Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 71: Quen làm một mình



Định xông vào để cứu người - Nguyễn Tuấn Khải vừa tới cửa đã thấy cảnh tượng trái ngược 180 độ so với trong camera, anh trố mắt đứng đờ ra tại chỗ.

"Đơn thương độc mã... mang súng thật đến cơ à? Đệch mẹ! Nếu em nhìn không lầm thì đó là khẩu Beretta 92FS! Cô ấy lấy đâu ra khẩu súng đó chứ?" Nguyễn Tuấn Khải không thể tin nổi.

Vừa dứt lời, trong đầu bỗng xuất hiện suy nghĩ: Lần anh hùng cứu mỹ nhân của anh lại thất bại rồi!

Trong phòng, Trương Diệt đang trừng mắt nhìn khẩu súng trên tay An Thư, sợ cô sẽ lại giống vừa xong không nói lời nào đã nổ súng, không cho người ta có thời gian kịp phản ứng lại, thật quá độc ác mà!

"Tôi tôi tôi... Những gì tôi nói đều là sự thật hết! Không có lấy nửa chữ dối trá đâu, nếu nói sai tôi sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

An Thư không nói gì, cũng không biết rốt cuộc có tin gã không, cô cứ xoay xoay khẩu súng, súng bị cô xoay đến nỗi như sắp nở được cả hoa.

Bà trẻ ơi! Chơi với lửa phải cẩn thận đấy!

Trương Diệt thấy vậy sợ sắp tè cả ra quần, gã nơm nớp lo sợ nói: "Muốn... muốn tôi giả bộ chứng minh người chỉ thị là... là Ninh Tuyết cũng được! Tôi sẽ thỏa mãn hết các yêu cầu của cô! Cô nói là ai thì sẽ là kẻ đó!"

Chứng cứ giả?

Thứ cô cần là bằng chứng xác thực!

An Thư chống súng vào cằm, rồi mở miệng nói: "Đưa cho tôi tài khoản ngân hàng và email của kẻ đã gửi tiền cho anh."

"Được, được, trong máy tính của tôi, tôi đi lấy ngay! Có điều email là email nặc danh, ngay đến tài khoản ngân hàng cũng là tài khoản nặc danh ở nước ngoài, sợ là không có tác dụng gì..." Trường Diệt nói rồi lôi chiếc máy tính từ trong chăn ra, sau đó đưa cô nhìn rõ tài khoản email và tài khản ngân hàng của người gửi.

An Thư đảo mắt nhìn, xác định không có vấn đề gì nữa mới nói: "Chiếc máy này giờ là của tôi, có ý kiến gì không?"

Trương Diệt lắc mạnh đầu: "Không có, không có, bà cô cứ cầm đi! Muốn cầm cái gì thì cầm!"

An Thư cười lạnh, hơ, từ chị Hai giờ lên bà cô luôn rồi.

Loại người lưu manh thế này, có nói lí với gã, gã cũng chẳng nghe nổi, có đưa bất cứ điều kiện gì với gã thì gã cũng sẽ được nước lấn tới. Thế nên, cách duy nhất có thể dùng chỉ có thể là dùng bạo lực để cưỡng chế thôi.

Từ lúc về nước tới gờ, đây là lần đầu tiên cô dùng súng thật, sao có thể không căng thẳng được? May mà cô có diễn xuất tốt, chỉ cần coi như đang đóng phim thì cô đã có thể bình tĩnh ngay lại được rồi.

Chọn bừa một vai “kẻ giết người biết thái” để diễn, xem ra hiệu quả cũng không tồi.

Diễn viên cũng là cách để cô có thể bảo vệ được chính mình.

"Vậy bà cô còn chuyện gì nữa không?" Trường Diệt thấy cô không có ý định rời đi, gã căng thẳng nuốt nước bọt.

An Thư nhìn gã như muốn lăng trì: "Ừm... Tôi đang suy nghĩ..."

"Suy... suy nghĩ gì cơ?"

"Tất nhiên là nghĩ... có cần phải giết người diệt khẩu không, lỡ sau này anh lại nói với người khác khẩu cung của anh là do tôi ép cung thì sao?" An Thư thản nhiên nói, hơn nữa trông vẻ mặt cũng rất nghiêm túc.

Chân Trương Diệt mềm nhũn lại, quỳ hẳn xuống trước mặt cô: "Sao có thể như thế được! Có cho tôi cả trăm lá gan tôi cũng không dám đâu!"



Đây là lời thật lòng của gã, gã vốn chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, lần này xem ra An Thư dọa hắn đủ để tởn tới già.

Gã không bao giờ có thể ngờ được rằng một cô gái trông yếu ớt như cô lại có thể đáng sợ như vậy, thậm chí gã còn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của cô, sợ tối nay sẽ lại gặp ác mộng.

An Thư khẽ cười, cô dùng súng vỗ lên má gã: "Yên tâm đi, tôi không những không giết anh diệt khẩu mà còn cho anh tiền nữa cơ."

Phản ứng đầu tiên của Trương Diệt chính là xin tha mạng: "Tôi không cần, tôi không cần đâu! Bà cô à, tha cho tôi đi! Là tôi bị mờ mắt nên mới nói lung tung, tôi nào dám lấy tiền của cô chứ?"

"Ai bảo tôi muốn đưa tiền cho anh?" An Thư đạp gã một cái.

Trương Diệt lồm cồm bò dậy, tỏ ra vô tội: "Nhưng chẳng phải vừa xong cô nói..."

Gã sắp bị sự hỉ nộ vô thường của người trước mặt hành hạ phát điên lên rồi.

An Thư lạnh lùng nhìn gã: "Ở nhà đợi tin tôi, chỉ cần anh ngoan ngoãn thì sẽ có một khoản tiền lớn, còn nếu không..."

Hả? Cô ta vẫn còn muốn liên lạc với gã? Chẳng phải gã đưa hết mọi thứ cho cô ta rồi sao? Đáng ra không nên gặp lại nhau nữa mới phải chứ? Sao còn lằng nhằng thế này? Gã không cần tiền! Gã cần mạng!

Trương Diệt có khổ mà không nói ra được, đành phải ngàn vạn lần tạ ơn rồi tiễn người ra ngoài.

Trước khi đi An Thư lên tiếng nói làm hắn như gặp quỷ giữa ban ngày: “Tốt nhất anh nên giữ miệng bằng không thì đừng có trách tại sao lại im lặng mãi mãi”

Xuống lầu, An Thư đội mũ bảo hiểm lên, đang khởi động động cơ thì có người kéo cô lại.

Cô quay lại không ai khác là Nguyễn Tuấn Kiệt. Cô mở to mắt nhìn anh. Tại sao lại ở đây? Chẳng lẽ đã thấy và biết rồi? Cô quan sát gương mặt anh u tối cũng biết suy nghĩ của mình làm đúng.

“Lên xe tôi chở về” Nguyễn Tuấn Kiệt lạnh giọng nói

Nguyễn Tuấn Kiệt lên xe ngồi khởi động máy đợi cô. An Thư bây giờ không còn cách nào trốn cả chỉ đành lên xe ngồi.

Lúc cô về tới nhà họ Nguyễn gia,

Trong phòng khách, Nguyễn Tuấn Kiệt đứng đối diện An Thư.

“Đi đâu?" Giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh nhưng lại khiến người ta có ảo giác như ẩn giấu một cơn sóng ngầm.

An Thư ngửi thấy mùi nguy hiểm, vội đáp: "Đi xử lí chút việc riêng thôi, giờ đã giải quyết xong rồi!”

Đang định chuồn đi thì, một cánh tay đột nhiên vươn tới, An Thư không kịp phòng bị bị kéo ngã vào lòng anh.

An Thư hết hồn, nhưng không chỉ có thế: "Nguyễn Tuấn Kiệt! Anh anh... anh làm gì thế? Tay anh sờ đi đâu vậy?" Nguyễn Tuấn Kiệt mặc kệ, tiếp tục sờ mó trên người cô.

"Này, anh mà còn như vậy nữa là tôi phản kháng đấy! Tới lúc đó bị thương thì đừng có trách!"

"Vậy em làm đi."

An Thư suy sụp muốn chết: "Đệch! Nguyễn Tuấn Kiệt! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh nghĩ tôi không xuống tay với anh được đúng không?"



Nguyễn Tuấn Kiệt giữ nguyên sắc mặt nhìn chằm chằm vào cô: "Tại sao lại không xuống tay với tôi được?"

"Tôi... vì..."

Đúng nhỉ! Tại sao chứ? Nếu đây là người khác thì chắc chắn phản ứng đầu tiên của cô chính là tẩn cho hắn một trận mới đúng...

Khi An Thư đang vắt óc nghĩ xem nên trả lời thế nào thì bàn tay nguy hiểm của Nguyễn Tuấn Kiệt đã đặt vào vật thể phía sau lưng quần cô.

An Thư sững người, định ngăn anh lại nhưng đã không kịp nữa rồi, khẩu súng sau lưng cô giờ đã rơi vào tay Nguyễn Tuấn Kiệt.

Anh ném thẳng khẩu súng lên bàn trà, vẻ mặt nhu hòa hơn thường ngày giờ đã thay thế bằng sự lạnh lẽo: "Giải thích."

Lúc này, cô có cảm giác căng thẳng hệt như khi đang quay cóp trong giờ thi thì bị thầy giáo bắt được, mặt cô trắng bệch, hai tay đan vào nhau, cố gắng tỏ ra ung dung nói: "Ha ha, là đồ giả đấy! Súng đồ chơi thôi! Tôi mua về chơi ấy mà!"

"Vậy sao? Súng đồ chơi cần phải lắp giảm thanh à?" Nguyễn Tuấn Kiệt liếc nhìn cô, nhấc khẩu súng lên, bắn một phát vào bình hoa Bạch Ngọc to bằng lòng bàn tay được đặt ở góc phòng.

Lọ hoa lập tức vỡ nát.

Vẻ mặt cố gắng tự trấn an của An Thư giờ này cũng... nát như lọ hoa luôn...

Bầu không khí rơi vào một khoảng tĩnh lặng.

An Thư khó khăn nuốt nước bọt, không đầu không đuôi đánh trống lảng: "Ha ha... Boss đại nhân, kỹ thuật bắn súng của ngài chuẩn thật đấy! Lợi hại! Lợi hại ghê! Nhưng mà hoang phí quá! Chiếc bình đó chắc hẳn là rất đắt?"

"Không muốn nói có thể không nói."

An Thư ủ rũ cụp đầu xuống: "Nhưng... nhưng…anh lại trưng ra bộ mặt nếu tôi không thành thật khai báo thì sẽ..."

Ngoài thành thật khai báo ra, cô còn con đường nào khác không?

An Thư thở dài, sau đó đành phải giải thích đầu đuôi sự việc: "Chắc anh cũng đã biết chuyện đạo cụ xảy ra vấn đề nên tôi lỡ tay làm Ninh Tuyết bị thương rồi sao? Giờ chuyên viên đạo cụ cứ khăng khăng nói là tôi mua chuộc anh ta động chân động tay lên đạo cụ, như vậy chẳng phải đang bức tôi vào con đường chết? Sự nghiệp của tôi không những bị hủy mà còn có khả năng đi ăn cơm tù vì mấy câu nói của anh ta!"

Nguyễn Tuấn Kiệt yên lặng nhìn cô: "Thế nên?"

An Thư ho nhẹ một cái, ấp úng nói: "Thế nên tôi đi ép tên đó nói ra sự thật!"

Thấy thái độ thờ ơ của An Thư, Nguyễn Tuấn Kiệt như muốn nổi bão: "An Thư, em có biết em làm như vậy sẽ nguy hiểm đến thế nào không? Một cô gái như em..."

An Thư buồn rầu nói: "Tôi biết, tôi biết! Nhưng chẳng phải là vì tôi bị ép đến không còn cách nào khác sao? Anh không biết tên Trương Diệt đó vô lại đến thế nào đâu, muốn đối phó với loại người như thế chỉ có thể dùng cách bạo lực như này thôi!"

"Tôi từng nói, nếu em cần giúp đỡ có thể tìm tôi, vậy mà em thà chọn cách nguy hiểm đó chứ cũng không muốn mở miệng nói cho tôi biết?" Trong mắt Nguyễn Tuấn Kiệt tràn ngập sự thất vọng. Anh đã không cho cô cảm giác an toàn nữa rồi

Ánh mắt đó khiến trái tim An Thư không hiểu sao lại cảm thấy đau đớn.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Tuấn Kiệt nổi giận cô như vậy sau khi gặp lại, An Thư phát hoảng: "Không phải, không phải vậy đâu! Tôi..."

Cuối cùng cũng chỉ đành thở dài: "Chỉ là tôi quen làm một mình rồi..."