Yêu Đương Với Ảnh Đế Pháo Hôi Nổi Đình Đám

Chương 40



Sáu giờ rưỡi chiều chính là thời điểm tan ca tốt nhất.

Trên tàu điện ngầm Lâm Giang, người trong toa hành khách ngày một đông.

Nhưng cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra một chuyện kì lạ. Bất luận là ngồi ghế da hay là đứng vịn vào lan can, thậm chí là đứng chen chúc khó khăn trong khoang xe, dường như màn hình điện thoại của tất cả mọi người đều đang dừng lại ở trang chủ weibo.

Quan hệ giữa Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm [hot].

Nghi vấn Ân – Lộ là bởi vì Đao Phong giả gái kết duyên.

Ân Bắc Lâm dắt tay Lộ Nhâm né tránh sự bao vây của phóng viên.

Lộ Nhâm ngồi lên đùi Ân Bắc Lâm.

Lộ Nhâm từng quan hệ thân mật với gần hai mươi ngôi sao nam.

Fan hâm mộ của “Một đường hướng Bắc” mừng như điên, vui như trẩy hội.

Lâm Ca cháy nhà.

Lộ Nhâm đã ký hợp đồng với phòng làm việc của Ân Bắc Lâm.

“Bình minh phương Bắc” khóc rồi.

Ân Bắc Lâm rớt fan.

Lộ Nhâm tăng fan.

Hiện thực hóa quan hệ thân mật trong “Người tình trong mộng”.

Tại sao Lộ Nhâm lại nảy sinh tình cảm với Trần Tư Vũ?

Lời tiên tri trong “Người tình trong mộng” linh nghiệm rồi.

Được khen ngợi hết lời còn có một bài đăng trên weibo vừa mới công khai dàn khách mời của “Người tình trong mộng” nhưng chỉ có điều blogger này đã đổi tên rồi.

Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm sớm muộn cũng sẽ chia tay: “Những từ ở đây, Lâm Gia tuyệt đối không thể nào vừa ý Lộ Nhâm. Hơn nữa, tính cách Lâm Gia lạnh lùng như vậy, Lộ Nhâm muốn là có thể thiết lập quan hệ với anh, vậy nhất định phỏng đoán bọn họ đã sớm kết hôn rồi còn nhận nuôi một đứa trẻ rồi.”

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

[Ai đó nói cho tôi biết, có phải tôi rơi vào lỗ hỏng thời gian rồi hay không? Có ai tốt bụng có thể nói cho tôi biết ở thế giới này trên mặt nạ của Pharaon có một hay hai con rắn đi]

[Những ngôi sao trong showbiz này có thể không cần xưng bá sao? Đúng là bệnh thần kinh mà]

[Nghe nói Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm công khai, cuối giờ học cả lớp đều ở lại trong phòng học lướt weibo. Kết quả là bị chủ nhiệm lớp quay người lại thu điện thoại di động. Hu hu hu hu hu. Điện thoại di động của tôi cũng bị thu rồi.]

[Lúc năm giờ trên weibo cháy nhà, hào hứng chạy đến xem là nhà ai, nhìn qua, hóa ra lại là nhà của tôi]

[Nói thật, nếu như Lộ Nhâm giả gái như vậy, lúc bình thường lại như này, tôi là Ân Bắc Lâm thì tôi cũng đầu hàng]

[Tan ca, đồng nghiệp cũng bởi vì Lâm Gia công khai mà ngồi đần thối ở công ty không về, thật là đáng thương à.]

[Cười chết mất, tôi đã nói từ đầu bọn họ là thật rồi. Paparazzi cũng chụp được ảnh ở tháp Thiên Không gần đây. Hơn nữa, Lâm Gia vốn không hề có ý gạt mọi người, kì thứ hai trực tiếp chở Lộ Nhâm tới mà.]

[Lâm Gia sao lại đột nhiên tốt với Lộ Nhâm như vậy chứ? Đúng là 10 bí ẩn chưa được giải đáp]

[Đúng là vậy đúng là vậy. Mặc dù Lâm Gia không hề giao du với con gái nhưng mà tôi cũng không cảm thấy anh ấy là gay… Đm, đúng là vướng phải sao Bắc Đẩu, trở tay không kịp.”

[Lâm Gia gọi là Tiểu Lộ …Haizz, thật là thương hắn]

[Chỉ có tôi thấy một sao Bắc Đẩu cũng không tệ lắm sao? Dù sao thì sự nghiệp quan trọng của Lâm Gia có sự nghiệp, giải thưởng cũng đạt được rồi. Tôi chỉ sợ anh ấy lui về sau, bây giờ nói chuyện yêu đương thì ít nhất còn có thể nhìn thấy bóng người.]

[Cứu mạng, dáng vẻ Ân Ảnh đế đích thân dắt CL ra khỏi vòng vây của phóng viên thật giống như phim thần tượng. Miệng tôi cười còn lớn hơn mặt.]

[Tôi xem đi xem lại cái dáng vẻ vô cùng thảm hại ấy.]

[Tôi còn sưu tầm được dáng vẻ thảm hại hơn.]

Cùng lúc đó, trợ lý của Lạc Cửu Ca đang xem video cười khúc khích.

Cảnh đầu tiên là hình ảnh ở trong bãi đỗ xe, khắp nơi đều là ống kính máy quay.

Không quá hai giây, ở cửa cuối cùng xuất hiện bóng người, hình ảnh nhất thời rung kịch liệt, bên cạnh còn có âm thanh thúc giục, đại khái là những phóng viên đổ xô vào vây quanh.

Mặc dù có nhân viên an ninh che chở, nhưng mà đối mặt với một đám đông như vậy, vài ngôi sao bị chen lấn cũng kinh hãi nhíu mày.

Âm thanh của Ân Bắc Lâm từ trong video truyền tới.

“Nếu như có vấn đề gì muốn hỏi tôi thì các phóng viên có thể xếp hàng ở bên này.” Âm thanh không quá lại nhưng lại vô cùng bình tĩnh trấn an: “Những tiền bối khác còn có lịch trình phải tham gia, để các tiền bối đi trước cho.”

Lời này của ảnh đế vừa thốt ra, mặc dù không có dàn an ninh chuyên nghiệp nhưng lời của anh vừa thốt, đám phóng viên này đã ngẩn người, ngoan ngoãn tự đứng ngay ngắn, chừa ra một đường. Lúc này mới có thể để những vị khách mời của anh được thoát thân.

Ống kính máy quay cũng rời đi theo, tự giác quay theo hàng lối. Xa xa là ảnh đế bị mọi người nhắm đến, bên cạnh còn có Lộ Nhâm đang đứng cạnh anh.

Nhưng mà vừa mới xếp thành hàng ngay ngắn, những người vui vẻ vì cướp được ví trí trước mặt hỏi, những người yếu thế cũng không cam lòng đồng loạt chen chúc về phía trước.

“Tôi là người của tòa soạn Giải trí tám giờ.”

“Đưa tin từ đây.”

“Tôi là Giải trí Weibo.”

“…”

Tiếng người huyên náo, căn bản cũng không thể nghe rõ đang hỏi cái gì.

Nhất là mấy người một mực xông về phía trước, trong video, Lộ Nhâm ở bên cạnh Ân Bắc Lâm giống như là để người khác chen chúc, suýt chút nữa thì ngã.

Một giây sau, trợ lý của Lạc Cửu Ca cầm điện thoại cười khúc khích.

Tay Ân Bắc Lâm đang kéo cổ tay Lộ Nhâm, chuyển thành để lên một bên hông của cậu, kéo xích lại một chút, cúi đầu hỏi gì đó. Lộ Nhâm cúi gằm mặt, lắc đầu.

Động tác này lập tức khiến cho những người phóng viên ở đây sửng sốt.

Đôi mắt phượng hoàng của anh giống như một ngôi sao lạnh lẽo, hoặc là do bị đám người này vây quanh nên càng lộ ra vẻ lạnh lùng, hời hợt nhưng khí thế vẫn rất phi phàm.

“Mọi người muốn hỏi gì tôi sẽ cặn kẽ tóm lược.” Âm thanh của Ân Bắc Lâm lạnh nhạt: “Vừa rồi tôi cũng công khai rồi, tôi và Lộ Nhâm đang ở bên nhau, chính là như vậy đó.”

“Những chuyện thừa thãi khác tạm thời không thể trả lời.”

Một phóng viên ở bên cạnh không cam lòng, lớn tiếng hỏi: “Thầy An để chúng tôi đợi ở đây lâu như vậy, không thể chỉ dùng mấy câu trả lời qua loa lấy lệ này với chúng tôi chứ?”

Ân Bắc Lâm liếc mắt nhìn phóng viên nam của tạp chí Tân Bát vừa mới dùng sức để chen chân lên phía trước.

Anh lạnh nhạt nói: “Tôi thấy anh chen ngang đấy, dựa theo số thứ tự, câu hỏi của anh sẽ đến phiên trả lời thôi.”

Phóng viên kia sững sờ, bị tố giác chen ngang, biểu cảm lập tức trở nên khó coi.

Không ngờ rằng Ân Bắc Lâm vẫn còn tiếp tục.

"Còn nữa." Giọng anh như có chút băng giá: "Vừa rồi anh đạp phải người khác, đề nghị quý tạp chí đưa người của mình đi sửa lại cái nết.”

Ân Bắc Lâm nói như vậy xong, Hoàng Oanh ở bên cạnh dẫn theo một đám vệ sĩ chen vào, anh ôm eo Lộ Nhâm, đi theo phía sau người đại diện.

Trợ lý cười ngây ngốc.

Ôi ya, đây không phải là giận đến nỗi từ đỏ biến thành xanh sao!

Anh đừng nói, đúng thật là ngọt ngào mà.

Cô ấy vừa mới vui vẻ được hai giây thì cửa phòng trang điểm bị đẩy ra.

Chị Cửu Ca vừa mới kết thúc cuộc phỏng vấn, quay trở lại. Hơn nữa, còn đang xem điện thoại.

Lần này trợ lý có hơi luống cuống, vội cất điện thoại vào túi xách, luống cuống chạy đến, dè dặt nhìn chị Cửu Ca ngồi xuống ghế.

Thầy Ân và Lộ Nhâm ở bên nhau… Không phải chị Cửu Ca kia sẽ tức chết sao?

Nhưng khác hẳn dự đoán của cô ấy, Lạc Cửu Ca không những không có bất kỳ nét đau lòng nào, hơn nữa còn không biết đang nói chuyện phiếm với ai, cười tủm tỉm.

... Lại còn cười được nữa hả?

Trên đầu cô trợ lý nhỏ có một dấu hỏi to đùng, cô ấy còn tưởng rằng chị Cửu Ca đọc được tin tức thầy Ân come out sẽ giận đến nỗi bắt đầu tuyệt thực chứ.

Gần đây, chế độ ăn của chị Cửu Ca có hơi khắt khe so với bình thường một chút. Mỗi ngày chỉ ăn một bữa chính và một bữa rau củ, có điều, chuyện này nhìn cũng không có chút thương cảm nào cả.

Chuyện Lâm Ca cháy nhà, chị Cửu Ca cũng còn không biết sao?

Trợ lý nghĩ đến đây, trong lòng lập tức hồi hộp.

Đau dài chi bằng đau ngắn, hai ngày nữa lại phải quay “Người tình trong mộng” rồi. Vẫn phải để chị Cửu Ca biết mới được, trong lòng cô trợ lý nhỏ lổn ngổn, nhỏ giọng nói: “Chị Cửu Ca, cái chuyện đó…”

"Em nói đi."

Cô trợ lý nhỏ lẩm bẩm nói: “Thì là... Thì là…" Cả nửa ngày cô ấy vẫn không dám nói ra.

Lạc Cửu Ca đặt điện thoại di động xuống: "Sao thế?"

"À..."

Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Cửu Ca liếc ngang: “Em ấp ủng cái gì, em muốn nghỉ việc à?”

Cô trợ lý nhỏ vội vàng xua tay: “Không phải vậy.”

“Thế thì em ấp úng cái gì chứ.”

Cô trợ lý nhỏ lúng ta lúng túng nói: “Thì là… Thầy Ân và Lộ Nhâm hôm nay công khai rồi…” Âm thanh của cô càng lúc càng nhỏ, nói xong chữ cuối cùng, suýt chút nữa thì không thành tiếng, cô gắng chèn thêm một câu: “Chị, chị cũng không nên quá đau lòng.”

“Manh Manh đã nhắn tin cho chị từ lâu rồi.” Lạc Cửu Ca liếc mắt nhìn cô ấy: “Hơn nữa, chị vui còn không kịp, sao chị lại phải đau lòng làm gì chứ.”

Nói xong, Lạc Cửu Ca lại tiếp tục cúi đầu, dường như đang tán gẫu với ai đó.

Cô trợ lý nhỏ: “???”

Thật hay giả vậy?

Không phải, sao bỗng nhiên lại có quan hệ tốt với Nhiêu Manh Manh như vậy?

Cô ấy còn thấy kỳ lạ, nghĩ lại, không phải còn có bài hát “Em không phải là vui vẻ thật sự” sao.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ là chị Cửu Ca quá mạnh mẽ, ngại đau lòng trước mặt cô ấy à?

Chính nó.

Cô trợ lý nhỏ có chút đau lòng nhìn Lạc Cửu Ca vẫn đang cúi đầu, nhìn chằm chằm vào điện thoại di động không nói lời nào.

Nghĩ đến việc chị Cửu Ca đáng thương như vậy, cô trợ lý nhỏ loanh quanh, quan tâm hỏi han cực kỳ ân cần.



Một mạch ra đến xe vẫn còn đấm bóp cho chị Cửu Ca.

Kết quả là Lạc Cửu Ca vẫn còn nói chuyện tán gẫu với người ta.

Cô trợ lý nhỏ cho cô gõ bắp chân, cô một bên thơ hồi âm hơi thở, chợt cười to lên tiếng.

Cô trợ lý nhỏ: "…"

Lạc Cửu Ca nói: “Chị nói em nghe nè, chị vừa mới tám với Manh Manh về toàn bộ quá trình livestream vừa rồi. Cô ấy bảo với chị rằng, ở trước mặt thầy Hà Châu phải ở bên nhau thật hạnh phúc, ha ha ha ha.”

“Lần này Ân Bắc Lâm là muốn làm tới thật mà…” Cô ta càng cười to hơn trên trên sự đau khổ của người khác: “Tô Hi nhất định sẽ tức chết mà ha ha ha ha.”

Trợ lý: “…”

Lạc Cửu Ca mất hứng, ngừng lại nhìn động tác của cô trợ lý nhỏ: “Hử? Sao em lại không bóp nữa.”

Bên kia.

Người đại diện của Trần Tư Vũ xem hot search cả đêm, hóng drama cả đêm, càng hóng càng thích thú.

Mặt đầy hứng phấn cùng Trần Tư Vũ nói về scandal của Ân Bắc Lâm và Lộ Nhâm, kích động nói: “Tư Vũ, “Người tình trong mộng” này lại đẩy cậu lên hot search, đĩa đơn mới của cậu cũng lên theo.”

“…”

“Năm nay cọ nhiệt đủ rồi, đủ rồi. Lần này thu được lời rồi, ít nhất sau sau này người ta nhắc tới Ân Bắc Lâm sẽ nghĩ tới Lộ Nhâm, nhắc tới Lộ Nhâm sẽ nghĩ ngay đến cậu. Chúng ta giàu rồi.”

“Ồ”

“Sao trông cậu lại bình tĩnh vậy Tư Vũ?” Người đại diện lại tò mà, mất hứng nhìn anh ta: “Tôi phát hiện cậu đến Người tinh trong mộng mỗi lần, tính cách cũng thay đổi. Chuyện lớn như vậy mà sao cậu không kích động chút nào à?”

"..."

Trần Tư Vũ thở dài ngao ngán, tựa một cao nhân tang thương khó lừng đưa mắt nhìn đèn đường bên ngoài cửa sổ.

“Anh thì biết gì chứ, một mình tôi phải chịu đựng quá nhiều.”

Người đại diện: “…”

Cũng buồn bực giống như người đại diện của Trần Tư Vũ còn có đồng đội Châu Tử Xuyên.

Châu Tử Xuyên vẫn luôn ngồi thẫn thờ trong phòng luyện vũ đạo, day day cậu ta, cười cười nói: “Đội trưởng, cảm giác hóng drama ở hiện trường thế nào?”

Châu Tử Xuyên bâng khua nói: "Tôi cảm thấy tôi xong đời rồi…"

Đồng đội của cậu: “Anh làm sao đấy anh?”

“Trước khi đến chương trình tôi còn nói muốn ngủ chung giường với Lộ Nhâm.” Châu Tử Xuyên ôm đầu, vẻ mặt đưa đám: “Lúc ngâm suối nước nóng tôi còn vỗ mông Lộ Nhâm ngay trước mặt anh ta. Tôi với cậu ta còn có fan couple Xuyên – Lộ, cậu nói xem… Lâm Ca sẽ không trách tôi chứ?”

Trong xe.

Ân Bắc Lâm nhấn mũi một cách đầy ưu nhã.

“Tôi nói hai người các cậu.” Bảo mẫu trong xe, Hoàng Oanh ngồi ở đối diện bọn họ, cả mặt đen lại như bà la sát: “Có thể bớt gây chuyện được không hả?”

Bị nhắc đến, Lộ Nhâm lập tức trưng ra bộ mặt biểu cảm y hệt icon [khôn khéo], tiện lặng lẽ nhìn Ân Bắc Lâm một cái.

Không phải tôi gây ra chuyện mà, đây đều là do nam chính gây ra.

Trong lòng Lộ Nhâm khóc thét kêu gào, chị Oanh, chị nhất định phải minh xét, chị Oanh!

“Cậu có biết một chiếc điện thoại của tôi đã bị đập vỡ không hả?” Hoàng Oanh ôm trán, dường như là đang cực kì tức giận: “Tôi thật sự phục các cậu luôn, cho dù có muốn come-out cũng không thể thương lượng trước với tôi một tiếng được hay sao?”

Đúng vậy đúng vậy, Lộ Nhâm ở bên cạnh cũng gật đầu theo đầy trách móc.

Nhưng kẻ đầu sỏ lại hết sức dửng dưng: “Thời điểm này không phải rất tốt sao.”

Hoàng Oanh không thể nhịn được nữa nói: "Thời gian này tốt ở chỗ nào chứ?"

"Hơn nữa ngày mai hay là khai máy tập ba của Người tình trong mộng.” Hoàng Oanh nhức đầu nói: “Lần trước tôi đã nói với cậu rồi, kì này, đạo diễn Từ muốn phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình. Bây giờ các cậu công khai là muốn bị chửi chết trên sóng trực tiếp à?”

Ân Bắc Lâm bình tĩnh nói: "Cho nên tôi mới nói đây là thời cơ tốt nhất."

Lộ Nhâm và Hoàng Oanh cũng sững người.

Cậu nhìn Ân Bắc Lâm đầy khó hiểu.

Đúng lúc Ân Bắc Lâm nghiêng người về phía trước, Lộ Nhâm còn tưởng rằng anh muốn nói chuyện gì đó quan trọng. Ân Bắc Lâm đưa tay ôm lấy bụng chân của cậu, nhấc bổng lên.

Hoàng Oanh: "..."

Lộ Nhâm: "..."

Đm đây là đang làm gì vậy?

Lộ Nhâm vùng vẫy không được, vội vàng rụt chân lại: “Anh làm gì vậy…?”

Ân Bắc Lâm cau mày, giống như ra lệnh: “Đừng động đậy.”

Lộ Nhâm thật sự muốn ngửa mặt lên trời thét gào.

Chuyện này, sao có thể đứng yên được. Đm, ngay trước mặt người khác, anh lại muốn làm chuyện quái quỷ gì chứ?

Hoàng Oanh thật sự không dám nhìn thẳng, vội vàng lắc đầu, hấp tấp ngăn cản lại.

"Ân Bắc Lâm, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế?" Khuôn mặt thanh tú của cô đỏ bừng, hạ thấp tông giọng, tức giận nói: “Các cậu muốn chơi thì về nhà mà chơi.”

Muốn chơi thì về nhà mà chơi là cái gì? Lộ Nhâm nghe thấy Hoàng Oanh nói như vậy, cảm thấy vô cùng lúng túng, xấu hổ đến nỗi mặt đỏ hết cả lên.

Không phải, không phải, về nhà anh cũng không chơi nha.

Nhưng bắp chân của mình bị Ân Bắc Lâm giữ, Hoàng Oanh lại ở bên cạnh, Lộ Nhâm cảm thấy những chỗ Ân Bắc Lâm chạm phải cũng có chút cảm giác nhột nhột khó nói thành lời.

Càng cảm thấy xấu hổ hơn nữa. Lộ Nhâm đỏ lên mặt cúi đầu, cả người co rúm lại vào sát cửa xe. Ngượng ngùng nhìn Hoàng Oanh ở bên cạnh sắc mặt ngày càng tái mét.

"Anh... Đừng ở đây mà."

Cậu kìm nén, gọi Ân Bắc Lâm một tiếng rồi rút chân lại, khóc không ra nước mắt. Nhưng ngón tay thon dài vừa lịch sự lại vừa gọn gàng của Ân Bắc Lâm lại có lực rất lớn, trực tiếp bẻ ngoặt chân cậu, sờ thẳng xuống mắt cá chân của cậu.

Sau đó...

Giày của cậu lập tức bị tháo ra.

“Chẳng qua là tôi nhìn xem chân của cậu bị dẫm vào có nghiêm trọng hay không thôi.”

Ân Bắc Lâm liếc Hoàng Oanh một cái: “Hai người đang nghĩ cái gì vậy chứ.”

Lộ Nhâm: "...?"

Hoàng Oanh: "…"

Mặt Hoàng Oanh cũng vì vậy mà tê rân rân, Lộ Nhâm cũng vô cùng lúng túng.

"Hoàng Oanh." Ân Bắc Lâm bỗng nhiên mở miệng.

Anh nhẹ nhàng nâng chỗ mắt cá chân hơi đỏ của cậu lên, xoa xoa.

Lộ Nhâm có hơi ngượng ngùng, lại cảm thấy nam chính sắp nói chuyện quan trọng nữa rồi nên cũng không dám động đậy.

Sau đó liền nghe Ân Bắc Lâm bình tĩnh nói tiếp: “Trước kia Hứa Thanh Thanh tìm đến chị, chắc hẳn là chị biết cô ta hi vọng điều gì khi tôi đến chương trình này chứ.”

Hoàng Oanh hơi khựng lại.

Tại sao chứ?

Lộ Nhâm tò mò nhìn Hoàng Oanh.

Hoàng Oanh hơi khựng lại, gật đầu.

“Ông Ân từng nói muốn cậu quay về trở thành người thừa kế. Người nhà của Hứa Đại tiểu thư cũng hy vọng cô ta có thể vun đắp tình cảm với cậu. Tôi cũng không còn cách nào khác." Hoàng Oanh cau mày nói: "Hơn nữa, từ trước đến giờ tôi vẫn nợ nhà họ Hứa một món nợ…”

Lộ Nhâm: “…”

Đm, nhà của Ân Bắc đang chọn đối tượng đính hôn sao?

Vậy cậu là cái gì? Không phải, vậy thì thỏa thuận hôn nhân với Nhiêu Manh Manh trước đó lại là chuyện gì nữa? Lộ Nhâm bối rối.

Khựng lại một giây, Hoàng Oanh nói tiếp: “Bắc Lâm, tôi không lừa cậu, cái chương trình này cũng chưa từng bẻ cong chuyện cậu đang quen Hứa Đại tiểu thư. Cậu cũng tự biết rằng bản thân cậu đã quay ra làm sao, mọi người đều muốn có cơ hội thôi mà.”

Ân Bắc Lâm nhàn nhạt nói: "Tôi biết."

Hoàng Oanh nhíu mi, cô ôm lấy ngực, bất đắc dĩ nói: "Vậy nếu cậu đã biết, sẽ không sợ..."

Cô nói tới đây bỗng dừng lại, lại nhìn Lộ Nhâm.

Lộ Nhâm cúi đầu, không chú ý tới ánh mắt của Hoàng Oanh đang nhìn qua.

Chân vẫn bị người ta nắm, Ân Bắc Lâm giúp cậu ấn một cái, chẳng trách lại thoải mái vậy… Không đúng, bây giờ không phải là lúc nghĩ đến chuyện này.

Trong đầu Lộ Nhâm khổ sở suy nghĩ.

Không sợ cái gì?

Chẳng lẽ là ám chỉ Hứa Đại tiểu thư phải chịu đả kích đến mức tức chết nên trả thù nam chính à?

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy suy nghĩ này của Hoàng Oanh quá đa nghi rồi.

Nhưng đây là gia đình có tiếng, gia đình sự nghiệp của Hứa Đại tiểu thư có lớn hơn nữa cũng có thể so với nam chính bảo bối tâm huyết của Đông Phương Chi Trúc được sao?

Cậu vừa mới nghĩ như vậy, lời của Hoàng Oanh lại vang lên.

“Cậu không sợ người nhà cậu gây chuyện với Lộ Nhâm sao?”

Lộ Nhâm: "..."

Bỗng nhiên bị chỉ điểm, Lộ Nhâm trợn tròn mắt, không phải, chuyện này thì có liên quan gì đến ông đây chứ?

"Cho nên tôi nói bây giờ công khai chính là thời điểm thích hợp nhất." Ân Bắc Lâm bình tĩnh nói.

Hình thức của “Người tình trong mộng” tập ba là phát sóng trực tiếp toàn bộ.” Anh nói: “Bất luận là gì, Lộ Nhâm cũng sẽ ở trước mặt ánh sáng ống kính má quay, không thể gây bất lợi gì cho cậu ấy nội trong hai ngày tới.”

Lộ Nhâm run rẩy.

Không phải, chuyện công khai này có thể có nhiều bất lợi thế à?

Thật không biết..,

Không để ý tới bắp chân bị người ta nắm, Lộ Nhâm run rẩy nghĩ lại quá khứ, mặt đầy kinh hoàng hỏi: “Anh… Bất lợi gì cơ? Tôi sẽ không bị người khác ám sát chứ?”

chiến chiến nguy nguy dời quá khứ, , "Anh. . . Cái gì bất lợi a? Em sẽ không bị người ám sát chứ ?"



Con ngươi đen nhánh của Ân Bắc Lâm nơm nớp lo sợ đảo mắt nhìn Lộ Nhân, thoáng nở một nụ cười nhưng rất nhanh đã bị che giấu.

Một giây kế tiếp, Lộ Nhâm nhìn nam chính bình tĩnh gật đầu.

Nhất thời, hai mắt Lộ Nhâm tối sầm.

Đm? Con mẹ nó, là cái gì cùng cái gì cơ?

Đông Phương Chi Trúc viết văn đ* gì đây, bạo lực đẫm máu không phải là bị kiểm duyệt kĩ càng sao?

Trong nháy mắt, trái tim Lộ Nhâm rơi xuống đáy vực sâu.

Trước kia Đông Phương Chi Trúc vẫn luôn không miêu tả chính diện về gia thể của Ân Bắc Lâm. Mỗi lần nhắc tới Ân gia đều là viết chuyện bên lề.

Nhưng mà nhưng mà chuyện lôi người khác ra làm cũng có thể làm được thì ám sát quả là cũng không phải không có khả năng chứ?

Không có tiếng tăm là trai thẳng cũng được đi, sao vừa công khai cái mà cái mạng nhỏ cũng không còn là sao?

Hai mắt Lộ Nhâm biến thành màu đen, suýt chút nữa thì rơi lệ.

Hoàng Oanh ngồi ở đối diện, nhìn gương mặt ảm đạm, đáng thương của Lộ Nhâm, đơn giản là không thể nhịn được nữa.

Cô trợn mắt nhìn Lộ Nhâm, tức giận nói: “Cậu có thể nghiêm túc một chút được không? Tôi nói chuyện chính mà.”

"Ám sát? Vở kịch giết cậu, tại sao không đi viết tiểu thuyết đi?"

Lộ Nhâm khóc không ra nước mắt, nhưng mà, nhưng là mà đúng là cậu đang sống trong tiểu thuyết mà.

Vẻ mặt Lộ Nhâm đau khổ nói: “Đó không phải là anh Lâm đã gật đầu rồi a…”

Hoàng Oanh: "..."

Hoàng Oanh không thể nhịn được nữa: “Tôi nói bất lợi với cậu là bởi vì từ trước đến giờ cậu luôn suy nghĩ linh tinh…”

Cô khựng lại, cau mày tiếp tục nói: “Chính cậu, từ trước đến có biết bao nhiêu sơ hở, bây giờ bị đẩy ra đầu sóng, không biết sẽ có thêm bao nhiêu kẻ địch.”

“Chuyện rõ ràng như vậy mà cậu cũng không nghĩ ra sao? Còn ám sát? Anh của cậu gật đầu cái cậu đã tin à?”

Vậy, chuyện nam chính nói có thể không tin sao?

Lộ Nhâm bị nói đến mức ngượng ngùng, vội nhìn nam chính đang ngồi bên cạnh.

Đúng lúc Ân Bắc Lâm cũng nhìn cậu, dường như đang cười nhạo, cái nhìn đầy châm chọc cậu.

Lộ Nhâm lập tức trở lên cực kì buồn bực.

Nhìn qua có vẻ Ân Bắc Lâm không có chút cảm giác áy náy nào, chân mày khều: “Cậu bị dọa sợ à? Sao nào?”

“Nhát gan như vậy mà vừa rồi còn cách xa tôi như vậy làm cái gì.”

Lộ Nhâm “à ừm” hết nửa ngày, ánh mắt dao động, ấp úng không nói lên lời.

Cũng không thể nói, vừa rồi cậu còn cảm thấy có chút khó xử, có chút mất mặt đó chứ?

Trong đầu cậu còn đang kiếm cớ thì mắt cá chân đang bị tụ máu tím bầm bị người ta dùng lực xoa nắn. Lộ Ngâm kêu “á” lên một tiếng, suýt chut nữa thì đau đến mức rơi lệ.

Lại nghe thấy Ân Bắc Lâm nói.

"Còn bị người ta đạp một cái." Ân Bắc Lâm thờ ơ nói: "Không dọa cậu một tí thì sao nhớ lâu được.”

Lộ Nhâm: "..."

Lộ Nhâm rơi lệ. Cậu nhìn phần cổ chân của mình được nam chính xoa, đây tuyệt đối không phải là cô ý chứ?

Hoàng Oanh: "..."

Hoàng Oanh nhìn hai người tương tác, sấm đánh cũng không rời, cả mặt đầy mùi giấm chua, không thể nhịn được nữa nói: “Có thể để cho tôi nói xong trước được không?”

Lộ Nhâm lúng túng cũng không tiện nói nữa.

Ân Bắc Lâm tiếp bàn chuyện chính với Hoàng Oanh, anh vừa nói, vừa tỉ mỉ xoa xoa chỗ cổ chân đang sưng phồng của cậu.

Lộ Nhâm vốn đang định nghe lỏm nhưng mà cổ chân của cậu vẫn luôn bị tác động, vừa rồi lúc mới bắt đầu còn thấy hơi đâu nhưng về sau, cái cảm giác tê tê nhột nhột vẫn không ngừng truyền đến.

Ánh mắt không tự chủ rời đi.

Hai ngón tay thon dài lại gọn gàng của Ân Bắc Lâm nhẹ nhàng xoa bóp lên mắt cá nhân cậu, động tác vô cùng lịch sự, không được đẹp mắt.

Lộ Nhâm nhìn chằm chằm vào tay anh đến mỗi ngẩn người một hồi lâu. Sau khi khôi phục lại tinh thần, trong tai chỉ văng vẳng mấy chữ công khai trong sóng trực tiếp mà hai người đã nói rồi.

Hoàng Oanh dường như ngộ ra, cô cô trầm ngâm hai giây: "Được, vậy hai người về nhà đi.”

“Tôi đưa cậu và Lộ Nhâm về đường đường chính chính công khai.”

Lộ Nhâm mơ hồ, đm gì vậy? Cái này không phải nói qua loa là xong à?

“Khoan đã." Ân Bắc Lâm bỗng nhiên nói.

Hoàng Oanh sững sờ: "Sao thế?"

“Phía sau chỗ ngồi hình như có hòm thuốc.” Ân Bắc Lâm nói: “Cổ chân của cậu ấy cần được xử lý qua.”

Hoàng Oanh: "...”

Hoàng Oanh liếc mắt nhìn mắt cái chân đang sưng tấy của Lộ Nhâm, thở dài ngao ngán, tức giận nói: "Tôi đi xuống lấy cho các cậu, được chưa?"

Hoàng Oanh vừa đi, phía sau chỉ còn dư lại hai người Lộ Nhâm và Ân Bắc Lâm ngồi.

Lộ Nhâm vội vàng quay lại chỗ trống phía trước, lí nhí: “Anh, rốt cuộc là ý gì ạ?”

Cậu cố kiềm nén nhưng vẫn không nhịn được mà kiềm giọng nói: “Hơn nữa, chuyện này của chúng ta... Không phải giữ bí mật sao?”

Ân Bắc Lâm giữ mắt cá chân của cậu, lười biếng nói: “Giữ bí mật là thỏa thuận phải giữ bí mật.”

"Không phải nói mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật."

Lộ Nhâm sững sờ: “Hả?”

Nét ngây ngốc trên mặt cậu quá rõ ràng. Ân Bắc Lâm liếc nhìn cậu một cái: “Nếu như mối quan hệ của chúng ta phải giữ bí mật thì tất cả mọi người đều không biết. Vậy thì tôi còn kí thỏa thuận này với cậu làm gì.”

Lộ Nhâm đơ một giây: "..."

Mẹ kiếp, nói rất có lý.

Thừa lúc Hoàng Oanh còn chưa tới, Lộ Nhâm lại lắp bắp hỏi: " Anh, cái kia..." CẬU cố gắng suy nghĩ một chút, góp ra một câu: “Vừa rồi ý là nói, bởi vì tập ba là phát sóng trực tiếp nên không có vấn đề gì á... Tại sao vậy?”

Ân Bắc Lâm dùng ánh mắt nhìn cậu.

Bị Ân Bắc Lâm nhìn như vậy, Lộ Nhâm xấu hổ, xoa mặt: “Vừa rồi em không để ý.”

“Bảo sao vừa rồi đứng yên cũng có thể bị người khác đạp trúng.” Ân Bắc Lâm nói một cách đều đều không mặn không nhạt: “Không hổ là cậu.”

Sao lại coi thường cậu chứ? Lộ Nhâm khóc ròng, không phải là những phóng viên vây quanh đó quá nhiều hay sao?

“Sau khi công khai quan hệ.” Ân Bắc Lâm liếc nhìn cậu: “Toàn bộ hành trình trong tập ba đều phát sóng trực tiếp, cho dù ông già có giỏi đến mấy cũng không dám làm ra chuyện gì cả.”

Anh lạnh nhạt nói: "Đến nổi những người khác muốn dùng thủ đoạn chơi xấu ngay trước mặt những người xem cũng rất dễ dàng bị phát hiện. hơn nữa toàn bộ hành trình được phát sóng trực tiếp, cho dù có vấn đề gì cũng có thể trực tiếp giải quyết.”

Lộ Nhâm "ồ" một tiếng nhưng vẫn có chút không hiểu.

“Nhưng mà cũng chỉ quay mất hai ngày, sau khi tập ba kết thúc thì phải làm sao?”

Ân Bắc Lâm cong môi: “Vậy thì phải xem biểu hiện của món đồ chơi rồi.”

Trong lòng Lộ Nhâm dậy sóng: “Biểu, biểu hiện gì cơ anh?”

“Quan hệ công khai, cư dân mạng sẽ rất chú ỹ, ông già cũng sẽ chú ý.” Con ngươi đen nhánh của Ân Bắc Lâm nhìn cậu, bù bận rộn nhưng vẫn nhàn nhã nói: “Nhất là ông già, nếu như để ông ta biết được chúng ta là đôi tình nhân giả. Cậu đoán xem hậu quả sẽ như thế nào đây?”

Nghĩ đến cơn thịnh nộ của ông ấy, Lộ Nhâm chợt hít một hơi sâu.

Vẻ mặt cậu đau khổ, yếu ớt nói: “Nhưng mà tôi cũng không có kinh nghiệm gì cả.”

Lộ Nhâm rất khổ nào: “Hơn nữa, nếu như sau khi hợp đồng kết thúc mà người ta vẫn cho rằng chúng ta bị đồng tính thì sao?”

Mặt Ân Bắc Lâm nhịn cười, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Một giây sau, anh hé mắt: “Bản thân cậu cũng có nhiều scandal đồng tính rồi mà, thêm một cái với tôi chắ cũng không khác là bao.”

“Cùng lắm thì sau này, tôi có thể tự tình giải thích nguyên do cho đối tượng của cậu nghe.” Giọng anh lạnh nhạt nói: “Nếu có người truy cứu cậu không buông, tôi cũng sẽ ra tay để đè áp những chuyện này xuống.”

Lộ Nhâm nuốt nước miếng, dè dặt nhìn Ân Bắc Lâm: “À... Vậy còn anh thì sao?”

Cậu có chút phiền não nhìn Ân Bắc Lâm.

Người này đều công khai nói rằng bọn họ đang yêu nhau, khẳng định rằng anh không hề có hứng thú trêu đùa với những nứ chính khác. Hợp đồng kia kết thúc, ảnh đế này sẽ lên đường đi xuất gia hả?

Ân Bắc Lâm vẫn luôn nhìn cậu nhưng không hề lên tiếng.

Lộ Nhâm bị anh nhìn đến mức sợ hãi, hồi lâu mới nghe thấy Ân Bắc Lâm lạnh lùng nói: “Nếu như cậu vội vàng phủi sạch quan hệ sau khi thỏa thuận kết thúc như vậy thì còn hỏi chuyện đó làm gì.”

Lộ Nhâm ngây ngươi nhìn anh.

Cậu vô thức cảm thấy có vẻ phủi sạch quan hệ Ân Bắc Lâm có chút tức giận.

Cậu vừa định nói chuyện.

Thì bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.

Một giây sau, bắp chân bỗng nhiên cảm thấy tê lại, Lộ Nhâm sững người, người còn chưa kịp phản ứng, Ân Bắc Lâm đã ôm cậu lên người.

Lộ Nhâm: “...”

Đm, mới vừa rồi không phải còn tức giận hay sao?

Thấy hai người đang ôm nhau, Hoàng Oanh ngây người, hổn hển nói: “Tôi vừa chạy đi lấy hòm thuốc, hai người đã muốn làm gì trong xe rồi?”

"Không phải..." Sắc mặt Lộ Nhâm đỏ bằng, vừa định giãy giụa thì ngang hông bỗng nhiên bị người khác trừng trị nghiêm khắc bằng cách siết chặt.

Lộ Nhâm không khỏi giật mình, lời mắc lại nơi cổ họng, kinh ngạc nhìn Ân Bắc Lâm.

Con người đen nhánh của Ân Bắc Lâm khóa chặt cậu. Anh nghiêng mặt, thi thầm ở khoảng cách mà chỉ có hai người bọn họ có thể nghe được: “Xong chuyện tùy ý cậu.”

Lộ Nhâm cứng đờ, âm thanh trầm thấp, lười biếng của Ân Bắc Lâm cứ văng vẳng bên tai.

“Từ hôm nay trở đi, đến khi kết thúc thỏa thuận chính là thời gian kiểm tra kĩ năng diễn xuất của cậu.”

“Thầy Tiểu Lộ à.” Khóe môi Ân Bắc Lâm hơi cong lên: “Hợp tác vui vẻ.”