Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 1166: Anh là thầy thuốc chứ không phải thần tiên



Khi Tần Lạc đi vào đã nhìn thấy cái khăn trùm đầu Lăng Tiếu. Hắn vốn tưởng Lăng mẫu sợ Lăng Tiếu bị cảm lạnh nên mới dùng khắn trùm đầu cho cô, không ngờ bên trong còn ẩn dấu bí mật.

Lần trước khi Tần Lạc tới thăm Lăng Tiếu, mái tóc vẫn còn đen nhánh, bây giơ mới chỉ hai tháng không gặp ngắn ngủi, mái tóc cô ấy giống như nhuộm vậy, hoàn toàn bạc trắng.

Trắng!

Trắng xóa!

Gương mặt tái nhợt gầy gò, có thể nhìn thấy rõ gân xanh mảnh mảnh. Một cô gái trẻ trung nhưng lại có mái tóc bạc không tương xứng với tuổi khiến cho người ta có một cảm giác rất quỷ dị, xen lẫn là một cảm giác cực kỳ chua xót.

"Sao lại như vậy?" Tần Lạc cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù kiến thức y thuật của hắn uyên thâm nhưng sau khi suy nghĩ cẩn thận vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không biết." Lăng mẫu lau nước mắt nói: "Bác sĩ tới khám, nói đây là vì chức năng cơ thể phụ nữ thoái hóa mạnh mẽ, cơ thể đang thoái hóa rất nhanh chóng."

"Bọn họ có cung cấp phương án chữa trị không?" Tần Lạc hỏi.

"Không." Lăng mẫu lắc đầu nói: "Bọn họ chỉ biết là trúng độc, nhưng không biết trúng độc gì. Có xét nghiệm máu lại nhưng bọn họ nói là không tìm ra vấn đề, không tìm được thuốc giải."

Lăng mẫu quay người lau nước mắt, hai vai co rúm: "Bọn họ nói nếu như không tìm được thuốc giải Lăng Tiếu nó nó …,"

Tần Lạc vội vàng rút khăn tay chuyển cho Lăng mẫu, nói: "Cô không nên lo lắng. Bây giờ còn thời gian, chúng ta sẽ tiếp tục nghĩ cách. Lăng Tiếu sẽ không có chuyện gì đâu."

"Phịch" Lăng mẫu quỳ xuống trước mặt Tần Lạc, khóc nói: "Bác sĩ Tần, cô biết cháu đã cố gắng. Cô biết cháu toàn tâm toàn ý giúp Lăng Tiếu của cô nhưng cô vẫn muốn xin cháu. Cô xin cháu hãy cứu Lăng Tiếu. Lăng Tiếu mới có mười chín tuổi, bình thường hơi được nuông chiều nhưng nó là một con bé tốt, hiền lành. Cô không thể không có Lăng Tiếu. Cô van xin cháu, cháu hãy giúp Lăng Tiếu, hãy giúp nó đi. Lăng Tiếu nó nó khổ quá."

Tần Lạc vội vàng đỡ Lăng Mẫu đứng dậy nhưng Lăng mẫu vẫn kiên quyết quỳ dưới đất, đỡ lên lại quỳ, kéo lên lại quỳ xuống khiến Tần Lạc cực kỳ đau đầu.

"Cô, cháu hiểu tâm trạng của cô. Cháu biết hiện nay cô rất sốt ruột, rất khủng hoảng nhưng dù cô quỳ xuống cũng vô ích, đúng không? Cô làm như vậy chỉ lãng phí thời gian của chúng ta, lãng phí thời gian chữa trị cho Lăng Tiếu. Cô hãy yên tâm, cháu sẽ dốc toàn lực chữa trị cho Lăng Tiếu." Tần Lạc kiên nhẫn thuyết phục Lăng mẫu. Hắn biết bà mẹ đáng thương này đã suy sụp về mặt tinh thần. Mỗi một giây phút bà ở bên cạnh chăm sóc con gái của mình là mỗi giây phút còn hy vọng.

Thế nhưng khi bà nhìn thấy con gái của mình ngày càng biến đổi theo chiều hướng xấu, sức khỏe càng xấu thậm chí mái tóc đang từ đen dần dần chuyển sang bạc, đột nhiên trở thành bạc trắng, hy vọng cuối cùng của bà ta đã tan biến. Liệu Lăng mẫu có thể gánh chịu được nỗi đau bất lực khi sắp mất đi người con gái của mình không?

Điều đau khổ nhất trên thế gian này chính là người đầu bạc tiễn người tóc đen, còn đau khổ hơn nhiều so với nỗi đau của người tóc bạc tiễn người tóc bạc.

Nếu như ngay sau khi trúng độc Lăng Tiếu chết ngay, có lẽ nỗi đau của Lăng mẫu đã lành miệng, tuy vẫn nhớ thương nhưng vẫn khống chế được bản thân. Lúc này Lăng Tiếu vẫn nằm một góc, không chết nhưng cũng không nhúc nhích. Sự tồn tại của Lăng Tiếu chính là một hình thức lăng trì về tinh thần đối với Lăng mẫu.

"Được, cô đúng dậy, cô đứng dậy." Lăng mẫu vội vàng đứng dậy: "Bác sĩ Tần, cháu hãy cứu Lăng Tiếu, hãy cứu nó giúp cô."

Tần Lạc gật đầu hắn đi tới lấy hộp ngân châm trong góc hòm thuốc. Sau khi trừ độc cho ngân châm, nín thở, tĩnh khí, Tần Lạc sử dụng Thái Ất Thần Châm, đệ ngũ châm châm cứu cho Lăng Tiếu.

Không hiểu có chuyện gì xảy ra. Trước kia Tần Lạc có thể dễ dàng đâm châm vào nhưng hôm này Tần Lạc không thể nào đưa ngân châm xâm nhập vào thân thể Lăng Tiếu.

Tần Lạc nhắm mắt lại, tâm vô tạp niệm, cố gắng cảm nhận cảm giác tuyệt vời đó.

Vẫn không được.

"Bác sĩ Tần, có chuyện gì vậy?" Khi Lăng mẫu nhìn thấy đôi mắt trợn tròn của Tần Lạc, tay cầm ngân châm nhưng khá lâu mà vẫn không đâm châm, bà không khỏi sốt ruột hỏi.

"Không có chuyện gì." Tần Lạc cười nói: "Cháu đang suy nghĩ một vài vấn đề."

"Ồ, không vội, không vội." Lăng mẫu cười lấy lòng.

Khi nhìn thấy đôi mắt vằn những tia máu của Lăng mẫu vẫn như đang gắng gượng mỉm cười, đột nhiên Tần Lạc có một cảm giác rất quen thuộc.

Ngày trước khi hắn giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mợ, hắn lúc nào cũng nhìn thấy mẹ mình đang ngồi ở đầu giường, nhìn hắn với ánh mắt giống hệt như thế này.

Tần Lạc hỏi: mẹ, sao mẹ không ngủ?

Mẹ nói: mẹ tỉnh ngủ, tới xem con, con hãy ngủ đi.

Sau đó một lần nữa Tần Lạc bước vào giấc mộng đẹp.

Bọn họ không dám đi vì bọn họ sợ rằng ngay khi mình tỉnh lại sẽ không được gặp con mình nữa.

Tần Lạc có thể hiểu được nỗi lo lắng, tình yêu thương đó.

"Cô hãy yên tâm, không có chuyện gì đâu." Tần Lạc cười nói với Lăng mẫu.

Một lần nữa Tần Lạc nhắm mắt lại.

Tần Lạc nhanh chóng tiến vào cảnh giới nhập thần, tay phải hắn run lên, ngân châm như tia chớp cắm vào vị trí huyệt đạo nhắm đã lâu.

Thông suốt. Tần Lạc hoàn toàn dễ dàng tiến nhập vào thế giới não bộ của Lăng Tiếu.

Đại não của Lăng Tiếu không bị thương tổn, cũng không có chỗ nào bị đứt gãy về trí nhớ hay bị tắc nghẽn vì vậy Tần Lạc không hao tổn nhiều khí lực.

Thế nhưng điều khiến Tần Lạc giật mình kinh hãi chính là lần này cảm nhận dùng châm không giống với những lần trước.

Lần trước, Tần Lạc cũng sử dụng "nhập thần chi cảnh" để tiến vào khu vực não bộ của Lăng Tiếu, trong đầu Lăng Tiếu hoàn toàn là mảng tối đen, không nhìn thấy bất kỳ vật gì hơn nữa hình như Lăng Tiếu còn từ chối liên lạc với thế giới bên ngoài, ngập tràn bầu không khí tuyệt vọng, bi thương.

Lúc này đây cảm thụ của hắn thật sự hổn độn.

Bức màn màu đen đó đã biến mất, hơi thở bi thương, tuyệt vọng đó cũng đã biến mất.

Trong đầu như một màn sương mù bị ô nhiễm hay như là ao đầm đầy bùn lầy, nhìn không có lối thoát.

Đây chính là mùi vị của sự mục nát, cũng là điềm báo cái chết.

Tần Lạc không muốn từ bỏ, hắn lại dẫn dắt một luồng khí từ não bộ tiến xuống những bộ phận bên dưới, nguyên khí dần dần xâm chiếm toàn thân Lăng Tiếu, ngoại trừ mấy chỗ bị tắc nghẽn còn gần như những bộ phận khác đều lưu thông thuận lợi.

Hay nói cách khác, thân thể Lăng Tiếu vẫn khỏe mạnh, không có vấn đề gì nghiêm trọng. Ít nhất kinh mạch của Lăng Tiếu vẫn thông suốt.

"Phù."

Tần Lạc rút ngân châm, thở một hơi thật dài.

"Anh Tần Lạc, Tiếu Tiếu thế nào rồi." Một giọng nói con gái rất dễ thương vang lên.

"Toái Toái, sao em lại tới đây?" Tần Lạc kinh ngạc hỏi. Rất trùng hợp, lần nào hắn tới đây cũng gặp Ninh Toái Toái, giống như hai người có cảm giác linh thông, báo tin cho nhau.

"Em tới thăm Tiếu Tiếu." Ninh Toái Toái mỉm cười, dáng vẻ rất đáng yêu nhưng cũng cực kỳ miễn cưỡng: "Bạn ấy có sao không? Có chuyện gì không?"

Tần Lạc cười nói: "Không sao. Hãy yên tâm."

Sắc mặt Ninh Toái Toái cứng đơ, nụ cười gượng gạo thế nhưng cô nhanh chóng khôi phục lại sắc mặt, nụ cười ban đầu. Ninh Toái Toái cầm tay Lăng mẫu nói: "Cô, cô thấy không, anh Tần Lạc nói không có chuyện gì mà. Cô không nên lo lắng cho Tiếu Tiếu. Bây giờ anh Tần Lạc đã quay về, anh ấy nhất định sẽ chữa khỏi cho Tiếu Tiếu."

"Có biết, cô biết." Lăng mẫu cầm tay Ninh Toái Toái, cố gắng gật đầu nói. Tần Lạc nói "không có việc gì" chính là một câu trả lời không chắc chắn. Nếu như Tần Lạc nắm chắc, nhất định sẽ thẳng thừng trả lời "không có chuyện gì". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Ninh Toái Toái nhìn Tần Lạc nói: "Tần đại ca, chúng ta ra ngoài một lát đi? Em có chuyện muốn hỏi anh."

"Được." Tần Lạc gật đầu nói.

Lăng mẫu biết hai người muốn nói chuyện bệnh tình của Lăng Tiếu nhưng bọn họ lại không muốn bà nghe thấy, bà cũng không có cách nào miễn cưỡng hai người. Lăng mẫu cười nói: "Gần trưa rồi, hai cháu phải nhớ đi ăn cơm đó."

"Cô, chúng cháu sẽ nhớ." Ninh Toái Toái cười gật đầu nói: "Cô muốn ăn gì cháu sẽ mua cho cô? Vẫn cháo hầm thịt nhé?"

"Không cần." Lăng mẫu lắc đầu nói: "Cô không muốn ăn."

"Cô nhất định phải ăn." Tần Lạc dùng góc độ một thầy thuốc chuyên nghiệp khuyên can. "Áp lực quá lớn, lại không chịu ăn uống, dã dày sẽ không chịu được. Nếu như cô bị ốm, Lăng Tiếu sẽ thế nào?"

Lăng mẫu nhìn Lăng Tiếu đang nằm trên giường bệnh, nói: "Thôi được rồi. Hãy mua cho cô một bát cháo."

Sau khi có câu trả lời của Lăng mẫu, Tần Lạc và Ninh Toái Toái mới cùng nhau rời khỏi phòng bệnh.

Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, chim chóc hót vang.

Tần Lạc và Ninh Toái Toái đều không kìm lòng được hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành. Quả thật bê trong phòng bệnh, bầu không khí quá ngột ngạt.

"Liệu tôi có phải là người bất tài không?" Tần Lạc hỏi khi hai người đứng trước hồ nước lần trước Ninh Toái Toái đã ngã xuống nước.

Ninh Toái Toái đứng bên phải Tần Lạc, nghiêng mặt nhìn nụ cười đau khổ của Tần Lạc. Cùng với nụ cười đau khổ, hai mép Tần Lạc khẽ nhếch lên, ánh mắt cực kỳ bi thương, rất giống một đứa trẻ đáng thương.

Ninh Toái Toái cũng cảm thấy tim mình đau đớn, co thắt lại. Cô giơ tay nắm tay Tần Lạc, khuyên nhủ hắn: "Anh là thầy thuốc, anh không phải thần tiên."