Yêu Giả Cưới Thật

Chương 65-2: Thiên đường hay địa ngục (Phần 2)



“Niệm Niệm!” ViKỳ Hạo vừa mới leo lên cửa, trơ mắt nhìn một màn nguy hiểm đang xảy ra,sắc mặt anh đại biến. Thật may mắn là bọn họ ngã vào trong hồ bơi, mặcdù vô cùng hoảng sợ nhưng trong lòng anh lại bừng bừng lửa giận.

Lăng Cận Dương, con mẹ nó anh thật sự khinh người quá đáng!

Tung người nhảy xuống cánh cửa sắt màu đen, Vi Kỳ Hạo cất bước đi tới hồbơi, sắc mặt âm trầm đáng sợ. Đi tới bên cạnh hồ bơi anh cúi ngườixuống, đưa tay hướng về phía người vừa mới nổi lên trên mặt nước nhẹnhàng nói: “ Đưa tay cho anh.”

Nghe được giọng nói của anh ĐồngNiệm quay đầu lại, nhất thời cay cay mắt, cô không hề chần chờ, vùng vẫy bơi tới, nắm chặt tay của anh, để cho anh đỡ lấy cô ra khỏi hồ bơi.

Đưa tay nắm lấy eo của cô, Vi Kỳ Hạo cẩn thận kéo cô lên, anh nhìn cô từtrên xuống dưới xem xét qua một lượt, nhìn cô đau lòng hỏi: “Có bịthương ở đâu không?”

Trong lúc rơi xuống nước, Đồng Niệm uốngnhiều nước bị sặc đến nỗi ho khan một lúc mới hết. Toàn thân cô ướt đẫm, mái tóc đen bị ướt dính chặt vào người, lắc đầu một cái: “Không bị saohết.”

Nhìn thấy trong đáy mắt cô đã ngân ngấn nước, Vi Kỳ Hạo mím môi, đáy lòng co rút lại.

Dẫn cô đến chỗ an toàn, mắt Vi Kỳ Hạo khẽ nhíu lại, nhìn chằm chằm vàongười đàn ông đang ở trong nước leo lên bờ, trong nháy mắt ánh mắt lạnhxuống, năm ngón tay nắm chặt lại.

Ánh mắt anh nhanh chóng biếnđổi, ngay lập tức Đồng Niệm ý thức được không ổn, cô giơ tay kéo anh lại nhưng bị anh hất tay ra, chỉ có thể nhìn bước chân anh kiên quyết xôngtới.

Bốp ——

Hai cánh tay Lăng Cận Dương chống lên cạnhbờ hồ, thân hình cao lớn leo lên bờ, nhưng dưới chân còn chưa đứng vữngđã bị một lực mạnh đánh tới, anh chưa kịp đề phòng đã bị đánh trúng mộtcái thật mạnh ngay miệng, chân đứng không vững phải lùi lại hai bước.

“Lăng Cận Dương, con mẹ nó anh không phải là con người? Có gan thì động vào tôi này, không cho phép anh động vào cô ấy!”

Vừa ngừng nói Vi Kỳ Hạo tiếp tục bước tới, một lần nữa giơ tay lên xuất ramột quyền hung hăng đánh về phía mặt Lăng Cận Dương, nhưng một quyền này cũng không có đánh trúng gương mặt tuấn tú của người đàn ông, mà bị anh trở tay giữ chặt, dễ dàng ngăn lại.

Đôi mắt giống như chim ưngcủa Lăng Cận Dương híp lại một cái, nhíu mày nhìn chằm chằm người đànông đứng đối diện với anh, khóe miệng lướt qua một nụ cười lạnh lùng.Anh ra tay với tốc độ cực nhanh, nhanh như chớp, trên mặt Vi Kỳ Hạo đãbị đánh trúng một quyền.

“Kỳ Hạo!”

Nhíu mày Đồng Niệmkêu lên một tiếng, cô có thể nhìn thấy lửa giận vô cùng tàn nhẫn trongđôi mắt của hai người đàn ông, trong lòng d’đ/l/q'd cảm thấy vô cùng khó chịu. Vốn dĩ những vướng mắc của cô cùng với Lăng Cận Dương không nênđể người thứ ba xen vào nhưng hiện giờ bọn họ lại đánh nhau, cô càngthấy lo hơn!

Gò má bị anh đánh trúng một cái, Vi Kỳ Hạo hítvào một hơi, bước chân bị đẩy lùi về phía sau một chút. Anh đánh rấtmạnh, hơn nữa động tác khi ra đòn rất chính xác, rõ ràng đã trải quahuấn luyện chuyên nghiệp.

Quần áo trên người ướt đẫm, Lăng CậnDương nhanh chóng đưa tay vuốt mái tóc bị ướt lại, trong lòng anh lửagiận cuồn cuộn, muốn tìm cách để phát tiết nó đi. Không biết từ đâu anhlấy ra hai cây gậy chơi golf, tiện tay ném cho người đàn ông đối diệnmột cây, lạnh lùng nói: “Vi Kỳ Hạo, để cho tôi xem thử bản lĩnh của cậu, xem cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà muốn bảo vệ cô ấy?”

Giơ tay nắm lấy cây gậy chơi golf anh ném tới, ánh mắt Vi Kỳ Hạo tối đi, dùng sứcnắm chặt gậy trong tay, từ nhỏ cho đến bây giờ anh đánh nhau không ít.Trước đây là phát tiết cho hả giận, nhưng vào lúc này đây, là cuộc đọsức giữa hai người đàn ông với nhau.

Nhìn cây gậy đánh golf trong tay bọn họ, gương mặt xinh đẹp của Đồng Niệm trắng bệch, mặc dù lầntrước ở Mê Sắc có thấy Vi Kỳ Hạo đánh nhau một lần, nhưng cô vẫn rất lolắng. Trước kia Lăng Cận Dương từng luyện võ, cô luôn luôn biết anh ratay rất tàn nhẫn.

Nắm chặt phần đuôi của cây gậy đánh golf cáckhớp xương trên các ngón tay của Lăng Cận Dương hiện ra rất rõ ràng,điều chỉnh tốt góc độ, anh đánh ra một gậy, cùng lúc đó một cây gậy đánh golf khác cũng mạnh mẽ đánh lên, chạm vào nhau vang lên một âm thanhrất lớn.

Một gậy đánh không trúng, Lăng Cận Dương chuyển đòn tấncông, đối phướng còn chưa kịp phản ứng, gậy đánh golf đã rơi xuống đánhtrúng khuỷu tay của Vi Kỳ Hạo.

Đồng Niệm vẫn còn đang tìm cáchlàm thế nào để khuyên can bọn họ, chợt nhìn thấy Vi Kỳ Hạo bị đánhtrúng, cô cả kinh, đứng lên chạy về phía anh.

Không nghĩ tới phản ứng của anh lại nhanh đến vậy, Vi Kỳ Hạo cố kìm chế cơn đau, nhưngthoáng chốc cả cánh tay điều tê dại, không thể nhanh chóng phục hồi sứclực. Anh đổi tay cầm lấy gậy đánh golf, nhưng không ngờ tới trước ngựclại nhào đến một bóng người.

“Kỳ Hạo, anh không sao chứ?” ĐồngNiệm sải bước chạy về phía anh, ánh mắt lo lắng xem xét, thấy người anhkhông có máu, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lòng ngực đụng vàothân thể mềm mại ấm áp của cô, theo bản năng Vi Kỳ Hạo đưa tay ôm lấy,nhìn đôi mắt quan tâm và lo lắng của cô, trong lòng anh dâng lên cảmgiác ấm áp, tiếp theo đó cánh tay cũng cảm thấy bớt đau hơn.

Đưatay ôm cô vào trong ngực, Vi Kỳ Hạo cúi đầu, miệng hơi cười: “Anh khôngsao.” Dừng lại, ôm lấy cô lui về phía sau nhẹ nhàng đẩy ra: “Ngoan ngoãn đứng ở đây, không được chạy tới nữa.”

Gương mặt tuấn tú của lăng Cận Dương đầy lo lắng, đứng trơ mắt nhìn bộ dáng bọn họ lo lắng lẫnnhau, khóe mắt hiện lên một chút cuồng luyến, vẻ mặt so với lúc đầu càng lạnh lùng thêm mấy phần.

Đồng Niệm còn chưa có nói gì, người đãbị anh đẩy ra, cô lại nhìn thấy hai người bọn họ tiếp tục đánh nhau, gấp đến độ xoay quanh. Chuyện là do cô mà ra, nhưng cô lại không có cáchnào ngăn cản được!

Bên tai vang lên tiếng vù vù của gậy đánhgolf, Đồng Niệm cắn chặt môi, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa, tính toánthời gian xem Duy Hàm chạy sắp tới chưa, đến lúc đó hy vọng mọi chuyệncó thể lắng xuống.

Ánh đèn chiếu sáng bên trong ngôi biệt thự làm nổi bật hai dáng người, Đồng Niệm không nhìn thấy rõ động tác của bọnhọ, chỉ có thể nhìn thấy bạch quang thoáng qua vô số lần. Đột nhiên, cómột tia sáng chính xác rơi xuống Vi Kỳ Hạo, nhìn thấy sắp đánh trúnganh.

Đầu óc Đồng Niệm trống rỗng, căn bản không kịp suy nghĩ gìnữa, dốc hết sức lực chạy tới, dang hai cánh tay che trước người của ViKỳ Hạo.

Bởi vì cô đột nhiên xuất hiện, gậy đánh golf trên tayLăng Cận Dương rơi xuống tốc độ rõ ràng đã giảm bớt đi nhiều, trong giây phút anh chần chờ, Vi Kỳ Hạo nhanh chóng giơ tay lên đỡ, trở tay phảnđòn tấn công, đầu gậy rơi trúng cằm Lăng Cận Dương.

Nghe được một tiếng kêu đau, Đồng Niệm ngước đầu lên nhìn người đàn ông mình đang bảo vệ, thấy anh không hề bị thương.

“Anh không sao!” Nhìn thấy trong ánh mắt cô đầy sợ hãi, Vì Kỳ hạo xoaxoa đầu của cô cười, đưa mắt hướng về phía người đối diện.

Theoánh mắt của anh nhìn qua, Đồng Niệm nhìn thấy Lăng Cận Dương cúi đầu,dưới chiếc cằm kiên nghị có một mảnh đỏ tươi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vết máu. Ngón tay cô giật giật, nhưng chân không bước đi nổi.

“Rầm” một tiếng cửa biệt thự mở ra, Mục Duy Hàm vội vàng chạy vào, nhìn từ xa thấy có người đang tụ tập ở sân, mày kiếm nhíu lại thật sâu.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Chạy đến đứng giữa bọn họ, Mục Duy Hàm lướtmắt nhìn người đàn ông bị thương, lại nhìn thấy Đồng Niệm toàn thân ướtđẫm, trong lòng mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì.

Cướp lại gậy đánh golf trong tay hai người đàn ông, vẻ mặt Mục Duy Hàm lạnh lùng cầm lấy 2 cây gậy ném vào trong bể bơi.

Đêm thu gió mát, Mục Duy Hàm nhìn thấy Đồng Niệm hai vai co rút lại run lẩy bẩy, thở dài nói: “Các người đi trước đi.”

“Nơi này từ lúc nào đến lượt cậu làm chủ chứ?” Giơ tay lên Lăng CậnDương sờ sờ cằm, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia lạnh lẽo, giọng nóirất lạnh nhạt, vẻ mặt càng thêm hung ác.

Biết rõ tính tình bướngbỉnh của anh, Mục Duy Hàm cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, nếu không thìanh cũng không thất lễ như vậy. Giọng nói thong thả, anh lấy điện thoạidi động ra, ngón tay để trên màn hình, trầm giọng nói: “Nếucác người không đi, tôi lập tức báo cảnh sát!”

Vi Kỳ Hạo không sợ báo cảnh sát, đánh nhau bị dẫn đến đồn cảnh sát không biết bao nhiêulần. Nhíu mày anh có thể tưởng tượng được nếu như chuyện đêm nay đến tai cha mẹ thì trong trường hợp này Đồng Niệm có thể bị tổn thương hơn.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến lòng bàn tay, Vi Kỳ Hạo lúc này mới chú ý đếnsắc mặt tái nhợt của cô, toàn thân vẫn còn đang phát run.

LăngCận Dương và Mục Duy Hàm cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cả hai điều hiểu rõtính tình của nhau, mặc dù bình thường nhìn thấy anh rất là tao nhã lịch sự, nhưng vào thời điểm mấu chốt, phải làm cho người ta nhìn với cặpmắt khác.

Anh nói báo cảnh sát, bất quá chỉ là một ám hiệu, không để cho sự việc náo loạn thêm, nói cho cùng ít nhiều ai cũng có chỗ phải kiêng dè!

Nhìn gương mặt Lăng Cận Dương ở trong bóng tối, MụcDuy Hàm đắc bất dĩ thở dài, anh quay đầu nhìn thấy các ngón tay của haingười kia đan chặt vào nhau, ánh mắt trầm xuống.

Thì ra là vì chuyện này!

Mục Duy Hàm mím chặt môi, vẻ mặt tối sầm. Tất cả mọi việc xảy ra ngày hômnay, ba năm trước đây anh điều hiểu rõ, chắc chắn sẽ có một ngày xảy rachuyện như thế này.

“Các người đi trước đi.” Mục Duy Hàm nhìn Đồng Niệm, hướng về phía cô nháy mắt, ý bảo bọn họ hãy nhanh chóng rời đi.

Đồng Niệm hiểu ý gật đầu, kéo tay Vi Kỳ Hạo, dẫn anh đi ra ngoài.

“Đứng lại!”

Phía sau lưng truyền đến giọng nói trầm lắng của người đàn ông, sắc mặt Đồng Niệm cứng đờ, sợ anh lại muốn gây chuyện, theo bản năng xoay người lại, bảo vệ Vi Kỳ Hạo ở phía sau.

Mặc dù hành động của cô nhìn rất buồncười, nhưng trong mắt Vi Kỳ Hạo, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp, anhcười tiến lên nắm lấy tay cô kéo ra phía sau, không cho phép cô làmnhững chuyện đáng lẽ ra người đàn ông phải nên làm.

Thấy anh tiến lên, Mục Duy Hàm nhanh tay lẹ mắt ngăn lại, sau khi nhìn thấy đáy mắtbình tĩnh của Lăng Cận Dương anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lăng Cận Dương bước đi lên phía trước, ánh mắt thâm thúy như biết nói, thẳng tắp đứng trước mặt Vi Kỳ Hạo, gương mặt lạnh lùng.

Đẩy người phía sau ra, Vi Kỳ Hạo không cho cô tiến lên, anh tiến lên mộtbước, đứng đối diện với người đàn ông trong ánh mắt đầy lo lắng, khônghề lùi bước.

Môi mỏng mím chặt phát ra tiếng cười, ánh mắt LăngCận Dương rét lạnh, đôi mắt tinh tường rạng rỡ phát sáng, anh hạ thấpgiọng, chỉ hai người bọn họ mới có thể nghe được: “Vi Kỳ Hạo, không phải cậu đã nói, nếu người đàn ông không đáp ứng được những gì người phụ nữmuốn thì nhất định phải buông tay sao? Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ngượclại tôi muốn nhìn xem một chút, cậu sẽ buông tay như thế nào!”

Nghe vậy, ánh mắt Vi Kỳ Hạo lạnh xuống, gương mặt tuấn tú âm trầm đáng sợ.Thật sự, chuyện trong nhà tất cả đều là do một tay anh khống chế!

Vi Kỳ Hạo mím môi, ánh mắt kiên định: “Tôi sẽ không buông tay!”. Nói xongnhững lời này, anh xoay người nắm tay Đồng Niệm sải bước rời đi.

Liếc mắt nhìn thấy đáy mắt Lăng Cận Dương chợt lóe lên rồi biến mất, Mục Duy Hàm cau mày, anh trầm mặt không nói gì. Anh hiễu rất rõ lăng Cận Dương, chỉ cần anh quyết tâm làm chuyện gì thì bất cứ ai cũng không thể làmanh dao động, trừ khi anh đã đạt được mục đích.

Khởi động xe, Vi Kỳ Hạo mở máy điều hòa, tìm tấm chăn khoác lên người Đồng Niệm: “Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

Đồng Niệm lấy tay quấn chặt chăn lại, sắc mặt hòa hoãn hơn một chút: “Ừ, tốt hơn nhiều rồi.”

Lúc nãy chỉ lo đánh nhau, không chú ý đến cô, trong lòng Vi Kỳ Hạo cảm thấy có lỗi, trong lúc không ai nói chuyện, anh đạp mạnh chân ga, lái xe hết tốc độ hướng về ngôi nhà bên cạnh bờ sông Thuyên Loan.

Về đếnnhà, mở cửa ra, Rella vẫn thân thiết nghêng đón như cũ. Chẳng qua lầnnày nhìn thấy Vi Kỳ Hạo, nó không kêu lên nữa, rất thân thiết đi tới bên cạnh anh.

Thấy quần áo trên người cô còn ướt, Vi Kỳ hạo vội vàng đẩy mạnh cô vào phòng tắm, thúc giục: “Em mau đi tắm nước nóng đi, nếukhông sẽ bị cảm lạnh đó.”

Cả người ướt đẫm, y phục dính chặt vào người, cảm thấy không thoải mái, Đồng Niệm gật đầu, xoay người lấy quần áo rồi đi tắm.

Đứng dưới vòi phun, dòng nước ấm áp chảy xuống, xua tan đi lạnh lẽo trênngười. Khi thấy tay chân ấm lên, cô nhanh chóng rửa sạch, không dám tắmlâu, sợ ngã bệnh.

Tắm xong, cô thay quần áo sạch sẽ, dùng máy sấy cho khô tóc. Đẩy cửa phòng tắm ra, cô một mạch đi thẳng tới phòngkhách, nhìn thấy xung quanh vắng vẻ, không có một bóng người.

Đồng Niệm do dự, nghĩ thầm chẳng lẽ anh đã rời đi rồi sao? Đang suy nghĩ,cửa nhà vang lên tiếng mở cửa, nhìn thấy người đàn ông xách chiếc túi,dùng chìa khóa của cô mở cửa đi vào.

“Đã tắm xong rồi à?” Vi Kỳ Hạo đóng cửa, mỉm cười hướng về phía cô đi tới.

Thuận tay nhận lấy chìa khóa cửa anh đưa, Đồng Niệm bĩu môi, hỏi anh: “Anh đi ra ngoài sao?”

Vi Kỳ hạo cười xoa xoa đầu của cô, giọng nói chế nhạo: “Em đoán đúng rồi,anh đi ra ngoài mua chút đồ.” Trong lúc nói chuyện, anh mở túi ra, lấyra nào là sữa tươi, trái cây, còn có thức ăn nhanh.

Đồng Niệm cười cười, nghĩ thầm tủ lạnh nhà mình thật là thiếu thốn, bên trong chẳng có gì.

Nhìn thấy trong tay anh còn có một túi màu đen, không nhịn được hỏi anh: “Đây là cái gì vậy?”

“Quần áo để thay”. Vi Kỳ Hạo mở túi ra, thoải mái nhìn cô: “Không phảiem muốn sau khi tắm xong anh không mặc gì đi ra ngoài hả?”

ĐồngNiệm hơi đỏ mặt, trừng mắt liếc anh một cái, lạnh lùng nói: “Vi Kỳ Hạo,anh nói hưu nói vượn gì vậy chứ? Tại sao anh không trở về nhà tắm?”

“Tối nay anh không trở về nhà!” Anh nhún nhún vai rồi cười, lấy quần áo trong túi ra đi tắm.

Đầu tiên là sửng sốt, đợi sau khi Đồng Niệm hiểu ra được, trong lòng cảmthấy vô cùng cảm động. Nhất định là anh sợ Lăng Cận Dương chạy tới đâyquấy rầy, cho nên mới ở lại.

“Kỳ Hạo, không cần đâu, anh ấy sẽ không đến đâu.” Đồng Niệm cười khẽ, xua tan nghi ngờ của anh.

Sắc mặt Vi Kỳ Hạo trầm xuống, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, bất mãn chất vấn: “Làm sao em biết được anh ta sẽ không đến?”

Nghe anh hỏi, Đồng Niệm nghẹn giọng, d’đ/l/q'd kinh ngạc im lặng. Cô cũngkhông giải thích được là vì sao, chỉ là mười mấy năm qua đã hình thànhthói quen.

Đồng Niệm cúi đầu, lẩn tránh ánh mắt sắc bén của anh, không có mở miệng.

Đưa tay đặt lên vai của cô, ánh mắt Vi Kỳ Hạo thản nhiên, giọng nói kiênđịnh: “Em yên tâm đi, anh ngủ ở phòng khách.” Trong lúc đang nói chuyện, anh ôm quần áo đi tới phòng khách tắm.

Âm thầm thở dài, ĐồngNiệm cũng không có nhiều lời, xoay người đi vào bếp, chuẩn bị nấu cơmtối. Cô mở túi sủi cảo đông lạnh ra, đun sôi nước trong nồi, đổ sủi cảovào, nấu chính xong rồi dọn ra bàn.

Sủi cảo bưng lên bàn, Vi Kỳ Hạo cũng vừa mới tắm xong đi ra ngoài, anh ngửi thấy mùi thơm, bước nhanh tới bàn.

Đồng Niệm dọn xong chén đũa, vội vàng kêu anh ăn cơm. Mắt lướt qua quần áotrên người anh, cũng không phải nhãn hiệu anh thường mặc, nhìn một cáicũng biết anh tùy tiện mua một bộ quần áo mặc ở nhà trong siêu thị, anhkéo tay áo lên, mơ hồ có thể nhìn thấy một vết bầm lớn lộ ra trên cẳngtay, đó là vết thương lưu lại do đánh nhau lúc nãy.

Đối diện vớingười đàn ông ăn như hổ đói, Đồng Niệm gắp từng miếng sủi cảo để vàotrong chén anh, khóe mắt ê ẩm khó chịu, thật ra thì cô rất muốn nói: “Vi Kỳ Hạo, anh không cần phải tốt với em như vậy, em thật sự không đáng.”

Điện thoại di động trên bàn vang lên “Reng reng”, Đồng Niệm liếc nhìn, giọng nói u ám: “Anh nghe đi, chắc là trong nhà có người tìm anh.”

ViKỳ Hạo cầm lấy điện thoại di động lên nhìn vào màn hình, chân mày nhíuchặt, anh cúp điện thoại không nghe máy. Có điều do dự một chút, anhnhắn tin gởi cho anh cả.

......

Một chiếc McLaren màu bạc chạy với tốc độ nhanh như chớp trở về Lan Uyển, mở cửa xe Lăng CậnDương mở cửa xe đi xuống, cũng không có đi vào nhà bằng cửa chính, mà đi vào từ cửa bên hông.

Anh bước nhẹ lên lầu, đến cua quẹo lên lầu hai nhìn thấy vú Dung đang ngồi chờ ở bên trong sofa.

“Cậu ăn cơm chưa?” Vú Dung nhìn anh đi lên, giọng nói dịu dàng.

Lăng Cận Dương gật đầu, cũng không tới gần bà như mọi khi, cúi đầu đi về phòng.

“Mặt của cậu bị sao thế?” Mặc dù mắt vú Dung có hơi mờ, nhưng vết thương trên cằm anh vẫn có thể nhìn thấy.

Do từ trong ghế sofa bà đứng lên quá nhanh nên cơ thể đứng không vững,thật may là Lăng Cận Dương đưa tay đỡ lấy bà, “Không có chuyện gì.”

Đưa anh về phòng ngủ, vú Dung mở đèn lên, nhìn kỹ vết thương một chút, lấy thuốc ra, giúp anh xử lý miệng vết thương thật tốt.

Lăng Cận Dương ngồi ở trên sofa, gương mặt tuấn tú khẽ ngước, vẻ mặt có chút mệt mỏi, môi mím lại không nói lời nào.

Xử lý miệng vết thương xong, sắc mặt vú Dung có chút khó coi, bà liếc nhìn người bên cạnh, giọng nói nặng nề: “ Mặc dù vú Dung già rồi, nhưngkhông có hồ đồ!”

Lăng Cận Dương mở mắt, gương mặt tuấn tú căng thẳng nở một nụ cười hiếm thấy: “Ai dám nói vú già nào?”

Nghe anh nói đùa, vú Dung cũng không có cười ra tiếng, chỉ là nhìn vào ánhmắt của anh thâm thúy nói: “Thiếu gia, cậu còn nhớ trước khi phu nhânqua đời đã căn dặn cậu những gì không? ”

Gần gũi hơn với nhà họ An, anh làm sao có thể quên?

Giơ tay lên che trán, vẻ mặt Lăng Cận Dương yên tĩnh, môi mỏng mím chặt, “Vú Dung, con hiểu rất rõ vú muốn nói cái gì.”

Vú Dung thở dài, nếp nhăn trên khóe mắt giật giật, đáy mắt phập phồng,“Biết là tốt rồi, đừng làm cho vú Dung lo lắng, cũng làm cho phu nhân an tâm.”

“Vú đi chuẩn bị cơm tối cho con.” Nhìn thấy gò má anhcăng thẳng, vú Dung cũng không nói gì thêm nữa, đứng lên đi xuống lầuhâm nóng thức ăn lại.

Hồi lâu, Lăng Cận Dương mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà, vẻ mặt u ám.

......

Dùng xong cơm tối, Đồng Niệm tìm ra một cái chăn mới, cầm đến sofa trongphòng khách, giúp anh trải chăn. Sau đó cô lấy hộp đựng thuốc, đổ rượuthuốc vào lòng bàn tay, chà cho nóng rồi xoa lên vết thương của anh.

Động tác của cô nhẹ nhàng trong rất đẹp mắt, Vi Kỳ Hạo ngơ ngác nhìn đến mất hồn, cũng không hề nhúc nhích cho đến khi cô thu dọn xong đồ đạc. Bỗngnhiên sắc mặt cô thay đổi, trầm giọng nói: “Kỳ Hạo, chuyện xảy ra tốinay thật sự cảm ơn anh.”

Sắc mặt Vi Kỳ Hạo liền biến đổi ngay lập tức, anh không thích nghe những lời khiếm tốn này của cô, tại sao phải cảm ơn anh chứ?

Hít một hơi thật sâu, ngón tay Đồng Niệm nắm chặt, cố gắng bình tĩnh mởmiệng: “Chúng ta không thích hợp ở chung một chỗ, vẫn nên tách ra đi!Sáng mai khi anh về nhà, tốt nhất nên giải thích cho người trong nhà một chút.”

Vẻ mặt Vi Kỳ Hạo âm trầm, anh mím môi, giọng nói lạnhnhạt: “Giải thích cái gì? Tách ra cái gì? Đồng Niệm, em đừng có tự mìnhquyết định nữa!”

Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào mắt anh,giọng nói khổ sở: “Thật ra thì mẹ anh nói rất đúng, em thật sự khôngxứng với anh, thật sự không xứng!”

Kéo cô đứng dậy, Vi Kỳ Hạo lôi cô đến bên cạnh anh, sắc mặt lắng đọng: “Chúng ta nói chuyện một chút đi.”

Anh xoay người, ngồi đối diện với cô bên bàn trà, “Em không cần quan tâmnhững lời mẹ anh đã nói, bà ấy nghe người bên ngoài nói bậy thôi. Hơnnữa, người ở cùng em là anh, chỉ cần chúng ta muốn ở cùng nhau làđược.”

Đồng Niệm cúi đầu, đáy mắt một trận chua xót, cô cườikhổ lắc đầu một cái. Ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn anh nói: “Đối với anh có rất nhiều chuyện mà anh không hề biết.”

Cúi đầu, nămngón tay mảnh khảnh của cô nắm chặt, khốn khổ lột ra vết thương tronglòng mình, “Thời điểm em mười chín tuổi cùng Lăng Cận Dương rất tốt, embị sẩy thai, mắc chứng bệnh trầm cảm, còn…”

Trên môi một mảnh ấmáp, Đồng Niệm mở to hai mắt, chỉ có thể thấy gương mặt tuấn tú phóng đại ra của người đàn ông. Anh cẩn thận nhẹ nhàng hôn môi cô, mang theo tấtcả quý trọng, che chở, vào giây phút này cô thật sự bị cảm động sâu sắc.

Hồi lâu, Vi Kỳ Hạo buông môi cô ra, cúi đầu xuống đặt lên trán cô. Nếu gặpem sớm hơn, có lẽ anh sẽ không để cho em chịu nhiều tổn thương đến nhưvậy?

Cổ họng Đồng Niệm ê ẩm, cô hít hít mũi, trong đôi mắt đen nhánh có một mảng mờ mịt: “Anh không để ý chút nào sao?”

Tựa hồ như bị lời nói của cô chọc cười, Vi Kỳ Hạo cười khẽ một tiếng, vẻmặt đầy dịu dàng, “Ai mà không có quá khứ chứ? Đồng Niệm, anh đã từngnói, anh thích con người hiện tại của em, chỉ cần em cũng yêu thích anh, vậy là đủ rồi.”

Đồng Niệm cắn môi, đè nén tất cả uất ức ở tronglòng, trước mặt anh cũng thoải mái bộc phát ra hết: “Em muốn một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.”

Đôi mắt cô đo đỏ, nức nở nói: “Nhưng vì cái gì, mà những người đó không chịu buông tha cho em, tại sao chứ?”

“Xuỵt!” Ngón tay Vi Kỳ Hạo nhẹ nhàng đặt trên môi cô, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng an ủi: “Anh hiểu, tất cả anh điều hiểu.”

Giơ tay lên lau nước mắt cho cô, Vi Kỳ Hạo nâng mặt cô lên, bình tĩnh nhìnvào ánh mắt cô, dịu dàng hỏi: “Đồng Niệm, em chỉ cần nói cho anh biết,em có muốn ở cùng với anh hay không?”

Trước mắt hiện ra rất nhiều hình ảnh, khóe mắt Đồng Niệm không cầm được nước mắt, gật đầu một cái.Cô khát vọng có được một người đàn ông ấm áp, khát vọng cùng anh lần nữa bắt đầu!

Khóe miệng nở một nụ cười, anh chậm rãi cúi đầu hôn lên trán cô, “Vậy là được rồi, chúng ta ở cùng nhau, dù là ai cũng khôngthể ngăn cản.”

“Nhưng mà…?” Nhớ lại sự tức giận của mẹ anh lúc gần tối, đôi mày thanh tú của Đồng Niệm nhíu chặt.

Đoán được lo lắng trong lòng cô, Vi Kỳ Hạo cười cười, hứa hẹn chắc chắn:“Chuyện của ba mẹ, để cho anh giải quyết, em không cần phải lo lắng.”

Tựa đầu lên bả vai anh, vẻ mặt Đồng Niệm từ từ bình tĩnh lại, cô mệt chếtđi được, cảm thấy gánh nặng trên vai bản thân mình không đảm đương nổi,có anh ở đây, cô an tâm không ít.

Tối nay cô thẳng thắn kể lạitoàn bộ quá khứ đau đớn kia của mình cho Vi Kỳ Hạo nghe, trong lòng cảmthấy nhẹ nhõm không ít. Nếu muốn ở cùng nhau với anh, giữa bọn họ khôngcần phải giấu giếm gì cả. Nếu vì vậy mà anh rời đi, cô cũng không thấyhối hận.

May mắn là anh cũng không có buông tay!

Đồng Niệm nhếch môi cười, nắm chặt tay của anh, có lẽ ông trời thương xót cô,phái xuống một vị hoàng tử vĩ đại để cứu vớt cuộc đời cô!

Sángsớm ngày hôm sau, Đồng Niệm chuẩn bị xong bữa sáng, kêu Vi đại thiếu gia tới dùng cơm. Vi Kỳ Hạo ăn mặc chỉnh tề, kéo ghế ra ngồi xuống, nhìnxung quanh nhà, mới hiểu rõ nguyên nhân tối hôm qua không ngủ được: “Emkhông nên đến Lăng thị làm nữa, anh tìm cho em một ngôi nhà khác.”

Đồng Niệm sửng sốt một chút, đôi mày thanh tú nhíu chặt, ngôi nhà này quảthật cô cũng không muốn ở, chẳng qua cô rất thích công việc của mình,vất vả lắm mới đi vào quỹ đạo, cô không muốn từ bỏ dễ dàng như thế.

“Em không nghỉ việc!” Đồng niệm ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên nhìnvề phía người đối diện: “Không phải lỗi của em, vì lí do gì em phải rờikhỏi?”

Vi Kỳ Hạo nhìn ánh mắt quật cường của cô, cũng không thểcưỡng ép cô quá mức, “Bây giờ anh sẽ tìm gấp cho em một ngôi nhà, sửasang xong em nhanh chóng dọn qua ở đi.”

Gật đầu Đồng Niệm cườikhẽ, nghĩ đến sau này, vẫn không quên bổ sung một câu, “Tiền thuê nhàđừng nên quá đắt, em không trả nổi đâu.”

Đôi mày kiếm xinh đẹpcủa người đàn ông hơi nhíu lại, cô luôn phân biệt mọi việc rất rõ ràng,cái thói quen này của cô anh không thích.

Lái xe đưa cô đến tòanhà Lăng thị, Vi Kỳ Hạo nhìn cô đi vào, anh mở điện thoại di động lên,trước tiên gọi điện thoại cho anh cả, giọng nói của anh cả trong điệnthoại nghe không được tốt, kêu anh nhanh chóng về nhà một chút.

Cúp điện thoại, Vi Kỳ Hạo bình tĩnh khởi động xe, nhanh chóng lái xe về nhà họ Vi.

Ngồi trên ghế sa lon phòng khách, Từ Lỵ cả đêm không ngủ, sắc mặt bà tiềutụy, thấy Vi Kỳ Hạo trở lại, ánh mắt giá lạnh, cầm gối ôm ném qua, hunghăng đánh tới anh.