ, thân hình cao gầy,trang phục xa xỉ.

Khổng Lập Thanh phỏng đoán đằng sau cuộc gặp gỡ “tình cờ” này hẳnphải là một câu chuyện phức tạp. Nhưng cô nghĩ dù là chuyện gì thì cũngchẳng liên quan đến mình, cho nên cũng chỉ nhìn một cái như vậy rồi lạicúi xuống tiếp tục chiến đấu với quả bóng dưới chân.

Đằng kia chủ nhiệm Lưu đã bắt đầu hướng Chu Diệp Chương chú ý tớingười thanh niên đi cùng, ông ta vẫn giữ nụ cười xã giao trên mặt,nghiêng mình để Chu Diệp Chương thấy người phía sau rồi lại cười híp mắt nói: “Anh Chu, xin giới thiệu một chút, đây là Lâm Bội, cậu ba nhà họLâm. Hiếm có dịp mọi người hội ngộ ở đây, tôi đứng ra làm cầu nối giớithiệu hai người làm quen một chút.”

Nói xong, chủ nhiệm Lưu lại quay về phía Lâm Bội giới thiệu tiếp:“Cậu ba, vị này là Chu Diệp Chương, anh Chu. Anh Chu mấy năm nay đầu tưvào thành phố B này rất nhiều. Hai người có thể chưa từng gặp mặt nhưnghẳn phải từng nghe đến quý danh của nhau.”

Người thanh niên tên Lâm Bội chủ động đưa tay ra trước, mặt nở nụcười hoàn hảo: “Ngưỡng mộ đại danh anh Chu đã lâu, hôm nay may mắn đượcgặp mặt, rất hân hạnh.”

Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội bắt tay, trong đầu anh suy nghĩ đangchạy lòng vòng, người này nếu chỉ đơn giản giới thiệu tên Lâm Bội, có lẽ anh cũng chẳng biết là ai, nhưng giới thiệu là cậu ba nhà họ Lâm thìlại khác, anh gần như lập tức có thể nhớ ra thông tin liên quan tới anhta. Bởi vì Lâm Bội thì không quá nổi tiếng nhưng nhà họ Lâm lại gia thếkhá lẫy lừng. Nhà họ Lâm có thể xếp là giới “quý tộc đỏ”[3] của TrungQuốc, trước sau giải phóng trong nhà đã có vài vị tướng, thời đại mớingười ta cũng không còn quá coi trọng khái niệm gia tộc nhưng gia đìnhLâm Bội thực sự là một gia tộc rất có thế lực. Ông và bố của Lâm Bội đều là lãnh đạo cấp cao trên Trung Ương, hai anh trai Lâm Bội cũng là tướng tá cấp cao trong quân đội. Nhà họ Lâm chỉ có duy nhất Lâm Bội này làmkinh doanh, chỉ nghĩ qua cũng biết anh ta là nhận vật đặc biệt cỡ nào.

[3] Quý tộc từ thời cộng sản.

Lại nói thêm, nếu truy ngược về thời Mãn Thanh khi tổ phụ của họ cùng thế hệ, thì tổ tiên nhà họ Chu và nhà họ Lâm còn có quan hệ rất khôngbình thường. Tất nhiên đó không phải là mối quan hệ hữu hảo gì, mà bọnhọ sớm đã có mối thù truyền kiếp. Thời gian đã lâu như thế, Chu DiệpChương cũng chẳng biết rõ căn nguyên thực sự của câu chuyện ngày nào.Chẳng qua là năm năm trước, lúc Chu Diệp Chương quyết định quay về đạilục đầu tư kinh doanh, bà nội anh có gọi đến nói sơ qua. Chuyện có nhiều ẩn tình nhưng vì ông nội anh sớm đã qua đời, nhà họ Chu lại chuyển đếnHồng Kông từ ba đời nay, cho nên những gì bà nội anh biết cũng khôngnhiều, chủ yếu là nhắc nhở anh làm ăn phải có đề phòng cẩn thận. Mấy năm nay anh kinh doanh ở đại lục cũng chưa từng va chạm với nhà họ Lâm,công việc làm ăn cũng xuôi chèo mát mái, cho nên anh cũng không hiểu hôm nay tự nhiên Lâm Bội tìm tới anh rốt cục là có ý gì.

Chu Diệp Chương chỉ lục lại suy nghĩ trong chớp mắt, mặt không biếnsắc, cũng tươi cười xã giao như Lâm Bội, nói năng cũng khách khí ychang: “Tôi cũng rất ngưỡng mộ anh, nghe đại danh đã lâu mà chưa có cơhội diện kiến, hôm nay tình cờ gặp nhau ở đây, thật là vinh hạnh.”

Lâm Bội giữ tay Chu Diệp Chương rất lâu không buông, thái độ vô cùngthân mật: “Không dám, anh Chu đây còn lớn hơn tôi mấy tuổi, tôi mới thật là vinh hạnh.”

“Đó đó, mọi người tự nhiên một chút, không nên quá câu nệ.”

“Như vậy là tốt nhất, xem ra anh Chu là người dễ gần.”

Cả hai nhìn nhau cùng cười “ha ha”, người không biết có khi còn nhầm họ là bạn bè thân thiết.

Khổng Lập Thanh để ra một nửa tâm tư lắng nghe vở kịch đạo đức giả,sau đó chậm rãi vác gậy đi qua bọn họ. Đi liền mấy chục bước, cảm thấyđã cách bọn họ một đoạn, cô quay lại nhìn Chu Diệp Chương, dừng ở đó cố ý chờ anh đi đến.

Chu Diệp Chương cùng Lâm Bội nói chuyện nhưng mắt vẫn hướng về phíaKhổng Lập Thanh, anh thấy Khổng Lập Thanh quay lại nhìn mình, liền kínđáo khẽ hất cằm, ngụ ý bảo cô đi trước.

Hai người đứng đối diện Chu Diệp Chương đương nhiên đâu phải là kiểungười không tinh tường, động tác của Chu Diệp Chương không lộ liễu nhưng ánh mắt lại khá rõ ràng. Hai người đó cùng quay nhìn về hướng Khổng Lập Thanh, vẫn là chủ nhiệm Lưu lên tiếng hỏi đầu tiên: “Vị đó là...” Chủnhiệm Lưu hỏi câu như vậy thực ra cũng là bình thường, bởi lẽ rõ ràngKhổng Lập Thanh không giống với kiểu bình hoa di động mà đám đàn ôngthành đạt thường mang theo bên mình. Khoan chưa nói chuyện trông KhổngLập Thanh thế nào, chỉ nguyên thái độ của Chu Diệp Chương với cô cũng đủ khiến người ta tò mò. Bình thường đến đây đàn ông đều có thể mang theophụ nữ để giải khuây, nhưng những cô gái đó đều phải thuộc dạng xinh đẹp hoạt bát và biết điều. Nếu là bạn gái của Chu Diệp Chương thì theo lýmà nói luôn phải theo sát anh ta, bọn họ trò chuyện lâu như vậy, cô tatheo phép lịch sự cũng phải đến chào hỏi một câu, thế mà hai người nàylại mỗi người một ngả, cô gái đó cũng thờ ơ lạnh nhạt, chẳng bận tâm đến họ. Chủ nhiệm Lưu biết Chu Diệp Chương còn chưa kết hôn, Khổng VạnTường đi cùng Chu Diệp Chương vốn đã bị ông ta nhầm là họ hàng thânthích nên cũng không hỏi nữa, chỉ có thân phận của Khổng Lập Thanh làkhiến ông ta tò mò.

Chu Diệp Chương rõ ràng muốn tránh cho Khổng Lập Thanh không phải đối mặt với hai người này, anh biết tính Khổng Lập Thanh, trước mắt có mộtsố chuyện cô còn chưa ứng phó được, để cô thoải mái, Chu Diệp Chươngcũng tùy tiện đối phó: “À, đó là nhà tôi, thường ngày được nuông chiềuthành ra kiêu ngạo, không hiểu lễ nghĩa, xin các vị bỏ quá cho.”

Khổng Lập Thanh đang bước phía trước, phía sau truyền đến từ “nhàtôi” làm cô kinh ngạc đến nỗi tim đập chân run hồi lâu vẫn chưa hoànhồn.

Hai chữ “nhà tôi” như viên đá ném xuống hồ sâu, cho dù động tĩnhkhông lớn nhưng rốt cuộc lại có thể khơi lên từng đợt sóng, Khổng LậpThanh cảm thấy bản thân tâm tư rối loạn. Chút hứng thú chơi golf vừaxuất hiện đã biến mất không dấu vết, mỗi lần vung gậy đều lung tung lộnxộn, tâm huyết của huấn luyện viên và nỗ lực bản thân vừa rồi đều xemnhư triệt để phí hoài trong mỗi lần đánh trượt.

Cuối cùng Khổng Lập Thanh thật sự thấy mất hứng, liền nhờ huấn luyện viên gọi giúp một chiếc xe điện đưa cô về khu nghỉ ngơi.

Không xa khu nghỉ ngơi là quầy lễ tân ở đại sảnh, mặt đối diện là cửa kính cực lớn, bên ngoài là thảm cỏ xanh mướt, dưới ánh nắng cảnh quancàng tươi mát. Khu vực nghỉ ngơi chỉ có mình Khổng Lập Thanh là khách,cô gọi một ly nước quả, không muốn dùng những thứ có chất kích thích,ánh mắt nhìn ra ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng trong lòng lại thấy có chútxót xa.

Tổ tiên truyền lại cho thế hệ cô bao nhiêu tinh hoa văn hóa trongviệc lựa chọn từ ngữ, “nhà tôi” người xưa dùng để gọi vợ cả, vừa có vẻthân mật lại vẫn có vẻ tế nhị, hai chữ này cho người ta cảm giác ấm áp,được bảo vệ và được tôn trọng. Đem hai chữ này thầm thì nhắc lại, KhổngLập Thanh cảm thấy lòng khe khẽ đau.

Ngồi nghỉ ngơi đến cả nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy đoàn người hiệnra trong tầm mắt, đi đầu là hai người đàn ông cao ngang nhau, nhàn tảnbước, vừa đi vừa nói chuyện, tư thế hết sức thoải mái. Khi khuôn mặtquen thuộc lọt vào tầm mắt, Khổng Lập Thanh lập tức bị thu hút. Dườngnhư đây là lần đầu tiên cô nhìn kỹ Chu Diệp Chương, hóa ra anh cao nhưvậy, vững chãi và trưởng thành, mặt mũi cương nghị, khí chất lạnh lùng,cô thốt nhiên nhận ra thực sự nhìn anh rất nổi bật.

Đoàn người chậm rãi tiến lại, Chu Diệp Chương và Lâm Bội sóng bước,vẫn vừa đi vừa nói. Chủ nhiệm Lưu đi bên cạnh Lâm Bội, nhưng dường nhưkhông tham gia câu chuyện với hai người kia. A Thần đi phía sau Chu Diệp Chương hai bước, lưng cõng Khổng Vạn Tường, Khổng Lập Thanh đoán VạnTường chạy nhảy cả buổi đã thấm mệt cho nên bày trò lười, quan hệ củacậu bé và A Thần dường như càng ngày càng tốt, mà A Thần dường như cũngcàng ngày càng nuông chiều Vạn Tường.

Nhìn thấy bọn họ bước vào đại sảnh, Khổng Lập Thanh cũng đứng lên điđến nhập hội, sau khi cô đến, chủ nhiệm Lưu và Lâm Bội đều lịch sự cườigật đầu chào cô. Khổng Lập Thanh cũng không chủ động lên tiếng chào hỏihọ, chỉ lịch sự cười đáp lại. Kính râm che kín nửa khuôn mặt, chút căngthẳng và tự ti trong mắt cô cũng theo đó được giấu kín.

Khổng Lập Thanh thái độ lạnh nhạt, hai người kia cũng không dám quávồ vập, họ vốn dĩ đã chuẩn bị sẵn mấy câu khen tặng làm quen, gặp tháiđộ xa cách của cô đành giữ lại trong lòng.

Khổng Lập Thanh cười lấy lệ với Lâm Bội và chủ nhiệm Lưu xong liền đi đến phía sau Chu Diệp Chương. Cô cố tình nép sau anh, tránh khỏi tầmmắt của hai người kia. Đối diện với những người không quen biết này,Khổng Lập Thanh cảm thấy lúng túng và căng thẳng. Chu Diệp Chương đứngvững như núi ở đó, dường như hiểu cô không thoải mái, cũng có ý tránhgió che mưa cho cô.

Khổng Lập Thanh đi đến phía sau Chu Diệp Chương bèn đưa tay muốn bếVạn Tường trên lưng A Thần xuống, kết quả lại phát hiện thằng bé đã ngủmất rồi, nó ngủ rất thoải mái, nước miếng chảy ướt cả một khoảng lưng AThần.

Nhìn thấy Khổng Lập Thanh đưa tay ra, A Thần đang cõng Vạn Tường vội né đi, nói nhỏ: “Đừng đánh thức Vạn Tường, để cho nó ngủ.”

A Thần kiên quyết như vậy, Khổng Lập Thanh cũng không tranh cãi, đưatay lau miệng cho Vạn Tường, khẽ nói: “Vạn Tường bôi đầy nước dãi lên áo cậu rồi.”

“Không sao, về nhà thay là được.” A Thần hạ thấp giọng, rõ ràng không quan tâm.

Mấy người phía sau nói nhỏ, mấy người đi trước vẫn tiếp tục chuyệntrò, Khổng Lập Thanh lắng tai nghe ngóng, dường như họ vẫn tiếp tục chủđề vừa rồi, nói đến thị trường chứng khoán Mỹ, thái độ trò chuyện thânmật, nhưng nội dung câu chuyện lại vô thưởng vô phạt.

Khổng Lập Thanh sau khi nhập đoàn với bọn họ được một lúc, hai ngườilạ cũng chẳng còn để ý đến cô, tiếp tục đi về phía cửa lớn. Khổng LậpThanh và A Thần cũng coi như tự nhiên theo bước phía sau.

Lúc chia tay, Lâm Bội lấy lý do hẹn gặp không bằng tình cờ, nhất định mời họ cùng ăn một bữa. Chu Diệp Chương làm vẻ lúng túng quay lại nhìnvào Vạn Tường vẫn hồn nhiên ngủ trên lưng A Thần, thuận lợi từ chối:“Hôm nay quả thật không may, chúng tôi còn phải đưa thằng bé về nhà ngủtrưa, trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn không nên thiếu ngủ. Hôm khác tôixin đứng ra mời anh Lâm làm khách, ý anh thế nào?”

Từ chối hợp tình hợp lý như vậy, Lâm Bội cũng chẳng còn biết nói gì,lúc này lái xe của hai bên đều đã tới, Lâm Bội và chủ nhiệm Lưu kháchsáo tiễn biệt.

Lâm Bội và Chu Diệp Chương chào nhau xong, thừa dịp Chu Diệp Chươngvà chủ nhiệm Lưu chia tay liền quay sang Khổng Lập Thanh, nhẹ giơ tayphải về phía cô: “Cô Khổng, vừa nhìn cô tôi đã biết cô là một phụ nữhiền thục, thật ghen tỵ với anh Chu, hy vọng chúng ta có dịp gặp nhaunhiều hơn.”

Khổng Lập Thanh đứng bên cánh cửa xe đã mở, Lâm Bội đứng gần cô, anhta rất cao, Khổng Lập Thanh gần như phải ngẩng đầu mới nhìn được vào mắt anh ta, cho tới lúc này cô mới thực sự chú ý tới con người này. KhổngLập Thanh phát hiện hóa ra anh ta cũng vô cùng đẹp trai, không phải đẹptrai kiểu thư sinh như A Thần, ngũ quan của anh ta cũng cương nghị vàrất mạnh mẽ, da mặt đẹp như thể được chăm sóc kỹ càng, khóe miệng thường trực nét cười nhàn nhạt, ánh mắt linh hoạt, so với Chu Diệp Chươngkhông trầm tĩnh bằng.

Khổng Lập Thanh đặt tay mình vào tay anh ta, lòng bàn tay anh ta mịnmàng, hơi ẩm ướt, cô cố tỏ ra lịch sự, tự tin, mặt tươi cười nói: “Anhquá khen rồi.”

Lâm Bội đợi cô nói xong mới thả tay cô ra, khôi phục khoảng cách banđầu, cũng không nói gì thêm, chỉ cười và nhìn cô. Nụ cười của anh tahướng về phía cô có vẻ rất lịch sự nhưng ánh mắt lại có vẻ trêu ghẹo,tán tỉnh.

Kiêu ngạo và gian trá, đó là ấn tượng về Lâm Bội còn lưu lại trong Khổng Lập Thanh sau lần gặp đầu tiên.

Cả đám người đứng đó khách khí chào hỏi mãi mới xong, cuối cùng nhómKhổng Lập Thanh cũng ngồi lên xe, khởi động và tăng tốc, hai người phíasau chỉ còn là hai bóng đen trong gương chiếu hậu, nụ cười trên mặt ChuDiệp Chương biến mất, dựa người vào ghế, mắt nhìn ra ngoài cửa xe, taygõ nhịp trên cằm, đó là động tác thường thấy mỗi khi anh suy nghĩ.

Chu Diệp Chương vốn có khí chất lạnh lùng, mỗi khi không cười mặtcàng nghiêm nghị. Khổng Lập Thanh bế Vạn Tường ngủ say ngồi im bên cạnhanh, không dám làm phiền, A Thần và tài xế ngồi ghế trước càng không dám lên tiếng, không khí trong xe nhất thời trầm lặng.

Lúc cách nhà nửa đoạn đường, Chu Diệp Chương bỗng nhiên sực tỉnh, anh quay sang nhìn Khổng Lập Thanh, thấy cô có vẻ uể oải chán chường bèngiơ tay đón lấy Khổng Vạn Tường từ tay cô.

Chu Diệp Chương cho Vạn Tường nằm ngang trên đùi mình, cúi xuống nhìn khuôn mặt cậu bé rồi đột nhiên nói: “Anh chàng này có vẻ đang béo lên.”

Bên này chưa đợi Khổng Lập Thanh đáp lại, bên đó Khổng Vạn Tường đang lúc ngủ say lại bị ôm chặt, có lẽ muốn duỗi thẳng cánh tay ra cho thoải mái, cậu bé vung tay lên, Chu Diệp Chương đang cúi xuống lại không kịpđề phòng, bàn tay Khổng Vạn Tường đập mạnh vào mặt Chu Diệp Chương. Cólẽ do góc độ vừa phải, âm thanh vang lên khá rõ, Chu Diệp Chương khựnglại nửa giây, sau đó bật cười “ha ha” rất sảng khoái. Anh đưa tay nhéomá Khổng Vạn Tường, mắng yêu: “Cái thằng nhóc này.” Chu Diệp Chương cười khiến không khí trong xe đỡ căng thẳng hẳn, mọi người cùng cảm thấy nhẹ nhõm.

Suốt đoạn đường không ai nói gì, sau khi về nhà mọi người tự ý tản đi, ngày phải tiếp tục thế nào thì cứ để nó trôi đi như vậy.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Hôm sau là Chủ Nhật, thời tiết vẫn đẹp như hôm trước, Khổng Vạn Tường ngủ trưa dậy liền bị A Thần đưa đi luyện Taekwondo, dì Thanh lau dọnxong cũng đã xuống lầu, Chu Diệp Chương ở trong thư phòng làm việc nhưthường lệ. Căn nhà yên tĩnh, phòng ngủ tầng hai đã kéo rèm lên, ánh mặttrời chiếu quá nửa phòng, Khổng Lập Thanh ôm quyển y học chuyên ngànhngồi trên ghế quý phi trước rèm cửa miệt mài nghiên cứu. Lòng cô khôngđược tĩnh tại bằng mấy ngày trước đây, nhưng vẫn chăm chỉ đọc sách, côcũng có dự định của riêng mình. Cho dù chưa biết sau này cuộc sống sẽ ra sao nhưng cô cũng hy vọng chăm chỉ nghiên cứu y thuật để nâng cao nănglực của bản thân, không để mình trở thành vật hy sinh cho người khác mỗi khi có biến nữa. Gần đây cô có nhiều thời gian rảnh hơn nên cũng muốntranh thủ chuẩn bị, đợi đến tháng Năm sang năm tham gia kỳ sát hạch củabộ y tế, có thể trở thành bác sĩ chủ trị cũng rất tốt.

Khi con người chuyên tâm làm việc gì đó thời gian trôi qua rất nhanh, mặt trời vẫn di chuyển theo quỹ đạo vốn có, chầm chậm lướt qua ngườiKhổng Lập Thanh, ánh sáng dần dần yếu đi, rất nhanh ánh hoàng hôn baoquanh người cô như một vầng hào quang, từ xa nhìn lại, một người phụ nữdáng vẻ mong manh yên lặng ngồi trong ánh hoàng hôn khiến người ta cócảm giác đẹp đến lạ thường.

Khổng Lập Thanh chuyên tâm đọc sách, bàn chân lạnh đột nhiên truyềnđến cảm giác ấm nóng, cô giật mình kinh ngạc, ngẩng đầu lên mới biết Chu Diệp Chương không biết từ lúc nào đã ngồi đối diện mình, đang cúi đầutrêu đùa đôi chân trần của cô.

Trong phòng ấm áp, Khổng Lập Thanh mặc đồ ngủ mỏng, chân lại không đi tất, Chu Diệp Chương không nói gì, cúi đầu nhìn đôi chân cô, ánh mắt có vẻ rất chăm chú, nhất thời không khí bình thường đã bị hành động củaChu Diệp Chương làm cho muôn phần mờ ám.