Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 183: Một người quyền thế chân chính



Cùng lúc này, trong biệt thự Vân Kinh trên đỉnh núi nào đó, Nam Kinh Lâm và một người phụ nữ toàn thân khí chất xuất chúng, đang ngồi cùng nhau ở trong phòng khách, ai cũng không mở miệng nói chuyện, dường như đang chờ đợi điều gì.

Lúc này cửa phòng được mở ra, một người trung niên bước vào trong. Uy vũ bước đến, dáng vẻ nghiêm nghị, mang theo ánh mắt ngoan độc, trong đáy mắt vô cùng thâm thúy nhưng cũng vô cùng bình tĩnh.

Người này chính là Nam Cung Vô Phong gia chủ đương nhiệm của gia tộc Nam Cung, tùy ý giẫm chân một cái khắp nơi đều sẽ rung chuyển, là một người có quyền có thế chân chính.

Người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên ghế Sofa, đó là Trương Thanh Lệ, vợ của ông ta.

“Ông xã, anh về rồi.”

Trương Thanh Lệ đứng dậy, giọng nói dịu dàng vô cùng dễ nghe, đồng thời Nam Cung Lâm cũng đứng lên.

“Ba.”

Nam Cung Vô Phong khẽ vuốt cằm, sau đó ngồi xuống ghế Sofa.

“Nói đi, ở thành phố Ninh xảy ra chuyện gì? Trương Hằng vì sao lại chết?”

Nam Cung Lâm trở về đã được vài ngày, nhưng mà Nam Cung Vô Phong ở nước ngoài bàn chuyện công việc cho nên đến tận hôm nay mới về nhà được.

“DNA của Sở Hải đã có kết quả xét nghiệm, xác thực đúng là huyết thống của gia tộc Nam Cung. Sau khi xét nghiệm DNA, Trương Hằng đã không làm theo yêu cầu của con, càng không đích thân giám sát, cậu ta ngược lại ở thành phố Ninh uống rượu ăn chơi, dẫn đến thi thể cha mẹ của Sở Vĩnh Du, Sở Hải và Lý Liên đều bị phơi bày dưới ánh mặt trời, mặc dù con đã nghiêm khắc trừng trị Trương Hằng nhưng mà Sở Vĩnh Du nhất quyết muốn giết Trương Hằng.

Đến lúc này, Nam Cung Lâm im miệng, Nam Cung Vô Phong trầm mặc, ngược lại Trương Thanh Lệ nói.

“Sở Vĩnh Du, người này ngỗ ngược khó thuần, cậu ta lại dám ra tay giết cháu trai của em, nếu thật sự để cậu ta bước vào cửa lớn của gia tộc Nam Cung thì chẳng phải càng không thèm kiêng nể, không coi ai ra gì sao!”

Trông thấy Nam Cung Vô Phong vẫn chỉ ung dung ngồi một chỗ, Nam Cung Lâm quan sát vô cùng kỹ càng, thăm dò sắc mặt sau đó mới lại mở miệng.

“Ba, Sở Vĩnh Du nhập ngũ bốn năm, ở Bắc Vực giết vô số kẻ địch, sát khí hung ác tích tụ lại khiến cho ngay cả Kim Bác cũng không nắm chắc được, mặc dù chưa từng động thủ nhưng con tin tưởng phán đoán của Kim Bác.

“Hồ sơ đâu?”

Nam Cung Vô Phong lần đầu mở miệng, lại chỉ vẻn vẹn nói ra ba chữ, sắc mặt Nam Cung Lâm chợt thay đổi, trả lời:

“Con đích thân đến trụ sở của đội điều tra cục tổng bộ, tư liệu về Sở Vĩnh Du chính xác là SSS cấp cao, nếu thật sự muốn nắm bắt được tin tức, sợ là chỉ có ba mới có thể, đích thân ba phải hành động rồi.”

Cấp cao của SSS? Sát khí hùng hậu? Khóe miệng Nam Cung Vô Phong khẽ nhếch lên.

“Không cần thiết, con lại đi thành phố Ninh một chuyến, nếu như DNA của Sở Vĩnh Du là chính xác, không có vấn đề, vậy thì Nam Cung Vô Phong đây, phải đích thân nghênh đón người này trở về gia tộc Nam Cung.”

Trương Thanh Lệ ở bên cạnh khẽ biến sắc, trầm giọng nói.

“Ông xã, Trương Hằng là cháu trai của em, cứ như thế chết một cách không rõ ràng sao?”

“Cút ra ngoài!”

Nam Cung Vô Phong nói ra ba chữ, thân thể Trương Thanh Lệ khẽ run rẩy, vội vàng xin tha rồi đi ra ngoài.

“Ông xã, em xin lỗi, em hơi thất thố rồi.”

ở gia tộc Nam Cung, không có bất kỳ ai có thể chất vấn Nam Cung Vô Phong, cho dù là vợ của ông ta cũng không được.

Lúc này, Nam Cung Vô Phong nhìn Nam Cung Lâm, trong ánh mắt mang theo vài phần suy nghĩ.

“Con trai, con thật sự không oán không hận sao? Mặc dù là con nuôi, nhưng lẽ ra con là người nên được thừa kế gia tộc Nam Cung sau khi anh cả của con không may gặp chuyện.”

Nam Cung Lâm lắc đầu.

“Ba, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của ba, lúc trước chú ba bị đuổi ra khỏi nhà, nếu như ba muốn tìm huyết thống của chú ấy trở về, vậy con chắc chắn sẽ tôn trọng quyết định của ba. Hơn nữa sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào.”

Nam Cung Vô Phong khẽ gật đầu, vô cùng hài lòng.

“Con là một người thông minh, là do Nam Cung Vô Phong này một tay nuôi dưỡng dạy dỗ được, mặc dù con là con nuôi nhưng ba đối với con và anh cả của con đều công bằng như nhau, chỉ cần con làm được chuyện này vậy thì đến lúc đó, ba sẽ cho con cơ hội cùng Sở Vĩnh Du tranh đoạt vị trí người thừa kế, còn lại phải chờ xem biểu hiện của bản thân con.”

Nghe thấy những lời này, đáy mắt Nam Cung Lâm hiện lên một tia kinh ngạc không thể ngờ, quyết định của bản thân xem ra đã đúng, không giở bất kỳ thủ đoạn mánh khóe khôn vặt nào, nếu không thì kết quả bây giờ chắc chắn sẽ không được như vậy.

“Cảm ơn ba con sẽ không để ba phải thất vọng.”

Cùng lúc này, Trương Thanh Lệ ở trong căn phòng ngủ của biệt thự, vẻ đoan trang diễm lệ lúc trước toàn bộ đã không còn nữa, hai tay không ngừng xé rách một món đồ chơi mềm mại.

“Nam Cung Vô Phong, anh không giúp tôi thì Trương Thanh Lệ tôi lại không thể tự mình hành động được sao? Cháu trai của tôi chết rồi, nếu như không thể đòi lại công đạo này làm sao có thể ăn nói với em trai tôi!”

“Sở Vĩnh Du? Hồ sơ cấp SSS? Cậu ta sẽ phải hiểu rõ, những kẻ hạ đẳng này đối với chúng tôi đến tột cùng vẫn chỉ là những kẻ hạ đẳng không cùng đẳng cấp, không thể nào so sánh!”

Ngày hôm sau, Sở Vĩnh Du đưa Đồng Ý Yên cùng người trong nhà đi đến cổng tiểu khu, một chiếc xe màu đỏ hiệu BMW x6 dừng lại bên cạnh anh.

Trên xe, Đồng Hiểu Tiêm ngồi ghế phía sau, Vân Thủy Dật lái xe.

“Đi thôi.”

Thẳng cho đến khi đã lên đường cao tốc, Đồng Hiểu Tiêm mới cẩn thận hỏi.

“Anh rể, vậy…vậy bọn em cứ thế này đi thẳng đến nhà họ Ngụy sao?”

Sở Vĩnh Du cười nói.

“Yên tâm, Ngụy lão tam sẽ gọi điện thoại đến.”

Tận mắt nhìn thấy Sở Vĩnh Du phế bỏ một ngón tay của Văn Đào Tử, tối ngày hôm qua ông Ngụy có thể ngủ một giấc an ổn thì đúng là chuyện lạ.

Hoặc là có lẽ sự căng thẳng lúc đầu đã biến mất, nhưng dám chắc ông ta sẽ suy nghĩ cẩn thận, Sở Vĩnh Du có thể đạt được đến loại cấp bậc này, ngay cả Tông Sư mà cũng có thể tùy tiện phế bỏ, để cô em vợ của anh phải chịu oan ức, có lẽ nào lại âm thầm bỏ qua như thế sao?

Người sống ở trên đời, nếu như anh không có bản lĩnh vậy thì đương nhiên anh phải nhẫn nhịn, nhưng nếu anh có bản lĩnh, vậy thì ai sẽ tình nguyện bỏ qua?

Dường như lời này vừa mới nói xong, điện thoại của Đồng Hiểu Tiêm vang lên, là một số điện thoại lạ.

“Nhận đi, tám phần là Ngụy lão tam gọi điện đến, đồng ý gặp mặt ông ta ở tỉnh thành.”

Nghe Sở Vĩnh Du nói, Đồng Hiểu Tiêm hít một hơi, sau đó lập tức tiếp nhận cuộc gọi đồng thời mở loa ngoài.

“Hiểu Tiêm phải không? Chú là cha của Ngụy Manh Manh, hôm qua chúng ta đã gặp nhau một lần. Con gái chú có tính cách ngang bướng, đối với chuyện mà nó đã làm với cháu, mãi sau đó chú cũng mới biết. Vì thế chú muốn gặp mặt cháu, cháu có thể cho chú một cơ hội để chú có thể bồi thường cho cháu một chút, về phía con gái của chú, chú cũng muốn được gặp mặt cháu nói với cháu một lời xin lỗi.”

Quả nhiên!

Đồng Hiểu Tiêm khẽ nhìn sang Sở Vĩnh Du, chỉ còn lo lắng một chút, lúc này mới nói:

“Có thể, cháu đang trên đường đến tỉnh thành, vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới đến nơi, chú gửi cho cháu địa điểm hẹn là được ạ.”

“Được.”

Ông Ngụy cúp điện thoại, sau lưng đã toát một thân đầm đìa mồ hôi, cả đêm qua ông ta trằn trọc, cảm thấy Sở Vĩnh Du chắc chắn sẽ không chịu để yên, cuối cùng quyết định gọi cuộc điện thoại này, trước mắt xem ra quyết định này đã vô cùng sáng suốt, nếu không để Sở Vĩnh Du tìm đến tận nhà vậy thì lúc đó ông ta không những trở thành thế bị động, mà mọi thứ cũng đã muộn rồi.

Cùng lúc này, ở tỉnh thành nhà họ Tân, Trần Trọng Thiên, ông cụ Tân Tân Tằng, còn có một vài vị nhân viên quan trọng của nhà họ Tân và họ Trần đều ở đây. Rất nhiều người đều đang bận rộn gọi điện thoại.

Đến lúc này, ông cụ Tân có hơi sợ không giám tin. Một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, mà lại rơi vào nhà họ Tân sao?

“Ông nội, về cơ bản chúng ta đã sắp xếp xong cả rồi, chẳng sợ có thêm nhà họ Trần gia nhập, chúng ta cũng đã gia tăng thêm nhân viên, còn tìm được những mối quan hệ tốt, nhiều nhất cũng chỉ ăn đứt được 60% nhà họ Ngụy, đã là cao nhất rồi.”

Lúc này, Tân Tằng mở miệng, ông cụ Tân cười cười.

“60%? Rất tốt rất tốt, chỉ cần chúng ta có thể giữ vững nó và hoàn toàn gia nhập vào nó, vậy thì nhà họ Tân chúng ta, mặc dù không dám nói sẽ trở thành một gia tộc quyền thế đứng đầu tỉnh thành nhưng cũng không phải gia tộc tầm thường.”

Trần Trọng Thiên cũng bị kích động không thôi, hùa theo một câu.

“Vậy bây giờ, chỉ cần đứng nhìn ngài Sở khi nào thì ra tay gây khó dễ cho nhà họ Ngụy nữa thôi.”