Yêu Tinh Chân Dài

Chương 42: Lưỡi dao tái hiện.



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Sáng thứ hai, trên đường đưa họ đến công an Hải thị, tiểu Bì nói với Lạc Minh Kính: “Hôm qua em liên lạc với thư ký Tào, hỏi han khách sáo vài câu thì ông ta nói anh vẫn luôn đòi tiền trong nhà.”

Lạc Minh Kính thay đổi sắc mặt: “Từ lúc nào?”

“Bốn năm nay, vẫn luôn lấy.” Tiểu Bì khẽ thở dài, nói, “Bảo là anh ngại mở miệng với ba anh nên kêu mẹ Lý Tường lấy giúp.”

Lạc Minh Kính đăm chiêu: “Bao nhiêu?”

Tiểu Bì đáp: “Thư ký Tào nói, chỉ riêng tiền bạc thôi đã tới 180 vạn.”

Cái từ chỉ này, rất có thâm ý riêng.

Thời Mẫn đánh giá: “Vậy là đủ rồi.”

Lạc Minh Kính lặng im suy nghĩ một chút, gọi điện thoại cho người ba kia, đầu bên kia rất nhanh đã nhận: “Xin chào, cho hỏi ai?”

“Tôi.” Lạc Minh Kính nói, “Cho tôi ít tiền.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng rất lâu, hỏi anh: “Bao nhiêu?”

“350 vạn.”

“Không phải mới cho mày xong sao?”

“Lúc nào, ông cho ai hả? Tôi không nhận được.”

“Tuần trước mới gửi cho, cô Tuệ Phương của mày với mợ của mày tao đều gửi qua cả, bên mợ thì không nói, tất nhiên là cho Thiến Thiến và Soái Soái, cũng không tới tay mày được. Tuệ Phương không đưa mày sao?”

“Vì sao ông lại đưa tiền cho người ngoài? Ông cho rằng tôi sẽ thông qua người đàn bà như bà ta để đòi tiền ông sao?!”

“Thằng khốn nạn!” Giọng điệu Lạc Minh Kính thay đổi, Lạc Hợp Cường cũng tức giận theo, “Miệng đầy dối trá, bà ấy là loại đàn bà nào? Lúc thứ khốn nạn như mày vào tù là bà ấy xử lý hết việc trong nhà, một ngày mày không chọc cho tao tức giận mày không yên đúng không?”

“Tôi chưa từng nhờ bà ta hỏi xin tiền ông, mặc kệ ông tin hay không.” Lạc Minh Kính đè tức giận lại, hỏi ông, “Đưa bao nhiêu?”

“Tự mày biết! Một lần mày đòi là 30 vạn, mày coi cha mày là máy in tiền sao?” Lạc Hợp Cường tức run lên, “Thằng hỗn láo này, lại làm việc khốn nạn gì rồi hả? Còn không biết trở lại à? Nếu không phải nhờ cô Tuệ Phương của mày nhắc đến, tao thấy dù mày có chết ngoài đường cũng chẳng ai thèm nhặt xác cho mày đâu! Mày cứ ăn phá vậy đi, không nuôi dưỡng cha mẹ không biết hiếu thuận thì đến già cũng không ai them lo cho mày đâu, để tao xem mày có thể rong chơi đến khi nào!”

Lạc Minh Kính tự động bỏ qua những lời này, hỏi ông ta: “Bà ta hỏi ông mấy lần?”

Lạc Hợp Cường không ngốc, mặc dù không tin tưởng con trai nhưng ông cũng nghi ngờ: “Mày thật sự không lấy tiền? Mày nói với tao là nói thật.”

“Bà ta nói với ông tôi đang làm gì? Vì sao đòi tiền?”

“Không phải mày đang kinh doanh sao?” Lạc Hợp Cường nói, “Năm ngoái mày kinh doanh tài liệu vẽ tranh nhập khẩu nước Đức ở thành phố Hô, tên là Hi Thụy Tư gì đấy, không phải mày tham cổ sao?”

Lạc Minh Kính không nhịn được mắng một câu, “Ông là đồ ngu X.” Sau đó cúp điện thoại.

Qủa thật có một số tài liệu vẽ trang từ Đức tên Hi Thụy Tư nhưng Lý Tuệ Phương không thể biết những điều này cho nên chắc chắn Lý Tường cũng tham gia lừa gạt, còn nói nói dối ra hình ra dáng như vậy.

“Họ đều xem anh là người chết rồi sao?” Lạc Minh Kính tức giận không thôi.

Anh ghi âm cuộc nói chuyện này, sau đó lại gọi điện cho thư ký Tào, bảo ông gửi biên bản chuyển khoản tiền qua ngân hàng cho anh.

Thư ký Tào vô cùng kinh ngạc khi anh gọi điện thoại: “Cháu về Hải thị rồi ư? Lát nữa chú sẽ tới ngân hàng gửi cho cháu, cháu cần những cái đó làm gì? Cháu định cho vay mua nhà sao? Cần tiền à? Hay để chú sắp xếp thời gian, để cho hai cha con gặp nhau nói chuyện cho tốt nhé.”

Lạc Minh Kính không vui vẻ nói: “Không cần.”

Thời Mẫn dừng xe ở quán ăn sáng gần ngay bên Viện Kiểm Sát Hải thị, quay đầu lại nói: “Đi xuống ăn sáng trươc.”

Sữa đậu nành bánh quẩy, Thời Mẫn bưng một chén sữa đậu nành, hỏi anh: “Có thêm đường không?”

“Có.”

Lúc tâm trạng không tốt, ăn chút đồ ngọt sẽ ổn hơn.

Ở Hải thị rất hiếm đàn ông để tóc dài, khách hàng tới quán ăn sáng đều sẽ nhìn qua Lạc Minh Kính một lượt, không một ai nhận ra anh.

Tiểu Bì vừa ăn vừa xúc động nói: “Lúc vừa đến Hải thị, hỏi chuyện nhà anh, thì cứ như tất cả mọi người đều biết đến, đều chính mắt nhìn thấy, nói anh như một phần tử cặn bã của xã hội, nói ba anh làm đầy chuyện ác, nào là giết người phóng hỏa không chuyện nào không làm. Sau này nghe nhiều, em hỏi bọn họ, anh con trai ông chủ Trục Thừa tên gì không? thì không mấy người biết, họ chỉ biết là nhà ông chủ của công ty lớn kia nề nếp tệ lội, con trai là kẻ ác, chết ở nơi khác rồi. haiz…”

“Bình thường thôi, cơ bản đều nghe bậy bạ rồi loan truyền ra.” Lạc Minh Kính nói, “Lúc anh còn nhỏ tan học sẽ về nhà ăn cơm, chín giờ tối là đi ngủ, không có học trò nào ngoan hơn anh. Em nên tới trường học cũ của anh hỏi thăm các giáo viên từng dạy anh họ đều sẽ cho em đánh giá tốt. Thời Mẫn, em đi đâu thế?”

“Bên cạnh.” Thời Mẫn nói, “Mua chút đồ, anh ăn đi.”

Lát sau, một cái mũ len màu hồng nhạt được đội lên đầu Lạc Minh Kính, Thời Mẫn nói: “Lúc dừng xe thấy, trông rất đẹp.”

Tiểu Bì nhìn màu này, phì cười một tiếng, Lạc Minh Kính không để tâm, nói: “Ừm, em vui là được.”

Ăn sáng xong đi tới Viện kiểm sát, trước cửa đứng mấy người trẻ tuổi trông khá đặc biệt.

Nói phong cách đặc biệt, thật ra là chỉ cô gái đứng giữa một đoàn người dò vest, trên cánh tay một đeo túi xách vuông bằng da, chân đi ủng da tinh tế, đầu nghiêng nghiêng đội mũ tơ lụa cột nơ bướm trên đỉnh đầu.

Cô gái kia thấy Lạc Minh Kính, vỗi đưa tay vẫy vẫy anh, mấy người trẻ tuổi như đã hẹn trước, làm một tư thế thống nhất, cùng kêu lên: “Thầy Lạc, fighting!”

“Ôi?” Lạc Minh Kính bị dọa một trận, chậm bước đi qua, anh nhận ra vài người.

“À… Là học trò của anh.” Những người này đều là học trò phòng tranh được Lạc Minh Kính dạy dỗ tới làm nhân chứng điều tra.

“Đều trưởng thành cả rồi.” Lạc Minh Kính nhìn một đám, xúc động.

“Thầy trông càng ngày càng trẻ.” Cô gái mặc âu phục nói, “Còn đẹp trai hơn trước kia nhiều!”

“Mọi người đều sống ở Hải thị sao?”

Các học sinh lắc đầu, họ đều từ nơi khác đến, trừ cô gái mặc âu phục ra những người này đều đang là sinh viên đại học năm tư.

Lạc Minh Kính hoảng sợ: “Không đi học sao? Đều chạy đến đây.”

“Thầy Lạc quan trọng hơn.” Một nam sinh nói, “Chúng em tới phụ trách rửa sạch oan khuất cho thầy!”

“Ở xa như vậy… Ở lại Hải thị mấy ngày?”

“Hôm nay xong việc được thì có thể chúng em sẽ về luôn.”

Lạc Minh Kính băn khoăn: “Để thầy chi tiền vé máy bay nhé, không thể cho các em tốn kém…”

“Không cần đâu thầy Lạc.” Cô gái mặc âu phục nháy mắt, “Thầy kiểm cho nhiều tiền, chờ phất lên rồi mời chúng em ăn lẩu.”

“…” Lạc Minh Kính kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn cô ấy.

Cô gái mặc âu phục nở nụ cười ha ha, không tiết lộ fans ID của mình, Lạc Minh Kính nghĩ, nói: “Vậy… đã ăn cơm hết chưa? Bên cạnh có tiệm ăn sáng, chắc các em chưa ăn, thầy mời các em.”

“Đừng đừng.” Có học sinh nói, “Hình như vừa có phóng viên đến đây, thầy cẩn thận đừng để bị họ đưa tin thành hối lộ tiền nhờ chúng em tới làm chứng. Thầy Lạc, chờ thầy giàu rồi lại báo đáp chúng em sau.”

“Đúng vậy.” Một người đùa tiếp: “Chờ giàu rồi nói, yêu cầu của chúng em không cao. Sau này thầy có đi mua đồ thì nhớ tiện tay gửi cho chúng em một phần là được, ký gửi trả tiền luôn ấy, đừng chỉ gửi không thanh toán!”

“Ha ha ha… Mũ màu hồng nhạt, hay tiền màu hồng cũng được.” Cậu này nói xong, lại nói tiếp, “Tụi em đùa thôi thầy Lạc, thầy cố lên! Chúng em làm chứng cho thầy!”

Đội điều tra hỏi riêng từng nhân chứng, câu hỏi chính của buổi sáng đều đặt ở vấn đề trong thời gian giam ba tháng đó có việc tra tấn bức cung hay không, có bao nhiêu người tham gia.

Những chuyện này, cần Lạc Minh Kính tự mình trình bày, nhớ lại mọi chuyện liên quan.

Trước khi Lạc Minh Kính đi vào, Thời Mẫn ôm lấy anh, nói: “Đừng sợ, từ từ nghĩ, không cần trốn tránh.”

Lạc Minh Kính nói: “Anh tốt hơn rồi, sẽ không bỏ qua chuyện gì, anh biết những chuyện này rất quan trọng, đừng lo cho anh.”

Thời Mẫn đứng ở cửa, đầu đội mũ hồng nhạt cô mua cho Lạc Minh Kính lúc sáng, ôm ngực dựa cửa. Vẻ mặt cô nghiêm túc, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, luật sư đi theo bên cạnh an ủi: “Chuyện chưa được tòa án thẩm lí và phán quyết mà đồn công an đã dám giam giữ trái phép ngắn hạn đã được xác nhận, những cảnh sát có liên quan đến vụ án cũng đã thừa nhận, ván đã đóng thuyền. Vừa rồi ba bác sĩ trong tù cũng đã hoàn tất giấy chứng nhận, thừa nhận trong lúc Lạc Minh Kính bị giam ba tháng có chịu tra tấn bức cung, ảnh và báo cáo kiểm nghiệm mức độ tổn thương mà chúng ta cung cấp cũng được thu nhận ghi chép vào. Nếu mọi chuyện thuận lợi, những cảnh sát có liên quan đều sẽ bị khởi tố hình sự. Cũng là chúng ta gặp may, đầu năm nay mới ban hành luật mới, nhân viên chính phủ tham gia tra tấn bức cung, sẽ bị phán tội nặng, mặt khác còn có chuyện lừa bịp tống tiền và vu cáo, ba năm, ít nhất là ba năm.”

Thời Mẫn giãn chân mày, hỏi: “Anh có biết chỗ nào có thể giải sầu không? Trong hay ngoài nước đều được.”

“Ừm, quả thật phải chọn một nơi tốt để giải sầu.” Luật sư cười tít mắt nói, “Nếu muốn tôi tiến cử chỗ đi, thì tôi cũng không hiểu lắm… Còn tùy vào sở thích cá nhân của chủ tịch Thời.”

Cũng vừa tới giờ, truyền thông địa phương và phóng viên truyền hình cáp đều có mặt ở cửa Viện kiểm sát, chờ ghi hình phỏng vấn.

Thời Mẫn rời khỏi ống kính, kéo khăn quàng cổ lên, đứng ở một góc chờ Lạc Minh Kính.

Một chiếc BMW màu trắng chậm rãi tới, ngừng lại cách đó không xa, Lý Tường và Lưu Dung bước xuống xe, Lưu Dung thấy phóng viên ở cửa bèn đội mũ lên, cúi đầu bước nhanh vào Viện kiểm sát, muốn đi nhanh vào.

Họ là đương sự có liên quan trực tiếp đến vụ án năm đó, tất nhiên phải điều tra lấy chứng cứ.

Đúng lúc này Lạc Minh Kính đi ra, gặp mặt vợ chồng Lý Tường.

Phóng viên vây quanh.

Hai người bạn thân ngày xưa giờ nhìn nhau không nói gì, Lưu Dung cúi đầu, không dám nhìn Lạc Minh Kính, nhỏ giọng giục Lý Tường đi nhanh.

Lạc Minh Kính nói: “Lý Tường, về nói với mẹ cậu, đừng có dùng danh nghĩa của tôi để đòi tiền ba tôi nữa, làm ra chuyện như vậy rất mất mặt. Cậu thiếu tiền lắm sao?”

Phóng viên xung quanh đều ào ào kinh ngạc, chuyển ống kính về phía Lý Tường.

Lý Tường nhíu mày, đẩy ống kính ra: “Không được quay phim! Đã được chúng tôi đồng ý chưa mà quay?”

Anh ta quay đầu, lớn tiếng nói: “Đừng có ngậm máu phun người trước mặt truyền thông, nếu cậu muốn chỉnh tôi thì cứ nhắm vào mình tôi, nói tới mẹ tôi, con gái tôi làm gì!”

Lạc Minh Kính thản nhiên nói: “Lý Tường, tôi có nói tới con gái cậu sao?”

“Kẻ hôm qua đánh người trên cầu vịnh không phải cậu sao? Đụng vào xe tôi, nếu không phải vợ tôi phản ứng nhanh, chắc cậu đã đâm chết tôi rồi ấy chứ? Con gái tôi vẫn ở trong xe, đứa trẻ sơ sinh mới được một tháng! Cậu muốn trả thù ai cũng không sao cả, vô số gia đình đã vì chuyện của cậu mà mất công ăn việc làm. Được tôi có thể hiểu, cậu tức tôi, cậu muốn bảo vệ quyền lợi của mình, cậu tức tôi, ok, được thôi, nhưng cậu làm thế này là hủy hoại cả gia đình tôi! Cuộc sống của tôi! Liên qua gì tới con gái tôi? Dính dáng gì tới mẹ tôi?”

Lạc Minh Kính lấy điện thoại ra: “Cậu muốn nghe ghi âm không Lý Tường? Muốn xem biên bản chuyển khoản ngân hàng không? Bốn năm nay, cậu và mẹ cậu dùng tên tôi đòi ba tôi 276 vạn. Tôi hỏi cậu, số tiền này đi đâu rồi? Đến tận bây giờ ba tôi vẫn nghĩ là do tôi kinh doanh thua lỗ. Lý Tường, tốt nhất cậu nên có chút lương tâm, thực lòng che chở cho con gái cậu, tích đức cho nó từ bây giờ đi. Con bé sẽ không hi vọng chính mình lại có người cha là tội phạm lừa đảo nhân phẩm tồi tệ đâu. Tôi cũng không ép cậu, cậu trả hết toàn bộ số tiền cho ba tôi không được thiếu một đồng thì tôi sẽ không khởi tố, nếu không chúng ta gặp nhau trên tòa.”

Có phóng viên nói nhỏ: “Số tiền này có thể bị xử tội hình sự rồi.”

Lý Tường bị dọa trắng mặt.

“Lái xe thì chú ý một chút, có con gái thì nên biết tuân thủ luật giao thông, đấy mới là hành động có trách nhiệm với con bé.” Lạc Minh Kính nói, “Đừng coi con bé là tấm gỗ chắn.”

Lý Tường đỏ mắt, nói: “Minh Kính, cậu còn muốn thế nào nữa? Tôi không biết cậu muốn thế nào… Nhưng cậu thực sự muốn nhìn nhà tôi tan cửa nát nhà sao, vậy cậu mới vui vẻ sao? Có ý nghĩa gì chứ, có ý nghĩa gì! Mấy ngày nay, không có đêm nào tôi ngủ yên, sáng sớm hôm nay đã phải đến đây, ngay cả ba tôi cậu cũng không buông tha, cậu kiện ông ấy de dọa hãm hại? Cuối cùng ông đã lấy được bao nhiêu tiền hả? Tôi nói cho cậu biết Lạc Minh Kính, ba vạn! Cậu vừa lòng chưa?”

Đừng nói Lạc Minh Kính, ngay cả phóng viên xung quanh đều lắc đầu, đám người vây xem cũng nhỏ giọng nói: “Cái logic rắm chó gì vậy…”

Lạc Minh Kính nói: “Vụ kiện của tôi không làm ai tan cửa nát nhà mất công việc. Tôi chỉ muốn công bằng, tôi chỉ muốn lẽ phải cho chính mình, nếu cái lẽ phải này làm gia đình cậu tan cửa nát nhà mất công thất nghiệp không thể nào sống được…”

Anh thở sâu, nói: “Thì đó tất là cái giá mà các người phải trả chứ không liên quan đến tôi. Lý Tường, cứ vậy đi, từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa.”

Lạc Minh Kính nói xong, không nhìn Lý Tường, anh vòng qua đám người, tìm được Thời Mẫn đang đứng ở góc, nắm tay cô rời khỏi.

Thời Mẫn đội cái nón lên đầu Lạc Minh Kính, nói: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”

Lạc Minh Kính cười nói: “Khu phía tây có quán ăn gia truyền rất ngon nhưng hơi cay, em thích ăn không?”

“Đi thôi, anh chỉ đường.” Thời Mẫn ôm chặt cánh tay anh, khẽ hỏi: “Trở về được chưa? Em bảo Tiểu Bì đặt vé máy bay ngày mai được không?”

“Chiều nay về nhà thu dọn đồ đạc.” Lạc Minh Kính nói, “Anh đăng tin bán nhà lên mạng rồi.”

Thời Mẫn nhìn anh, Lạc Minh Kính đưa tay sờ nón len màu hồng nhạt trên đầu, ánh mắt cong cong, cười nói: “Thời Mẫn, anh sắp giàu to rồi.”

Ít nhất, anh có tiền mua được phòng tranh, cho bản thân mình một mái nhà riêng rồi.