Ái Tình Hào Môn Xin Đừng Rời Xa

Chương 4: Câu trả lời



Ngày hôm đó là cái ngày mà Hiểu Khê không bao giờ quên cô và người đàn ông, sẽ cùng mình kết duyên vợ chồng cùng bị lừa vào cùng một căn phòng, Hiểu Khê người mà mình luôn yêu thương xem như chị gái lại là người hãm hại mình.

Ngày hôm đó đột nhiên Hiểu Nhi phấn khích gọi điện bảo Hiểu Khê đi chơi cùng mình, mẹ cô nghe thì rất vui vì bà luôn mong muốn cô và Hiểu Nhi sẽ thuận hoà yêu thương nhau, nhưng Hoa Trân không thể nào ngờ được bà đã đẩy con gái mình vào cái bẫy của mẹ con Thẩm Đình.

Hiểu Khê từ trước đến nay chưa bao giờ đến những nơi phù phiếm như thế này tiếng nhạc sôi động, nam nữ hoà vào trung tâm nhảy múa điên cuồng, Hiểu Nhi đưa cho Hiểu Khê một ly rượu hối thúc cô phải uống cạn, Hiểu Khê ngây thơ đưa ly rượu lên uống cạn một nơi, vị cay xé quấn lấy đầu lưỡi của cô khiến cho Hiểu Khê phải nhăn mặt. Một lúc sao cô bắt đầu cảm thấy khắp người bắt đầu nóng lên, Hiểu Khê đã bị hạ thuốc kể từ lúc đó cô đã không còn là chính mình.

Thiên Vũ cũng chỉ là một con cờ trong mắt bọn họ, Thẩm Đình cho người điều tra hoạt động thường ngày của Thiên Vũ, bà ta cho người tiếp cận hạ thuốc khiến cho Thiên Vũ hôn mê, rồi đưa anh đến cùng một chỗ với Hiểu Khê, đương nhiên kế hoạch này đã có sự đồng ý của Minh Hiểu Quan.

Từ lúc đó cô đã nhận ra không ai đối xử tốt với mình ngoài mẹ, Hiểu Khê sao khi bị Hiểu Nhi chuốc say cô đã lên giường cùng nhị thiếu gia của dòng họ Lê, tất cả đã nằm trong kế hoạch của Thẩm Đình một kế hoạch hoàn hảo đến mức không ai có thể trách được bà ta.

Cô đau lòng chạy vội ra khỏi khách sạn, Hiểu Khê lê bước trên đường với đôi chân nặng trĩu, cơ thể đau đớn vì những chuyện điên rồ tối qua, nước mắt tuôn rơi không ngừng, giây phút này Hiểu khê thật sự rất muốn thoát khỏi thế giới tàn nhẫn này, chỉ vì danh lợi và quyền lực mà người cô gọi là ba đã cấu kết với Thẩm Đình dùng những thủ đoạn đê hèn để ép cô lên giường cùng với đối tượng mà bọn họ muốn cô kết hôn.

Hiểu Khê đau khổ ngồi xổm xuống đường khóc nức nở cô thật sự không muốn kết hôn với người đàn ông mà mình không yêu, cô còn có những ước mơ vẫn chưa thực hiện được, sự trong sạch đã bị cướp mất sau một đêm, bây giờ cô thật sự rất bất lực không biết nên làm như thế nào.

Một chiếc xe ôtô màu đen dừng lại ở chỗ Hiểu Khê đang ngồi, đột nhiên cô bị một lực kéo ngã nhào vào xe, cửa xe đóng lại, chiếc xe bắt đầu di chuyển, Hiểu Khê sợ hãi đưa mắt nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh.

"Bọn họ muốn hãm hại cô vậy cô định bỏ qua cho bọn họ sao." - Thiên Vũ vẫn giữ phong thái điềm tỉnh đến đáng sợ, Hiểu khê thì ngược lại vô cùng ngại ngùng cô không thể nào tinh người đàn ông này lại xem như chẳng có chuyện gì xảy ra nói chuyện với mình một cách tự nhiên đến như thế.

Cô đưa tay vò vò mép váy theo thối quen, giọng nói nhỏ đến mức khó chịu:

"Họ là người nhà của tôi, làm sao tôi có thể..."

Thiên Vũ đưa mắt nhìn sang cô gái ngồi bên cạnh, thứ mà anh chút ý lại là vết bớt màu đỏ ở cổ tay của Hiểu khê, anh hơi kích động nên đã hành động có chút thô lỗ, Thiên Vũ nắm lấy cánh tay của Hiểu Khê kéo lên gần hơn để quan sát kĩ, bao nhiêu chuỗi kí ức hiện lên trong đầu anh, bị nắm tay một cách bất ngờ Hiểu Khê hơi giật mình nên đã rút tay của mình lại.

Thiên Vũ nhận thấy mình hơi không lịch sự nên đã lên tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi vì hành động lúc nãy.".

Hiểu Khê cũng gật đầu cô cũng chẳng để bụng những chuyện nhỏ nhặt như thế này.

"Chúng ta kết hôn theo nguyện ý của bọn họ đi."

Hiểu Khê hơi bất ngờ với phát ngôn của Thiên Vũ.

"Anh đang nói gì vậy?"

Thiên Vũ thở ra một hơi một người đàn ông trưởng thành như anh sẽ không trốn tránh trách nhiệm của bản thân, vả lại mục đích Thiên Vũ muốn là trừng trị những kẻ đã hãm hại mình.

"Dù sao những chuyện không nên làm cũng đã làm rồi cô còn cảm thấy ngại gì nữa, tôi không muốn người đời đàm tếu nhị thiếu gia của Lê gia hãm hại sự trong sạch của con gái nhà lành rồi quất ngựa truy phong."

Hiểu Khê cũng không muốn Thiên Vũ đặt nặng vấn đề trách nhiệm, cô cũng đã không còn nhỏ cũng đủ hiểu thể nào là quan hệ nam nữ nhưng vẫn chưa được hiểu biết nhiều.

"Tôi không muốn anh đặt nặng vấn đề này, anh và tôi không có tình cảm với nhau thì làm sao có thể kết hôn, hôn nhân là một thứ gì đó rất thiên liêng phải có sự đồng ý của hai bên thì mới có thể tiến đến hôn nhân được chứ."

Thiên Vũ thật sự quá đau đầu trước những lý lẽ của Hiểu Khê.

"Như thế này đi tôi sẽ soạn ra một bản hợp đồng, trước đây tôi cũng có nghe về cô, cô là con riêng của Minh Hiểu Quan có đúng không Minh Hiểu Khê ."

Hiểu Khê vô cùng nhạy cảm với hai từ con riêng, tâm trạng cô trùng xuống gương mặt lộ rõ sự buồn bã, Thiên Vũ thật sự không hiểu nổi tính cách của cô gái này, không vui hay vui điều thể hiện qua biểu cảm hoàn toàn không nói cho bất cứ ai biết.

"Được rồi tôi xin lỗi vì đã nói cô là con riêng, tôi cũng chẳng thua kém gì cô tôi cũng chẳng phải con của vợ cả, dù tôi có cố gắng thì đám người đó vẫn rất khinh thường tôi, vậy nên tôi đã rời khỏi Lê gia tự thành lập sự nghiệp cho riêng mình, không cần nhờ vã đến đám người đó chỉ chuốc thêm phiền phức."

Hiểu Khê quay sang nhìn Thiên Vũ với ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.

"Anh mạnh mẽ thật đấy, còn tôi một lời đề nghị cũng chẳng dám nói."

Thiên Vũ được khen có vài phần tự mãn.

"Đương nhiên rồi khi cô thành công thì cô sẽ có được tất cả mọi thứ trong tay, suy nghĩ đi tôi có thể cho cô những thứ mà cô cần, cô chỉ cần trả lời tôi là đồng ý hay không mà thôi, tôi muốn nghe câu trả lời vào ngày mai, vì tôi không thích chờ đợi."