Yêu Tinh Chân Dài

Chương 41: Những hồi ức xưa.



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Lúc Thời Mẫn tắm, Lạc Minh Kính đứng trước cửa sổ lớn nhìn cảnh đêm Hải thị.

Anh khốn khổ hồi tưởng, so sánh những công trình kiến trúc xa lạ trong bóng đêm với bản đồ cũ trong đầu, từ từ tìm được phương hướng của cái nơi gọi là nhà kia.

Phía sau ánh đèn của vạn gia đình có một khu riêng với tòa nhà kiểu tây đơn độc ở ven biển, ánh đèn màu cam thấp thoáng.

Thời Mẫn quấn khăn tắm trên đầu đi ra, hỏi anh đang nhìn gì.

“Nhà anh.” Lạc Minh Kính nói, “Về nhà không? Anh đưa em đi tham quan nơi mà Lạc Minh Kính nhỏ đã lớn lên.”

Thời Mẫn khẽ sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được mà nhìn xuống nửa người dưới Lạc Minh Kính.

Lạc Minh Kính cũng ngẫm lại ý vị trong câu vừa rồi, biết câu Lạc Minh Kính nhỏ làm cho tổng giám đốc liên tưởng, anh bất đắc dĩ: “…Lúc anh còn nhỏ! Tổng giám đốc, em đừng mãi liên tưởng tới nửa người dưới nữa, sau khi rời khỏi giường quan hệ của chúng ta có thể về trạng thát đơn thuần trong sạch mà.”

Thời Mẫn khẽ cười, không nhìn nữa, gật đầu: “Được, đi xem. Chờ em sấy khô tóc.”

“Lại đây.” Lạc Minh Kính ngồi qua, ôm eo cô, ấn cô ngồi xuống, cầm khăn lau tóc cho Thời Mẫn.

Thời Mẫn tựa vào lòng anh, khen ngợi: “Anh đúng là mẹ tốt vợ hiền.”

“Em đừng dùng những từ kỳ lạ như vậy khen anh, chỉ lau tóc thôi mà.” Lạc Minh Kính cười, “Thuận tay.”

“Em phát hiện…” Thời Mẫn nheo mắt như chú mèo, đôi mắt màu đen vẫn nhìn theo anh, nghiêm túc nói, “Từ khi em ngủ anh xong, anh càng quan tâm em hơn. Hai hôm nay lúc đi ngủ anh nhất định phải ôm em mới ngủ được, lúc trước đâu có như vậy.”

Lạc Minh Kính bật mấy sấy, cơn gió nhẹ thổi bay tóc Thời Mẫn, ngón tay anh xuyên qua tóc cô, anh chợt thấy toàn thân mềm mại, như thể mùi thơm trên mái tóc cô đang dịu dàng bao bọc trái tim anh.

Lạc Minh Kính nói: “Thân thiết với em. Vì cảm giác trong anh thì em là… người nhà, là bạn gái anh.”

Lúc mới sống chung vẫn còn duy trì khoảng cách lễ phép, sau khi thân mật hơn thì khoảng cách đã biến mất không còn nữa.

Anh hoàn toàn rộng mở trái tim, đặt Thời Mẫn vào khu an toàn của mình, không lúc nào không muốn có được cô, trái tim ấm áp.

Hai người mặc thêm áo khoác ngoài áo ngủ, lái xe về nhà, trở về cái nhà mà Lạc Minh Kính đã lớn lên.

Trong nhà không có ai, một người cũng không.

Sân trống không nhưng nhờ đồ vật cây cỏ ở đây được tu sửa định kỳ nên không tạo cảm giác quá hoang vắng. Lạc Minh Kính lấy chìa khóa cửa dưới đồ vật trước cửa, đẩy cửa sắt vào, nói với Thời Mẫn: “Chắc hẳn ba anh chắc chưa từng về đây.”

“Căn nhà này là của ai?”

“Có thể là của anh.” Lạc Minh Kính ngồi xổm xuống, bật đèn điện thoại tìm kiếm phía sau cây sồi xanh tốt, lúc rời đi anh đã dùng sáp dính chìa khóa nhà vào hàng rào bên cạnh, anh nói, “Chìa khóa vẫn ở đây, bốn năm rồi.”

Thời Mẫn cầm điện thoại giúp anh, Lạc Minh Kính lấy xẻng cạy lớp sáp lấy chìa khóa, thổi mảnh vụn đi, mở cửa phòng.

Anh đẩy cửa phòng ra, quay đầu nhìn Thời Mẫn cười cười: “Chị Thời, mời vào, không cần tháo giày.”

Tâm trạng Lạc Minh Kính khá tốt, không phải kiểu vui vẻ mà là rất bình tĩnh.

Mấy ngày nay, tâm trạng anh đi từ trạng thái trầm lặng mất hồn thay đổi thành vô cùng tích cực tràn đầy dũng khí đi về phía trước, sau đó lại bay lên góc độ bình thản xem nhẹ tất cả như tâm tình của Phật và giờ thì biến thành ôn hoà lạc quan.

Lạc Minh Kính thử bật đèn, nháy mắt phòng khách sáng tỏ lên, lông mày Lạc Minh Kính hơi nhíu, giọng anh vui vẻ hơn: “Có điện!”

Anh dạo quanh một vòng dưới lầu, “Có thể là có nhân viên tới quét dọn.”

Không thê lương như trong tưởng tượng, góc tường không có mạng nhện, tro bụi trên bàn trên tủ cũng không dày như anh từng nghĩ.

Thời mẫn cầm lấy bức ảnh để trên tủ, so sánh với người đàn ông tóc dài trước mắt cô.

“Là ảnh của anh sao?” Lạc Minh Kính đi tới nhìn khung hình, nở nụ cười, “À, ảnh cấp ba, lúc nhận được giấy báo đậu của đại học T, thật trẻ tuổi.”

Lạc Minh Kính trong ảnh để tóc ngắn, đứng dưới cây ngô đồng trước trường học. Anh mặc áo sơ mi trắng, ánh nắng loang lổ chiếu lên người anh, anh chỉ vào giấy báo trên tay, ống kính chụp ngay lúc gió thổi nhẹ qua tóc anh, lưu giữ nụ cười trong vắt của anh.

Thời Mẫn hỏi: “Mười năm trước?”

“Ừm.” Lạc Minh Kính, “Đó là lúc mẹ anh vui vẻ nhất, bà để nó ở vị trí dễ thấy nhất phòng khách vì muốn cho người khác nhìn được.”

“Thấy rồi.” Thời Mẫn nói, “Lạc Minh Kính, em cảm thấy anh chính là con nhà người ta trong truyền thuyết.”

Lạc Minh Kính lập tức nói tiếp: “Em mới đúng.”

“Một cậu nhóc vừa cao vừa đẹp trai, ngoan ngoãn học giỏi còn biết làm việc nhà nấu cơm, có bà mẹ nào lại không muốn con trai như vậy?”

“Sai rồi.” Lạc Minh Kính, “Lúc mẹ còn sống, chuyện nấu ăn anh không bao giờ cướp đoạt được bà. Bà ở nhà cả ngày, chỉ có thể làm vài chuyện như vậy nên anh chưa từng vào phòng bếp. Mãi tới khi mẹ mất anh mới bắt đầu học nấu ăn. Lúc đó đầu óc anh cứ mơ mơ màng màng, ăn cơm Thiến Thiến nấu mấy ngày, cuối cùng thật sự không chịu nổi…”

Lạc Minh Kính nhớ lại hương vị kia, nhíu mày ghét bỏ: “Qúa khó ăn, có lần đang ăn thì anh khóc lên, dọa Thiến Thiến khóc theo. Cuối cùng anh cũng tìm được việc để làm, con bé học lại cấp ba, rất bận bịu, cũng nhiều chuyện… Anh lấy mấy tập thực đơn mẹ anh ghi chép lại, bắt đầu học nấu ăn.”

“Trình độ không tệ.” Thời Mẫn nói, “Thành công tóm được dạ dày của em.”

Lạc Minh Kính bị ngắt mạch suy nghĩ, cười đùa: “Em thật dễ ghét quá. Suốt một năm… Nấu ăn, làm việc nhà, dạy Hứa Thiến Thiến học, vừa đúng chuẩn người giúp việc kiêm gia sư dạy kèm. Mặc dù trạng thái lúc đó của anh không tốt nhưng khi làm việc nhà nấu ăn, tâm trạng anh sẽ bình tĩnh hơn hẳn.”

Cho nên, một năm đó, chỉ cần anh cảm thấy nóng nảy là sẽ thức dậy, hơn nửa đêm lại bắt đầu rửa chén bát, dọn dẹp phòng ốc.

Thời Mẫn vươn tay xoa tóc anh, bày tỏ: “Minh Kính, về sau dạ dày của em phải nhờ hết vào anh rồi.”

“Được thôi.”

Thời Mẫn nửa đùa nửa thật nói: “Minh Kính, em cảm thấy… Nếu anh có thể sinh con, phỏng chừng anh cũng ôm luôn việc sinh con cho con bú về phần mình.”

Lạc Minh Kính ngây người, sau đó cười ha hả.

“Thời Mẫn, em đừng làm quá nữa được không!” Lạc Minh Kính nói, “Anh nhất định phải làm rõ vai trò của mình, anh là cha, là cha, không có sữa!”

Thời Mẫn cười tít mắt hỏi: “Thích trẻ con không?”

Lạc Minh Kính cúi đầu cười nói: “Sao có thể không thích chứ? Thích… Bây giờ em hỏi chuyện này… Có ý gì?”

Anh ngẩng đầu, mắt đầy mong đợi.

“Hỏi thế thôi.” Thời Mẫn thản nhiên nói, “Nói chuyện cho vui thôi chứ không có ý gì, anh đừng nghĩ nhiều.”

“Ừ.”

“Còn tấm ảnh nào khác không?” Thời Mẫn hỏi.

“Có chứ, để anh tìm cho em.” Lạc Minh Kính vô cùng vui vẻ kéo cô lên lầu, lật giá sách, “Cuốn này, còn cuốn này nữa… Mẹ anh sắp xếp ảnh của anh theo thứ tự từ nhỏ đến lớn, phía sau còn để ký hiệu, chụp ở đâu, vì sao chụp, tuổi lúc chụp…”

Lạc Minh Kính kéo ghế quý phi qua, phủi sơ lớp bụi trên mặt, để Thời Mẫn ngồi.

Anh kề bên Thời Mẫn, mở album cùng cô xem ảnh.

“Cuộc thi vẽ hồi tiểu học, ở quảng trường Hải thị, tranh vẽ bằng phấn bảng.” Một cậu nhóc nhỏ, đưa lưng về ống kính, cậu bé đội mũ lưỡi trai màu trắng mặc áo đồng phục màu lam của nhà trẻ, vẽ một chú ưng to lớn hùng dũng trên bảng đen khổng lồ.

“Đây là bức tranh quốc họa mà anh đạt giải thưởng vẽ ở tỉnh, chụp ảnh lưu niệm với thầy giáo.” Cậu thiếu niên mang khăn quàng đỏ nâng cúp, cười cực kỳ vui vẻ, hai mắt híp thành một đường nhỏ.

“Trung học, lần đầu tiên dùng kéo cắt râu, anh còn nhớ là lúc tỉnh dậy phát hiện dưới cằm mình có hai cọng râu, vậy mà cũng chụp… mẹ anh thật là.” Tấm hình này là ở nhà, cậu thiếu niên tươi trẻ như cây nhỏ mọc thẳng, đứng trước gương, giơ kéo nhìn ống kính cười.

“Tấm ảnh này… Là ảnh gia đình.” Một nhà bốn người, có cả Hứa Thiến Thiến.

Tay Thời Mẫn ngừng lại, đánh giá: “Anh rất giống ba anh.”

“Đúng.” Lạc Minh Kính, “Bên nhà nội anh đều có khuôn mặt này.”

Cao, da trắng, ánh mắt thâm thúy, ngũ quan lập thể. Chẳng qua, nhìn vào tấm ảnh gia đình này, khuôn mặt của Lạc Minh Kính giống mẹ hơn, quá mức minh diễm sắc bén, ba của Lạc Minh Kính thì trái lại, khuôn mặt ông ta trông nhu hòa dễ thân và vô cùng nho nhã.

“Khuôn mặt đầy tính lừa gạt, nhìn ông ta cứ như một người tri thức tính tình tốt, thật ra là một…” Có lẽ là vì không muốn đánh giá ba mình, Lạc Minh Kính không nói thêm gì, ánh mắt anh chuyển sang người mẹ đang cười vui vẻ ở một bên, nói, “Hừ…Lừa mẹ anh. Lât trang sau xem nhé.”

Thời Mẫn lật tiếp.

Lại một bức ảnh chiếu vào mắt, Lý Tường và Lạc Minh Kính ôm vai đứng trước cửa đại học T, giơ thư thông báo trên tay, cười với ống kính.

“…Có muốn phỏng vấn tâm tình lúc này của anh không?” Lạc Minh Kính hỏi.

Thời Mẫn không khách khí nói: “Trong mắt em, gã và Vương Chấn Vũ đều là cặn bã như nhau.”

“Cậu ta vô cùng ích kỷ.” Lạc Minh Kính nói, “Nhưng lúc trước, anh tự cho rằng mình hiểu cậu ta. Ba cậu ta chết sớm, mẹ cậu ta em cũng thấy rồi, bà ta từng có quan hệ thân thiết với ba anh. Lúc đó Lý Tường cũng không biết chuyện, cuối cùng chuyện này kết thúc khá khó coi, bởi vì lúc đó anh và Lý Tường tới cửa khách sạn trốn chờ, không ngờ lại thấy bà ta đi vào với ba anh. Cậu ta từng nói với anh, nói cậu ta không thể ngẩng đầu trước mặt anh và mẹ anh, anh nói anh hiểu.”

Lạc Minh Kính khép cuốn album lại: “Anh quá để tâm tới chính mình tới lúc anh hoàn toàn tỉnh táo thì bên cạnh đã không có nhiều bạn bè, chỉ có cậu ta chơi với anh từ nhỏ đến lớn, anh còn nghĩ anh và cậu ta là bạn nối khố, bỏ qua ân oán người lớn, hai bọn anh có thể làm bạn bè tốt cả đời.”

Thời Mẫn nói: “Anh là người rất đơn giản.”

Lạc Minh Kính cười khổ: “Vậy sao?”

“Có lẽ là vì trước kia anh quá thuận lợi, chỉ chú ý chuyện mình thích, hơn nữa anh chưa từng thất bại nên anh suy nghĩ đơn giản, ngay cả sự thiện lương của anh cũng mang nét ngây thơ tràn đầy lý tưởng hóa.”

Lạc Minh Kính chợt cười: “Có người từng nói với em rằng em rất biết nhìn người chưa?”

“Đây là bản lĩnh xuất chúng của dòng họ Thời nhà em.” Thời Mẫn nói, “Em khác anh, hoàn cảnh lớn lên của em đơn giản nhưng em chưa từng dồn hết vui buồn của mình vào một việc và em đã gặp đủ loại người, cho nên Lạc Minh Kính, anh phải thừa nhận, tuổi tâm lý của em lớn hơn anh.”

“Vâng, chị.” Lạc Minh Kính hết sức phối hợp.

Thời Mẫn khẽ cười.

Lạc Minh Kính lẩm bẩm: “Anh như vậy, có thể quá không biết xấu hổ không? Lớn tuổi như vậy…”

“Vui vẻ là được, sĩ diện không quan trọng.”

Lạc Minh Kính dọn dẹp phòng sách, thấy được giấy tờ chứng nhận bất động sản.

Thoáng nhìn, anh đưa giấy chứng nhận bất động sản cho Thời Mẫn nói: “Nhà này là của anh.”

Thời Mẫn nhìn chăm chú, hỏi anh: “Anh muốn bán sao?”

“Ừm.” Lạc Minh Kính nói, “Tâm tình của lúc này và lúc rời khỏi đi cách đây bốn năm đã hoàn toàn khác đi. Lúc trước anh chỉ muốn rời đi chứ không nghĩ nhiều… Giờ đây, anh muốn bán căn nhà này đi, hoàn toàn quên Hải thị đi.”

Như Hứa Thiến Thiến đã nói vậy.

Hồi ức tốt đẹp mà Hải thị để lại cho cô chỉ có bác gái và anh trai, bác gái đã mất, chờ khi việc bản vệ quyền lợi của anh hoàn tất thì Hải thị đã không còn điều gì đáng để cô nhớ tới nữa.

“Bán nhà đi, bỏ Lạc Hợp Cường xuống. Về sau ông ấy sống thế nào anh cũng không quan tâm.” Lạc Minh Kính nói, “Mẹ anh đợi ông ta nửa đời, trả bằng cả tính mạng của mình ông ta cũng không về nhìn một lần. Ngôi nhà trong lòng anh từ lâu đã không có ông ta, về sau hai bên chính là người xa lạ.”

Bán nhà đi, anh muốn mua lại phòng tranh Chính Trực.” Lạc Minh Kính quay đầu, nhướng mày, tươi cười, “Thời Mẫn, về sau căn nhà nhỏ hai lầu trong phố Bình Tử kia chính là nhà của anh.”

Thời Mẫn giãn mày ra, cười thoải mái: “Ngay mai xong việc, chúng ta chuyển những thứ cần mang đi, em sẽ tìm người mua nhà giúp anh, đi thôi.”

Cô nói: “Năm mới, khởi đầu mới.”

Lạc Minh Kính nói: “Em biết không, Thời Mẫn, anh có dự cảm.”

Anh nói: “Sẽ càng ngày càng tốt.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thời Mẫn: Thích con nít?

Lạc Minh Kính: Thích. (mong đợi xoa tay)

Thời Mẫn: Em chỉ hỏi thế thôi.

. . .

Trận chiến hôm nọ.

Lạc Minh Kính: … BCS đâu? Sao anh không tìm được?

Thời Mẫn: Không cần, chúng ta đánh đao thương thật luôn.

Lạc Minh Kính: Ô? (mong đợi xoa tay)