Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa

Chương 3: Nói lên nguyện vọng



Hiểu Khê đang luyện tập múa ballet trên phòng riêng, từ nhỏ cô đã rất thích bộ môn này, mẹ cô biết con gái có năng khiếu nên đã cho Hiểu khê đi đến lớp học múa ballet khi mới lên tám tuổi. Năm nay cô đã 22 tuổi Hiểu khê đã học múa ballet được một khoảng thời gian khá lâu rồi, cô được tuyển chọn để tham gia cuộc thi quốc tế, Hiểu khê luôn nổ lực, được đi thi ở tầm quốc tế luôn là niềm khao khát của cô.

Hôm nay đột nhiên ba Hiểu Khê đến nhà riêng của hai mẹ con cô, ngày thường ông không đến đây chỉ khi có việc gì đó quan trọng thì mới đến, căn nhà hai mẹ con cô đang ở chỉ là một căn nhà cấp bốn bình thường, mỗi tháng mẹ luôn nhận một khoản tiền chu cấp của ba, vì Hiểu khê suốt khoảng thời gian qua bà luôn nhẫn nhịn chịu những lời cay nghiệt của ba và dì lớn cũng chỉ để nuôi dưỡng Hiểu khê ăn học.

"Anh đến đây có việc gì vậy?"

"Hoa Trân à anh muốn bàn với em vài chuyện." - Hoa Trân là cái tên thân thiết mà ông đã gọi mẹ cô suốt mấy chục năm qua.

"Anh đã tìm được một ý trung nhân cho con gái của chúng ta, anh muốn để cô bé kết hôn vì Hiểu khê không còn nhỏ nữa, con bé cũng đã đến tuổi lập gia đình rồi còn gì."

Khi nghe xong mẹ của Hiểu Khê liền phản đối ý định của ba.

"Em không muốn con gái của chúng ta kết hôn sớm, con bé vẫn còn nhiều Nguyện vọng chưa thực hiện được, anh nên suy xét lại."

Hiểu Quan vẫn kiên định nói:

"Anh đã quyết sẽ không thay đổi, gọi Hiểu khê ra đây, bảo nó chuẩn bị tinh thần kết hôn với nhị thiếu gia của dòng họ Lê đi."

Hiểu Khê đứng ở một góc đã nghe hết tất cả đoạn đối thoại của ba mẹ, cô bước ra ngoài để nói rõ mọi chuyện với ba, ông không thể ép buộc cô kết hôn cùng người mà mình không yêu.

"Con vẫn chư sẵn sàng kết hôn, con và người đó vẫn chưa gặp mặt nhau lần nào, không có tình cảm thì làm sao kết hôn được, hôn nhân phải xuất phát từ tình yêu của hai bên mới đúng với luật hôn nhân, con không đồng ý đâu ba đừng ép con."

Hiểu Quan đột nhiên tức giận bắt đầu nặng lời với Hiểu khê:

"Nuôi con lớn để con lấy mấy cái điều luật ngu xuẩn đó ra dạy lại ba sao, lời ba đã quyết định thì sẽ không bao giờ thay đổi, nếu con còn chống đối thì từ giờ ba sẽ ngưng chu cấp tiền cho hai mẹ con các người."

Hiểu Khê vô cùng bất mãn với lời nói của ba mình: "Con biết ba đối với mẹ con của con cũng chỉ vì trách nhiệm thật chất ba cảm thấy rất phiền có đúng không?"

Hiểu Quan như bị nói trúng tim đen,nhưng ông vẫn cố chấp nhất quyết ép buộc Hiểu khê phải kết hôn với nhị thiếu gia của dòng họ Lê.

Cô đã khóc suốt cả một đêm, mẹ đã đi vào an ủi nhưng Hiểu khê càng tủi thân mà khóc lớn.

"Từ trước đến nay ba chưa bao giờ công bằng với mẹ con mình, con không muốn sống trong hoàn cảnh ngột ngạt này nữa còn muốn thoát ra sự gò bó đến đáng sợ này mẹ à."

Mẹ ôm cô vào lòng bà rất thương con gái phải chịu thiệt thòi nhưng mang danh là vợ lẽ người xen vào hạnh phúc của người khác thì bà không có quyền gì để lên tiếng chống đối ba của Hiểu Khê, hai mẹ con bọn họ luôn sống dưới sự đai nghiến mắng miết của Thẩm Đình.

Hoa Trân liên tiến an ủi con gái:

"Đừng khóc nữa, mẹ sẽ tìm cách nói chuyện với ba của con."

Hiểu Khê thừa biết bản tính của ba mình, ông rất cố chấp và tham vọng danh lợi, nhưng cô muốn đứng lên chống đối ba của mình một lần, Hiểu Khê không thể nào bán đi hạnh phúc của mình một cách mơ hồ khi phải kết hôn với người đàn ông mà mình không hề có một chút tình cảm nào với họ.

Ngày hôm sau cô đến thẳng nhà chính của Minh gia, cô vẫn giữ vững lập trường của mình kiên định nói:

“Con muốn đi du học.” – Hiểu Khê đã lấy hết dũng khí để nói ra tất cả những mong muốn của mình và cô chỉ mong được ba hiểu và đáp ứng.

Nhưng Thẩm Đình liền lên tiếng bác bỏ:

“Không đi đâu hết, đừng có đòi hỏi cô được dòng họ Minh này nuôi dưỡng như thế là phước phần lớn của cô rồi, không du học gì hết ba cô đã sắp xếp cho cô mối hôn sự rồi kết hôn sớm đi để chúng tôi không phải lo lắng cho một đứa con rơi như cô nữa.”

Hiểu Khê thể hiện nổi buồn trên đôi mắt, cô cúi đầu xuống không nói gì nhưng nội tâm đang rất đau khổ, từ trước đến nay cô luôn an phận cứ để mọi chuyện cho ba sắp đặt kể cả ước mơ của mình cũng chẳng được lựa chọn, bây giờ phải kết hôn với người mà bản thân chưa gặp mặt lần nào.

Nhìn nét mặt buồn bã của con gái Minh Hiểu Quan không nỡ trách mắng cô, ông đã lên tiếng giải vây cho Hiểu Khê:

“Được rồi để đó ba suy nghĩ con cứ về với mẹ trước đi.”

Hiểu Khê đứng lên rời đi, Thẩm Đình liền lớn tiếng với chồng.

“Ông định để Hân Nhi kết hôn với đứa con riêng của Lê gia sao, tôi nói cho ông biết tôi sẽ không bao giờ chấp nhận đâu.”

Hiểu Quan lên tiếng đối đáp:

“Tôi thấy Hiểu Khê đã chịu quá nhiều thiệt thòi, bây giờ để nó đến đó làm con dâu của Lê gia tôi cũng cảm thấy thương cho nó, còn Hân Nhi từ nhỏ đã có được mọi thứ mình muốn, bây giờ hi sinh một chút cũng có sao đâu, cậu ta cũng là nhị thiếu gia cũng được kế thừa tài sản vả lại cậu ta còn rất tài giỏi, đại thiếu gia nhà đó tuy đã kết hôn nhưng đã làm gì ra trò đâu suốt ngày chỉ lo ăn chơi trác táng, chẳng chịu lo làm ăn, con của vợ chính hay ai không quan trọng, miễn là người đó biết phát triển sự nghiệp thì con gái của chúng ta chẳng phải sung sướng cả đời sao.”

Thẩm Đình vẫn cố chấp vì bà có định kiến rất lớn về con riêng:

“Không là không cứ để cho con bé Hiểu Khê kết hôn cùng nhị thiếu gia của gia đình đó, ông không cảm thấy có lỗi với tôi sao, con gái của ông chịu thiệt thòi còn mẹ con tôi thì sao những năm tháng biết ông có người phụ nữ ở bên ngoài tôi đã sống trong nước mắt, bây giờ ông còn ép buộc con gái của tôi kết hôn với một người cũng là con riêng ông muốn bức ép tôi đến chết mới vừa lòng có đúng không.”

Hiểu Quan rất sợ Thẩm Đình moi móc quá khứ để chì chiết mình ông cũng không vui vẻ gì khi bản thân đã gây ra lỗi lầm với bà.

“Được rồi để tôi suy nghĩ lại.”

Thẩm Đình vẫn cứ lãi nhãi bên tai chồng:

“Con bé đó chóng đối thì chúng ta sẽ sử dụng cách khiến cho nó toàn tâm toàn ý gả đi mà không phải lằng nhằng, ông nên dùng đầu óc suy nghĩ đi.”