Bản Lĩnh Ngông Thần

Chương 182: Không ai có thể bắt nạt cô



Cái gì? Ngụy Manh Manh hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, ba cô rất cưng chiều cô, chuyện gì cũng nghe theo cô, không ngờ lần này thế mà lại…

"Dựa vào đâu chứ! Ba, con không.."

"Ngậm miệng!"

Ngụy Gia lạnh giọng phun ra hai chữ, mấy người áo đen kia cũng thả Đồng Hiểu Tiêm và Tân Tằng ra, dù thế nào thì bọn họ cũng không dám không nghe lời Ngụy gia.

"Các người có thể đi rồi."

Theo lời Ngụy Gia nói, Đồng Hiểu Tiêm cuối cùng cũng hiểu ra là ông ta muốn thả mình, cô ta vội vàng bước nhanh ra phía cửa đồng thời vẫn cẩn thận từng li từng tí, sợ những người này đổi ý.

Mặc dù Tân Tằng không biết tại sao Ngụy Gia giống như đã từng gặp hoặc quen biết Sở Vĩnh Du, nhưng rõ ràng bây giờ không phải lúc nghĩ tới vấn đề này, anh ta vội vàng kéo Đồng Hiểu Tiêm chạy.

"Ba…"

Ngụy Manh Manh nũng nịu dậm chân, sắc mặt Ngụy Gia khó coi đến mức không cách nào hình dung được.

"Đi trước đã, lên xe rồi ba sẽ giải thích với con, nếu còn chậm thì chỉ sợ chúng ta không ra khỏi thành phố Ninh này được đâu."

Ngụy Gia không bao giờ ngờ được, anh rể của người phụ nữ con gái mình muốn rạch mặt lại là Sở Vĩnh Du.

Chỉ một ngón tay đã phế đi Bất Diệt Tông Sư Văn Đào Tử một trong sáu đại tông sư, ngay dưới mí mắt ông ta, bảo sao ông ta có thể không sợ hãi chứ, người như vậy muốn giết ông ta là chuyện dễ như trở bàn tay.

Cho nên vì kế hoạch hôm nay ông ta chỉ có thể nhanh chóng chạy về nhà họ Ngụy, cũng may mình tới kịp nên mặt cô gái kia không bị chút tổn thương gì, nếu không mối thù này đã hoàn toàn bị kết rồi.

Không đến một phút, Ngụy Gia đã dẫn theo Ngụy Manh Manh đi ra ngoài, đi thang máy thẳng tới bãi đậu xe dưới đất.

Khi xe chạy trên đường rồi, Ngụy Gia mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"Manh Manh, con nói thật cho ba biết, con đã làm gì cô gái tên là Đồng Hiểu Tiêm kia rồi? Nhớ rõ, đừng có giấu diếm ba bất kỳ một chi tiết nào."

Ngụy Manh Manh cũng bị vẻ mặt thận trọng gần như chưa từng xuất hiện này của ba cô ta dọa sợ, ấp úng nói.

"Con.. Con chỉ sỉ nhục cô ta, còn.. Còn tát cô ta hai cái, Sau đó.. Sau đó chưa làm gì cả."

Tát hai cái? Ngụy Gia trầm ngâm, đành phải xem Sở Vĩnh Du suy nghĩ thế nào đã, nếu như anh ta cố kỵ địa vị giàu có bậc nhất ở tỉnh thành của nhà họ Ngụy thì chắc sẽ không sao, nhưng nếu như anh ta muốn đòi công lý thì mình vẫn phải chuẩn bị một chút, đến lúc đó bảo con gái thành khẩn nói xin lỗi chắc cũng có thể giải quyết được, nhưng cụ thể thế nào thì vẫn phải xem Sở Vĩnh Du nghĩ như thế nào.

Một bên khác, Tân Tằng lái xe, đưa Đồng Hiểu Tiêm về nhà.

Trên đường đi, Đồng Hiểu Tiêm đều trầm mặc, tay ôm lấy hai cánh tay vuốt ve, rõ ràng đã thực sự sợ hãi.

"Hiểu Tiêm, tôi xin lỗi."

Tân Tằng phá vỡ sự trầm mặc, trong lòng vô cùng áy náy, chuyện này hoàn toàn là do người phụ nữ bệnh hoạn Ngụy Manh Manh vì anh ta mà làm ra, Đồng Hiểu Tiêm tuyệt đối là người bị hại.

Đồng Hiểu Tiêm miễn cưỡng nở nụ cười, nhìn về phía Tân Tằng nói.

"Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh, Tân Tằng, anh có thể vì tôi mà quỳ xuống, ít nhất thì tôi cũng tin cái anh gọi là vừa thấy đã yêu tôi."

Sau đó hai người cũng không nói gì nữa, lúc xe đến cổng biệt thự ở tiểu khu Đông Thành, gần như là hai người vừa mới bước xuống xe thì một chiếc Maybach cũng dừng lại.

Sau một khắc, Sở Vĩnh Du bước xuống từ cửa sau.

Nhìn thấy Sở Vĩnh Du, Đồng Hiểu Tiêm không thể kiềm chế được sự sợ hãi và ấm ức trong lòng mà điên cuồng chạy tới ôm chặt lấy người đàn ông đang trong tâm trí cô ta, Sở Vĩnh Du.

"Anh rể! Hu hu, tôi rất sợ hãi!"

Đồng Hiểu Tiêm òa khóc, gần như hoàn toàn phát tiết hết sự sợ hãi trong lòng mình ra, suýt chút nữa, suýt chút nữa gương mặt cô ta đã bị hủy đi rồi.

Lúc đầu Sở Vĩnh Du còn cho rằng Đồng Hiểu Tiêm đang chơi đùa cái gì, lúc sau ý thức được không thích hợp, lúc này sắc mặt anh trầm xuống, nhìn về phía Tân Tằng hỏi.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Chỉ một ánh mắt như vậy đã khiến Tân Tằng run lên, dù sao trước đó anh ta đã được tận mắt chứng kiến sự kinh khủng của Sở Vĩnh Du, anh ta vội vàng cúi đầu xuống, chân thành nói.

"Xin lỗi anh Sở, tất cả đều là lỗi của tôi."

Sở Vĩnh Du vỗ lưng Đồng Hiểu Tiêm, dịu dàng nói.

"Hiểu Tiêm, nói cho anh rể biết, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Đồng Hiểu Tiêm lau nước mắt, có Sở Vĩnh Du ở đây nên sự sợ hãi của cô ta đã giảm đi rất nhiều, lúc này nói ra mọi chuyện, đến cuối cùng suýt chút nữa lại khóc lên.

"Suýt chút nữa, anh rể, suýt chút nữa tôi đã bị rạch mặt rồi."

Giọng nói Sở Vĩnh Du trở nên lạnh lẽo.

"Nhà họ Ngụy ở tỉnh thành? Yên tâm đi Hiểu Tiêm, anh rể sẽ đòi lại công đạo cho cô."

Nhưng Đồng Hiểu Tiêm lại lắc đầu, cười tự giễu nói.

"Anh rể, tôi có thể nhìn ra, ngay cả Tân Tằng cũng phải sợ hãi đã nói rõ thế lực của đối phương ở tỉnh thành rất lớn, tôi.. Chúng ta vẫn nên thôi đi."

Hiếm khi Đồng Hiểu Tiêm có thể nói như vậy, điều này chứng minh cô ta thật sự thay đổi, Sở Vĩnh Du cũng lắc đầu.

"Ngày mai cô đi với tôi tới tỉnh thành, Ngụy Manh Manh sẽ đích thân xin lỗi cô, hai cái tát kia cô cũng có thể trả về. Hiểu Tiêm, chỉ cần cô chiếm lý không làm chuyện gì sai thì anh rể sẽ kiên định đứng sau lưng cô, không ai dám bắt nạt cô đâu."

Nói Đồng Hiểu Tiêm không cảm động là giả, nhất là Sở Vĩnh Du đã nói đến mức này, cô ta cũng không nói cái gì nữa, huống hồ cô ta không muốn đánh trở về ư? Làm gì có chuyện đó!

"Tân Tằng, Trần Trọng Thiên, các người đi theo tôi."

Sau khi Đồng Hiểu Tiêm vào nhà rồi, Sở Vĩnh Du đi sang một bên, Tân Tằng vội vàng đi theo bên cạnh, đầu cúi thấp xuống, rất sợ hãi.

"Anh quỳ xuống vì Hiểu Tiêm, tôi muốn biết là vì tôi hay là vì anh thật sự yêu Hiểu Tiêm?"

Vừa nói xong, ánh mắt Sở Vĩnh Du nhìn về phía Tân Tằng.

"Anh Sở, Tân Tằng tôi có thể thề với trời là tôi đối với Hiểu Tiêm vừa thấy đã yêu, làm chuyện gì cũng đều từ đáy lòng."

Sở Vĩnh Du hơi nhếch khóe môi lên, rất hài lòng, Tân Tằng không hề nói sai, nếu bởi vì mình mà anh ta theo đuổi Đồng Hiểu Tiêm, vậy thì anh sẽ đuổi Tân Tằng đi ngay lập tức.

"Được! Vậy tôi hứa sẽ cho nhà họ Tân anh một lợi ích, anh về tỉnh thành trước đi, nói với ba và ông nội anh làm tốt chuẩn bị để tiếp nhận chuyện làm ăn của nhà họ Ngụy, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, thuận tiện giúp đỡ nhà họ Trần để bọn họ lấy được nhiều lợi ích nhất có thể."

Hả? Tân Tằng ngây ngẩn cả người, Trần Trọng Thiên ở bên cạnh cũng trợn tròn mắt.

Nhà họ Ngụy ở tỉnh thành, đây chính là gia đình giàu có bậc nhất ở tỉnh thành đó, thế mà…

"Anh Sở, tôi hiểu rồi!"

Tân Tằng gật đầu, Sở Vĩnh Du tuyệt đối không phải người nói vu vơ, anh ta lập tức nhìn về phía Trần Trọng Thiên nói.

"Ông Trần, ngài về nhà chuẩn bị trước sau đó đến tỉnh thành cùng tụ hợp cùng với ông của tôi, nhà họ Ngụy nắm giữ tài nguyên và việc kinh doanh rất lớn, chúng ta không có nhiều thời gian, phải nhanh lên mới được."

"Được được, cảm ơn ngài Sở."

Trần Trọng Thiên ngạc nhiên đến mức không biết phải làm gì, nỗ lực cuối cùng cũng được đền đáp, dù mình có thể lấy được một phần năm, không, một phần tám chuyện làm ăn của nhà họ Ngụy thôi thì nhà họ Trần sẽ bước lên một bậc thang mới.

Sau khi hai người kia đi, Mã Trạch xuất hiện.

"Thưa ngài, Tiểu đội Ảnh Sát đã được tập hợp."

Sở Vĩnh Du gật đầu.

"Chờ sau khi xác nhận được tội ác của nhà họ Ngụy thì nói một tiếng với Tường Vi đi."

"Vâng."