Yêu Đến Khắc Cốt Ghi Tâm: Chồng Bá Đạo, Vợ Cường Ngạo

Chương 233: Quyết Định



Ký giả truyền thông còn muốn hỏi tới, nhưng Thủy Tâm Nhu đã im lặng không muốn trả lời.

Dưới sự che chắn của nhân viên bảo vệ, cô cũng thuận lợi vào trong tòa nhà văn phòng Vạn Huy, đi thang máy lên tầng cao nhất.


Gõ cửa một cái, Thủy Tâm Nhu đi vào phòng Tổng giám đốc, nhìn Thủy Mộ Hàn, khẽ gọi: “Anh!”

Khuôn mặt tuấn tú của Thủy Mộ Hàn đen thui lạnh lùng, anh trừng mắt nhìn Thủy Tâm Nhu, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn, “Thủy Tâm Nhu, giải thích của em thế nào đây? Anh đã nói với em, cho dù em là em gái anh, một khi xảy ra chuyện vẫn xử lý bình đẳng, anh sẽ không niệm tình anh em.

Hôm qua em có ý gì? Xảy ra chuyện liền tắt máy, tìm không thấy em, anh không nghe được giải thích hợp lý, em bảo anh làm thế nào giải thích với quản lý cấp cao và cổ đông Vạn Huy? Thị trường chứng khoán mười giờ sẽ mở cửa giao dịch, em có nghĩ tới em gây ảnh hưởng lớn thế nào tới Vạn Huy không?”

“Anh, thật xin lỗi!” Nhẹ chớp hàng mi dài, Thủy Tâm Nhu nhíu mày cụp mắt.

Thủy Mộ Hàn nói không sai, sai lầm như vậy là do cô gây ra, cô phải chịu hoàn toàn trách nhiệm.

“Xin lỗi là xong à!” Thủy Mộ Hàn nhếch miệng, tức giận giật cà vạt, lửa giận của anh dần dần kéo tới. Anh hung dữ nhìn Thủy Tâm Nhu.

“Một câu xin lỗi của em chính là giải thích mọi chuyện với anh à? Thủy Tâm Nhu, em có biết mình đang làm gì không? Danh dự của Vạn Huy với anh mà nói chỉ xếp thứ hai, em có nghĩ tới chính em chưa? Tiền đồ của em thế nào đây? Có lẽ chuyện này đã đủ để mọi người nhớ kỹ nhà thiết kế họ Thủy rồi, cũng sẽ là vết nhơ trong giới của em, em có nghĩ tới tương lai sau này của mình chưa?”


Thủy Mộ Hàn thật hận không thể mắng tỉnh Thủy Tâm Nhu, anh chán ghét nhìn một mặt tiêu cực của cô.

“Anh, cảm ơn anh lúc này còn nghĩ thay em.”

“Anh có thể không nghĩ cho em sao? Tối qua mẹ tìm không thấy em lo đến chết, em có biết không?”

“…”

Mắng vài câu xong, lửa giận của Thủy Mộ Hàn cũng thoáng dịu lại, giọng nói của anh cũng dần trở nên bình tĩnh: “Chờ chút anh tổ chức họp báo, anh tuyên bố Vạn Huy chúng ta bị người làm lộ bí mật, tác phẩm của nhà thiết kế Nguyễn Tinh bên Kim Lục Phúc giống y như đúc tác phẩm dự thi của Vạn Huy chúng ta.

Anh sẽ công bố tác phẩm Truyền Thừa tại chỗ, hơn nữa, tập đoàn Vạn Huy lập tức khởi động nguồn nhân lực điều tra. Em, anh, chú An, cùng với tất cả những người có biết về Truyền Thừa đều phải điều tra.”

“Anh, không cần điều tra, em đã có quyết định rồi, em từ chức, em rời khỏi giới trang sức.” Biểu cảm Thủy Tâm Nhu rất bình tĩnh, giọng điệu của cô rất kiên quyết.

“Thủy Tâm Nhu, em điên rồi sao?” Thủy Mộ Hàn kích động gầm lên, khuôn mặt tuấn tú của anh cứng ngắc.


“Anh, xin anh đừng hỏi em nguyên nhân, sở dĩ em chọn rời đi khẳng định có lý do của em. Em sẽ không liên lụy tới Vạn Huy, em đã thay Vạn Huy tìm một tổng giám thiết kế mới rồi, là giáo viên Helen của em. Cô ấy đã đồng ý tới Hong Kong, những điều kiện khác em cũng đã thương thảo xong với cô ấy, ngày mai cô ấy sẽ tới Hong Kong.”

“Em không chịu nhận điều tra nội bộ của Vạn Huy, em đang bao che cho ai? Trước khi thi, em có cho người khác xem qua tác phẩm dự thi của Vạn Huy rồi? Thủy Tâm Nhu, em được lắm!” Nhất thời cơ thịt khóe mắt Thủy Mộ Hàn giật dữ dội.

Thật lâu rồi không có ai khiến anh nổi giận như vậy.

“Tùy anh nghĩ thế nào, em đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi.” Thủy Tâm Nhu không sợ nhìn thẳng vào ngọn lửa hừng hực nơi đáy mắt Thủy Mộ Hàn.

Thủy Mộ Hàn mím chặt môi mỏng, lắc đầu, anh đau lòng nhìn Thủy Tâm Nhu.

Một lúc sau, anh rống to: “Thủy Tâm Nhu, em có thể cút rồi, chờ chút anh sẽ tuyên bố với truyền thông tin tức em nghỉ việc, còn có từ đây về sau rút khỏi giới trang sức. Nếu em đã muốn như vậy, rất tốt, anh thành toàn cho em.”

“Anh, cảm ơn anh! Có thể cho em chút thời gian để em làm cho xong nhẫn cưới của Tịch Diệu Tư không?”

“Tùy em!” Thủy Mộ Hàn vô lực đưa tay vịn trán, anh không tiếp tục nhìn Thủy Tâm Nhu nữa.

Nháy mắt xoay người rời khỏi phòng kia, hốc mắt Thủy Tâm Nhu đã ướt rồi, cô như tượng gỗ đi về văn phòng tổng giám cô sắp phải chia tay.

Ngẩng đầu trừng to mắt, cô bức nước mắt trở ngược vào trong.

Thình lình, điện thoại bàn trong phòng vang lên, “Tổng giám, có một cô gái họ Phí tìm cô, có nhận máy không ạ?”

“Chuyển đi.”

Thủy Tâm Nhu vừa lên tiếng, sau đó, giọng nói Phí Tường gào thét phát ra: “Thủy Tâm Nhu, tôi mời cô cách xa thằng em ngốc của tôi một chút. Cô là người đã có gia đình rồi, nó còn chưa kết hôn, huống hồ, nó cũng là người có hôn ước. Cô như vậy dây dưa không rõ ràng với nó, cô có ý gì? Cô bảo nhà chúng tôi làm sao ăn nói với nhà họ Chu hả? Cô một mặt ân ái với Đường Diệc Sâm, lúc thất tình thì tìm nó làm phao cứu sinh sao?”

“Chị Phí Tường, em không rõ ý chị lắm?”

“Thủy Tâm Nhu, chuyện cô làm mà cô không rõ là sao? Cô dám nói tối qua không phải cô và em trai tôi đi mở phòng à? Cô và nó vào khách sạn nào đó, căn phòng nào đó đều bị người ta chụp được, hai người còn ở chung cả đêm, cho đến khi tòa soạn báo nào đó gửi bản thảo đi cũng không thấy hai người ra khỏi phòng. Trang đầu tin tức hôm nay đều là về Thủy Tâm Nhu cô, cô không biết sao?”

Phí Tường tức giận hừ lạnh, vừa nhìn thấy bản tin kia, cô tức điên lên. Cô thấy Thủy Tâm Nhu không xứng với thằng em ngốc kia của cô.


“Chị Phí Tường, chị hiểu lầm rồi. Tối qua em uống say, anh ấy có lòng tốt chăm sóc em. Em và Phí Lạc là trong sạch, tụi em ở bên trong chẳng xảy ra chuyện gì cả. Lúc em tỉnh lại, anh ấy còn ngồi trên sàn nhà nằm sấp dựa vào giường ngủ. Anh ấy thích đàn ông, làm sao để ý em. Chị nhạy cảm rồi, là những ký giả kia viết linh tinh.”

“Thủy Tâm Nhu, cô là heo sao? Người của toàn thế giới này đều biết Phí Lạc thích phụ nữ, là người đàn ông chân chính, cũng chỉ có mình cô cho là nó cong thôi. Tôi rất chắc chắn, thằng em ngốc kia của tôi là thẳng, hơn nữa nó chỉ thích một mình cô, nó yêu cô đã nhiều năm rồi.”

“A… ha ha ha… chị Phí Tường, chị thật biết nói đùa…”

“Thủy Tâm Nhu, lời tôi nói đều là thật, ngay cả Đường Diệc Sâm chồng cô cũng biết. Thật không biết cô hồ đồ thật hay giả hồ đồ, tôi thật phục cô rồi.”

“Đường Diệc Sâm cũng biết?” Thủy Tâm Nhu cũng không cười nổi nữa rồi, Phí Tường nói gì nữa cô căn bản không nghe rõ.

Cô cũng không biết làm thế nào cúp điện thoại.

A… Thì ra thế giới này người ngu nhất chính là cô, cô đến cùng có bao nhiêu tự cho là đúng?

“Ha ha ha..” Thủy Tâm Nhu tự giễu cười, nụ cười của cô mang theo chua xót, chậm rãi tràn vào tim.

Ngay cả khóe mắt cũng cười ra lệ.

Thủy Tâm Nhu không mang theo gì hết, cô rời khỏi văn phòng, theo cửa sau rời khỏi tập đoàn Vạn Huy.

—————

Ăn sáng xong liền nghe được tin tức khả quan như vậy, tâm tình Bối Kỳ cực kỳ tốt, cô cũng đang mừng thầm.

Thủy Tâm Nhu chẳng những nghỉ việc, còn rời khỏi giới trang sức, đó là đáng đời cô ta!

Suy nghĩ một chút, nội tâm cô liền thấy thoải mái, còn có cảm giác thỏa mãn sau khi trả thù!

Thủy Mộ Hàn, tập đoàn Vạn Huy thất bại trong cuộc thi lớn, Thủy Tâm Nhu còn quậy ra bê bối khó coi như thế, xem anh làm thế nào thu dọn?

Những chuyện này tuyệt đối khiến anh đủ đau đầu.

A.. còn chưa đủ đâu, thị trường chứng khoán sắp bắt đầu phiên giao dịch rồi, anh có thể bảo đảm nó không bị ảnh hưởng sụt giá sao?

Bối Kỳ mang theo ý cười trở về phòng, cô cho rằng trong nhà chỉ có mình cô và người giúp việc nên không lưu ý nhiều lắm, sau khi đi vào chỉ khép hờ cửa, cũng không đóng kín.

Bọn họ đều ở dưới lầu, hiện tại không có ai quấy rầy cô. Lúc cô gọi điện cho Uy ca cũng không đi vào phòng tắm.

“Uy ca, làm tốt lắm, ngày mai tôi sẽ tới Macao, gặp ở chỗ cũ, một triệu nhất định đến tay anh.”

“…”

“Mấy đứa em của anh rất không bắt mắt, bảo nó làm ít chuyện cho tôi cũng làm không tốt, còn liên lụy tới tôi. Anh cảnh cáo bọn họ vài lần, lên tòa đừng chọc giận tôi, nếu không bọn họ ở trong tù chết thế nào cũng không biết.” Giọng điệu Bối Kỳ cực kỳ u ám, lộ ra một cỗ ngoan tuyệt.

“…”

“Tìm cơ hội xử lý Hoa Thiên Tầm, tôi cho anh mười triệu. Nếu không, người tiếp theo vào tù chính là anh. Tôi có cách để anh đi vào, hơn nữa sẽ không chút quan hệ gì tới tôi. Hoa Thác Dã là do anh giết, tôi ở Hong Kong không có bất kỳ lịch sử giao dịch gì với anh, cảnh sát cùng thẩm phán sẽ không làm gì được tôi…”

“Bối Kỳ, con thật quá mức rồi, sao con có thể đối xử với Thiên Tầm như vậy? Mẹ vẫn cho là con đáng thương, mẹ thương con, mẹ đau con, ngay cả con gái ruột mẹ cũng có thể bỏ qua, không nghĩ tới con ở sau lưng làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy.”

Lã Giai Vi quên túi tiền, cho nên bà quay lại lấy. Lúc đi ngang qua phòng Bối Kỳ, bà vô tình nghe được cô nói chuyện làm bà hết sức bất ngờ.

Bà không thể bình tĩnh nổi, lập tức đẩy cửa đi vào giận dữ mắng cô.

Bối Kỳ vô vị nhìn sang Lã Giai Vi, tiếp tục nói với Uy ca vài lời, sau đó nhanh chóng cúp máy.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Không phải mẹ nói đời này chỉ thương mình con sao? Mẹ chỉ thích con sao? Thì ra mẹ cũng gạt người. Mẹ bây giờ rốt cuộc thừa nhận Hoa Thiên Tầm mới là con gái mẹ. Tôi biết, các người từ đầu tới cuối đều không coi tôi là người một nhà, cho nên, tôi biến thành ma quỷ cũng do các người ép. Bao gồm cả bà mẹ ruột kia của tôi, bà ta đáng chết nhất, bà ta nên chết trong trận hỏa hoạn 16 năm trước. Còn có Hoa Thiên Tầm, cô ta căn bản không nên tiếp tục tồn tại trên thế giới này.”

Khuôn mặt dữ tợn, ánh mắt âm u, Bối Kỳ u oán trừng mắt nhìn Lã Giai Vi, hình tượng thanh thuần đáng yêu ngày thường căn bản biến mất sạch sẽ.