Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây

Chương 180: Thể diện đã không quan trọng nữa



Lý Tang Du không nhịn được lại bật khóc lần nữa.

Những chuyện phải trái đúng sai của đời trước là điều cô có thể thay đổi được sao?

Ân oán giữa nhà họ Bùi và nhà họ Lý, ít nhiều gì cô cũng biết đôi chút. Mẹ cô từng là báu vật trong lòng ông cụ Bùi, ông cụ cũng đã chọn cho bà một nhà chồng tốt, nhưng mẹ cô một lòng chỉ yêu ba cô, vì có thể ở bên ba cô mà bà dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Bùi, tự mình quyết định cưới ba. Khiến ông cụ Bùi và nhà họ Bùi mất hết mặt mũi.

Lúc mẹ qua đời, không có người nào của nhà họ Bùi đến. Khi đó cô còn nhỏ, không hiểu những chuyện này, thậm chí cũng không biết ông bà ngoại mình là ai.

Ai có thể ngờ, mấy chục năm sau, vật đổi sao dời, ba rơi vào cảnh lao tù, mà kẻ đầu têu lại chính là người nhà họ Bùi.

Chẳng lẽ thật sự là thiên đạo luân hồi, nhân quả báo ứng sao?

Giờ phút này, Lý Tang Du đã rơi vào tình thế tuyệt vọng, cô còn có thể đi tìm ai nữa đây?

Điều mà cô kiên trì quỳ gối đợi chờ không phải là sự xuất hiện của ông cụ Bùi nữa mà là nỗi tuyệt vọng, tuyệt vọng vô cùng vô tận.

Lúc này, một người đàn ông đi ra khỏi cánh cửa sắt cao ngất của nhà họ Bùi.

Người đàn ông đi đến bên cạnh Lý Tang Du, chầm chậm ngồi xổm xuống nhìn cô.

Quản gia vốn đang cầm ô che mưa cho Lý Tang Du, thấy cậu chủ nhà mình ra đây, vội vàng nghiêng ô về phía đỉnh đầu cậu chủ.

“Chị họ!”

Lý Tang Du nhìn thấy Bùi Viêm Đình mà Vu Thiến nói trong màn mưa mịt mù.

Tiếng gọi chị họ này, cô thật sự không dám nhận.

“Biết ông ngoại của chị hận điều gì nhất không?”

Lý Tang Du lắc đầu, cô cũng chưa bao giờ gặp ông ngoại mình.

“Chính là ba chị, dượng của tôi. Năm đó cô tôi từ bỏ tất cả để bỏ nhà theo ông ta, kết quả thì sao, ông ta còn ngoại tình làm bà ấy tức chết. Ông ta rơi vào bước đường như ngày hôm nay, đều là do ông ta tự mình gây ra.”

Tất cả đạo lý này Lý Tang Du đều hiểu hết, nhưng cô vẫn muốn nghĩ mọi cách cứu ba: “Cầu xin cậu, giúp tôi đi, cậu đưa ra yêu cầu gì tôi cũng sẽ đồng ý hết, tôi đồng ý hết mà.”

Bùi Viêm Đình bình tĩnh nhìn cô: “Chị không hận ba chị sao? Ba chị làm mẹ chị tức chết, rồi cưới một người khác về làm mẹ kế của chị, còn mang theo một của nợ nữa, rốt cuộc ông ta để cô chủ nhà họ Lý như chị ở đâu nào?”

Cô không dám hận, đó là người thân duy nhất của cô. Cô chỉ có thể tự nhủ với lòng mình, con người đều sẽ mắc sai lầm, hãy tha thứ đi!

“Hơn nữa, ba chị thực sự phạm tội, chị cầu xin tôi thì làm được gì chứ?”

“Tôi biết, tôi biết ba tôi có tội, tôi chỉ muốn cầu xin cậu có thể giơ cao đánh khẽ, đừng phạt nặng được không? Ông ấy đã lớn tuổi rồi, nếu thật sự bị phán tù chung thân, cả đời này không thể ra ngoài được nữa…” Lý Tang Du nghẹn ngào không nói được thành lời.

Bùi Viêm Đình không đưa ra câu trả lời nào, nhưng nét mặt của anh ta lại nói rất rõ rằng anh ta có thể làm được, nhưng anh ta không muốn làm.

“Tang Du, chị ở đây thật sao?” Đột nhiên một giọng nói vang lên.

Lý Tang Du biết đó là ai, còn Bùi Viêm Đình thì kinh ngạc nhìn người đang đi tới.

Lâm Hân chống một tay quỳ xuống đất đỡ Lý Tang Du đứng lên: “Chị điên rồi sao? Biết rõ mình… Vì sao còn để dính mưa chứ?”

Sao người có thai có thể quỳ ở đây để dính mưa được?

Lỡ gây ra di chứng gì thì sao, cả mẹ lẫn con đều gặp nguy hiểm.

Hiện giờ, Lý Tang Du nào còn tâm tư suy nghĩ những điều này, cô nắm chặt tay Lâm Hân: “Lâm Hân, em giúp chị cầu xin cậu hai Bùi đi, giúp chị đi.”

Sau khi nhìn thoáng qua Bùi Viêm Đình, Lâm Hân thu ánh mắt về không lên tiếng.

“Hân, cuối cùng em cũng đã đến, anh còn tưởng rằng em sẽ không gặp anh nữa.” Mặt Bùi Viêm Đình đầy vẻ trêu chọc, bất cần đời.

Cuối cùng Lý Tang Du cũng đã hiểu ra, trước đây Bùi Viêm Đình đã coi Lâm Hân như vật sở hữu bắt buộc phải có được. Bảo sao anh ta lại hại ba của Triệu Thùy Dung vì Lâm Hân.

Lâm Hân không để ý đến Bùi Viêm Đình, kéo Lý Tang Du rời khỏi đây.

Tiếng nói của Bùi Viêm Đình lại vang lên sau lưng hai người: “Chỉ cần Hân đồng ý lấy tôi, tôi sẽ có cách cứu ba chị.”

Câu nói này khiến bước chân hai người dừng lại, cùng nhìn về phía Bùi Viêm Đình.

“Nhất định phải như vậy sao?” Lý Tang Du hỏi, cô nhìn ra được Lâm Hân không hề có chút động lòng hay vui sướng gì cả, có thể thấy được cô ấy cũng không muốn cưới.

“Đúng, cô ấy lấy tôi, tôi mới có thể ra tay giúp chị.” Bùi Viêm Đình đưa ra câu trả lời chắc chắn.

“Đây là hai chuyện khác nhau.” Lâm Hân nói.

Bùi Viêm Đình không ngừng bày ra vẻ mặt tính toán: “Tôi là người làm ăn, xưa này không mua bán lỗ vốn bao giờ cả, đây là một chuyện thôi.”

“Chúng ta đi.” Lý Tang Du cắn răng nói, từ bỏ ý định tìm anh ta giúp đỡ.

Bùi Viêm Đình không phải là người có thể bị hôn nhân gia đình trói buộc, cô không thể vì chuyện riêng của mình mà hại Lâm Hân.

“Kít!” Một chiếc xe con dừng lại trước mặt các cô.

“Lý Tang Du, cô có biết xấu hổ hay không hả?” Lục Huyền Lâm vừa xuống xe đã tóm lấy tay Lý Tang Du, vẻ mặt vừa tức giận vừa sốt ruột.

Bùi Viêm Đình là ai, Lục Huyền Lâm là người rõ nhất, anh ta chính là một công tử nhà giàu chuyên đùa giỡn phụ nữ, Lý Tang Du đi tìm Bùi Viêm Đình không khác gì dê vào miệng cọp cả. Từ lúc Vu Thiến gọi điện thoại, nói cho anh biết Lý Tang Du tìm đến Bùi Viêm Đình, anh đã lập tức bỏ ngang công việc chạy tới đây.

Nhìn thấy Lục Huyền Lâm xuất hiện, Lý Tang Du lấy làm bất ngờ. Với sự hiểu biết của cô thì bây giờ cô còn có thể diện nữa sao? Quỳ ở nhà họ Vu rồi lại quỳ ở nhà họ Bùi, thể diện gì đó đã không còn quan trọng nữa rồi.

“Cậu Lục, chúng ta mau đi thôi, Tang Du không được dính mưa, cô ấy dầm mưa lâu như vậy, bị cảm sốt thì lại rắc rối.” Lâm Hân vội vàng thúc giục.

Lời ba người nói có ba nghĩa khác nhau, nhưng Lục Huyền Lâm và Lâm Hân đều có chung một mục đích, đó chính là dẫn Lý Tang Du rời khỏi đây.

“Lâm Hân?” Lục Huyền Lâm vẫn có chút ấn tượng với Lâm Hân, nhưng không dám khẳng định.

“Là tôi.”

Trong lòng Lục Huyền Lâm vẫn luôn có khúc mắc với nhà họ Lâm, lúc này lại không nghi kỵ gì, Lâm Hân xuất hiện ít nhiều gì cũng có thể làm Lý Tang Du an toàn hơn.

“Chúng tôi đưa cô đi cùng luôn.” Lục Huyền Lâm nói.

“Không cần, tôi tự về. Anh nhanh chóng đưa Tang Du về đi, không được chậm trễ.” Lâm Hân lắc đầu, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Lục Huyền Lâm, Lý Tang Du thảm như vậy cũng không phải là không có liên quan đến anh.



Đưa Lý Tang Du về đến nhà họ Lý, cô lên thẳng phòng mình.

Bây giờ tránh tiếp xúc quá gần với Lục Huyền Lâm là có thể phòng ngừa anh không phát hiện ra bụng cô đang hơi nhô lên.

Sau khi tắm xong, cô quấn mình trong tấm chăn dày, nhiệt độ cơ thể lên cao khiến cô biết mình đang sốt.

Không thể uống thuốc.

“Rầm rầm rầm!”

“Lý Tang Du, cô thế nào rồi?” Ngoài cửa, Lục Huyền Lâm hiếm khi quan tâm cô lại hỏi han.

“Tôi không sao!” Lý Tang Du uể oải trả lời.

“Còn nói không sao, nghe giọng của cô đã biết cô không khỏe rồi. Mau mở cửa ra, thấy không thoải mái thì tôi đưa cô đi bệnh viện.”

“Không đi… Hắt xì…”

Tiếng chìa khóa vang lên, cửa phòng bị Chu Hòe Hương mở ra.

“Cô chủ…” Chu Hòe Hương vừa vào phòng đã đi tới bên mép giường, đưa tay lên sờ trán Lý Tang Du. Thấy chỗ tay mình chạm vào nóng ran, sắc mặt bà thay đổi: “Đi, chúng ta mau tới bệnh viện đi.”

Bây giờ nhà họ Lý đã tàn, bên cạnh Lý Tang Du gần như không có bất kỳ người thân nào, bà càng chú ý quan tâm Lý Tang Du hơn lúc bình thường.

“Dì, cháu không muốn đi đâu, ngủ một giấc là khỏe ngay thôi.” Đầu Lý Tang Du mê man, mí mắt cũng nặng trĩu. Suốt cả một ngày tiều tụy cả về sức lực và tinh thần, khiến cô mệt mỏi không chịu nổi.