Yêu Tinh Chân Dài

Chương 36: Tuyết sa trăng sáng



Edit: Hàn Mai

Beta: Linxu

Sau khi kết thúc buổi họp, trưởng khoa của đại học T đã đại diện công khai với truyền thông, sẽ cho Lạc Minh Kính và các phóng viên một câu trả lời cụ thể.

“Chúng tôi sẽ thành lập tổ điều tra, nhanh chóng tiến hành điều tra về vấn đề này. Trong một tuần, nhà trường sẽ công bố kết quả xử lý với các giới ngành trong xã hội, công khai chính xác kết quả xử phạt với giáo sư Kha Qua và kết quả xử phạt với chuyện Vương Chấn Vũ ăn cắp bài tốt nghiệp hệ thiết kế trang phục khóa 20X5, đồng thời tiến hành bồi thường với sinh viên Lạc Minh Kính ngành thiết kế khóa 20X5. Trường học kế thừa và giữ vững truyền thống đạo đức tốt đẹp của Trung Hoa, quyết không bao che dung túng cho kẻ không giữ đạo đức của người làm thầy, hi vọng bạn bè truyền thông cùng giám sát, đôn đốc, mong mọi người cùng nhau xây dựng một trường học hài hòa, tốt đẹp và gương mẫu. Xin cảm ơn.”

Sau khi kết thúc hội nghị và phỏng vấn, Lạc Minh Kính đứng ở cửa sau tòa nhà chờ Thời Mẫn, khăn quàng cổ che hơn nửa gương mặt anh, chỉ để lộ đôi mắt.

Vì hôm nay tham dự buổi họp công khai nên Lạc Minh Kính đeo mắt kính. Hơi thở phà lên làm kính mờ đi, hai tay anh đút túi đứng dựa một góc, cúi đầu nhìn chân.

Thời Mẫn đuổi hết các nhà truyền thông quen biết đi mới vội vã xuống lầu. Nhìn Lạc Minh Kính cúi đầu, lẻ loi trong gió lạnh chờ mình, lòng cô thoáng chút xót xa nhưng khi đến gần cô lại phát hiện mũi chân anh đánh nhịp lên xuống, gương mặt cũng không có nét cô đơn, tâm trạng có vẻ không tệ thì Thời Mẫn cảm thấy vui mừng. Người ban nãy tiếp xúc với truyền thông cẩn thận nghiêm túc bao nhiêu thì bây giờ lại vui vẻ bấy nhiêu.

Cô đi qua, tự nhiên nắm tay Lạc Minh Kính, nói: “Lạnh không? Chỗ này cách bãi đậu xe khá xa.”

“Từ đường Minh Hòa vòng qua đi.” Lạc Minh Kính nói, “Hai bên đường Minh Hòa trông hàng cây bạch quả rất đẹp, lúc đèn đường sáng lên nhìn đẹp nhất.

Giọng nói vô cùng vui vẻ, tâm trạng anh thực sự rất tốt.

“Mùa đông trời tối sớm.” Thời Mẫn bỏ suy nghĩ bước nhanh tới bãi đỗ xe, cô nói, “Nhanh lên nào, lạnh rồi.”

Lạc Minh Kính kéo tay cô về, bỏ vào túi áo mình và nhỏ giọng nói: “Lại không mang bao tay.”

Giọng anh rất nhỏ, nghe như đang nói một mình nhưng Thời Mẫn vẫn nghe được, cũng nghe ra sự không hài lòng nho nhỏ trong anh, Thời Mẫn nói: “Em sợ vứt mất, không phải không muốn mang, lỡ mất thì em đau lòng lắm.”

Cặp bao tay kia là cô nhìn Lạc Minh Kính đan từng đường kim một, bao tay màu xanh lam nhạt, bên trên đan hình hai người tuyết, đáng yêu vô cùng. Dù là kiểu con gái bà cụ non không có tuổi dậy thì như Thời Mẫn thì nhìn thấy cặp bao tay kia cô vẫn thấp thoáng chút yêu thích trái tim thiếu nữ ngây thơ.

Quá dễ thương, lại trông hơi quái quái, Thời Mẫn không đành lòng mang nó.

Lạc Minh Kính nói: “Em ngại không hợp với phong cách của em chứ gì, anh biết cả đấy.”

Thời Mẫn lại không trả lời như bao cô gái khác cô chỉ lắc đầu mỉm cười phủ nhận, vẻ mặt vô cùng chân thành, Lạc Minh Kính nói: “Xem bộ em muốn anh tự mình làm ấm tay em chứ gì.”

“Quý ngài làm ấm tay.” Thời Mẫn nói, “Đề nghị anh đi nhanh lên, khí trời này không hợp cho việc đi dạo.”

Lạc Minh Kính tháo khăn quàng cổ, quân liền sang cổ cô, nói: “Đi chung với anh một lát.”

Thời Mẫn bất ngờ nói một câu, làm Lạc Minh Kính không dám tin.

Tổng giám đốc Mẫn nói: “Cũng được, vậy cõng em.”

Không phải làm nũng, Thời Mẫn trước giờ chưa từng làm nũng. Vậy nên khi lời nói mang đậm tính nữ chính ngôn tình này thốt ra từ miệng cô, dù giọng cô như thường lại vẫn khiến Lạc Minh Kính sửng sốt.

“Cõng em?”

Anh xác nhận lại một lần nữa. Thời Mẫn quả là người thuộc phái hành động, ngay lúc Lạc Minh Kính hỏi lại cô đã dùng hành động chứng minh bản thân mình không nói mê, cô nhanh chóng đè vai Lạc Minh Kính xuống, nhảy lên lưng anh, hai chân tự vòng tốt: “Đi thôi, giờ anh muốn đi nhanh hay chậm đều được.”

Lạc Minh Kính nâng chân cô lên, anh bỗng không nhịn được khom lưng cười.

Thời Mẫn nằm trên lưng anh, khăn quàng cổ lớn quấn quanh hai người, nụ cười trong mắt tràn ra ngoài, long lanh lóng lánh như châu rơi ngọc vỡ.

“Nặng không?”

“Không nặng, nhưng em đừng đè đầu anh.” Lạc Minh Kính nói, “Kéo tóc ra giúp anh.”

Thời Mẫn nắm tóc anh trong tay, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, nói chuyện phiếm với anh: “Sao lại đi đường này?”

“Đường này đi qua cả căn tin lẫn viện mỹ thuật.” Lạc Minh Kính nói, “Đây là con đường anh đi qua nhiều nhất khi còn đi học, giờ tâm tình của anh… Không biết hình dung thế nào cho đúng. Kiểu như tất cả mọi chuyện giấu trong lòng đã không còn, bỗng thấy nhẹ nhõm rất nhiều nhưng có phần không biết phải làm sao, có chút không thiết thực, đi con đường này, có lẽ anh sẽ nhớ tới ba năm đại học, lòng cũng coi như có chút kỷ niệm chứ không đến mức trống rỗng.”

“Lúc học đại học anh không yêu đương với ai sao?”

“Không…” Lạc Minh Kính “Lúc đó anh cảm thấy con gái vô cùng phiền phức, hơn nữa… Lúc đại học anh bề bộn nhiều việc, chỉ hận một ngày không có 30 tiếng đồng hồ. Sinh viên ngành thiết kế có rất ít thời gian dành cho bản thân. Hồi đó, anh ghét nhất là có người chiếm dụng thời gian của mình, cho nên mối quan hệ với bạn bè của anh không tốt lắm, ít nhất người ta còn biết tích góp chút nghĩa tình cho mình, anh… anh lại không được, có thể là do bản thân anh có phần cao ngạo, cảm thấy mình tài hoa hơn người nên không đáng lãng phí thời gian cho người khác.”

Thời Mẫn đánh giá: “Vậy thì thiệt rồi. Anh không yêu đương với ai là vô cùng lãng phí giá trị nhan sắc và tài hoa của mình.”

“Đừng chọc anh cười.” Lạc Minh Kính nói giỡn, “Em sẽ rớt xuống đấy.”

“Muốn đi chợ đêm không?” Lạc Minh Kính, “Đối diện đại học T.”

“Anh muốn mua gì à?”

“Anh muốn xem xem có vải dệt thích hợp không, làm quần áo cho Tổng giám đốc và Tĩnh Tĩnh.”

Thời Mẫn thổi nhẹ tóc bên tai Lạc Minh Kính, thấp giọng hỏi: “Quần áo của con mèo Tổng giám đốc thì anh nhớ, còn chiến phục của tổng giám đốc Thời đâu?”

Chiến phục?

Lạc Minh Kính nghĩ tới, nội y!

Anh ngây người, Thời Mẫn còn nói: “Nhanh lên, mỗi ngày em đều chờ để ngủ anh đó.”

“Tối nay về làm, một đêm là xong rồi.” Lạc Minh Kính nói, “Thật ra anh chưa hài lòng với phong cách của nó lắm… Nhưng em đã gấp vậy thì anh làm cho em một bộ trước để em nhanh chóng mặc vào đi đánh trận. Nhất định phải đánh thắng đó, tổng giám đốc Thời.”

Thời Mẫn cười, thổi nhẹ: “Vậy phải xem kẻ địch có thể hợp tác đánh mấy lần.”

“…” Lạc Minh Kính ngừng lại, anh kinh ngạc nói, “Con gái bây giờ đang theo phong cách công khai ghẹo trai sao? Em như vậy sao anh chịu nổi!”

“Yêu tinh?!” Một cô gái đeo kính đi thoáng qua hô lên một tiếng, thấy Lạc Minh Kính phản xạ có điều kiện quay đầu, lập tức chạy vội qua, ngâng đàu giữ chặt mắt kính trừng mắt nhìn anh.

Cô bé mắt kính: “Ôi trời? Thật sự! Minh Kính Cao Huyền Chiếu Yêu Tinh!”

“…Ừ.” Dù thấy hơi ngại nhưng Lạc Minh Kính vẫn gật đầu.

“A!!! Má ơi, là thật!” Cô bé đeo kính vẫy tay chào hỏi, sau đó chỉ vào Thời Mẫn, “Bạn gái anh!”

Lạc Minh Kính: “Đúng vậy, nếu không thì sao?”

Thời Mẫn không đứng xuống, thậm chí không động nhích mặt, cô chỉ để lộ hai mắt, cười mỉm nhìn cô gái kia, giơ tay lên miễn cưỡng vẫy hai cái, xem như chào hỏi.

“Ôi, thật dễ thương!” Giây thần kinh dễ thuognw của cô bé hơi khác người, làm như bị hai ngón tay của Thời Mẫn chích điện, cô nói, “Thế mà không phải kim chủ!”

Phút chốc, Lạc Minh Kính không biết nên phản ứng thế nào.

May mắn cô gái đeo kính kia không để không khí im lặng đi: “Không có gì, chỉ là bất ngờ ngẩng đầu nhìn thấy anh trai tóc dài dáng đẹp nên em mới kêu thử thôi, không ngờ là anh thật. Anh cố lên nhé! Ôi trời, ngày nào tim em cũng bị anh bị treo lên, anh tới trường bàn chuyện à? Thuận lợi cả chứ?”

“Ừ.” Lạc Minh Kính gật đầu, tỏ ý cảm ơn cô đã quan tâm, “Cảm ơn, rất thuận lợi.”

“Anh biết em là ai không?” Cô gái mắt kính xấu xa kích động nói, “Anh đoán anh đoán!”

Lạc Minh Kính im lặng.

Fan lâu năm của anh, tên ID rất khó có thể mở miệng nói ra.

Thời Mẫn nhỏ nhẹ nói: “Yêu tinh đang thở gấp dưới thân tôi.”

“…Ư ư ư.” Cô bé mắt kính che miệng những vẫn khẽ la lên một tiếng kỳ lại, “Bạn gái thật là! Không nể mặt người ta, đang định chọc Yêu tinh lại đột nhiên đọc ra… Làm người ta ngại quá đi…”

Cô bé à, sao lúc đặt tên cô không thấy thẹn! Lạc Minh Kính dở khóc dở cười.

Cô gái đeo kính là người thẳng tính, còn rất hiểu tùy mặt gửi lời: “Không phiền hai người ngược ế nữa, tạm biệt nhé. Ngày mai tôi sẽ đổi ID, ánh mắt bạn gái sắp đốt tôi thành cái động rồi, đáng sợ.”

Cô gái mắt kính vừa lui về phía sau vừa nói: “Yêu tinh anh cố lên, khổ tận cam lai thôi!”

Sau khi tạm biệt bạn fans vô tình gặp được, Lạc Minh Kính tiếp tục cõng Thời Mẫn đi, lúc gần đến ký túc xá, anh định giới thiệu tòa ký túc xá cũ anh ở ba năm nhưng chưa mở miệng thì cô bé fans lâu năm với ID cảm thấy thẹn lại kêu to phía sau: “Đúng rồi Yêu Tinh, lúc nào anh mới phát trực tiếp lại? Anh còn nợ bọn em tranh mèo lái xe chưa trả đấy! Ngày nào chúng em cũng chờ được xem lái xe tới một khung trời mới đấy!”

Lạc Minh Kính ngừng chân rồi đột ngột bước đi như bay, như chạy nước rút trăm mét, cõng Thời Mẫn bỏ chạy.

Đây hẳn là cách giục chương mới đáng sợ nhất mà anh từng gặp.

Không tới nửa phút, Lạc Minh Kính đã cõng tổng giám đốc giá trị xa xỉ ‘nặng trịch’ chạy ra cửa nam.

Anh để Thời Mẫn xuống, còn chưa kịp thở ra thì nghe Thời Mẫn nói: “Lạc Minh Kính, xe anh nợ em đâu? Khi nào thì lái?”

Học cái xấu chỉ cần 30 giây.

Trên đường về, bông tuyết bay xuống trên cửa kính xe, Lạc Minh Kính hoàng hồn, kinh hỉ nói: “Tuyết rơi rồi?”

Thời Mẫn nhìn thấy bèn đổi hướng xe.

Cô thật sự lái xe tới rìa thành phố, ở ngoại ô mênh mông, một tòa đang xây dựng vây quanh đường núi.

Lạc Minh Kính hỏi cô: “Đến đây ngắm cảnh sao?”

Ngoài cửa sổ, trăng sáng treo cao trên trời đêm, ánh trăng trong vắt, tuyết nhẹ nhàng rơi, đậu lên cửa kính xe, bên cửa kính dần dần trắng đi.

Thời Mẫn mở chai rượu, nhìn trăng trên trời, cô nhanh chóng mở bình ngửa đầu uống một ngụm.

Lạc Minh Kính ghé vào ghế dựa hỏi cô: “Em sao thế?”

Thời Mẫn quay đầu, ôm cổ anh, phủ lên môi anh, truyền rượu trong miệng qua.

“Uống rượu xong, chỉ có thể lái một loại xe.” Thời Mẫn nói, “Tới đây.”

Cô tháo dây an toàn, bước chân dài qua, trực tiếp ngồi lên người Lạc Minh Kính, hôn sâu.

Môi lưỡi từ từ liếm, qua lại trong miệng anh, Lạc Minh Kính đẩy nhẹ cô ra, thấp giọng hỏi: “Em không cần chiến bào nữa hả?”

“Không quan trọng, dù sao tới cuối cùng cũng phải cởi.” Thời Mẫn nói, “Gặp cảnh đẹp ngày tốt, tuyết rơi trăng sáng đúng lúc cỡ này, nên ăn liền ăn, nên ngủ thì ngủ, không thể lãng phí.”

Lạc Minh Kính thở sâu, ôm chặt lấy cô, nụ hôn dần sâu hơn, hai người nằm nghiêng trên ghế dựa.

Bàn tay thon thon trắng nõn của Thời Mẫn xuyên qua mái tóc dài của Lạc Minh Kính, lướt xuống dưới lấy kính mắt anh đeo ra, giữa đợt hôn sâu, cô nheo mắt lại, nhẹ giọng xúc động: “Thật tốt.”

Dưới ánh trăng, khóe mắt Lạc Minh Kính có một giọt nước mắt, trong mắt anh tràn đầy tình dục, anh đang đấu tranh giữa biên giới nửa tỉnh nửa mê, chẳng biết thứ gì đã chạm tới nội tâm mềm mại của anh và cũng không biết từ lúc nào, không phải khóc, nhìn không giống nước mắt, chỉ có ánh nước nhạt hòa cùng với hỉ bi nơi khóe mắt, tất cả đều bày ra để cô nhìn.

Thật tốt.

Thời Mẫn nghĩ, cùng em nhé, Lạc Minh Kính.

Ở dưới ánh trăng tuyết rơi, giữa trời đông giá rét nhưng tình cảm ấm áp này, chúng ta giao phó bản thân cho lẫn nhau.

Tác giả có lời muốn nói: Không cần… Nhiều lời… Ngày mai, bên cạnh thành phố, ngắm trăng thưởng tuyết… Xe.

Editor có lời muốn nói: Đây là chương ngọt nhất từ trước đến nay, Mai edit mà Mai cứ cười mãi, hị hị, ahihi. Ừm chương sau…. Mọi người tự hiểu nhé, xe chấn đấy.