Ánh Dương Của Lãng

Chương 5



Ngày hôm sau cũng là ngày cuối tuần, mặt trời đã lên cao nhưng bên trong phòng ngủ thì Tiêu Lạc vẫn đắp chăn, vùi mặt vào gối ngủ say sưa. Những tia nắng len lỏi qua rèm cửa chiếu vào phòng nhưng cũng không tài nào gọi cô dậy được.

Một lát sau những âm thanh động tĩnh bên ngoài khiến cho cô nhíu mày, trở mình kéo chăn lên che kín thân nhắm mắt tiếp tục ngủ. Nhưng do động tĩnh bên ngoài khá ồn nên cô không tài nào ngủ tiếp được, cô đưa tay mò mẫm chiếc đồng hồ đang đặt trên đầu giường giơ lên nhìn. Cô thở dài mới có 10 giờ mà bên ngoài đã ầm ĩ như vậy, không biết có cho người ta ngủ nữa không.

Cô ngồi dậy bước xuống giường mang dép rồi đi ra ngoài, tới gần cửa ghé sát vào mắt mèo xem thì thấy bên ngoài hình như đang dọn đồ vào sang nhà đối diện. Nhà đối diện của cô trước giờ chưa có ai ở vậy mà giờ đây đã có người, chắc là cô sắp có hàng xóm mới rồi. Cô đứng thẳng người dậy đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Từ trong phòng tắm bước ra, cô đi vào phòng bếp mở tủ lạnh ra nhìn một lượt. Bên trong tủ lạnh cũng không còn gì để cho cô ăn nữa. Cô vào phòng lấy túi xách với điện thoại ra, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Lúc cô mở cửa đi ra thì có đưa mắt sang nhìn nhà đối diện, thấy mấy người vận chuyển đồ đang bận đưa đồ đạc đến. Cô cũng không để ý nữa, thu hồi tầm mắt bước vào thang máy.

Còn ở bên trong căn nhà đối diện, Cảnh Bằng bê một hộp lớn đặt vào phòng khách, quay sang nhìn Cố Lãng đang dọn dẹp bên trong phòng ngủ. Cảnh Bằng đưa tay lau mồ hôi trên trán, đi vào đứng dựa vào thành cửa khoanh tay nhìn anh: “Công sức hôm nay tôi sang phụ cậu một tay, tối nay mời tôi ăn đồ nướng đi.”

Anh đang sắp xếp lại kệ tủ, nghe vậy thì quay sang nhìn anh ta, nói: “Chỉ cần cậu chịu phụ tôi một tay thì trưa nay có đồ nướng cho cậu.”

Cảnh Bằng nghe vậy thì hớn hở, vỗ tay một cái nói: “Thành giao.”

Cảnh Bằng định xoay người đi ra ngoài thì nghe thấy giọng anh phía sau gọi lại: “Cảnh Bằng, cậu sẵn tiện cho Tiểu Cầu ăn giúp tôi.”

“Được rồi, tôi biết rồi đây. Tiêu Cầu ra ăn thôi.”

Nghe thấy giọng nói của anh ta, anh lắc đầu tiếp tục công việc còn dang dở trên tay.

Ở bên ngoài siêu thị, Tiêu Lạc từ bên trong bước ra trên tay còn cầm nhiều túi đồ vừa mua được. Cô vừa đi vừa hóng gió, cứ tưởng bình yên như thế về đến nhà thì cô bắt gặp một cô gái tay khoác tay đi với Quang Tuấn theo hướng ngược lại cô nên không khỏi cả ba chạm phải nhau.

Khỏi nói cũng biết thì cô gái đó chính là cô gái trước cổng bệnh viện hôm trước. Cô không để ý đến hai người họ, định nhanh chân đi về nhà. Nhưng hai người họ lại không nghe được tiếng lòng của cô, cô gái đứng bên cạnh Quang Tuấn nói: “Đó không phải là bạn gái cũ của anh sao? Sao lúc trước mắt thẩm mỹ anh kém như vậy, có thể yêu một người như cô ấy.”

Quang Tuấn nghe vậy thì nhíu mày, lay cánh tay của cô ấy: “Trình Tư, em không nên nói như vậy.”

Cô hừ lạnh một tiếng, dừng bước quay sang nhìn hai người họ đứng sau lưng, nói: “Ai đây? Là bạn trai cũ và người mà anh ta đang ngoại tình ở đây. Này cô gái, tôi nói cho cô biết. Mắt thẩm mỹ cô kém như vậy, sao có thể đi yêu rác mà tôi vừa vứt chứ.”

Trình Tư nghe vậy thì tức giận: “Cô...”

“Không còn sớm nữa, tôi phải về đây. Hai người hẹn hò vui vẻ.”

Cô nói rồi xoay người lại tay cầm túi đồ đi thẳng về phía trước. Quang Tuấn nhìn bóng lưng cô muốn mở miệng gọi cô lại nhưng rồi lại thôi. Trình Tư quay sang thấy anh như vậy thì chân mày tức khắc nhíu lại, nói: “Anh vẫn còn tình cảm, quyến luyến với cô ta phải không?”



Quang Tuấn quay sang nhìn, nở một nụ cười: “Sao có thể được. Anh mong cô ta chia tay anh còn không kịp, sao lại quyến luyến hay còn tình cảm gì với cô ta. Chúng ta mau đi vào trong mua đồ thôi.”

Trình Tư nhìn vào siêu thị ở bên cạnh, lập tức lắc đầu: “Siêu thị này cô ta vừa đi, em không muốn vào. Chúng ta đi siêu thị khác đi.”

“Được.”

Bên trong nhà, Tiêu Lạc tháo giày mang đôi dép đi vào phòng bếp đặt túi đồ lên bàn. Cô mở mấy túi đồ ra rồi sắp xếp chúng bỏ vào tủ lạnh, đem trái cây đi rửa rồi xắn tay áo lên bắt đầu nấu ăn. Cô cũng không biết nấu nhiều món, chỉ biết nấu vài món để ăn còn những ngày khác cô đều ăn bên ngoài hoặc đặt thức ăn về.

Sau khi ăn trưa xong cô cầm dĩa trái cây đặt lên bàn ở phòng khách rồi ngồi xuống ghế, tay cầm điều khiển mở TV lên xem. Cô cũng không biết ở nhà đối diện đã dọn đồ xong chưa mà nãy giờ cô không nghe thấy động tĩnh gì.

Nghĩ một lúc rồi cô đứng dậy, đi vào bếp cầm lấy dĩa trái cây khác mở cửa đi ra ngoài, đứng trước cửa nhà đối diện đưa tay nhấn chuông cửa. Cửa rất nhanh cũng được mở ra, cô ngẩng đầu lên nói: “Xin chào, tôi là người sống ở nhà đối diện sau này sẽ là hàng xóm của nhau nên tôi...”

Khi cô nhìn thấy rõ người đứng trước mặt mình là ai thì không thể nói tiếp được. Người đứng trước mặt cô không ai xa lạ đó chính là Cố Lãng, người mà cô không muốn thấy. Cô đưa mắt nhìn quanh rồi nhìn anh, hỏi: “Anh...anh là người ở nhà này à?”

Cố Lãng cũng không ngờ người đến gõ cửa, đứng trước mặt mình là cô. Nhìn những biểu cảm liên tục thay đổi trên gương mặt cô, anh thích thú ngắm nhìn. Nghe cô hỏi thì anh gật đầu: “Đúng vậy, nhà này là tôi ở. Tôi vừa mới chuyển đến đây. Thật trùng hợp khi gặp được cô ở đây.”

Nghe anh nói vậy thì cô nở một nụ cười gượng gạo: “Đúng là trùng hợp thật, trùng hợp đến mức tôi không muốn nhận.”

Anh nhíu mày nghe không rõ câu sau cô nói nên hỏi lại: “Cô nói gì đấy?”

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không có gì, anh đừng để tâm.”

Anh không nghe rõ nhưng cũng thừa biết đó không phải là lời tốt đẹp gì. Anh đứng dựa vào tường nhìn cô: “Vậy cô qua đây tìm tôi có chuyện gì à?”

Cô cúi xuống nhìn dĩa trái cây đang cầm trên tay, lúc đầu cô định mang dĩa trái cây cây sang làm quen với hàng xóm mới nhưng không nghĩ đến người đó là anh. Cô đưa dĩa trái cây đến trước mặt anh: “Đây là trái cây tôi đem qua tặng cho anh, sau này là hàng xóm của nhau thì mong giúp đỡ nhiều hơn.”

Anh nhìn vẻ mặt của cô rồi đưa tay nhận lấy dĩa trái cây từ trên tay cô, gật đầu: “Được, tôi cảm ơn. Tôi sẽ trả dĩa lại sau.”

“Không có gì.” Cô nói rồi nhanh chóng xoay người lại đi về phòng.

Anh đóng cửa lại rồi đi vào bên trong đặt dĩa trái cây lên bàn, Cảnh Bằng từ trong phòng tắm đi ra nhìn anh hỏi: “Ai đến tìm cậu đấy?”

“Là hàng xóm nhà đối diện sang tìm tặng cho một ít trái cây.”

Cảnh Bằng đi tới lấy một trái nho bỏ vào miệng, nói: “Ra là vậy. Mà dọn dẹp cũng gần xong rồi, mau vào làm nhanh đi để tôi còn được nghỉ ngơi rồi về nhà nữa.”



“Được rồi.”

Bên nhà đối diện, Tiêu Lạc đi lại ghế ngồi xuống ôm lấy gối vào lòng. Cô không nghĩ đến người hàng xóm đối diện chính là người mà cô không muốn gặp nhất. Cô úp mặt vào gối biết thế đã không sang làm quen.

Ngày hôm sau, cô cầm lấy bánh mì đã được nướng lại lên ăn, cầm lấy túi xách đi ra huyền quan thay giày rồi mở cửa ra ngoài. Lúc cô mở cửa bước ra thì cửa nhà đối diện cũng mở ra, Cố Lãng mặc chiếc áo sơ mi xanh phối với quần đen. Anh thấy cô thì cũng gật đầu chào hỏi: “Chào buổi sáng.”

Cô cũng gật đầu chào lại: “Chào buổi sáng.”

Ở đây cũng chỉ có một thang máy nên cho dù cô không muốn đi cùng anh thì cũng phải đi. Cả hai bước vào bên trong thang máy, cô nhìn những con số hiển thị còn anh thì đứng bên cạnh cô không ai nói với nhau câu nào.

Cứ im lặng như vậy cho đến khi xuống dưới bãi đỗ xe, anh mới quay sang hỏi cô: “Có cần tôi chở cô đi một đoạn không?”

Cô dừng lại nhìn anh, lắc đầu: “Không cần đâu, xe của tôi đã bảo dưỡng xong rồi.”

“Được, chú ý an toàn.”

Anh nói rồi đi tới xe mở cửa ghế lái ngồi vào. Cô thu hồi tầm mắt rồi đi đến chiếc xe của mình đang đậu cách đó không xa, mở cửa xe ngồi vào sau đó thắt dây an toàn. Cô khởi động xe, đưa tay chỉnh lại kính chiếu hậu một chút rồi lái xe rời đi. Chiếc xe của anh cũng lái theo sau cô rời khỏi.

Cô đến tới công ty, vừa bước vào văn phòng đã thấy mọi người cũng đều có mặt đông đủ. Cô kinh ngạc hỏi: “Mọi người đến sớm vậy à?”

Hiểu Di từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm ly cà phê nóng: “Chứ sao nữa, mọi người đều lo lắng về kết quả hôm nay Hạ tổng sẽ chọn tác phẩm thiết kế của ai nên từ sớm đã đến đây rồi.”

Cô quay lại nhìn cô ấy: “Cậu cũng vậy luôn sao?”

Hiểu Di lắc đầu, vỗ lên vai cô: “Không có, mình cũng chỉ vừa mới tới rồi ra bên ngoài pha ly cà phê. Mình tin cậu sẽ làm được.”

Cô mỉm cười nhìn mọi người trong văn phòng: “Những cuộc tranh tài như này để chọn ra một tác phẩm tốt, đem ra thị trường phục vụ khách hàng thì cấp trên đều sẽ suy nghĩ thật kỹ để chọn ra. Và chúng ta cũng sẽ có lúc thắng và lúc thua nên mọi người cứ thả lỏng đi.”

Cẩm An nhìn cô nói: “Tuy chị nói như vậy nhưng bọn em cũng lo lắm. Đây là chủ đề đầu tiên chúng ta nhận sau khi chia ban nên mọi người đều mong là kết quả tốt.”

Cô gật đầu nhìn cô ấy: “Chị cũng mong là như vậy.”

Vào bên trong văn phòng làm việc, cô ngồi xuống ghế đưa tay mở máy tính lên cầm mấy tập tài liệu lên xem một lượt. Lúc này tiếng gõ cửa phòng vang lên, cô ngẩng đầu lên thì thấy Hiểu Di mở cửa nói với cô: “Chúng ta đi họp thôi.”

Cô gật đầu cầm xấp tài liệu đứng dậy đi ra bên ngoài cùng với Hiểu Di.