Yêu Tinh Chân Dài

Chương 43: Anh yêu em.



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lạc Minh Kính và Thời Mẫn ở lại Hải thị ba ngày dọn dẹp xong căn nhà ở Hải thị.

Lúc rời đi, Lạc Minh Kính gọi điện cho Lạc Hợp Cường.

Lạc Hợp Cường: “Minh Kính, lần trước con mắng ba, ba rất tức giận, con nhất định phải nói xin lỗi…”

“Sau tôi sẽ không về đây nữa.” Lạc Minh Kính không quan tâm tới lời ông, anh nói thẳng, “Cũng sẽ không nhờ ai tới đòi tiền ông, bản thân tôi có việc làm, không thiếu tiền. Đương nhiên nếu ông bằng lòng tin tưởng người khác thay vì tôi rồi bị lừa, thì tôi cũng không quản được, tạm biệt.”

Lạc Minh Kính tắt máy, lấy sim điện thoại ra, ném xuống đất.”

Thời Mẫn nói: “Lúc anh vứt sim điện thoại trông rất đẹp trai.”

Lạc Minh Kính: “Có muốn anh nhặt lên rồi ném lại lần nữa không?”

“Một lần này là được rồi, em có thể hồi tưởng lại ở nhiều năm sau.”

Quay lại phòng tranh, Lạc Minh Kính thu dọn đơn giản xong thì mở trực tiếp.

Các fans gần như rơi lệ đầy mặt: “Yêu tinh em nhớ anh muốn chết!” Bình luận lấp đầy màn hình.

Lạc Minh Kính nói: “Mới từ Hải thị về, mọi chuyện đã kết thúc tôi rất vui. Còn nhận được điện thoại bên nhà xuất bản, của chúng ta sẽ được xuất bản vào tháng ba, tôi lên vẽ tranh chúc mừng cho mọi người xem.”

Anh bắt đầu công việc live app, hai chú mèo con trong phòng vẽ tranh nhảy lên bàn, giẫm lên bàn phím, cào cào camera.

Phong cách bình luận trên màn hình nháy mắt thay đổi, phòng phát sóng như có trăm ngàn con mèo biến thái, bình luận meo meo meo oa oa oa lướt qua.

“Yêu tinh, anh còn nuôi cả mèo rồi hả?”

“Yêu tinh không nói không rằng đã có mèo?”

“Còn hai con?”

“Trai gái song toàn, chúc mừng chúc mừng!”

“Mèo quýt và mèo mướp!! Muốn biết chúng nó tên gì!”

Lạc Minh Kính đưa tay che chở bàn phím: “Tĩnh Tĩnh không được đánh Tổng giám đốc. Đi xuống, không được cào camera.”

“Meo meo meo meo!”

Anh bắt hai mèo xách đến phòng khách, đặt xuống bên cạnh Thời Mẫn, nháy mắt đứa đã ngoan lại.

Thời Mẫn nằm trên ghế sofa, vừa vuốt mèo, vừa kiểm tra báo cáo.

Lạc Minh Kính quay lại, nhìn bình luận, cười nói: “Đúng rồi, tên là Tổng giám đốc và Tĩnh Tĩnh.”

Bình luận: “Khó hiểu!”

“Quá khó hiểu!”

“Đệch mợ đừng nói đó là con mèo ước hẹn của anh và bạn gái đấy chứ?!”

Yêu tinh đang thở gấp dưới thân tôi: “Khụ, nói riêng cho mọi người biết, tôi đã thấy bạn gái của Yêu tinh, hệ mèo!”

“Lầu trên không được đi!”

“Bắt lấy cô ta! Nghiêm hình tra tấn, hỏi ra tin bạn gái Yêu tinh!”

Đúng lúc này, trong phòng khách truyền đến tiếng Thời Mẫn: “Lạc Minh Kính, anh có nơi nào muốn đi không?”

Lạc Minh Kính ừ dài một tiếng: “Cái gì?”

“Du lịch, có thích chỗ nào không?”

“Có, muốn đi con đường pha lê giữa hai ngọn núi ở tỉnh bên cạnh một chuyết, anh chưa qua đó bao giờ.”

“Được, đặt vé rồi.”

Bình luận:

“Đường pha-lê? Tôi phải đi mua vé ngay mới được! Tôi muốn được tình cờ gặp Yêu tinh!”

“Bắt yêu bắt yêu!”

“Đội bắt yêu thành lập! Có tổ chức đi theo đoàn không, mau vào báo danh!”

“Ui! Giọng của chị gái xinh đẹp [đột nhiên biến thái]!”

“Đều tại cái tên thở gấp kia, nói bạn gái hệ mèo gì chứ. Bây giờ chỉ vần nghĩ đến bạn gái yêu tinh là tôi đều tự động mơ mộng thành một con mèo! Cảm giác như mới phê cần xong!”

“Ui, đi du lịch mà quyết định nhanh như vậy à. Yêu tinh bây giờ hết nghèo rồi ô…!”

Lạc Minh Kính vẽ mèo, ngẩng đầu nhìn khu bình luận, hỏi: “Mọi người chưa từng đi đường pha lê sao?”

Có người trả lời sợ độ cao, có người nói muốn đi nhưng chưa đi được, nhưng tối đa vẫn là: Nghèo.

Quả là fans anh, rất có phong cách của anh, Lạc Minh Kính cười nói: “Lần này đi tôi phát trực tiếp nhé.”

Khu bình luận vui mừng hớn hở, Thời Mẫn ngồi ngoài phòng khách cười cười gọi điện cho ba Thời gửi nuôi hai con mèo.

Ba Thời: “Nếu hai đứa không rảnh để nuôi thì đưa cho ba luôn đi.”

“Xong lần này là yên ổn rồi.” Thời Mẫn nói, “Tới khi đó con trang hoàng lại phòng tranh rồi mời ba tới làm khách. Mặt khác, ba.”

Cô đứng lên, đi ra ngoài phòng vẽ tranh, nói: “Con muốn kết hôn.”

Kết hôn không phải chỉ lãnh giấy chứng nhận hay ngủ chung một giường. Tài sản trên danh nghĩa của tổng giám đốc bao gồm rất nhiều công ty nên trước khi kết hôn phải xử lý rất nhiều chuyện. Nào là cố vấn luật sư, thỏa thuận trước khi kết hôn, chứ không phải nói hôm nay muốn kết hôn, thì ngày mai có thể đi nhận giấy kết hôn.

Cho nên khi Thời Mẫn nói ra những lời này ba Thời không kích động nhưng ông cũng hiểu, khi con gái đã nói những lời này đã chứng minh con bé thật lòng muốn.

Ba Thời nói: “Ba với mẹ con cũng từng bàn bạc, ba mẹ đều hi vọng con có thể tìm hiểu một khoảng thời gian nữa.”

“Mặt khác, con xác định thằng bé muốn kết hôn với con chưa?” Ba Thời nói lời này như cười như không, “Đừng có giống Thời Sở, đơn phương quyết định không tôn trọng quyết định của đối phương.”

“Để con xem xem.” Thời Mẫn, “Con sẽ nghĩ cách biết được suy nghĩ của anh ấy.”

Thời Mẫn và Lạc Minh Kính tới khu sinh thái nổi tiếng du lịch. Ngày đầu tiên họ ở lại nhà trọ nhỏ trên núi.

Núi cao, lại vừa vào đông, dù trong phòng trọ có mở điều hòa những vẫn rất lạnh.

Đôi uyên ương nhỏ đi leo đường pha lê vào mùa đông giờ đã biến thành hai con chim cút yếu ớt, tắm rửa xong, run rẩy chui vào ở chăn kề sát một chỗ.

Thời Mẫn: “Anh nghe đi, răng đang run cập cập luôn này.”

“Nghe được, là em hay là anh?”

Thời Mẫn: “Cả em và anh.”

Lạc Minh Kính hít hít mũi, phủ áo bành tô lên chăn, kéo Thời Mẫn lại gần hơn, anh mở đèn đầu giường, nhanh chóng làm đồ lót.

Chỉ còn có dây lưng của áo lót, Thời Mẫn nhìn anh tự tay may từng đường kim mũi chỉ cười phì, hỏi anh: “Ngày mai có xong được không?”

“Nếu có thể, tối nay là xong.”

Thời Mẫn lại gần, ôm eo anh, khẽ hỏi: “Tối nay chiến?”

“Dũng sĩ.” Lạc Minh Kính dựng thẳng ngón cái lên, “Em xác định giữa trời đông giá rét này cưỡi ngựa đấu súng sao?”

Thời Mẫn nhắm mắt lại, chậm chạp nói: “Cái đó gọi là đông ấm máu nóng…”

Lạc Minh Kính không còn gì để nói: “Sẽ bị cảm đấy, để ngày mai xuống núi đã.”

Anh nhấc chăn lên, đứng dậy xuống giường.

Bên cạnh Thời Mẫn trống không, cái lò sưởi hình người 1m8 không còn, cô dịch góc chăn, hỏi: “Đi đâu?”

“Đi giặt chiến bào cho em.” Lạc Minh Kính đi tới, mở ra cho cô coi.

Áo lót màu hồng có đường cong xinh đẹp treo trên ngón tay anh, Lạc Minh Kính cười nói: “May xong rồi, giặt sạch rồi phơi dưới điều hòa một đêm là khô. Có hài lòng không, tướng quân?”

Thời Mẫn chống đầu, miễn cưỡng nói: “Hài lòng, qua trận chiến này, tiên sinh làm ấm tay có thể lấy thân báo đáp không?”

“Có thể!” Lạc Minh Kính trả lời vô cùng tự nhiên, “Anh mang đồ cưới gả cho em.”

Thời Mẫn sửng sốt: “Đồ cưới? Anh có đồ cưới?”

Lạc Minh Kính xoa xoa áo lót, giọng nói sung sướng: “Có, một gian phòng tranh Chính Trực, còn có hai con mèo nữa. Nếu tướng quân muốn bắt anh làm tù binh, tài sản và hai con mèo của anh đều là của em, có hài lòng không?”

Thời Mẫn vùi vào gối cười, vui đùa nói: “Không ổn, còn mời tiên sinh làm ấm tay đẩy mạnh tư vấn kinh doanh bản thân, thuyết phục em rằng vụ làm ăn này có lời.”

Lạc Minh Kính vừa giặt áo lót, vừa nói: “Có lời! Ban ngày tiên sinh làm ấm tay giặt quần áo bưng trà nấu cơm cho em, may đồ mới, trang điểm làm tóc cho em, buổi tối làm ấm tay chân thuận tiện ấm giường, em chỉ cần cho anh ấm tay một mái nhà, anh ấy có thể ký kết tốt cả đời với em, tướng quân Thời, em thấy sao?”

Tiếng nước ngừng, Lạc Minh Kính chờ câu trả lời của cô.

Thời Mẫn từ từ nói: “Em, sẽ cho anh một ngôi nhà làm bạn với anh cả đời, vĩnh viễn làm hậu thuẫn của anh, che chở anh, yêu anh, không để ai bắt nạt anh. Em sẽ trở thành chuôi đao của anh, chỉ dẫn phương hướng cho lưỡi đao anh, mang anh ra khỏi sương mù, bước trên con đường tương lai bằng phẳng.”

Cô nói rất chậm, mỗi câu dều kiên định mà nghiêm túc.

Thật lâu sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng khụ khịt.

Thời Mẫn ngạc nhiên nói: “Anh khóc hả?”

Lạc Minh Kính cười đáp: “Làm sao có thể chứ! Không! Anh hít nước mũi.”

Anh treo áo lót đã giặt xong dưới điều hòa, quay lại giường,hà hơi làm ấm bàn tay lạnh lẽo, ôm Thời Mẫn, hỏi cô: “Chị, anh có thể vùi vào ngực em không?”

Thời Mẫn mở vòng ôm cho anh.

Lạc Minh Kính nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực ấm áp của cô, thở dài: “Sao em lại tốt như thế.”

Ngón tay Thời Mẫn quấn tóc anh, cười: “Số anh tốt.”

“Có lúc, anh chỉ muốn mang em về nhà, muốn an bình ngồi với em bên lò sưởi đầu giường.” Lạc Minh Kính nói, “Thời Mẫn, cảm ơn em.”

Thời Mẫn cười không nói gì.

Lạc Minh Kính nhắm mắt nắm tay cô, nhẹ nhàng hôn: “Anh thích em.”

Thời Mẫn vỗ nhẹ tóc dài của anh, nói khẽ: “Em cũng vậy, Lạc Minh Kính, em vẫn luôn thích anh.”

Hôm sau lúc lên đường núi pha lê, Lạc Minh Kính mở điện thoại phát sóng trực tiếp, đi ra ngoài mấy bước, vươn tay muốn nắm lấy người bên cạnh nhưng chỉ bắt được khoảng không.

“Ơ? Thời Mẫn?”

Anh quay đầu, thấy Thời Mẫn đứng bên cạnh, hai tay đút túi, cụp mắt nhìn mây mù rãnh sâu dưới cầu thủy tinh trong suốt, từ đầu tới cuối đều không bước ra.

“Chẳng lẽ em… Sợ độ cao? Không có gì đâu, đi đi không sao.” Lạc Minh Kính như phát hiện đại lục mới, anh để điện thoại bên ngoài túi tiền, xoay người lại kéo Thời Mẫn: “Đừng sợ, anh đi chung với em, đưa tay cho anh.”

“…Vô dụng.” Thời Mẫn thản nhiên nói, “Không nhấc chân được.”

“Anh cõng em.” Lạc Minh Kính cúi người, “Đến đây, mặc dù chân anh cũng mềm nhưng cõng em có bò anh cũng bò qua.”

Khu bình luận điên rồi.

“Cắt cắt cắt! Có ai thính lực cấp mười không, mau nói cho tôi biết tên bạn gái Yêu tinh?!”

“Thập Mễ (Mười thước)???”

“Ha ha ha ha đừng nói đó là một người khổng lộ nhé, Mười thước ha ha ha ha.”

“Mi mi meo? 233333 đừng quan tâm đến tôi, trong đầu tôi bạn gái anh ấy vẫn là một con mèo.”

“Tôi còn tưởng rằng Yêu tinh bị tinh thần phân liệt tạo ra 23333, chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt của bạn gái U linh.”

“Yêu tinh quá đáng, không cho chúng ta nhìn bạn gái của anh.”

“Chúng ta lượn ở trong này cũng vô dụng, anh ấy không xem bình luận.”

“Thời Mẫn.” Lạc Minh Kính nói, “Em ôm chặt quá, anh sắp không thở nổi. Thả lỏng chút nào cô bé, không sao, anh không ngã xuống đâu.”

Trong phòng trực tiếp:

“Nghe rõ không? Cán sự bộ môn đâu? Quả quýt đã chuẩn bị xong rồi!”

“Ngồi chờ Cán sự bộ môn tới nói trọng điểm!”

“Thời Mẫn. Mọi người có thể lên baidu tìm xem (đã thấy người thật nhưng chỉ cười không nói.jpg)”

“Hả? Bắt được cán sự bên trên, đang mở bách khoa!”

Một phút đồng hồ sau, lúc Lạc Minh Kính cõng Thời Mẫn đi được một nửa thì màn hình phòng trực tiếp đã bị bình luận công chiếm.

“Đệch mợ!”

“Thật sự là tổng giám đốc! Đệch mợ!”

“Má ơi má ơi… Nói không ra lời!”

“Có phải cô ấy không?? Sếp lớn của Khoa học kỹ thuật Đông Thời? Thời Mẫn sao? Có người biết chuyện không? Xác định thật không?”

“Không tệ không tệ, không phải lo lắng con trai sẽ bị bắt nạt.”

“Quỷ nghèo thật sự giàu lên rồi.”

“Là yêu đương hay bao nuôi? Yêu đương hay bao nuôi?”

“Bao nuôi cái rắm, tổng giám đốc người ta mới 25! Không phải 52, huống chi nhà Yêu tinh cũng không thiếu tiền!”

Mà Lạc Minh Kính, đỡ kính thủy tinh bên cạnh, bỗng nhiên nói: “Thời Mẫn, năm nay… kết hôn nhé.”

Thời Mẫn bỗng nhiên ngớ ra, hỏi anh: “Không đồng ý thì ném em xuống à?”

Lạc Minh Kính ôm chặt lấy cô, cười: “Không thể, không nỡ. Không đồng ý… anh chưa nghĩ ra phải làm sao nữa, em đồng ý không.”

Lạc Minh Kính nói: “Anh thích em, cả trái tim đều rung động, em tốt như vậy anh không muốn mất em. Anh còn muốn nhà của em, nhà của anh.”

“Đệch mợ thổ lộ!”

“Tôi đang nổ bùm bùm đây này! Tôi muốn nổ mạnh rồi! Các đồng chí hẹn gặp trên trời! Tôi đã thành pháo hoa!”

“Làm sao đây, làm sao đây, vừa mới vào phòng nhưng hình như tôi vừa nghe được chuyện gì đó rất khủng khiếp!”

“Yêu tinh tỏ tình rồi!”

“Cút, là cầu hôn!”

“Không đồng ý! Không đồng ý! Nhẫn kim cương đâu! Trực tiếp đâu!”

“Bỗng dưng tôi muốn khóc quá, Yêu tinh nói muốn có một ngôi nhà…”

“Đệch mợ lầu trên cậu làm gì thế! Ngày vui lớn ai cho khóc! (Hai mắt rưng rưng Ẳng Ẳng)”

“Haiz… Ngẫm lại chuyện của Yêu tinh, thật đau lòng quá!”

“Bày tỏ thế này thật không cách nào từ chối! Tổng giám đốc nhẫn tâm sao?”

“Được.” Thời Mẫn nói, “Lạc Minh Kính, anh gả cho em.”

Sau thời gian dài im lặng, Lạc Minh Kính cúi người, nở nụ cười, cả màn hình đều rung theo.

Bình luận trong phòng trực tiếp đều xếp hàng: “Không sao hết!”

Thời Mẫn nói: “Không cần đồ cưới, anh tới là được, em cho anh một ngôi nhà, mãi mãi không phản bội.”

Lạc Minh Kính ngồi xổm trên đất, nhìn mây mù dưới cầu thủy tinh, trước mắt anh mọi thứ như trở nên mơ hồ.

Thời Mẫn trượt xuống vai anh, cầm tay anh nghiêng đầu nhìn: “Anh lại khóc hả?”

Khóc rồi hả? Bên này cũng có rất nhiều người đang khóc, trong tiếng nói cười, bị hình ảnh mây mù và vực sâu có thể nhìn thấy rõ ràng dưới chân dọa cho khóc.

Lạc Minh Kính cũng khóc, tóc dài xõa xuống, che khuất ánh mắt anh.

“Đáng giá.” Anh khẽ nói, lúc nâng đầu lên lại là một gương mặt tươi cười.

“Thời Mẫn, cảm ơn em, anh yêu em.”