Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 425: Anh đi đâu vậy?



Anh xoay người, đi thẳng sang một hướng khác.

"Bác Văn, anh đi đâu vậy!"

"Bác Văn!"

Ngụy Như Mai cực kỳ không cam lòng nắm chặt lòng bàn tay, trong mắt đầy vẻ căm hận.

Hiện tại Tư Bác Văn đã thay đổi với cô ta, không phải là cô ta không cảm nhận được, không được! Cô ta nhất định phải ngăn cản chuyện như vậy xảy ra.

Cô ta vất vả lắm mới trốn từ nước ngoài về đây, tuyệt đối không thể cứ buông tay Tư Bác Văn dễ dàng như vậy.

Càng nghĩ như thế, Ngụy Như Mai càng kiên định với ý nghĩ trong lòng mình.

Lúc này, Tư Bác Văn xoay người, đi thẳng đến nhà vệ sinh.

Sau khi anh rửa tay qua loa thì chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đi vài bước, đột nhiên một đôi khuyên tai hiện ra trước mắt anh, anh chỉ thấy có chút quen mắt.

Nhặt lên nhìn thử, đây, đây không phải là khuyên tai hôm nay của Lục Nghiên Tịch sao?

Không biết vì sao, cảm giác xấu trong lòng Tư Bác Văn càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Rốt cuộc là Lục Nghiên Tịch chạy đi đâu.

Anh nâng mắt lên, gọi điện thoại thẳng cho Lăng Thiệu Huy.

Tút tút tút…

Điện thoại vừa mới được kết nối không bao lâu, giọng nói của Lăng Thiệu Huy đã truyền đến ở đầu bên kia điện thoại.

"Tổng giám đốc, sao vậy ạ?"

Tư Bác Văn nhìn thoáng qua dây chuyền trong tay mình, đôi mắt lạnh đi.

"Điều tra thử cho tôi hiện tại Lục Nghiên Tịch ở đâu."

Hẳn là Lục Nghiên Tịch vẫn chưa trở về, không đơn giản như vậy.

Nghe được lời của Tư Bác Văn, Lăng Thiệu Huy gật đầu liên tục không ngừng: "Vâng, Tổng giám đốc, tôi đã biết."

"Cho cậu năm phút."

Sau khi nói xong những lời này, Tư Bác Văn thẳng thừng cúp máy.

Mắt Tư Bác Văn nhìn sàn nhà, rõ ràng có thể thấy được nhiều sự hỗn loạn, ngay cả chính anh cũng không chú ý đến.

Lúc này anh đã quan tâm đến Lục Nghiên Tịch nhiều biết bao nhiêu.

Tư Bác Văn từ từ quay lại đại sảnh, Ngụy Như Mai lại xông đến.

"Bác Văn."

"Anh đừng giận em nữa được không, lần sau em tuyệt đối sẽ không như vậy nữa."

Ngụy Như Mai nhìn Tư Bác Văn, trong mắt tràn đầy vẻ nịnh nọt.

Còn chưa chờ Tư Bác Văn mở miệng, một hồi chuông điện thoại di động dồn dập đã cắt đứt đoạn đối thoại của hai người.

Tư Bác Văn vội vàng cầm lên, ấn luôn nút nghe.

"Alo."

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Lăng Thiệu Huy truyền đến.

"Tổng giám đốc, tôi đã tra được rồi."

"Hiện giờ cô Lục vẫn chưa rời đi, cô ấy vẫn đang ở trong bữa tiệc."

Nghe đến đây, Tư Bác Văn không khỏi sửng sốt, biểu cảm càng lúc càng khó coi.

"Cái gì?"

Nếu như nói Lục Nghiên Tịch ở trong bữa tiệc, tại sao anh không có nhìn thấy.

Suy nghĩ một chút, Tư Bác Văn vội vàng mở miệng.

"Cô ấy đang ở đâu?"

"Nhà vệ sinh."

Tư Bác Văn sửng sốt, nhà vệ sinh...

Lúc này anh mới muộn màng nhớ ra rằng, mới vừa nãy ở cửa, quả thật anh nghe được một vài âm thanh kỳ quái.

Chỉ có điều, lúc đó anh cũng không quá để ý đến âm thanh đó.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Nghiên Tịch là bị người ta nhốt trong nhà vệ sinh.

Nghĩ như vậy, đột nhiên sắc mặt Tư Bác Văn trầm xuống, anh đứng dậy, đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Nhìn đến đây, Ngụy Như Mai lại nghiến răng.

"Bác Văn, anh lại muốn đi đâu vậy?"

Trong mắt Ngụy Như Mai không giấu được sự hoảng sợ, còn có sốt ruột.

Nếu để Tư Bác Văn tìm được Lục Nghiên Tịch, chắc chắn sẽ không thể tưởng tượng được hậu quả kia.

Cô ta nhanh chóng đi theo sau lưng Tư Bác Văn, bước thẳng đến.

...

Tư Bác Văn đứng ở cửa nhà vệ sinh, gõ cửa.

Rầm rầm rầm…

"Lục Nghiên Tịch, Lục Nghiên Tịch!"

"Cô có ở đó không!"

Lúc này Lục Nghiên Tịch đã mê man từ lâu, nào còn nghe được tiếng gọi của Tư Bác Văn.

Thấy động tác của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai cũng bị dọa sợ không nhẹ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta tái mét, vội vàng mở miệng.

"Bác Văn, sao thế?"

"Không lẽ Lục Nghiên Tịch ở trong này sao?"

Tư Bác Văn gật đầu: "Ừ."

"Nhưng mà, vừa rồi anh gọi nhiều như vậy cũng không có ai trả lời, có phải anh nhầm rồi không."

Ngụy Như Mai chuyển mắt, vẫn hy vọng như thế có thể khuyên Tư Bác Văn một chút.

Thế nhưng vô dụng.

Tư Bác Văn không ngừng đưa tay ra, liên tục đập cánh cửa, có chút nóng nảy.

"Lục Nghiên Tịch!"

"Lục Nghiên Tịch!"

"Cô mau nói cái gì đi!"

Giọng nói của Tư Bác Văn cũng kinh động đến quản lý đại sảnh.

Ông ta vội vàng chạy đến bên cạnh Tư Bác Văn, mở miệng hỏi thẳng.

"Tổng giám đốc Tư, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Phải biết, Tư Bác Văn là đại gia siêu giàu chân chính, tuyệt đối không thể đắc tội anh.

Tư Bác Văn lạnh lùng nhìn: "Mở cánh cửa này ra cho tôi."

Nghe được lời của Tư Bác Văn, quản lý chỉ cảm thấy có chút bối rối: "Cái này, nhà vệ sinh này có vấn đề gì sao?"

"Tổng giám đốc Tư..."

Quản lý nhìn tấm biển báo trước mặt, trong lúc nhất thời không biết được chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ có điều, Tư Bác Văn cũng không cho ông ta cơ hội phản ứng.

"Mau mở ra, đừng nói nhảm."

Không đợi quản lý lại tiếp tục nói, Tư Bác Văn lạnh lùng thẳng thừng cắt ngang.

Quản lý vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng."

"Còn không mau mở cửa ra cho Tổng giám đốc Tư đi?"

Vừa dứt lời, chỉ thấy mấy nhân viên phục vụ tiến lên phía trước, thành thào mở cửa nhà vệ sinh ra.

Đúng như dự đoán, chỉ thấy Lục Nghiên Tịch dựa trên vách tường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tóc cũng ướt nhẹp dính lên trên mặt.

"Lục Nghiên Tịch!"

Trái tim Tư Bác Văn xiết lại, chạy thẳng đến.

Anh đưa tay ra, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Nghiên Tịch, cảm nhận được sự nóng bỏng truyền đến trong lòng bàn tay, không khỏi có chút sửng sốt.

Người phụ nữ này sốt sao?

Nghĩ đến đây không để ý những thứ khác, Tư Bác Văn đưa tay ra ôm luôn Lục Nghiên Tịch, đi thẳng ra ngoài.

"Gọi bác sĩ cho tôi."

Nhìn hành động của Tư Bác Văn, Ngụy Như Mai đứng bên cạnh chỉ thấy có chút lúng túng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái thêm vài phần.

Đây, đây quả thật là coi thường sự tồn tại của cô ta.

Lục Nghiên Tịch này, sao không chết luôn đi!

Tại sao cứ lặp đi lặp lại phá hỏng cuộc sống của cô ta và Tư Bác Văn nhiều lần thế chứ!

Bởi vì mọi người vẫn đang nhìn, cho nên trên mặt Ngụy Như Mai vẫn còn phủ lên vẻ hào phóng và nụ cười khéo léo.

Cô ta nhấc chân, bước nhanh đi theo sau lưng Tư Bác Văn.

"Bác Văn, đợi em một chút."

Tư Bác Văn bế Lục Nghiên Tịch, nhanh chóng đi thẳng vào đến bệnh viện.

"Bác sĩ, mau xem tình hình của cô ấy bây giờ như thế nào."

Nghe được giọng nói của Tư Bác Văn, bác sĩ cũng nhanh chóng đi lên trước.

"Tổng giám đốc Tư, tình hình hiện tại của bệnh nhân có vẻ không tốt lắm, trước tiên cứ giao cô ấy cho chúng tôi."

Nói xong, bác sĩ bế Lục Nghiên Tịch từ trong tay Tư Bác Văn, tiến vào trong phòng phẫu thuật.

...

Tư Bác Văn đứng ở bên ngoài, trái tim anh cũng thắt lại theo không rõ vì sao.

Lục Nghiên Tịch đừng xảy ra chuyện gì, nếu như có gì bất trắc, anh chắc chắn sẽ không tha thứ cho mình.

Ngay cả Tư Bác Văn cũng không biết, giờ phút này anh khác thường biết bao nhiêu.

Chỉ có điều, phản ứng này của anh đã lọt vào trong mắt Ngụy Như Mai.

"Bác Văn, anh yên tâm, Lục Nghiên Tịch sẽ không sao đâu."

"Ừ."