Yêu Nghiệt Trở Về

Quyển 3 - Chương 30: Đại kết cục 8



Editor: Preiya

Thù Man lấy tay đẩy người đang vừa hôn mình vừa chảy nước mắt ra, giữ mộtkhoảng cách nhất định. Khóe môi cô cong lên, mỉm cười nhạt, ngắm lênngắm nhìn vẻ mặt đẹp đẽ này của anh.

Đôi mắt của anh đã bị chephủ bởi tơ máu, trong đồng tử đã mất đi ánh sáng. Từng giọt chất trongsuốt từ trong hốc mắt chảy xuống, sáng bóng giống như đá qúy. Người đànông này, mặc dù có dáng người cao lớn nhưng ngay tại thời điểm này lạiyếu ớt, giống như một đứa trẻ đáng thương cần được mẹ mình quan tâm vàan ủi.

Bị cô đẩy ra như vậy làm anh có chút giật mình, nước mắt trên mặt còn chưa kịp khô.

Ánh mắt của anh có chút hốt hoảng mê ly, lại hàm chứa ôn nhu dịu dàng đãbiến mất nhanh chóng, nhường chỗ cho sự tịch mịch. Anh nhìn thẳng vàoThù Man, trong mắt in rõ gương mặt gầy gò trắng bệch của cô.

Đốivới người đàn ông đang nhìn mình chăm chú này, Thù Man liền mỉm cười giơ tay lên, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào khuôn mặt tuấn mỹ của anh, phác họa hình dáng khuôn mặt một cách dịu dàng, đầu ngón tay dừng lạinơi khóe mắt một chút, cho dù có lau đi lau lại vẫn không thể ngăn đượcnước mắt đang rơi xuống.

Bỗng nhiên, trong trí nhớ mù mịt của côlại xuất hiện một hình ảnh từ chỗ sâu nhất trong đầu, hốt hoảng liền ùatới cuốn sạch cả lý trí.

Ngày đó là một ngày trước khi ThùMan rời khỏi am ni cô để xuống núi. Sư thái đang ngồi thiền, mắt nhắmlại trong làn khói nghi ngút của Phật đường, sắc mặt của bà bình thản mà lạnh lùng, từ đầu tới cuối chưa từng liếc qua cô một cái, chỉ nói từnglời sâu xa với cô: Thù Man à, người sống cả đời không thể quá mức cựcđoan như vậy, làm thế chỉ khiến cho người ta xem nhẹ sự chân thành gì gì đó, trở nên mất phương hướng, bắt đầu lừa gạt bản thân, sinh lòng u mêmà thôi.

Thù Man à, con có duyên Phật rất sâu, nhưng lại khôngbiết cảm kích, ngộ đạo, lại sinh lòng nghiệt tính, trong lòng khô cạn,lạnh lùng như vậy, cho nên cả đời sẽ phải cô độc thê lương, cuối cùngcũng không thể trở nên lương thiện được. Những tấm lòng chân thành củangười khác sẽ khiến con thấy đau khổ không chịu nổi, cũng như việc màcon không thể được Phật Tổ dang tay cứu giúp một lần nữa vậy.

Lúc đó, trong lòng Thù Man đã cười thầm, cô cảm thấy lời của sư thái mớiđúng là lạnh lùng số một đấy, đem cô về nuôi lớn, chỉ dạy cho cô nhữngviệc “đặc sặc” của thế giới bên ngoài, giờ lại độc mồm nguyền rủa côcuối cùng sẽ không thể làm người lương thiện. Đã sớm cho rằng như vậythì vì cớ gì lúc trước lại đem cô về nuôi làm gì, sao không để mặc chocô tự sinh tự diệt chứ.

Mãi cho đến lúc mà cô hấp hối, cuối cùngQủy Chủng phong trần mệt mỏi đã đến trước giường bệnh ôm cô, hôn môi từbiệt với cô lần cuối. Cô thấy được trong đôi mắt dịu dàng của anh chínhlà sự thống khổ, tuy nhiên anh đã cố sức che dấu nó, làm ra vẻ mặt bìnhtĩnh.

Khi đó cô mới có thể ngộ ra rằng,không phải là sư tháiđộc ác đã nguyền rủa mình, mà bà chỉ nói ra sự thật, là kết cục đã đượcđịnh trước của cô.

Ở kiếp trước, Qủy[Preiya] Chủng chính là người duy nhất đã đối đãi với cô thật lòng, không quan trọng việc cô bị tàntật, cũng bỏ qua sự lạnh lùng của cô, là người đàn ông cùng cô thân mật.

Nội tâm của sư thái vô cùng thông tuệ cao sâu, bà có thể sớm nhận ra bảntính của một con người. Có lẽ là từ khi cô còn nhỏ, bà đã sớm nhận rabản tính ti tiện của cô rồi.

Trong lúc này, từ trong đáy lòng u tối của cô chợt truyền đến tiếng cười nhẹ,

Cắt ngang dòng suy nghĩ của Thù Man.

Cô ta nói: Thù Man à, cô lại đi hồi tưởng lại những chuyện cũ nhàm chánnày nữa sao? Nhớ lại thì có ý nghĩa gì sao? Cô đã được sóng lại một lầnnữa, hơn nữa bây giờ thì sắp chết đi rồi.

Cô nhìn bây giờ mà xem, anh ta nói: “Chỉ là do quá lạnh thôi”, câu nói dối này quá vụng về. Rõràng là giọng nói cũng trở nên run rẩy, nhỏ tới mức không thể nghe được.

Vẻ mặt Thù Man vẫn lạnh lùng, cô nhẹ giọng đáp: “Đúng như vậy đó, nhữngngười đàn ông này chỉ cố gắng giữ bình tĩnh thôi, nhưng vẫn đang rơinước mắt. Coi như nó là kết quả của diễn sinh để làm giảm sự đau khổ.Còn lại là quá trình tan vỡ bi thương khó mà che giấu được. Những thứnày chính là biểu hiện của vẻ sợ hãi. Những điều này tôi đều nhìn thấyrất rõ ràng.

Tuy nhiên, “kẻ đầu sỏ” gây nên những cảm xúc này lại chính là tôi!”

Thù Man liền cười tự giễu.

Tại thời điểm như vậy mà cô vẫn còn lạnh lùng đến thế, suy luận bằng lý trí rõ ràng. Cô không muốn nghĩ tới nó, nhưng sự thật Thù Man chỉ là một cỗ linh hồn không có nhiệt độ, một thân xác tàn tạ có sự sống kéo dài,trái tim đã sớm mất từ lâu.

Giữa cô và bọn họ………Chỉ còn lại phóng đãng trầm luân, bản tính nguyên thủy, chưa bao giờ có tỉnh cảm trộn lẫn vào đó. Từ ngày mà bọn họ bắt đầu dây dưa với cô đến giờ, nhất định sẽbị hủy diệt, mà hơn nữa lại không còn đường lui.

Nhưng, cảm xúc lúc này trong đáy lòng là cái gì vậy?

Thù Man liền cố gắng đoán thử tính chất của nó,

Là không nỡ? Hay áy náy?

A,

Đúng rồi, hiện giờ cô không thể khống chế cảm xúc của bản thân mình đượcnữa, bỗng dưng xuất hiện sự áy náy, không đành lòng đối với bọn họ.

Thật là buồn cười, ha ha…

Cảm xúc này tới thật đột ngột, không hề có dấu hiệu báo trước nào!

Kết cục của kiếp trước và kiếp này đều chính xác cả hai lần như sư thái đãtuyên đoán: Cô không thể nào làm người lương thiện được!

Trờisinh tính tình Thù Man lạnh lùng, trái tim khô héo, sống cực đoan, tưtưởng vẫn lầm lạc trong sương mù, u mê, không tìm thấy lối ra. Cô cảmthấy thương cảm cho cảnh ngộ của chính mình, trách ông trời không côngbằng.

Hai tuổi bị cha mẹ vứt bỏ, vào lúc trưởng thành nhiều lầncô đã cố gắng để tìm lại bọn họ, mà lại bị họ vô tình đê tiện bán cô đến vùng núi xa xôi. Cho nên cô đã giết chết đôi vợ chồng đã cho cô sinhmệnh kia, hơn nữa lại không cho rằng mình tàn nhẫn, vi phạm thiên lý.Bởi vì đó là kết cục mà họ đáng được nhận khi đã đối xử với cô như vậy.

Một tháng trời, bị đám đàn ông bỉ ổi giam cầm và cưỡng gian, sau đó tronglòng cô đã tồn tại một vết thương vĩnh viễn, không thể lành lại được.

Kết cục của những gã đàn ông kia là bị Qủy Chủng giết chết, bị cô giảiphẫu. Trong phòng thí nghiệm của căn cứ, cô đã biến từng bộ phận của bọn chúng thành tiêu bản ngâm trong bình thủy tinh có chứa Fomalin.

Lúc cô làm những chuyện này, Qủy Chủng vẫn luôn ở cô, vẻ mặt anh lạnh lùngthản nhiên, nhìn cô với ánh mắt ôn nhu khi cô dùng từng nhát, lại từngnhát dao cắt một cách triệt để, giải phẫu một cỗ thi thể.

Trongquá trình giải phẫu, cô vẫn luôn mỉm cười, trong tay nắm chặt lưỡi daomỏng như chiếc lá lóe lên ánh sáng, trong lòng tràn đầy sung sướng.

Khi đã kết thúc công việc, lúc cô xoay người qua nhìn anh thì thấy trongmắt anh có tia đau lòng vẫn chưa kịp thu hồi lại, nhưng cô cũng bỏ quakhông để ý tới.

Những việc đã từng trải qua này khiến cho Thù Man đã sớm mất đi toàn bộ cảm giác chân thật và cảm giác đau đớn. Cô bắtđầu thích mùi vị ngai ngái của máu tươi, thích nhìn vẻ diễm lệ của nó,cũng thích để lại trên người mình từng vết thương lớn nhỏ khác nhau, Thù Man như vậy chính là một ma quỷ!

Tư thế đó nhất định là vô cùng xinh đẹp đấy nhỉ.

Cho nên, cô đã không nhìn tới vẻ đau lòng của Qủy Chủng.

Vậy là cô đã xem như sự chân thật và trả giá của A Nhiên không hề tồn tại, đến lúc mình thật sự yêu anh thì đã quá trễ rồi.

Mà, sống trên nhân thế này không lâu lắm trong khoảng thời gian không lâu lắm, cô mới phát hiện ra sự dị dạng trong lòng mình.

Lúc này, yêu nghiệt đang ngồi trong góc bỗng dưng đi trước mặt cô, cườikhúc khích và đưa tay ra vuốt ve khuôn mặt lạnh lẽo của cô.

Côta nói bằng giọng đầy giễu cợt, sung sướng và vô cùng khinh miệt: Chậc,Thù Man à, cô đầy cảm xúc như vậy khiến tôi thấy thật ghê tởm đấy! Thậtkhông ngờ nha, cô mà cũng có ngày sinh lòng áy náy không đành lòng ư?

Tôi đã hiểu rõ mục đích của cô rồi, Thù Man à, cô chỉ thích cái thân thểđẹp đẽ và mùi vị khác nhau trên thân thể của mỗi người, hơn nữa thẳngthắn nói cho họ biết là cô muốn kéo họ vào địa ngục bởi vì cô rất côđộc.

Cho nên mới lấy tư thái kiêu ngạo, phóng đãng để hấp dẫn bọn họ, làm cho bọn họ hãm sâu vào trong ma chướng ** của cô, càng lún sâuthì càng đau khổ, lại không thể tự thoát ra được phải không?

Cô ta xoay mặt Thù Man lại, để cô nhìn rõ từng người đàn ông: Thù Man à, cô nhìn đi, nhìn bộ dạng bọn họ bây giờ mà xem!

Bi thương, vô vọng, tan vỡ, không oán hận, không hối tiếc…

Tốt, tốt lắm, cô đã đạt được mục đích rồi đấy!

Thù Man à, không phải cô đã nói là muốn đi tìm A Nhiên của cô sao? Luôn chờ đợi cái chết sẽ nhanh chóng đến, xem như không nhìn thấy nước mắt củatôi,

Nhưng tại sao bây giờ cô lại do dự như thế, là vì cái gì vậy, những tàn nhẫn và độc ác của cô đã biến đi đâu cả rồi?

Cô khiến tôi cực kỳ thật vọng, rõ ràng cách đây không lâu cô đã nói vớitôi rằng cô đã quyết định xong, chuyện này nên kết thúc rồi. Tôi đãthương tâm như vậy, còn khóc khuyên cô, nói cô đừng nên đối xử với bọnhọ như vậy, cũng đừng đối xử với tôi như vậy.

Khi đó thái độ của cô rất lạnh lùng và quyết đoán.

Nhưng sao bây giờ cô lại hối hận chứ?

Trong đôi mắt của cô ta đầy rẫy sự trào phúng, vẻ mặt rất hung dữ, giọng điệu vô cùng khinh thường, điên cuồng chất vấn Thù Man.

Cô chỉ cười cười với cô ta, không tài nào phản bác lại được.

Cô nghĩ thầm trong đầu, dù cho cô có cùng cô ta tranh luận kịch liệt nhưthế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể phát hiện ra được.

Bởi vì, cô có thói quen luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh và mỉm cười.

Đây là một loại mặt nạ bản năng, khó có thể phá bỏ.

Hình ảnh trước mắt những người đàn ông là: Cô luôn mỉm cười nhẹ, ánh mắtbình tĩnh thản nhiên. Cô lau nước mắt cho Khuynh Hữu bằng động tác vôcùng dịu dàng, cẩn thận, cả người giống như tỏa ra nhu tình vô hạn.

Cô như vậy, cứ như đang đau lòng thay cho cậu ta.

Thù Man đột nhiên dịu dàng như thế khiến cho lòng của Khuynh Hữu tan chảythành nước. Giờ phút này, tim của anh đang run rẩy, tràn đầy vui sướng.Trong đầu phảng phất sinh ra một loại ảo giác: Cô thật sự quý trọng mình ư, đối xử với mình rất ôn nhu, bây giờ mình chính là món bảo bối đượccô che chở, quý trọng nhất.

Sau khi lau sạch nước mắt trên mặtanh xong, khóe môi Thù Man hơi cong lên, mỉm cười nhẹ rồi ngả thân thểra sau, dựa lưng vào đống chăn bông.

Thấy vẻ mặt anh vẫn còn mờmịt như cũ, cô liền mở miệng,nhẹ nhàng hỏi, ý cười nơi đáy mắt đã bị vẻlạnh lùng bình thản thay thế: “Khuynh Hữu à, sao anh lại ngẩn ngơ nhưvậy?”

Những lời nói ôn nhu, cảm xúc biến chuyển quá nhanh trongmắt cô khiến những người kia ngẩn người ngay lập tức, trong đầu liềntrống rỗng- vừa rồi cô vẫn còn rất dịu dàng mà,

Sao giờ lại…..

Tầm mắt của họ giao nhau trong không trung, chỉ liếc mắt một cái rồi lại lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng thở dài bất lực.

Tâm ý bọn họ đối với cô, chính là theo đuổi và sủng ái, những cái khác không quan trọng.

“Hả….” Khuynh Hữu hoảng hốt một chút rồi lại khôi phục tinh thần như cũ, sự vui sướng tròng lòng dần dần biến mất.

Ngay sau đó, anh chỉ mỉm cười lắc đầu, thở dài cực kỳ bất đắc dĩ rồi lấy bao thuốc lá trong túi quần ra, đốt một điếu đưa lên miệng, hít vào một hơi thật dài. Hút xong, anh liền đứa điếu thuốc tới gần môi cô, nói bằnggiọng điệu vô cùng sủng nịch: “Em đấy….Thật là hết cách với em rồi.”

Đôi môi Thù Man khẽ nhếch lên, từ từ nhắm hai mắt lại. Cô nâng tay phảilên, giơ ngón trỏ và ngón gữa ra giữ lấy điếu thuốc, hít vào một hơithật sâu và chậm rãi phun ra một ngụm khói trắng.

Gương mặt dù trắng bệch nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, đang tỏa ra vẻ lười biếng, hưởng thụ.

Căn phòng tạm thời yên tĩnh trong chốc lát, chỉ có tiếng thở của cô và bọn họ quẩn quanh trong không khí.

Thù Man lẳng lặng hút thuốc, một ngụm rồi lại một ngụm, tàn thuốc giữa hai ngón tay rơi xuống thành từng mảng trắng xám.

Mãi cho đến khi điếu thuốc sắp cháy đến ngón tay, cô mới dập tắt nó tronggạt tàn. Sau đó quét ánh mắt lạnh lùng lần lượt đến từng người đàn ôngtrong phòng một cái, sau cùng ánh mắt dừng lại tại một điểm hư không, im lặng không nói gì.

Cô cần phải cẩn thận suy nghĩ lại, mình thựcsự muốn kéo bọn họ đi cùng mình đến địa ngục tối đen lạnh lẽo, căn bảnlà không hề tồn tại như trong tưởng tượng hay sao?

Cô là người đã chết một lần rồi, nhưng không phải vẫn chưa từng đến được nơi đó ư?

A Nhiên của cô sẽ ở đó chờ cô chăng?

Giờ phút nay, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng cùng mùi máutanh nồng nặc. Mấy người đàn ông này, thân thể cùng cô dây dưa khôngdứt. Ánh mặt và vẻ mặt cũng không có gì khác biệt.

Hiện giờ ánh mắt mà bọn họ nhìn cô vô cùng ôn nhu, quyến luyến, kiên định, quyết tuyệt!

Thù Man hiểu rất rõ, dĩ nhiên là họ đã chuẩn bị kỹ càng cho việc kết thúc sinh mệnh rồi.

Bởi vì cô mà họ không màng đến bản thân, tôn nghiêm, hơn nữa còn không hề do dự mà vứt bỏ cả tình thân.

Bọn họ quá yêu cô, cho nên cô mới dám làm tổn thương đến họ mà không hề kiêng nể gì!

Tôn nghiêm của cô đã sứt mẻ nghiêm trọng, linh hồn cũng không đủ sức tồn tại.

Cần phải kéo theo rất nhiều sinh mệnh vô tội để cùng làm bạn đường,

Cô vẫn luôn tùy hứng như vậy, cũng rất cố chấp làm theo ý muốn của bản thân.

Mà lúc này, cô đã bắt đầu do dự…

Thật lâu sau,

Khóe môi Thù Man hơi cong lên, trong mắt có rất nhiều tia sáng chuyển động.Cô nhìn về phía những người người đàn ông và mỉm cười với họ.

Trong mắt những người đàn ông, hình ảnh cô cười rất đẹp, tuy nhiên nụ cười đó lại rất lạnh lùng.

Trong đôi mắt cô vẫn có ý cười, nhưng ý cười đó rất lạnh, giống như tất cả mọi việc trước mắt đều chỉ là hư ảo, từ từ biến mất.

Giọng nói của cô truyền tới từ trong không khí, nghe vô cùng hư ảo, không hề có cảm giác chân thật,

Cô nói những lời này bằng giọng rất nhẹ: “Thật ra em đã đoán được là sinhmệnh của mình sắp đi đến hồi kết thúc, hơn nữa cũng đã chuẩn bị rất kỹcàng, chỉ còn đợi cái chết đến thôi. Còn sống là chuyện đã quá mệt mỏi,bất kể là kiếp trước hay kiếp này em đã quá mệt mỏi rồi. A Nhiên chếtđi, em không còn lưu luyến gì trên đời này nữa. Nhân thế mờ mịt, thể xác và linh hồn trở nên thật cô độc, dần dần trở thành một thảo nguyênkhông thể mọc nổi một cọng cỏ. Các anh đều là những người tốt, rấttốt…Nhưng loại tình cảm chân thành của các anh không thể xua đi sự côđộc trong linh hồn em được.”

Ánh mắt của cô lạnh nhạt, lời nóinhẹ nhàng nhưng lại giống như một lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái timcủa Khuynh Hữu, cũng như tim của những người đàn ông còn lại.

Khiến bọn họ đau xót, đau đến mực chỉ muốn xe nát bản thân mình ngay trước mặt cô.

Bọn họ đã yêu cô quá sâu đậm, đến nỗi tan xương nát thịt, tim cũng đã vỡ!

Nhưng, mọi người đều biết trước giờ cô là một người rất tuyệt tình với bất kỳai, bọn họ cũng không dám hy vọng xa vời sẽ được cô dáp lại, thậm chí là thương hại cũng được, bọn họ cũng vì cô mà chuẩn bị đi tìm cái chết.

Khi đó, những lời của cô rơi vào tai họ, hóa thành sợi tơ đâm thủng tráitim, cơ thể và bàn tay không khống chế được mà trở nên run rẩy.

Những người đàn ông ông căn thẳng cắn chặt khớp hàm, không nhúc nhích trừngmắt nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, đôi mắt cô tịch mịch u tốigiống như bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Cô ấy nói: Sau khi A Nhiên đi, em không còn lưu luyến thế gian này nữa.

Cô ấy nói: Nhân thế mờ mịt, thể xác và linh hồn đều cô độc.

Cô ấy nói: Thâm tình của bọn họ cũng không thể xua đi sự hoang vắng và cô độc ẩn sâu trong linh hồn!

Cô ấy nói ra những lời này rất lạnh lùng, thản nhiên.

Đôi mắt của cô thì lay động xa xăm.

Một cơn lạnh thấu xương liền lan tràn khắp thân thể, khiến máu và lục phủ ngũ tạng của bọn họ dần dần đông lại.

Gờ phút này, bọn họ đã không thể suy nghĩ được gì nữa, trong đầu là một mảnh trống rỗng.

Giọng nói của cô đang vang vọng bên tai, bên trong đó là sự tàn nhẫn dịu dàng.

Họ đã không biết đau đớn là gì, đến cả linh hồn cũng bắt đầu mất đi cảm giác.

Bầu không khí trở nên im ắng, có thể nghe thấy được tần suất máu chảy trong thân thể.

Nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của những người đàn ông này, Thù Man lại khẽ thở dài.

Cô nhích thân thể ra khỏi gối dựa rồi vươn người tới trước, đưa tay rachạm vào cổ của Khuynh Hữu đang ngồi cạnh giường, dán sát mặt mình vàomặt anh, nhẹ nhàng ma sát, thở dài và thì thầm: “Khuynh Hữu à, anh nóixem vì cái gì lại đi yêu một người, trong khoảng thời gian ngắn hạn hoặc dài hạn; nhưng tại sao quên đi một người thì cả đời cũng không thể?”

“Các anh yêu em như vậy, không hề ít hơn A Nhiên, em đều hiểu rõ, nhưng bảnthân mình lại không thể hồi báo các anh được, hiểu ra thì đã quá muộnrồi. Em thật sự không nên làm như vậy! Em đã quá ích kỷ, quá tham lam,quá vô sỉ mà muốn chiếm lấy các anh.”

Phú Tu liền đứng dậy, mỉmcười đi đến bên cạnh Thù Man rồi ngồi xuống, người dựa sát vào cô, vùiđầu vào cổ cô, khàn giọng nói: “Bọn anh hiểu rõ em mà, Thù Man, cũng cam nguyện bị em chiếm lấy.”

Cô quay sang mỉm cười nhìn anh, nhẹnhàng lắc đầu, nói bằng giọng bình thản: “Phú Tu à, em không thể tùyhứng nữa, như vậy sẽ không công bằng đối với các anh! Các anh đã phảitrả giá quá nhiều, nhưng em lại xem nhẹ chúng, nhưng…Những tình cảm cốchấp, cam nguyện, kiên định, luyến tiếc, hết sức chân thành này khắc quá sâu, khiến cho em bắt đầu động lòng, khó có thể tự kiềm chế được….Hiệngiờ, em thật sự không đành lòng, vừa rồi “cô ta” còn cười nhạo em vànói: Thù Man à, không ngờ cô cũng có ngày phải mềm lòng sao?”

Mấy người đàn ông liền thấy trong lòng đau xót, nhìn Thù Man với vẻ mặtkhông thể tin nổi. Trái tim vì bị kích động mà đập loạn lên, không thểngăn được cảm giác mừng như điên này.

Trái tim lạnh giá cuối cùng đã lay chuyển, linh hồn vô cảm bất ngờ đã phục hồi lại cảm xúc.

Cô ấy….rốt cuộc đã nhìn thấy chúng ta rồi, trong đôi mắt đen láy kia đangphản chiếu hình ảnh của mỗi người chúng ta rất rõ ràng.

Lúc này trong lòng họ đã cảm thấy viên mãn rồi.

“Ai…” Thù Man liền nhắm mắt lại rồi nhẹ nhàng thởdài, nói: “Em không đáng, thật sự không đáng để được các anh đối xử nhưvậy đâu!”

Lúc này bên tai cô chợt truyền đến một giọng nói khànkhàn” “Thù Man à, nếu không có em thì bọn anh sẽ có thể sống một mìnhđược sao? Em chết đi rồi thì kiếp số của bọn anh cũng mất, bọn anh sốngthì có ý nghĩa gì nữa chứ? Em cũng biết mà, em nói xem bọn anh đã phảichịu bao nhiêu khổ sở rồi?”

Chẳng biết từ lúc nào mà Bạch Thànhđã đến bên cạnh ba người, anh vươn tay ra ôm lấy Thù Man đang ở tronglòng Khuynh Hữu rồi ôm cô thật chặt.

Thù Man không trả lời, côchỉ vươn tay ra ôm lại anh, vuốt ve mặt anh, nói: “Không đồng ý với emkhông được sao, hãy để cho em được thoải mái, được chứ?”

“Thù Man à, bọn anh không thể đồng ý với em được, tuyệt đối không thể!” Giọngnói của Lý Khanh vô cùng ôn nhu, nhưng lại ẩn chứ sự bá đạo khiến côkhông thể nghi ngờ và phản bác lại.

Thù Man quay qua nhìn anh, hai ánh mắt liền chạm vào nhau...

Anh chỉ đang lẳng lặng ngồi im tại chỗ, đôi chân thon dài bắt chéo vô cùngtao nhã, quý phái. Cả người đều toát ra vẻ khí phách, cao ngạo, ánh mắtcũng vô cùng kiên định, lạnh lùng.

Anh chỉ đang nói nói cho cô biết là anh “không thể đồng ý!” Đây là quyết định của anh, cũng là quyết định của mỗi người bọn họ.

Thù Man nhìn anh rồi nở nụ cười vô cùng vui vẻ: “Được, không đồng ý vậy.”Cô lặp lại lời của anh, vừa nói vừa cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp,khuôn mặt trắng bệch đang dần trở nên sinh động.

Nhìn cô cườixinh đẹp như vậy, những người đàn ông cũng bắt đầu cười theo, vô cùngthỏa mãn sung sướng: “Được rồi, Thù Man đã tỉnh lại rồi, chúng ta cũngkhông cần phát ngốc ở bệnh viên nữa. Cô ấy rất ghét mùi của bệnh viện!Chúng ta cùng về nhà thôi!” Chu Nham Hải vừa nhìn hai người, vừa cườinói.

“Nam Tạm à, cậu lái xe đi.” Nói xong, Bạch Thành liền bước nhanh về phía cửa.

“Được.” Nam Tạm đáp lại rồi cũng nhanh chóng đi ra ngoài.

Khuynh Hữu cúi đầu xuống hôn lên khuôn mặt trắng bêch như tờ giấy của cô: “Thù Man à, chúng ta về nhà nào.”

“Được,về nhà thôi.”Thù Man mệt mỏi nhắm mắt lại, cô tiến sát vào lòng anh, cảm thấy thân thể mình bây giờ vô cùng mệt mỏi, giống như bị hút hết khílực, ý thức cũng bắt đầu trở nên mù mịt.

Trên đường về nhà, cô đã bị hôn mê bất tỉnh.

Trở về đến biệt thự, cô đã hôn mê suốt hai ngày, đến tận buổi trưa hôm kia mới tỉnh lại.

Trong phòng rất yên tĩnh.

Chu Nham Hải đang nghiêng người đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt liếc nhìn nhữngngười đàn ông khác, sau đó anh thu hồi tầm mắt lại rồi rút một điếuthuốc trong hộp ra, đốt và hút một ngụm khói.

“Tôi đi xem cô ấy.” Lý Khanh vừa nói xong bèn xoay người đi vào phòng ngủ.

Mấy người còn lại tiếp tục im lặng.

Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh, hai người ngồi dựa sát vào nhau trên chiếc giường rộng rãi.

Hai tay Nam Tạm ôm chặt lấy eo của Thù Man, môi anh vươn ra gặm cắn môi côtừng chút một, dùng đầu lưỡi đẩy miệng của cô ra, chui sâu vào khoangmiệng. Cánh tay đang đặt treo cô cũng tăng thêm sức lực rồi thong thảtiến vào trong quần áo của cô.

Anh dùng bàn tay to lớn mơn trớnda thịt mềm mại nhẵn nhụi của Thù Man, lấn sâu một tấc rồi lại một tấcphía sau lưng cô, động tác vô cùng ôn nhu nhưng không hề có yếu tố **.

Rồi môi dưới của anh liền dời xuống cằm của cô, thì thào nhưng kiên định: “Thù Man à, bọn anh không hối hận, không hề hối hận!”

Cô dịu dàng nhìn anh, mỉm cười không nói.

Anh đang ôm cô, cảm giác vô cùng khẩn trưởng, cách một lớp quần áo Thù Mancũng có thể nghe thấy tiếng tim dập vang dội và cả nhiệt độ ấm áp củaanh.

“Thù Man….” Tiếng gọi ôn nhu truyền tới từ phía đằng sau cô, chẳng biết từ lúc nào mà Lý Khanh đã đi tới, lúc này môi anh đang hônnhẹ lên gáy cô.

Tiếng gọi trầm thấp này vô cùng dịu dàng. Giống như cả hai người muốn đem toàn bộ sự dịu dàng này dùng hết một lần này vậy.

Thù Man nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Đôi môi mềm mại dán sau gáy cô nhẹ nhàng chuyển động đến mỗi tấc da thịt, nụ hôn liền hướng lên phía vành tai.

Đem vành tai của cô ngạm vào trong miệng, anh khẽ gọi tên cô: “Thù Man.”

Hiện tại Thù Man vô cùng dễ bảo, cô không vùng vẫy, cũng không đáp lại, đểmặc cho bọn họ hôn mình. Lý Khanh chỉ là ngậm tai cô vào miệng, không hề mang theo chút ** nào.

Trong hoàn cảnh này,tiếng da thịt chạm nhau, tiếng hô hấp có thể nghe thấy rất rõ ràng.

Ở một khắc này, thời gian giống như ngừng trôi.

Cũng không biết đã qua bao lâu, tiếng gọi trầm thấp của Khuynh Hữu liềntruyền tới bên cạnh cửa: “Thù Man à, bọn anh đều biết sự tính toán củaem rồi. Bọn anh không cản em nữa, không cản đâu. Ngày mai cậu ta sẽ đếnđây, em đi cùng với cậu ta đi.”

Thì ra bọn họ đã biết hết rồi ư. Cả người Thù Man liền run lên.

Nhưng ngay sau đó, trong mắt cô liền có tia sáng chuyển động, mang theo ý cười.

Lý Khanh bưng mặt cô lên, quay sáng phía mình.

Đôi con ngươi đen nhánh cụp xuống, anh cúi đầu kề mặt mình lên sát mặt cô.

Khi hai má chạm nhau, anh liền thở dài một tiếng.

Hai tay anh liền vươn ra ôm lấy eo của Thù Man, ôm rất chặt, vô cùng chặt.Ngay một khắc sau đó anh liền buông tay ra rồi xoay người rời đi.

“Ai….” Khuynh Hữu liền thở dài một hơi, khóe môi xụ xuống đầy ảm đạm, nghẹnngào nói: “Anh sợ lắm Thù Man à….Thù Man, anh sợ……..đến nỗi không thểkiềm chế được run rẩy- tuy nhiên, anh luôn tự nhủ thầm trong lòng rằng:không được sợ, không được sợ, mặc kệ là Thù Man như thế nào đi nữa, thìsẽ cùng, sẽ cùng…..nhưng vẫn nhịn không được….liềm nén không được.”

“……Khuynh Hữu à, anh là đàn ông mà, sao chưa gì đã khóc rồi hả?” Thù Man liền giơ tay lên, ôn nhu gọi anh: “Khuynh Hữu, anh lại đây, đến đây nào.”

“Còn không phải vì em sao tiểu yêu tinh!” Khuynh Hữu than thở vài tiếng rồidùng chóp mũi của mình đụng vào chóp mũi của cô, giọng điệu cực kỳ ủykhuất.

“Đồ tồi này!” Khuynh Hữu liền rút tay về rồi đem Thù Manxấu xa ôm chặt vào lòng, hung hăng hôn lên môi cô, đem tiếng cười của cô nuốt vào trong miệng mình.

Nam Tạm và Lý Khanh nhìn hai ngườicười đùa đầy sủng nịch, cũng bèn cười ra tiếng. Áp lực và gánh nặngtrong lòng cũng bị tiếng cười làm vỡ mất.