Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 72: Tôi nguy hiểm?



Cô đã quen tự mình giải quyết mọi chuyện, quen việc không dựa dẫm vào bất cứ ai.

Hai người lại một lần nữa rơi vào im lặng.

"Khụ, nhưng mà, sao anh lại biết trên người tôi có súng vậy?" An Thư bỗng nhớ tới chuyện này.

"Xem."

"Ơ thế á? Anh đã xem hết rồi. Thông tin của Boss đại nhân cũng nhanh nhạy như thế ha ha ha..."

Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, còn là loại băng ngàn năm nữa.

Vỗ mông ngựa thất bại rồi.

An Thư bất lực: "Nguyễn Tuấn Kiệt, thật ra thì không phải là tôi không muốn nói với anh đâu, chỉ là, chuyện nhỏ thế này đâu cần anh phải tự mình ra tay chứ, như vậy chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà sao? Nhưng hiện tại tôi đúng là có một chuyện đặc biệt, đặc biệt, đặc biệt cần tới sự giúp đỡ của anh! Anh nhất định nhất định phải giúp tôi đấy nhé! Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này cũng chỉ có thể tìm anh thôi! Kể cả anh không chịu giúp tôi, tôi cũng bám anh tới khi nào anh đồng ý mới thôi!"

Vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng cũng chịu nhìn thẳng vào cô: "Nói."

Cô thở dài, vội nói: "Là thế này! Tuy tôi đã lấy được khẩu cung của Trương Diệt và có được cả email và tài khoản ngân hàng của đối phương, nhưng những chứng cứ này chỉ có thể rửa sạch nghi ngờ cho tôi thôi, không thể tìm ra người đứng phía sau được. Có thù không báo không phải là quân tử, nếu như dễ dàng bỏ qua cho đối phương như vậy thì quá hời cho cô ta rồi! Thế nên tôi mới nghĩ đến trò hack thông tin tài khoản và địa chỉ IP của đối phương. Anh giỏi như vậy có thể giúp tôi?”

“Phải không? Phải không? Phải không?"

Trên gương mặt An Thư lúc này tràn đầy mong đợi, một mặt là vì muốn lấy lòng Nguyễn Tuấn Kiệt, một mặt khác cũng là vì cô quả thật đang cần sự giúp đỡ.

Nguyễn Tuấn Kiệt trầm mặc ba giây, cuối cùng cũng mở miệng: "Ừm."

"Thật sao? Anh thực sự có cách sao?" An Thư hưng phấn đến nỗi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, "Vậy thì mất khoảng bao lâu?"

"Một..." Nguyễn Tuấn Kiệt vốn định nói là một tiếng, nhưng lời ra đến miệng lại thay đổi thành: "Một đêm."

"Nhanh thế sao? Tốt quá!" An Thư vui mừng lôi laptop ra: "Đây là máy tính tôi lấy được ở chỗ Trương Diệt, anh có còn cần gì khác nữa không, tôi chuẩn bị cho anh?"

"Không cần." Nguyễn Tuấn Kiệt đứng dậy đi thẳng lên gác.

An Thư ba chân bốn cẳng chạy theo sau.

Đến thư phòng, An Thư biết điều liền chạy lên trước kéo ghế cho Nguyễn Tuấn Kiệt, sau đó đặt cái laptop lên bàn rồi lại chạy đi lấy nước cho anh. Bây giờ cô đã vào hang sói thì chỉ có thể nghe lệnh mà thôi.

Anh liếc cô một cái, sau đó ngồi xuống ghế.

Anh lấy laptop của mình ra, dùng cáp kết nối hai chiếc máy tính lại với nhau, xem xét những chứng cớ mà cô nói một lát, rồi bật một phần mềm gì đó lên, bắt đầu nhập những chuỗi mã phức tạp vào những ô vuông hiển thị trên màn hình máy tính.

An Thư hiếu kì ghé sát vào bàn, sán lại gần để xem cho rõ, kết quả là chỉ thấy một đống kí tự nhảy múa, chả hiểu mô tê chi hết.

Nguyễn Tuấn Kiệt đang chăm chú gõ cành cạch, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở đều đặn, những ngón tay chợt khựng lại, mày khẽ nhướng lên.



"Sao thế? Có vấn đề gì à?" An Thư lập tức khẩn trương.

"Cách xa anh ra một chút.” Cô kề sát anh như thế này sẽ cản trở đến sự tập trung của anh.

"Ồ…" An Thư lập tức ỉu xìu, buồn bã đi đến cái sofa xa nhất trong góc phòng ngồi xuống.

Nhìn thấy vẻ tội nghiệp của cô gái nhỏ, anh suýt nữa thì mở miệng an ủi, nhưng cuối cùng vẫn kìm được.

An Thư ôm lấy một cái gối yên lặng ngồi ngắm khuôn mặt nghiêng đang chăm chú làm việc của Nguyễn Tuấn Kiệt, chẹp miệng than thầm, nghe nói đàn ông khi nghiêm túc làm việc là lúc đẹp trai nhất, quả nhiên không sai! Lúc này trong thư phòng chỉ còn lại tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

An Thư ngồi đó xoắn xuýt nửa ngày cuối cùng không nhịn được nữa phải mở miệng: "Nguyễn Tuấn Kiệt… tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"

"Hỏi đi."

"Anh… Tại sao anh không hỏi tôi?"

"Hỏi cái gì?"

An Thư căng thẳng siết chặt nắm đấm: "Hỏi về chuyện khẩu súng đó! Anh không hỏi tôi tại sao tôi lại có súng à? Anh không cảm thấy tôi có rất nhiều chỗ không giống như anh tưởng tượng, anh không thấy… tôi rất đáng sợ sao?"

"Không."

"Ồ…"

Nguyễn Tuấn Kiệt không hỏi gì nhưng trong lòng An Thư vẫn để ý, không nề hà gì mà sẵn sàng giúp đỡ cô, thế nhưng cô lại vẫn giấu anh.

Cho nên, dù Nguyễn Tuấn Kiệt không hỏi, cô vẫn chủ động nói: "Anh biết đấy, an ninh tại Mĩ không ổn định, ở bên đó có súng là chuyện hợp pháp. Tôi học được cách dùng súng khi vẫn còn đang ở bên đó…Nhưng mà về nước rồi thì khẩu súng này quả thực là được đưa vào bằng cách bất hợp pháp, cụ thể như thế nào thì tôi không biết, đây là món quà của một người bạn tặng cho tôi. Cái này chỉ là dùng trong những trường hợp vạn bất đắc dĩ mà thôi, sau khi về nước, đây là lần đầu tiên tôi đụng đến nó!”

Tay Nguyễn Tuấn Kiệt chợt ngừng lại: "Người bạn đó của em là ai?"

An Thư có chút khó xử, gãi đầu nói: "Là cái gã mà tặng tôi kim cương cũng có thể là bạn trai cũ một ngày ấy. Giống Jason”

Lại là gã đàn ông đó.

Nếu như chỉ là mối quan hệ một ngày, tại sao cô ấy còn tiếp xúc với hắn ta nhiều như vậy?

Vẻ mặt Nguyễn Tuấn Kiệt ngay lập tức trở nên sắc bén: "Em có biết con đường vận chuyển vũ khí vào trong nước đã bị ba thế lực lũng đoạn hoàn toàn rồi không? Bất kể người bạn ấy của em là thành viên của tổ chức nào trong ba thế lực này, đều là đối tượng mà phía bên trên muốn xử lí. Bao gồm cả viên kim cương kia nữa, rất có khả năng cũng được đưa vào nước bằng con đường bất hợp pháp."

An Thư cúi thấp đầu lẩm bẩm: "Tôi biết chứ…"

"Em biết?" Cô biết mà cô vẫn còn ở cạnh người như thế? Cô biết lai lịch của đối phương cũng đồng nghĩa với việc đặt bản thân mình vào nguy hiểm, có biết không?

An Thư vội vàng giải thích nói: "Lai lịch của anh ta có thể có chút nguy hiểm, thật xin lỗi, tôi không có cách nào tiết lộ cho anh được, nhưng chắc chắn rằng anh ta sẽ không hại tôi, điều này tôi có thể chắc chắn…"



Vừa mới dứt lời, cô liền phát hiện ra sắc mặt của Nguyễn Tuấn Kiệt trở nên khó coi đến cực điểm.

An Thư cảm thấy mình như một đứa nhóc quậy phá vừa làm sai chuyện gì đó bị người lớn trong nhà bắt được, khẩn trương chọc chọc đầu ngón tay vào nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Khí thế của Đại ma vương lúc lên cơn thật là đáng sợ!

Qua một lúc lâu sau cuối cùng Nguyễn Tuấn Kiệt cũng mở miệng: "Đưa khẩu súng cho tôi."

Mỗi câu mỗi chữ mà An Thư nói vừa nãy đều đang bảo vệ cái gã đó, điều này suýt chút nữa thì huỷ hoại lý trí của anh.

Cô lập tức ngoan ngoãn đưa khẩu súng cho anh: "Anh định làm gì?"

"Tịch thu."

An Thư nghe thế liền bổ nhào vào anh, kêu rên: "Áaa! Đừng mà! Đây là bùa hộ mệnh của tôi đó! Tôi đảm bảo nếu không có chuyện gì sẽ không lôi ra nghịch linh tinh đâu! Tôi thề là sẽ không để ai phát hiện ra đâu! Đừng thu mà!"

Nguyễn Tuấn Kiệt liếc cô một cái, mở ngăn kéo, lấy ra một khẩu súng khác đưa cho cô: "Về sau dùng khẩu này.”

Hai mắt An Thư lập tức sáng ngời: "Khẩu này là..."

"Tôi có thể tháo nó ra xem được không?" An Thư cẩn thận hỏi.

Nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô gái, anh gật đầu.

Được cho phép, An Thư liền phấn khích tháo tung nó ra rồi quan sát kết cấu bên trong, vẻ mặt không thể tin nổi: "P226?"

"Tôi đã cải tiến lại cho nó, tính năng an toàn hơn." Vẻ mặt của Nguyễn Tuấn Kiệt vẫn không được tốt lắm.

An Thư thích đến nỗi không chịu buông tay, sau đó đưa mắt liếc anh một cái: "Ưm, kẻ có 92F đã là người rất nguy hiểm, nhưng anh lại có được P226, chẳng phải là…"

Mọi người đều nói 92F là loại súng tốt nhất thế giới, nhưng rất ít người biết P226 mới là cực phẩm, chỉ vì giá thành quá cao nên danh tiếng của nó mới không phố biến như 92F.

Nguyễn Tuấn Kiệt nghe thế liền lạnh mặt: "Em cho rằng tôi là người nguy hiểm?"

Cô lập tức lắc đầu như trống bỏi: "Đâu có! Đâu có! Đâu có! Sao có thể như thế được! Boss đại nhân là người tốt nhất thế gian này! Là thiên thần của tôi mà! Anh có thấy mệt không, vai có mỏi không? Để tôi bóp vai cho anh nhá! Cố lên, cố lên nào!"

Dứt lời liền nịnh nọt chạy đến phía sau Nguyễn Tuấn Kiệt, ra sức bóp vai cho anh.

Giọng nhỏ nhẹ, dụ dỗ: “Hay anh đưa lại cây súng đấy cho tôi đi. Tôi hứa cất nó đi, sau này chỉ dùng súng của anh tặng, chỉ mình anh”

Tuy biết cô chỉ đang dỗ anh, lấy lòng anh nhưng sắc mặt đen sì của Nguyễn Tuấn Kiệt lúc này cũng hoà hoãn lại đôi chút. Anh nghe đến “chỉ mình anh” từ miệng cô thoát ra không tự chủ mà làm theo. Anh đưa súng lại cho cô. Nhưng không quên nhắc nhở: “Nhớ những gì em nói”

Có điều, ngay sau đó cả thần kinh của anh lại căng lên, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô dùng lực vừa phải ấn vào vai anh, còn rất chuyên nghiệp xoa bóp cổ và huyệt thái dương anh nữa.

Xúc cảm ấm nóng lại còn dùng lực vừa phải rất thoải mái, cũng rất muốn chết.