Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm

Chương 69: Kiện ra toà



Cảnh quay hôm nay là cảnh quay đánh nhau trong rừng trúc.

Thượng Ánh Dung thấy Thanh Vân đã nhập ma, nói cái gì cũng không nghe lọt vào tai, sau vài phút do dự, Thượng Ánh Dung quyết định giết Thanh Vân ngay tại chỗ để trừ hậu họa.

Sau khi chuyên viên chỉ đạo võ thuật hướng dẫn hai người hơn hai tiếng, rốt cuộc hai người cũng thuộc hết động tác.

Ban đầu đạo diễn muốn tìm diễn viên đóng thế cảnh quay này, nhưng thân thủ An Thư không tệ, trước kia cũng từng đóng thế cho người khác nên cô nhất quyết nói không cần, mà Ninh Tuyết cũng tỏ ý muốn đích thân quay cảnh này.

Giang Hùng cũng muốn hiệu quả của bộ phim tốt hơn nên tất nhiên là đồng ý.

Chuyên viên chỉ đạo giúp hai người họ tập luyện, kiểm tra nhiền lần, chắc chắn không để xảy ra trường hợp ngoài ý muốn nào rồi mới bắt đầu quay.

"Thanh Vân đã chết." Thượng Ánh Dung nhắm mắt, nói ra lời nói đau thương tiếc hận.

Đứng trước mặt cô ta lúc này chỉ là một cái xác xinh đẹp nhưng nguy hiểm, một cái xác có thể trở thành hung khí phá hủy thiên hạ này.

Giây kế tiếp, trong mắt Thượng Ánh Dung lóe lên sát khí mãnh liệt, đồng thời rút ra trường kiếm được đeo bên hông, chém về phía Thanh Vân...

Thanh Vân có vẻ như đã đoán trước được hành động của Thượng Ánh Dung, nàng vẫn thản nhiên đứng tại chỗ, cho đến khi mũi kiếm đã tới gần chóp mũi của mình mới đột nhiên đưa hai cánh tay ra, mũi chân lướt trên mặt đất, thân thể giống như một chú chim nhanh chóng trượt về phía sau, tránh được đòn tấn công của Thượng Ánh Dung.

Thượng Ánh Dung lạnh lùng hét lên một tiếng rồi lại một lần nữa xuất kiếm.

Thanh Vân không nhanh không chậm né tránh, giống như một con mèo đang trêu tức một con chuột, cuối cùng xoay tay rút một thanh nhuyễn kiếm quấn trên eo nhỏ ra, dùng chiêu thức bén nhọn chủ động đánh trả.

Qua mười mấy chiêu, Thượng Ánh Dung dần dần rơi xuống thế hạ phong, nhiều lần suýt nữa thì bị Thanh Vân đánh ngã từ trên cây xuống.

Dẫu thân thủ của Thượng Ánh Dung có tốt đến đâu nhưng đứng trước một người đã trải qua hàng trăm trận chiến đẫm máu trên sa trường như Thanh Vân thì chẳng khác nào châu chấu đá xe.

Thượng Ánh Dung tự đánh giá mình quá cao, cho rằng Thanh Vân lâu ngày ở trong thâm cung thì thân thủ nhất định sẽ kém đi, ai ngờ giao thủ rồi mới biết không thể đấu lại, nhưng lúc này phát hiện bản thân khinh địch thì đã quá muộn.

Thanh Vân cuối cùng cũng chơi chán rồi, ánh mắt lạnh lại, một kiếm này như mang cả chí khí của vạn quân đâm thẳng tới ngực của Thượng Ánh Dung....

Sụt - Âm thanh của một thứ sắc bén đâm vào trong da thịt.

Thượng Ánh Dung đau đớn che ngực, giống như con diều đứt dây rời từ trên bầu trời cao xuống…

Tiếp theo còn có một cảnh đặc tả khuôn mặt của Thanh Vân, Giang Hùng đang tập trung tinh thần nhìn biểu cảm của An Thư, nhưng rất nhanh liền phát hiện biểu cảm của An Thư không đúng.



"Ninh Tuyết bị thương! Cứu người! Mau!" An Thư vẫn đang được dây thép treo giữa không trung đột nhiên hô to.

Sửng sốt một lát, các nhân viên mới phản ứng lại được, đây không phải là lời thoại mà là Ninh Tuyết thật sự bị thương!

Trường quay nhất thời náo loạn, tất cả mọi người đều chạy tới chỗ Ninh Tuyết vừa rơi xuống.

Sau khi được tháo xuống, An Thư vội vàng đè lại vết thương đang chảy máu ồ ồ của Ninh Tuyết, nói "Mau gọi xe cấp cứu!"

Vừa dứt lời, thân thể cô bị một người khác dùng lực kéo ra, Thái Huycả kinh chạy như bay tới, đem Ninh Tuyết Lạc ôm thật chặt vào ngực: "Ninh Tuyết! Ninh Tuyết Lạc, em sao rồi?"

"Huy... em đau quá..."

"Đừng sợ, có anh ở đây! Em không sao hết! Nhất định không sao hết..."

Tại bệnh viện lớn nhất thành phố.

Thái Huy và An Thư đang chờ ngoài phòng cấp cứu. Thái Huy thì lo lắng cứ đi qua đi lại trước cửa phòng. Còn An Thư mặt lãnh đạm đứng dựa lưng vào tường

Bỗng có tiếng bước chân đi vội lại phía An Thư đang đứng.

“Súc sinh! Sao mày có thể làm như thế với Ninh Tuyết? Mày có oán hận gì thì nhằm vào tao đây này! Là tao giữ con bé lại Phạm gia, là tao tự nguyện yêu thương, chiều chuộng nó! Ninh Tuyết đã làm sai cái gì?" Người mới đến nhằm vào cô mà gào rống, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù vậy. Không ai khác là mẹ Ninh Tuyết - Phạm Thu Minh.

Ninh Tịch chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn vị quý phu nhân sang trọng trước mặt.

Sau lưng bà ta là Triệu Ninh Triết, ông ta cũng dùng ánh mắt chán ghét giống y như vậy nhìn cô, "Nếu Ninh Tuyết có mệnh hệ gì thì tao nhất định không tha cho mày!"

Hai người đang đứng trước mặt cô, một người là cô ruột, một người là dượng, từ đầu tới cuối không hề hỏi lấy một câu sự việc là như thế nào mà đã đánh với trách mắng và uy hiếp cô.

An Thư có đến hàng triệu câu nói ác độc khiến bọn họ tức đến sùi bọt mép. Nhưng vào giờ phút này cô đã quá mệt cũng không chẳng rảnh giải thích, chỉ dùng ánh mắt âm u nhìn hai người họ.

“Đồ nghiệt chướng! Ánh mắt này của mày là có ý gì?" Phạm Thu Minh giận dữ.

Đang muốn nổi điên thì cửa phòng bệnh được mở ra từ bên trong.

Triệu Ninh Triết với Phạm Thu Minh lập tức bỏ quên An Thư , vội vàng tiến tới: "Thái Huy, Ninh Tuyết sao rồi?"

"Tạm thời không có gì đáng ngại, hai bác có thể vào thăm cô ấy ạ!" Thái Huy mệt mỏi trả lời, sau đó dùng ánh mắt nặng nề nhìn gò má sưng đỏ của An Thư đang đứng ngoài cửa.



Phạm Thu Minh lập tức nhào tới trước giường bệnh của Ninh Tuyết, nhìn cô ta từ trên xuống dưới: "Bảo bối của mẹ, con sao rồi? Có còn đau không? Có khó chịu chỗ nào không?"

Ninh Tuyết yếu ớt cười một tiếng: "Mẹ, con không sao rồi, bác sĩ nói con chỉ bị thương ngoài da thôi."

Phạm Thu Minh yêu thương xoa đầu cô ta: "Con là con gái, để lại vết sẹo lớn như thế còn nói không sao! Nếu đâm sâu hơn một chút thì cái mạng nhỏ của con cũng không còn! Con nhãi chết tiệt kia sao mà lại ác như vậy? Vậy mà con còn gọi nó một tiếng chị!"

"Chị ấy đối với con..." Thần sắc Ninh Tuyết ảm đạm, ngay sau đó lại làm bộ mạnh mẽ mở miệng: "Ba, mẹ, hai người đừng trách chị, không phải lỗi của chị, là đạo cụ xảy ra vấn đề."

Triệu Ninh Triết nghe vậy “hừ” lạnh một tiếng: "Con bé ngốc này, sao con ngốc thế! Đang yên đang lành sao đạo cụ lại xảy ra vấn đề được?"

Nói xong liền tức giận quát An Thư: "Đứng đó làm gì? Còn không mau cút vào đây xin lỗi Ninh Tuyết !"

Biểu cảm hờ hững trên mặt An Thư giống như một tấm mặt nạ dầy nhất trên đời: "Sao tôi phải nói xin lỗi cô ta? Muốn tôi xin lỗi hả, cũng được, đưa chứng cớ đây? Có chứng cớ thì lấy mạng tôi đền cho cô ta cũng được."

Tay Phạm Thu Minh run run chỉ về phía cô: "Đến bây giờ mày vẫn còn mạnh miệng, tao không cho người điều tra là để mặt mũi cho mày đấy, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Mày có tin tao kiện mày ra tòa không? Tao làm muốn giữ mà mũi cho mày và gia đình”

Ninh Tịch cười nhạt: "Nếu tôi muốn trả thù cô ta thì hiện tại các người chỉ thấy được thi thể của cô ta thôi, còn có cơ hội ở đây mà diễn trò tình cảm mẹ con sâu đậm chắc? Còn nếu muốn kiện thì tôi đi hầu. À mà quên kiện xong rồi thì tôi cũng có việc muốn nói với tòa án. Việc con gái yêu quý của mấy người đã làm. Nếu mày người đã không cần mặt mũi thì tôi cần làm gì nữa. Sao dám không?”

Triệu Ninh Triết dùng sức vỗ bàn một cái: "Mày đừng có mà múa mép khua môi với tao! An Thư, mày có xin lỗi hay không? Nếu mày nhận sai rồi sau đó rút khỏi giới giải trí thì tao có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra, nếu mày khăng khăng làm theo ý mình..." "Cám ơn, tôi lựa chọn khăng khăng làm theo ý mình!" An Thue cười khinh một tiếng, trực tiếp phất tay một cái, sau đó rời đi không thèm quay đầu lại.

Vẻ mặt Phạm Thu Minh như không cách nào tin nổi: "Ông nhìn xem nó ra cái thể thống gì? Tôi không dám tin mình có đứa cháu loại khốn nạn như thế này!"

Triệu Ninh Triết giận đến chóng cả mặt: "Nghiệt chướng! Đúng là nghiệt chướng! Làm tôi tức chết rồi!"

Ninh Tuyết vội vàng khuyên nhủ: "Ba, thôi bỏ đi, con không sao mà, ba đừng giận chị nữa, nóng giận có hại cho sức khỏe!"

"Lần trước ba đã thả cho nó một đường sống, kết quả nó lại làm ra chuyện thế này. Lần này nó chỉ làm con bị thương, nhỡ lần sau nó giết chết con thì làm thế nào? Chuyện này tuyệt đối không thể để như vậy!"

"Nhưng mà, ba..."

"Được rồi, chuyện này con đừng quan tâm, ba sẽ xử lý."

"Đúng vậy, để cho ba con xử lý đi, con phải dưỡng thương cho tốt, ba con nhất định sẽ cho con một câu trả lời làm con hài lòng!"

Hốc mắt Ninh Tuyết ửng đỏ, cố nén tủi thân, cảm động nói: "Cám ơn ba mẹ, thật ra thì hai người không cần làm như vậy, không cần vì con mà..."

Thái Huy đang trầm mặc đứng một bên từ nãy đến giờ đột nhiên vỗ bả vai cô ta: "Ninh Tuyết, em quá lương thiện rồi! Lần này An Thư quả thật quá đáng, bác trai nói đúng, không thể để yên chuyện này như vậy!"