Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 70: Xin chị bình tỉnh lại



Cô quay về nhà mình vào sáng sớm.

Sau khi An Thư trở lại căn phòng của mình, cô lập tức lấy chiếc hộp sắt để dưới đáy tủ quần áo ra, sau đó kiểm tra kĩ lại đồ trong đó một lượt.

Liếc mắt nhìn đồng hồ hiển thị trên điện thoại, An Thư gom bừa hết đồ nhét vào túi, rồi vội vã chạy xuống lầu.

Cách đó không xa, Nguyễn Tuấn Khải vừa lái xe vừa kết nối tai nghe bluetooth báo cáo tình hình với đầu bên kia: "Ninh Tịch về nhà cũ một chuyến, không đến 5 phút đã xuống rồi, giờ đang đi đường Tây Nam ra ngoại thành..."

Nửa tiếng sau, cuối cùng An Thư cũng đỗ lại.

Nguyễn Tuấn Khải nhìn quanh khu nhà rách nát, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Ơ, cái chỗ rách nát này chẳng phải là chỗ ở của chuyên viên đạo cụ Trương Diệt sao? An Thư đơn thương độc mã chạy đến đây làm gì nhỉ? Chắc không phải định nói lí với gã chứ? Như vậy cũng ngây thơ quá rồi!"

"Mở camera ra đi." Đầu bên kia tai nghe bluetooth truyền tới âm thanh lạnh lùng của Nguyễn Tuấn Kiệt.

"À à, đúng rồi, suýt nữa thì quên mất vụ này!" Nguyễn Tuấn Khải vội lấy laptop phía sau xe ra.

"Anh, đợi em tí, để em lấy điện thoại livestream cho anh xem!"

Bên phía Nguyễn Tuấn Khải còn chưa nói hết, đã phát hiện máy tính của mình không thao tác được nữa, anh ta nhất thời đen mặt, hết nói nổi: "Anh, không ngờ anh lại hack máy tính của em... Đã bảo để em lấy điện thoại live cho anh rồi cơ mà! Anh có cần thiết phải vội đến thế không?"

Lương của Trương Diệt cũng rất được, nhưng vì bản tính thích cờ bạc, không những không để dư ra được mà còn nợ cả một đống, thế nên gã mới ở trong xóm nghèo ở ngoại ô thế này.

Đây là những gì trước đây An Thư nghe được lúc gã uống rượu nói chuyện với người khác ở trong đoàn.

"Cộc cộc cộc" An Thư gõ cửa ba tiếng.

Cửa vẫn không có động tĩnh gì.

An Thư tiếp tục gõ, mãi tới khi bên trong truyền ra tiếng “phịch” như vật gì bị rơi xuống, sau đó là tiếng dép lê trên mặt đất, cảnh cửa rỉ sắt được người ở trong kéo mở “rầm” một tiếng.

"Con mẹ nó đứa nào đấy? Mới sáng sớm ngày ra đã muốn chết à..." Nói được một nửa, thấy người ngoài cửa là An Thư, Trương Diệt đột thay đổi sắc mặt.



"Anh Trương, lâu rồi không gặp." An Thư cười khanh khách nhìn gã.

Trương Diệt vốn định sập cửa lại, nhưng gã đảo mắt thay đổi chủ ý, uể oải đáp: "Tôi tưởng là ai chứ, hóa ra là người đẹp An Thư! Vào đi!" An Thư vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hôi rình, mùi tất thối xen lẫn mùi mốc meo nhức mũi, lực sát thương không thua gì cá trích thối buổi sáng.

"Cứ ngồi thoải mái đi." Trương Diệt châm một điếu thuốc, mắt đục ngầu như keo nhìn chằm chằm vào An Thư, gã suống sã nhìn khắp cơ thể cô.

An Thư ngồi xuống chiếc ghế duy nhất còn tính là sạch sẽ trong phòng, cô nói thẳng: "Người thông minh không ngồi lê đôi mách, dụng ý lần này tôi tới đây chắc không cần tôi phải nói nhiều, anh Trương đây cũng tự hiểu. Tôi cần khẩu cung của anh, xin anh hãy nói ra hết sự thật, là Ninh Tuyết tự biên tự diễn chứ không phải tôi mua chuộc anh để hãm hại cô ta?"

Trương Diệt nghe vậy cười ha hả nhìn cô, làm bộ nhìn thấu động tác của cô: "Ranh con, cô bật máy ghi âm rồi đúng không? Muốn moi lời của tôi? Ha ha, cô còn non lắm! Thật ngại quá, những gì tôi nói với phóng viên đều là sự thật hết!"

Trương Diệt trưng ra vẻ mặt điếc không sợ súng, con ngươi chợt lóe sáng: "Trừ khi, cô có thể ra nổi giá..."

Hai tròng mắt An Thư nheo lại, cô sớm đã liệu trước được chuyện này.

Trương Diệt sau khi lấy được tiền của Ninh Tuyết đưa cho, tuyệt đối sẽ không cao chạy xa bay, mà sẽ tiếp tục đi đánh bạc, rồi lại thua hết.

Lúc này đương nhiên là muốn ăn cả hai đầu rồi!

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?" An Thư cười như không cười nhìn gã.

Trương Diệt *** **** nhìn bộ ngực phập phồng của cô, gã miết cằm nói: "Không có tiền... không có tiền cũng có cách không dùng đến tiền! Nếu cô có thể lên giường với tôi một lần, tôi có thể tiết lộ cho cô một số việc thú vị khác nữa đấy!"

Gã nói vậy rõ ràng là muốn ra hiệu ngầm cho cô, muốn lấy khẩu cung chỉ có hai cách hoặc là đưa tiền hoặc là ngủ với gã.

Nhưng thực tế mà nói, với tính cách xảo trá của Trương Diệt, kể cả có làm gã thỏa mãn, chưa chắc gã đã đưa khẩu cung, tới lúc đó chỉ có nước mất cả chì lẫn chài.

Cùng lúc đó, trong chiếc xe ở dưới lầu.

Thấy cảnh trong camera, Nguyễn Tuấn Khải căng thẳng nhắc nhở người ở đầu bên kia: "Anh, anh phải kiềm chế! Đừng kích động! Tuyệt đối không được kích động! Anh phải nhẹ nhàng với máy của em nhé! Ổ cứng của em cất giấu tới mấy trăm GB dữ liệu quý giá đấy!"

"Lên tầng, ngay lập tức." Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong tai nghe.



"Vâng vâng vâng! Em lên ngay đây!" Trong camera, Trương Diệt đã bắt đầu bước từng bước về phía An Thư, Nguyễn Tuấn Khải lập tức ôm máy tính chạy như điên lên.

Trương Diệt đã đi tới trước ghế An Thư ngồi, vịn tay lên ghế, hơi thở bắt đầu trở nên gấp rút: "Thế nào? Cuộc giao dịch này có tính không? Không chỉ lấy được thứ mà cô muốn, mà còn được sung sướng nữa!"

An Thư rũ mắt xuống, không rõ cô đang nghĩ gì, bỗng… giữa đôi môi đỏ thắm bật ra một tiếng cười nhẹ giễu cợt.

Ngay sau đó, Trương Diệt cảm thấy một vật gì đó cứng lạnh đặt vào eo mình, gã cúi đầu xuống nhìn, mặt bỗng trắng bệch... Thứ đang dí trên người gã là họng súng tối om.

"Mày... mày… mày..." Phản ứng đầu tiên của Trương Diệt chính là muốn co chân bỏ chạy.

An Thư nhấc chân đạp gác lăn bò nằm ra sàn nhà.

Lúc này, lại truyền tới tiếng nói lạnh lẽo của An Thư: "Chạy à? Vừa hay, để xem mày chạy nhanh hay đạn của tao nhanh?"

Trương Diệt mồ hôi vã ra như tắm, gã cứng nhắc quay người lại, sau đó lại thoải mái cười lớn: "Con ranh con, suýt chút nữa thì tao thật sự bị mày dọa rồi! Lấy súng đồ chơi để lừa tao á? Mày bắn đi! Mày có giỏi thì cứ bắn đi cho tao xem! Nào, bắn vào đây này!"

Ngón tay Ninh Tịch khẽ động, cô lắp một chiếc ống giảm thanh hình clarinet vào súng, sau đó bóp cò.

“Bụp” một tiếng, đạn sượt qua cánh tay Trương Diệt, vẽ thành một đóm lửa nhức mắt trên nền đất. Tất cả còn chưa đến ba giây.

Trương Cương bịt cánh tay đau xót lại, “bịch” một cái quỳ sụp xuống đất dưới chân cô: "Chị! Chị Hai ơi, chị bình tĩnh! Đây là súng thật đấy! Không đùa được đâu!"

"Khẩu cung." An Thư vứt một chiếc bút ghi âm tới, nhìn đồng hồ trên điện thoại, tỏ ra vô cùng mất kiên nhẫn.

Cô biết Tuấn Kiệt đã biết chuyện này, lỡ đâu anh biết cô đang ở đây và làm những chuyện này, chắc chắn không yên với anh.

"Tôi thu, tôi thu! Tôi thu ngay đây!" Trương Diệt bò tới nhặt chiếc bút thu âm lên, tự mình ấn nút rồi bắt đầu thu.

"Không phải An Thư! Vốn dĩ không phải An Thư mua chuộc tôi! Người cho tôi tiền bảo tôi động tay trên thân kiếm là người khác! Nhưng tôi không biết đối phương là ai! Tôi nhận được một email nặc danh, đối phương chỉ thị thông qua đó, hơn nữa còn trực tiếp chuyển khoản cho tôi 500 triệu, nói xong việc rồi sẽ cho tôi thêm 500 triệu nữa!" Trương Diệt vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn An Thư.

Trông cô rất bực bội, u ám, hai mắt đỏ ngầu, ngón tay chốc chốc lại sờ vào nòng súng, như một kẻ thần kinh biến thái cuồng giết người, trông mà rợn hết cả tóc gáy. Đưa ánh mắt nhìn gã như có thể giết gác bất cứ lúc nào.